Đàm Trác lái xe đến cổng Ngô gia.
Bảo vệ nhìn thấy xe của chị thì nhanh chóng mở cửa, chỉ sợ chậm trễ thêm một chút, vị tiểu thư họ Đàm kia sẽ không đợi được mà đạp ga húc đổ cổng mất...
Đàm Trác đỗ xe ở sân sau, vui vẻ đến mức muốn nhảy chân sáo vào nhà.
Bình thường đều là Đàm Trác không chịu nổi nhớ nhung mà chạy tới, hôm nay Đặng Sa lại chủ động hẹn chị, thật sự là vui đến nở hoa trong lòng.
Người làm việc trong gia đình Ngô gia đều quen mặt Đàm Trác, thấy chị đều cúi đầu chào.
Như bình thường, Đàm Trác cùng lắm sẽ chỉ gật đầu chào lại, nhưng hôm nay...
- Xin chào, xin chào, chúc một ngày tốt lành.
Mọi người vất vả rồi, cố lên nhé.
Gặp ai cũng niềm nở chào hỏi, còn không quên đính kèm gương mặt đã cười đến híp cả mắt.
Thật khó để tưởng tượng ra một phó tổng giám đốc ngày ngày thét ra lửa.
Cũng khó mà liên tưởng đến Đàm tiểu thư ngang ngược, bá đạo thường ngày.
Đàm Trác vào nhà, cởi giày, lấy một đôi dép từ trên giá xuống, đi vào trong, tự nhiên như thể đây chính là nhà của mình vậy.
Quản gia xuất hiện chào hỏi Đàm Trác
- Đàm tiểu thư, chào buổi sáng.
- Xin chào a~ Ông có biết Sa Sa đang ở đâu không?
- Sa tiểu thư đang dùng bữa sáng với cô chủ tại phòng ăn.
- Được, tôi biết rồi, cảm ơn ông.
Đàm Trác tiếp tục tung tăng chạy tới phòng ăn.
Dáng vẻ thực sự một chút cũng không trưởng thành...!Bước vào phòng ăn thấy Đặng Sa và Cẩn Ngôn đang vui vẻ vừa ăn sáng vừa nói chuyện gì đó.
Đàm Trác cất tiếng gọi
- Sa Sa ơi!
Cẩn Ngôn nghe tiếng mà sởn cả gai ốc, tay cầm đũa cũng chợt run lên.
Còn Đặng Sa chỉ quay đầu, mỉm cười
- Chị đến rồi sao?
- Sa Sa đã hẹn thì chị nhất định phải đến chứ, có chết thành ma cũng phải đến - Đàm Trác cười hớn hở.
- Mới sáng sớm, đừng nói linh tinh - Đặng Sa khẽ trách - Mà đến sớm thế này, chị đã ăn sáng chưa?
- Chưa a~ Chị đến đây để ăn với Sa Sa của chị - Đàm Trác như cũ giữ nụ cười ngây ngốc nhìn Đặng Sa.
- Vậy chị ngồi xuống đi, đứng đây làm gì.
Đàm Trác ngồi xuống.
Đặng Sa kêu người giúp việc mang đến thêm một bộ bát đũa cho chị.
Đàm Trác vừa nhận lấy đã nhanh chóng gắp một miếng bánh thịt trên bàn đưa đến trước mặt Đặng Sa
- Nào Sa Sa a~
- Chị ăn đi, em có thể tự gắp mà - Đặng Sa ngại ngùng từ chối.
- Nhưng chị thích đút cho Sa Sa của chị.
Ngoan, há miệng nào a~
Chát!
Một tiếng dằn đũa xuống bàn vô cùng mạnh mẽ đến từ vị trí của chiếc bóng đèn sáng nhất ngày hôm nay.
Cẩn Ngôn bực dọc lên tiếng
- Em đề nghị hai người chú ý hành vi một chút.
Trong phòng này không phải chỉ có hai người đâu.
- Sao thế? Bản thân cầu không được tình ái nên ghen tị với tình yêu ngọt ngào của người khác sao? - Đàm Trác trêu chọc Cẩn Ngôn.
Cô nghe đến đây liền sa sầm mặt mũi đứng dậy
- Em ăn no rồi.
- Tiểu Ngôn!
Đặng Sa gọi với theo cô nhưng rất nhanh, dáng vẻ của cô đã khuất sau cánh cửa phòng ăn.
Đặng Sa quay qua nhìn Đàm Trác bằng ánh mắt sắc bén.
Vậy nhưng con người kia lại làm như không thấy mà thản nhiên ăn sáng, còn khen ngợi đầu bếp
- Tay nghề của David thật sự không tồi.
- Chị thấy ngon thì tự ăn đi, em đi xem Tiểu Ngôn thế nào - Đặng Sa vừa nói vừa đứng dậy.
- Sa Sa - Đàm Trác kéo Đặng Sa lại - Em hẹn chị đến đây mà lại để chị ăn sáng một mình sao, em có lương tâm không? - Đàm Trác làm mặt tội nghiệp.
- Câu này để em hỏi chị mới đúng! Chị biết rõ Tiểu Ngôn vẫn chưa vượt qua được chuyện với Tần Lam.
Vậy mà chị còn trêu chọc con bé như vậy?
- Được rồi.
Chị sai rồi, ai mà biết được con nhóc đó bình thường quyết đoán như vậy, lần này lại dây dưa lâu đến thế.
Mà biết đâu vì chúng ta cứ coi chuyện đó như đại kị, không dám nhắc tới nên con bé mới không thể đối mặt, giờ thử nhắc đến nhiều một chút, biết đâu sẽ có chuyển biến tích cực hơn thì sao - Đàm Trác tỏ vẻ am hiểu phân tích.
- Thật sự có thể làm thế sao? - Đặng Sa nhíu mày, cảm thấy lời Đàm Trác nói cũng không hoàn toàn vô lý.
- Đều có khả năng mà.
Em ngồi xuống đi.
Tuy chúng ta đều coi Tiểu Ngôn như một đứa em gái nhỏ để bao bọc.
Nhưng trong chuyện lần này, không ai có thể giúp được con bé ngoài bản thân nó đâu.
Chúng ta chỉ có thể chờ đợi con bé tự nhận ra thôi.
Đặng Sa cuối cùng cũng bị những lý lẽ của Đàm Trác thuyết phục, ngồi xuống cùng nhau ăn bữa sáng.
Sau khi ăn xong, Đặng Sa trở về phòng thay đồ để cùng Đàm Trác ra ngoài, bắt gặp Cẩn Ngôn cũng ra khỏi phòng
- Tiểu Ngôn, bây giờ chị và Trác tỷ sẽ đến một buổi triển lãm tranh, em có muốn đi cùng không? - Đặng Sa hỏi.
- Trác tỷ cùng chị đến triển lãm tranh? - Cẩn Ngôn ngạc nhiên - Không phải chị ấy thường kêu mấy buổi triển lãm đó tẻ nhạt sao?
- Thực ra chị ấy vẫn chưa biết là hôm nay sẽ đi đâu.
Tâm trạng của chị ấy có vẻ rất tốt, liên tục nói nên chị cũng không có cơ hội xen vào - Đặng Sa khẽ cười - Em có muốn đi cùng không?
- Thôi khỏi, em cũng không có hứng thú lắm, hơn nữa hai người đi hẹn hò, em đi theo để làm người chụp ảnh hay gì? Tốt nhất là hai người cứ đi chơi vui vẻ với nhau đi.
Em qua toà nhà phương Tây đây - Cẩn Ngôn vừa nói vừa vẫy tay đi mất.
Một lát sau, Đặng Sa chuẩn bị xong xuôi cùng Đàm Trác xuất phát.
Trên xe, Đàm Trác tò mò hỏi
- Sa Sa, hôm nay chúng ta đi đâu vậy? Vừa nãy Tiểu Ngôn đi qua còn nói chúc chúng ta đi vui vẻ.
Con bé đó chắc chắn không thể có lòng tốt như vậy được.
- Chúng ta đến một triển lãm tranh - Đặng Sa bình thản trả lời.
- Triển lãm tranh? - Đàm Trác cao giọng hỏi lại.
- Vâng - Đặng Sa vẫn xem như không có gì.
- Sao lại như vậy, em biết chị không thích mấy chỗ như vậy mà Sa Sa...!- Đàm Trác sầu não.
- Nhưng đây là triển lãm do một hậu bối của em tổ chức, lấy tiền bán tranh để làm từ thiện, người ta có lòng mời, em đâu thể từ chối được.
Tuy rằng em có thể đi một mình nhưng em cũng vẫn muốn có một người đi cùng, và người em nghĩ đến đầu tiên luôn luôn là chị - Đặng Sa bắt đầu dỗ ngọt.
Đàm Trác yên lặng mím môi nắm chặt vô lăng, cũng không còn cách nào khác.
Ai mà biết được vì sao một Đàm phó tổng khiến người người khiếp sợ, một Đàm tiểu thư không thèm nhìn sắc mặt người khác lại có thể vì một cô gái nhỏ bé mà cúi mình cam chịu, vì mấy lời ngọt ngào mà dù có chuyện gì cũng không oán thán nửa lời.
Chỉ đành nghe theo lời Đặng Sa, lái xe thẳng đến triển lãm tranh.
Đến nơi, cả hai cùng nhau xuống xe.
Đàm Trác nắm tay Đặng Sa tiến vào khu triển lãm.
Có điều, nắm tay được chưa bao lâu, vừa qua cửa, Đặng Sa nhìn thấy một cậu thanh niên đã lập tức buông tay Đàm Trác, vui vẻ gọi
- Tiểu Lâm!
Cậu thanh niên kia dáng vẻ cao ráo, khuôn mặt ưa nhìn, đôi mắt mơ mộng của một người làm việc liên quan đến nghệ thuật.
Hoàn toàn là ngoại hình khiến người khác dễ dàng yêu mến.
Có điều, ngoại hình ấy lọt vào mắt Đàm Trác lại là một dáng vẻ vô cùng khó coi, nhất là lúc nghe thấy tiếng Đặng Sa gọi, cậu còn quay đầu cười rạng rỡ.
Chưa dừng lại ở đó, hai người còn tiến đến ôm nhau thay cho lời chào...
May mắn, trước khi Đàm Trác kịp có phản ứng, hai người đã kịp buông tay, duy trì một khoảng cách an toàn.
Đặng Sa tươi cười, quan tâm hỏi
- Triển lãm diễn ra có tốt không?
- Đến hiện tại thì vẫn ổn ạ.
Tuy có thấp hơn so với mục tiêu đề ra một chút nhưng không sao.
- Vậy à? Vậy chị đến để giúp mấy đứa hoàn thành mục tiêu đây - Đặng Sa vui vẻ đùa.
- Được vậy thì tốt quá rồi.
Tiểu thư, xin mời theo lối này.
Cậu thanh niên kia cũng rất biết hưởng ứng với câu nói đùa của Đặng Sa.
Chỉ thấy hai người vui vẻ cười nói với nhau, hoàn toàn bỏ quên một người phía sau...!Đặng Sa vừa định bước đi mới chợt nhớ ra dường như đã quên mất gì đó liền quay đầu vẫy tay gọi
- Trác tỷ, chị đi nhanh lên một chút.
Đàm Trác đầy trời ấm ức, đút hai tay vào túi, tỏ ra bất cần mà bước theo.
Đặng Sa vẫn nói cười phía trước, có vẻ như là vui lắm, không nhận ra phía sau đã có một hũ giấm nổ tanh bành...
Đi vào trong, cậu thanh niên kia vẫy tay gọi một người con gái đứng cách đó không xa.
Cô gái đó vừa nhìn thấy Đặng Sa liền mừng rỡ chạy đến ôm chầm lấy chị
- Sa tỷ! Em còn nghĩ chị bận không đến được chứ.
- Sao có thể? Hai đứa đã bỏ thời gian, công sức để về đây, tổ chức buổi triển lãm này, chị đương nhiên phải đến ủng hộ rồi.
Mà Thanh Nhi, em càng ngày càng xinh đẹp đấy - Đặng Sa mỉm cười khen một câu.
- Đâu có đâu, em thấy chị mới là người càng ngày càng xinh đẹp đấy.
Có phải chị về nước, gặp được người yêu, thoả lòng nhớ mong nên mới như vậy không?
- Nói linh tinh! - Đặng Sa đỏ mặt phủ nhận - À đúng rồi, có người này chị muốn giới thiệu.
Đặng Sa quay đầu tìm kiếm liền nhìn thấy một con người đứng đằng xa, dáng vẻ như muốn ăn tươi nuốt sống người khác...!Nhưng cũng không để ý nhiều như vậy, vui vẻ vẫy tay gọi
- Trác tỷ, chị mau lại đây! Sao lại đứng xa như vậy?
Đàm Trác không trả lời, lừ lừ tiến về phía ba người, hàn khí toả ra không thể xem thường.
Có điều Đặng Sa giống như mặt trời nhỏ vậy, một chút cũng không cảm thấy lạnh lẽo, ngược lại còn mỉm cười ấm áp khoác tay Đàm Trác
- Giới thiệu với hai người, đây là Trác tỷ, chị ấy chính là người yêu của chị.
Còn giới thiệu với chị, hai người này là hậu bối của em, cũng là người tổ chức buổi triển lãm hôm nay.
Đặng Sa vừa giới thiệu vừa quay sang cười với Đàm Trác, từ đôi môi đến khoé mắt cũng đều đang cười, dáng vẻ vô cùng hạnh phúc.
Một con người nào đó, vừa mới giây trước còn đang khó chịu đến mức muốn đánh người, giây sau đối diện với nụ cười ấy liền niềm nở
- Xin chào, tôi là Đàm Trác, là người yêu của Sa Sa - Đàm Trác đưa tay ra.
- Chào chị, em là Châu Mục Thanh, là hậu bối của Sa tỷ.
Khi cùng đi học ở nước ngoài, em đã chứng kiến Sa tỷ nhớ nhung chị rất nhiều đấy - Mục Thanh bắt tay Đàm Trác.
- Thanh Nhi, em đừng nói linh tinh - Đặng Sa phản đối.
- Chào chị, em là Lâm Thiệu Huy, là hậu bối của Sa tỷ, cũng là bạn trai của Tiểu Thanh.
Rất vui được gặp chị - Thiệu Huy cũng chào hỏi Đàm Trác.
Người nào đó hiện tại đã vui vẻ trở lại, đối với ai cũng tay bắt mặt mừng như người quen cũ gặp nhau.
Thiệu Huy chào hỏi xong cũng không quên bênh vực bạn gái
- Thực ra Tiểu Thanh nói thật đấy Đàm tỷ, chỉ là Sa tỷ không dám thừa nhận thôi.
- Tiểu Lâm! Cả em cũng như vậy à!? - Đặng Sa đỏ mặt.
- Chị nhất định sẽ trở về Trung Quốc.
Ở đó có một người chị rất muốn gặp lại.
Tuy người ấy nhìn có vẻ khó gần, lại nóng nảy, cộc cằn nhưng thực ra là một người vô cùng dịu dàng, chu đáo, đôi lúc còn ngây ngô, bồng bột như một đứa trẻ nữa.
Chị phải trở về bên cạnh người ấy.
Mục Thanh làm ra dáng vẻ thiếu nữ mơ mộng, hai tay nắm hờ để trước ngực, ánh mắt nhìn xa xăm, đôi môi khẽ cười toát lên vẻ hạnh phúc, diễn xong một đoạn độc thoại liền quay sang hỏi Đặng Sa
- Chị có nhớ ai là người đã nói những lời ấy khi được hỏi lý do vì sao lại từ chối lời mời đến làm việc ở viện nghệ thuật không Sa tỷ?
- Không nhớ gì hết, em mê sảng thì có - Đặng Sa gõ nhẹ lên trán Mục Thanh.
- Em cũng có thể làm chứng - Thiệu Huy lên tiếng - Còn có một lần đi cắm trại, chị nói sẵn sàng bỏ lại hết cảnh đẹp nhân gian để có thể trở về bên người đó nữa.
Đúng không Tiểu Thanh?
- Chính xác! Giờ gặp được người đã làm Sa tỷ của tụi em bận lòng nhiều đến thế, thật vinh hạnh quá - Mục Thanh hướng Đàm Trác nói.
- Rốt cuộc hai đứa bị làm sao vậy? Nhớ toàn những chuyện không đâu...!- Đặng Sa cuối cùng chỉ có thể bất lực lắc đầu.
- Chị thấy thú vị đấy chứ - Đàm Trác tươi cười nắm tay Đặng Sa.
- Đàm tỷ cũng thấy thú vị đúng không? Chị biết không, Sa tỷ của tụi em thực sự kiên định lắm đó.
Số người tỏ tình với chị ấy nhiều không đếm xuể nhưng lần nào cũng chị ấy cũng lắc đầu, đến nửa cơ hội cũng không cho người ta nữa.
Ai cũng nói chị ấy kiêu kỳ - Mục Thanh vẫn tiếp tục thao thao bất tuyệt.
- Có tin hai đứa nói thêm lời nào nữa, chị sẽ lập tức đi về không? - Đặng Sa làm động tác quay người chuẩn bị bỏ về.
- Thôi nào.
Thanh Nhi và Tiểu Lâm cũng đâu có nói xấu em.
Chị cũng rất muốn nghe, nghe tất cả về Sa Sa của chị - Đàm Trác lên tiếng dỗ dành - Hơn nữa, chúng ta đến đây là để tham dự triển lãm từ thiện này mà, còn chưa kịp làm gì, sao có thể bỏ về như vậy.
Đàm Trác nắm tay Đặng Sa, thâm tình trong ánh mắt, không chút tiết chế, toàn bộ thể hiện ra ngoài.
Dù là đang đứng ở đâu, xung quanh có ai cũng không phải là điều quan trọng nữa.
Đặng Sa cũng mỉm cười ngọt ngào
- Em biết rồi.
Bằng tốc độ xe chạy trên đường cao tốc, không kịp để ai phản ứng, Đàm Trác cúi đầu hôn Đặng Sa
- Cảm ơn em đã chấp nhận bỏ lại mỹ cảnh nhân gian để trở về bên chị.
Quả nhiên trong mắt kẻ si tình sẽ chỉ có người mình yêu.
Đôi bạn trẻ nào đó đứng bên bị cưỡng ép ăn cẩu lương đến nghẹn
- Thiệu Huy! Em tủi thân quá!
Mục Thanh ai oán kêu lên.
Cũng may còn có bạn trai ở bên, nếu không sẽ tủi thân đến chết mất.
Thiệu Huy vòng tay kéo Mục Thanh sát lại
- Đúng là coi chúng ta chỉ như không khí vậy.
Đặng Sa quay qua lườm hai người một cái, giống như chị gái muốn cảnh cáo hai đứa em lắm trò của mình
- Bây giờ hai đứa có định dẫn chị đi xem triển lãm không hay tiếp tục đứng đây nói nhảm?
- Đi chứ đi chứ.
Chị là khách quý mà - Mục Thanh cười làm hoà.
Bốn người cùng nhau dạo quanh triển lãm.
Thiệu Huy giới thiệu
- Tranh ở đây hầu hết đều do em và Tiểu Thanh tự mình vẽ, ngoài ra còn có một số tác phẩm của những người bạn thân thiết.
Vì toàn bộ số tiền bán tranh lần này sẽ được dùng để giúp đỡ trẻ em ở vùng khó khăn nên chủ đề của triển lãm cũng là thế giới qua góc nhìn của trẻ em.
Hai người có thể tùy ý xem, nếu thích bức tranh nào thì có thể nói với tụi em.
- Chị biết rồi.
Đặng Sa mỉm cười trả lời Thiệu Huy rồi quay sang nhìn Đàm Trác, chờ đợi khoảnh khắc đôi lông mày của người kia có thể giãn ra.
Thực ra Đặng Sa biết rất rõ, người của Đàm thị đều có thiên phú nghệ thuật mạnh mẽ, nhìn số lượng xưởng thủ công truyền từ đời này sang đời khác của Đàm thị chỉ có tăng lên chứ không hề giảm đi mà chất lượng sản phẩm vẫn luôn khiến người ta phải kinh ngạc là đủ hiểu.
Tuy rằng Đàm Trác tỏ ra khá thờ ơ với những thứ thuộc về nghệ thuật này, có chăng chỉ có kinh kịch là có hứng thú.
Có điều, những thứ thuộc về di truyền, đã ngấm vào máu thì không thể mất đi.
Đặng Sa tuy rằng học chuyên sâu về nghệ thuật cũng có những lúc cảm thấy không theo nổi đôi mắt tinh tế và góc nhìn đặc biệt của Đàm Trác.
Bước qua hết một lượt tranh, không có bất kỳ bức nào có thể lọt vào mắt Đàm Trác.
Mục Thanh hiếu kỳ hỏi
- Đàm tỷ, Sa tỷ, tranh của tụi em không đạt yêu cầu sao?
- Đúng là không đạt yêu cầu.
Đàm Trác buột miệng trả lời thật lòng.
Đặng Sa thấy vậy liền kéo nhẹ tay áo của Đàm Trác để nhắc nhở
- Thực ra không phải vấn đề của các em, là do yêu cầu của tôi cao quá thôi.
Đặng Sa bên cạnh chỉ còn biết thở dài.
Con người này có biết nói chuyện không vậy? Chê tranh của người ta rồi nói do yêu cầu của mình cao, vậy chẳng phải nói yêu cầu của người ta thấp quá à?
Đặng Sa cũng nhìn một vòng, sau đó chỉ vào một bức tranh
- Chị nhìn xem, bức tranh này nét vẽ rất ổn định tuy cứng cáp nhưng đường nét lại mềm mại, phối màu cũng tương đối hài hoà.
Đàm Trác quan sát một chút rồi lần nữa nhíu mày
- Bức vẽ này tuy rằng có khá hơn những bức khác, có điều...!Em nhìn vào đây đi.
Chỗ loang màu này này, quá sơ sài khiến mọi thứ trở nên lem nhem, thiếu thẩm mỹ.
Còn bên kia nữa, mấy vết đó là gì? Chấm phá à? Nhìn hoàn toàn lạc quẻ so với tổng thể của bức tranh.
Đàm Trác vừa nói vừa lắc đầu tỏ vẻ đầy tiếc nuối.
Đặng Sa thực sự muốn đánh cho con người này một trận, có nhất thiết phải ở trước mặt người hoạ sĩ đã vẽ ra bức tranh này, chê bai hết sức đứa con của người ta như vậy không? Con người này dường như không bao giờ đặt cảm giác của người khác vào mắt.
Nhìn xem, dáng vẻ của Mục Thanh và Thiệu Huy lúc này...
Đặng Sa thở dài, vẫn là phải tự mình ra tay thôi
- Nhưng em thích bức tranh này, em sẽ mua.
- Em thích sao?
Đàm Trác hỏi lại.
Sau khi nhìn thấy Đặng Sa quả quyết gật đầu liền lấy ví ra, giữa một loạt thẻ ngân hàng chọn lấy một cái đưa cho Đặng Sa
- Nếu em đã thích nó thì mua thôi.
- Em cũng có mà, đâu cần dùng thẻ của chị.
Đặng Sa mở túi định lấy thẻ nhưng lại bị Đàm Trác ngăn lại
- Sao lại là thẻ của chị? Đây là thẻ của em.
Tất cả thẻ này, tất cả tiền trong tài khoản, đều là của em hết.
Vì chị là của em mà.
Hai con người không thèm để ý thời gian, không gian, cứ như vậy mà rải đường bất chấp.
Thật khiến cho người khác vừa ngưỡng mộ vừa ghét bỏ.
Thiệu Huy cúi đầu nói với Mục Thanh
- Tiểu Thanh, em khát rồi đúng không? Chúng ta qua bên kia uống nước nhé?
- Đáng lẽ nên đi từ nãy mới đúng - Mục Thanh lập tức đồng ý - Sa tỷ, Đàm tỷ, hai người cứ từ từ xem, thích bức nào thì kêu nhân viên đánh dấu lại là được nha.
Nói xong Mục Thanh và Thiệu Huy liền rời đi, tránh làm phiền hai con người kia, mà cũng không rõ hai người đó có biết còn có người ở bên cạnh để thấy phiền không nữa...
Đàm Trác cùng Đặng Sa đi vòng quanh triển lãm.
Bất kỳ bức tranh nào mà Đặng Sa chọn được, Đàm Trác đều có thể dùng đôi mắt biếи ŧɦái để soi ra một vài điểm chưa hoàn hảo nhưng kết quả cuối cùng vẫn luôn là nghe theo ý của Đặng Sa.
Sau khi đi hết cũng đã chọn được khoảng mười bức tranh.
Hai người sau khi đàm phán thanh toán xong toàn bộ số tranh đã chọn lại nắm tay ra về.
Đợi sau khi kết thúc triển lãm, số tranh đó sẽ được chuyển đến cho Đặng Sa.
Vốn dĩ Đàm Trác đã có ý tốt muốn mời Mục Thanh và Thiệu Huy cùng ăn tối, cũng có ý định tùm hiểu thêm về khoảng thời gian Đặng Sa đi du học.
Thế nhưng Mục Thanh và Thiệu Huy vừa nghe đến đi cùng Đàm Trác và Đặng Sa liền dùng tất là lý do để từ chối không chút lưu luyến.
Ai mà biết được là sẽ đi ăn tối hay ăn gì chứ...
Sau khi lên xe, Đặng Sa liền trở nên trầm tư.
Đàm Trác thấy vậy quan tâm hỏi
- Sa Sa, em sao vậy? Không khoẻ ở đâu à?
- Trác tỷ, sao hôm nay chị lại như vậy?
- Như vậy là như thế nào cơ?
- Sao chị lại cố ý thể hiện tình cảm trước mặt người ngoài như vậy?
Đặng Sa quay đầu nhìn Đàm Trác.
Thực ra Đặng Sa cực kỳ hiểu Đàm Trác, dù rằng con người này ngang ngược, bá đạo, không thèm nhìn sắc mặt người khác nhưng đối với việc công khai thể hiện tình cảm trước mặt người ngoài cũng tương đối hạn chế.
Bởi lẽ dù thế nào, với sức ảnh hưởng của Bách Gia, mọi chuyện xoay quanh những nhân vật cấp cao của tập đoàn đều là những điều khiến dư luận thích thú.
Chuyện tình cảm của bản thân bị người khác lôi ra bàn tán đã không mấy dễ chịu, còn thêm có thể ảnh hưởng đến tập đoàn, vậy nên hai người yêu nhau, chẳng cần thế giới phải chúc phúc, chỉ cần hạnh phúc bên nhau là đủ.
Để Đàm Trác hấp tấp như hôm nay, hoặc là đang ghen tuông bởi điều gì đó, hoặc là đang bất an một chuyện gì đó, lý do chắc chắn nằm trên người Đặng Sa.
Có điều, Đặng Sa nghĩ đi nghĩ lại cũng không thấy bản thân làm điều gì không đúng.
- Em giận chị sao? - Đàm Trác ôn nhu hỏi lại.
Đặng Sa có chút ngạc nhiên.
Trái ngược với suy nghĩ rằng Đàm Trác sẽ kể lể trách móc vì Đặng Sa đã làm sai gì đó, người kia vậy mà lại hỏi lại với thái độ dịu dàng đến thế
- Không có - Đặng Sa lắc đầu - Em chỉ đang nghĩ là bản thân đã làm điều gì đó không đúng nên chị mới làm như vậy.
- Lúc đầu đúng là chị có hơi không thoải mái khi thấy em cùng Tiểu Lâm và Thanh Nhi quá gần gũi.
Nhưng giờ thì hết rồi.
Còn chuyện tình cảm...
Đàm Trác bỗng hạ thấp giọng, vẫy vẫy tay ra hiệu cho Đặng Sa lại gần, bản thân cũng nhích qua một chút rồi thì thầm
- Là vì em quá đẹp nên chị không cầm lòng được.
Đàm Trác nói xong liền lùi lại, nhìn Đặng Sa đỏ mặt đánh mình một cái sau đó cưng chiều hỏi
- Trưa nay em muốn ăn gì, Sa Sa?
- Chị chọn đi.
- Lại là chị chọn sao?
- Không phải em đã đưa ra quyết định quan trọng nhất là chọn chị rồi sao? Vậy nên những chuyện khác chị hãy quyết định nhé.
Đặng Sa lém lỉnh nháy mắt.
Trong phút chốc, Đàm Trác cảm thấy toàn thân hưng phấn, chạy xe thẳng tới một khách sạn năm sao, quyết định ăn trưa tại nhà hàng trên tầng 26 của khách sạn này.
Ngồi ăn ở một không gian rộng rãi lại sang trọng, bao quanh là tiếng nhạc du dương, trước mắt là người mà mình vô cùng yêu thương, cảm giác thật thần tiên.
Đàm Trác cầm ly rượu trong tay, chầm chậm lắc thứ chất lỏng màu đỏ trong ly, nếm thử một chút hương vị chát chúa nơi đầu môi, lại ngọt ngào nơi cuống họng khiến người ta mê đắm ấy.
Ánh mắt chưa từng rời khỏi người trước mặt, cảm giác vô cùng thưởng thức
- Chị không ăn mà ngồi nhìn em làm gì? - Đặng Sa ngước mắt hỏi.
- Đến đây vài lần rồi, hôm nay chị mới nhận ra cảnh đẹp của nơi này - Đàm Trác vẫn không rời ánh mắt.
- Cảnh đẹp? Phong cảnh ở ngoài kia kìa - Đặng Sa đưa tay chỉ tấm kính cửa sổ.
Đàm Trác đặt ly rượu xuống, chống hai tay lên bàn, bày ra một dáng vẻ vô cùng si mê
- Ai nói ngoài đó mới có cảnh đẹp? Không phải trước mắt chị chính là mỹ cảnh nhân gian sao?
- Aiya chị đủ rồi đó.
Mau ăn đi.
- Sa Sa.
- Sao vậy?
- Điều đó là thật đúng không? Em quyết tâm từ bỏ để trở về bên cạnh chị?
- Những điều đó có quan trọng không? Bây giờ chúng ta đã ở bên cạnh nhau, đó không phải là điều chân thực quý giá nhất rồi sao?
- Em sẽ không đi nữa đúng không? - Đàm Trác vẫn còn chút lo lắng muốn xác nhận lại.
- Không phải trước mắt em cũng là mỹ cảnh nhân gian sao? Em còn đi đâu được nữa? Chị mau ăn đi, nguội rồi.
Đặng Sa thúc giục Đàm Trác.
Niềm hạnh phúc ngọt ngào của một gia đình nhỏ chầm chậm lan toả, thấm đượm trong không khí, nhuộm hồng một cảnh vật xung quanh.
Đây chính là tình yêu!