Đầu cháng váng mờ mịt , nhất định là do hôm qua đọc sách quá muộn, ta dùng sức gõ gõ đầu của mình, muốn ình tĩnh táo một chút, vừa mở mắt vừa nhìn, đã bị sợ ngây người: đây là nơi nào? Giường gỗ cũ kỹ bởi vì mình đứng dậy mà dao động phát ra tiếng vang kẽo kẹt kẽo kẹt, vách tường là màu xám tro , trong góc còn có mạng nhện, cái chăn đang đắp chỉ có thể miễn cưỡng gọi là chăn —— thật ra thì nó chính là một tấm vải bông rách mà thôi. Ta nhìn tay của mình, lại phát hiện nó có màu sắc giống với vách tường, y phục trên người một lỗ vá rồi lại một lỗ vá, tất nhiên màu sắc của y phục sẽ không cùng màu với vách tường, mà có màu đỏ tía của hoa —— thật ra thì ta tình nguyện nó có màu sắc như vách tường.
Ta biết ta khẳng định đã xuyên qua, cái trường hợp ngủ mà xuyên qua như thế này cũng không hiếm, nhưng mà cái nhà này đã cũ còn rách nát, mà ta nhìn khắp chung quanh một lần, thậm chí ngay cả bóng người cũng không có, ta không thể không nói, ta cực kỳ may mắn. Ta đoán chừng chủ nhân thân thể này cũng là ngủ mà ra đi, hiện tại đã không biết hồn phách bay về nơi nào, bởi vì hiện tại ta không có bất kỳ khó chịu nào, cho nên ta người này khẳng định không phải là bệnh chết . Tay nàng —— không, bây giờ là tay của ta sở dĩ có màu xám tro , cũng không phải tại vì bệnh, mà bởi vì thật lâu không có tắm. Nghĩ tới đây, ta liền ngửi ngửi trên người mình, quả nhiên nó tỏa ra từng trận mùi thúi. Ta rùng mình một cái, lập tức xuống giường, nhìn xem có đồ gì để nấu nước tắm hay không.
Không tệ, không tệ, phòng bếp vẫn có, mặc dù nóc nhà bám nhọ nồi đen kịt; phía sau bếp lò có một bó củi cùng một cây dao; chén và đũa cũng có , mặc dù chỉ có một chén một đôi đũa; có vạc nhưng lại không có nước; thùng cũng cũng có, chẳng qua là miệng thùng bị sứt mẻ. Xem ra, việc ta hiện tại cần phải làm, chính là đem cái thùng đi múc nước rót đầy vạc, sau đó lại múc mấy thùng nước đổ vào nồi, đem nước đun nóng, sau đó nữa cầm cái thùng sứt mẻ này mà đi tắm, đúng vậy, đừng hoài nghi, chính là ở trong phòng bếp tắm, cái nhà này chỉ có hai gian phòng。ở một góc phòng bếp có một lỗi thoát nước, đoán chừng chủ nhân thân thể này có dùng qua nước. Về phần tắm, ta ngửi ngửi trên người, ai biết nàng có từng tắm qua hay không?
Nói là làm liền, ta lập tức mang thùng đi ra ngoài, vừa đi ra ngoài thật sự là khiến ta vui mừng một phen, nơi này hẳn là trên núi, phong cảnh không tệ, mà ở cách đó không xa còn có dòng suối nhỏ, nước rất là trong, ta dùng thùng múc nước xong liền hướng trong nhà mà đi, làm như thế mấy lần, mà cũng không cảm thấy mệt, ta không khỏi mừng rỡ, xem ra khí lực của thân thể này cũng rất lớn , nếu là thân thể trước đây của ta, không được hai thùng thì phải thở gấp đi không nổi nữa.
Tắm rửa xong, một thân sảng khoái, liền đi ra cửa. Ta thật sự là không muốn sống ở một chỗ rách nát như vậy, tuy ở phía ngoài sơn thanh thủy lục, hơi được lòng ta. Nhưng mà trong nhà không có gạo không có thức ăn, bình thường người này ăn cái gì vậy? Ta còn phải tìm đồ ăn, nếu không chẳng lẽ để bị chết đói để quay về sao? Đúng vậy, ta còn chờ để trở về mà, ở xã hội trước kia, ta còn không lo ăn không lo mặc . . . . . . Nghĩ được như vậy, trong lòng thoáng cái giật mình, chẳng lẽ trời cao nghe được khấn cầu của ta? Ta không phải là muốn đi ẩn cư nên mới xảy ra chuyện này sao?