Tô Hinh Nhi cho người điều tra Tô Nhược Vân, điều làm cô ta càng thêm khiếp sợ là, Tô Nhược Vân đã tới sống trong biệt thự của Nghiêm Dĩ Bạch rồi.
Hơn nữa cô ta xác định, người tự xưng là Tô Nhược này, quả thật chính là Tô Nhược Vân, chẳng qua là cô thật sự mất trí nhớ mà thôi.
Vì có thể chia rẽ Tô Nhược Vân và Nghiêm Dĩ Bạch, Tô Hinh Nhi nhân thời gian Nghiêm Dĩ Bạch đi làm, đến biệt thự, tìm Tô Nhược Vân.
Khi Tô Nhược Vân nghe nói có người đang tìm cô, còn có chút buồn bực, lúc cô nhìn thấy người đó đúng là người đã xảy ra tranh chấp với cô ở nhà hàng ngày hôm đó, ý cười trên mặt hoàn toàn biến mất.
"Cô tới đây cái gì? Còn muốn tới đánh nhau với tôi sao?"
Tô Hinh Nhi cũng không có loại biểu cảm căm hận và khí thế của lúc trước, ngược lại còn cười nói với Tô Nhược Vân: "Thì ra chị thật sự mất trí nhớ, tôi còn tưởng rằng chị giả vờ chứ, bây giờ tôi đã biết hết chân tướng, tôi tới đây, chẳng qua là muốn nói chuyện với chị về chuyện của Nghiêm Dĩ Bạch.
"
Tô Hinh Nhi không mời mà tự đi vào trong biệt thự, Tô Nhược Vân đi theo cô ta vào đại sảnh.
Cô ta tự mình ngồi xuống trên sô pha, thật sự giống như là đi tới nhà của mình.
Ngược lại là Tô Nhược Vân, có chút cảnh giác đứng trong đại sảnh nhìn chằm chằm cô ta.
"Cô muốn nói gì với tôi?"
Tô Hinh Nhi bày ra nụ cười không có ý tốt nhìn Tô Nhược Vân, "Bây giờ chị mất trí nhớ, chắc là chính bản thân chị cũng biết chứ?"
Tô Nhược Vân không nói gì, nhìn dáng vẻ là đã biết rồi.
"Nếu chị đã không nhớ rõ chuyện trước kia, chẳng lẽ đối với chuyện trước kia của chị và Nghiêm Dĩ Bạch, một chút lòng hiếu kỳ cũng đều không có sao?"
Tô Nhược Vân nhíu nhíu mày, không nói gì, ngay sau đó Tô Hinh Nhi vỗ vỗ sô pha bên cạnh.
"Ngồi xuống đi, tôi có thể nói cho chị biết chuyện trước kia của chị và Nghiêm Dĩ Bạch.
"
Tô Nhược Vân nhẹ cắn môi, mang theo một chút lòng hiếu kỳ, ngồi xuống sô pha cách Tô Hinh Nhi xa nhất.
Tô Hinh Nhi kể chuyện Nghiêm Dĩ Bạch đã từng sỉ nhục Tô Nhược Vân, để cô làm trò cởi quần áo trước tất cả bạn học đại học, còn dùng tiền mua đêm đầu tiên của cô v.
.
v, những việc này toàn bộ đều nói cho Tô Nhược Vân.
Thậm chí còn thêm mắm thêm muối, ba hoa chích choè nói những việc này, càng lúc sắc mặt Tô Nhược Vân càng trở nên khó coi.
"Tôi không tin anh ấy sẽ làm ra chuyện như vậy.
" Tô Nhược Vân lắc đầu.
Tô Hinh Nhi lại nở nụ cười, "Chị cho rằng Nghiêm Dĩ Bạch thật sự dịu dàng giống như biểu hiện của anh ta sao? Chị quá ngây thơ rồi, chẳng qua là anh ta muốn có được chị mà thôi, những việc này đều là sự thật, nếu chị không tin, có thể hỏi người khác.
"
Tay Tô Nhược Vân đang run lên nhè nhẹ, những chuyện năm đó cô đã hoàn toàn không nhớ rõ, nhưng mà sau khi cô nghe được những chuyện đó từ miệng Tô Hinh Nhi, thì có một cảm giác phẫn nộ không tên.
Anh ấy, sao có thể làm ra loại chuyện này?
Dưới biểu cảm vô cùng khiếp sợ của Tô Nhược Vân, Tô Hinh Nhi trưng ra nụ cười thắng lợi, cầm túi xách của mình ra khỏi chỗ này.
Chờ đến khi Tô Nhược Vân lấy lại tinh thần, không biết Tô Hinh Nhi đã đi đâu.
Vì để xác nhận những chuyện xảy ra năm đó, Tô Nhược Vân gọi điện thoại cho u Dương Túc.
Nếu như đặt ở lúc vừa mới vừa quen Nghiêm Dĩ Bạch, Tô Nhược Vân sẽ không chút do dự rời xa anh, nhưng mà lúc này, Tô Nhược Vân đã bắt đầu dần dần có cảm tình với Nghiêm Dĩ Bạch, nghe được chuyện như vậy, trong lòng cô hơi đau nhói.
Tô Nhược Vân đi gặp u Dương Túc.
Lúc u Dương Túc nghe được Tô Nhược Vân hỏi chuyện năm đó, trong lòng còn có chút khiếp sợ, nhưng mà u Dương Túc vẫn luôn rất thích Tô Nhược Vân, anh ta hy vọng Tô Nhược Vân có thể rời xa Nghiêm Dĩ Bạch.
.