Lần áp tiêu này tuy rằng thời gian rất ngắn lại thiếu chút nữa khiến Tinh Tinh bị nguy hại đến tánh mạng.
Ủy thác tiêu là một thương nhân, món hàng là một rương gỗ nhỏ được điêu khắc tinh xảo khéo léo, khảm đầy đá quý. Người nọ chỉ đích danh Tinh Tinh áp tiêu, muốn cô mang rương gỗ đưa đến chùa Hồng Anh Tự ở phía ngoài kinh thành, giao cho tăng nhân Thích Minh Hải, sau đó lấy được hoá đơn thì nhiệm vụ coi như hoàn thành.
Có người đặc biệt chỉ tên ủy thác tiêu, vốn là tiêu sư kiêu ngạo, hơn nữa ngoại trừ phí áp tiêu như đã định từ trước, thương nhân cần phải rộng rãi mà chi thêm một ít kinh phí, để Tinh Tinh trong chuyến đi đi về về này được đảm bảo có thể ăn được ngủ ngon.
Vì thế, Tinh Tinh khi trời vừa sáng liền mang theo rương gỗ xuất phát.
Vì dễ dàng hoạt động, cô ăn mặc đơn giản như một nam trang, mái tóc dài dùng dây đỏ tết tóc lại, kết quả ngược lại càng thêm nổi bật, khiến cho tư thế của cô oai hùng càng tăng thêm vẻ xinh đẹp của thiếu nữ.
Rời đi kinh thành không bao lâu, từng cơn gió nhẹ của ngày xuân kéo tới.
Tinh Tinh nằm ở trên lưng ngựa, hai tay gối ở sau gáy, miệng cắn cọng lúc mạch tiện tay nhổ được, gác chân nhìn bầu trời, bởi vì trong lòng có chuyện nên không có tâm tình thưởng thức cảnh xuân rực rỡ.
Tần Liên Hoa.
Gương mặt tuấn mỹ kia bên môi luôn nở nụ cười xấu xa nhìn cô, cứ quanh quẩn trong lòng không chịu đi.
Cô phải bảo vệ Tần Liên Hoa.
Hướng về trời xanh, Tinh Tinh thở dài một hơi.
Đó là chuyện cười vào ban ngày của mọi người nhưng cô thân là đương sự, căn bản cười không nổi, chỉ cảm thấy ngày xuân như trở nên lạnh đi, nếu không thì sao lòng của cô lại nổi lên từng cơn gió lạnh lẽo thế này ?
Ngày hôm qua, miệng to Từ Hậu vừa mới bước vào cửa hiệu Đại Phong Đường liền lớn tiếng phao tin, đem chuyện này ọi người đều biết, nhóm tiêu sư đều xôn xao, tất cả chạy lại nghe, chỉ sợ nghe lọt mất một câu kia.
Sau khi nghe xong chân tướng, nhóm tiêu sư phản ứng không giống nhau.
Có người kinh ngạc.
Có người mỉm cười.
Có người một bộ dáng chờ xem kịch vui.
Còn có người cư nhiên mãnh liệt ngoáy lỗ tai, hoài nghi là nghe lầm.
Càng quá đáng là sau lời kêu gọi của Từ Hậu, đám đáng giận kia thế nhưng còn mở cá cược, không phải cược Tinh Tinh có thể bảo vệ Liên Hoa bao lâu mà là cược Tinh Tinh sẽ trong mấy ngày mà động thủ giết chết Liên Hoa. Bàn cược hoàn toàn nghiêng về một bên, lệch về vế sau.
Cũng may có La Mộng ủng hộ cô, đặt cược một số kim mới khiến cho cô cảm thấy dễ chịu một chút.
Hừ hừ, vì không phụ lòng kỳ vọng của đại tiểu thư, cô tuyệt đối phải cho lũ bình thường xưng huynh gọi đệ, vừa có cơ hội lại lấy cô ra làm trò cười này, toàn bộ đều thua đến tuột quần !
Hừ một tiếng, cô phun cọng lúa mạch ra.
Nói lại, trong đầu bọn họ đều là bã đậu sao ? Tuy nói cô rất ghét Liên Hoa, có thể nói là mọi người đều biết, nhưng ngại Hoa Sen muội muội, cô sao có thể giết Liên Hoa được !
Tinh Tinh dọc theo đường đi cứ bĩu môi than thở, mãi đến khi sắc trời dần dần tối cô mới bắt đầu tìm chỗ nghỉ ngơi.
Tuy nói, người ủy thác tiêu cho ngân lượng nhiều lắm nhưng cô tiết kiệm quen rồi, dù ăn cơm khô ngủ ngoài trời cũng không làm khó được cô. So với tiêu xài phung phí, cô vẫn thà rằng tiết kiệm.
Trước khi sắc trời hoàn toàn tối đen, Tinh Tinh tìm được một chỗ gần dòng suối, thích hợp để nghỉ ngơi. Cô trước cho con ngựa ăn cỏ uống nước, lại giống như mọi khi thu thập củi khô, chuẩn bị đốt lửa.
Thoạt nhìn cô thần sắc tự nhiên, không có khác lạ gì. Nhưng trên thực tế, cô cơ bắp toàn thân đều đang căng chặt, luôn trong tình trạng cảnh giác cao độ, thừa dịp hành động nhìn như bình thường, cô đã đem mấy viên ngọc lưu ly mà nắm trong tay.
Ban ngày thì lòng của cô luôn quay quanh Tần Liên Hoa.
Nhưng một khi vào đêm, bản năng cảnh giác được rèn luyện khi bị tiếp cận, lập tức phát hiện ra điều khác thường.
Có người đang theo dõi cô.
Tiếng bước chân kia cực nhẹ, cô phải vảnh tai mới có thể nghe thấy, hơn nữa số người theo dõi cô không ít — chín, mười người…… Không, mười hai người !
Khách có ý xấu không mời mà đến, dùng chiến thuật hình tròn vây lấy, xong dần dần thu hẹp phạm vi lại, người người đi lại từ từ, hô hấp dài mà dầy, tất cả đều là cao thủ.
Cô hít sâu một hơi rồi đột nhiên xoay người sang chỗ khác, quả nhiên nhìn thấy bóng đen lay động trong đêm.
Tiếng đao kiếm rút ra khỏi vỏ chậm rãi vang lên, so với tiếng gảy đàn càng nhanh hơn, càng nhanh thì càng chói tai, còn có người âm trầm cười, bầu không khí được đẩy lên đỉnh điểm làm cho người ta sợ hãi.
“Lão đại, chính là cô ta.” Thanh âm nam nhân vang lên.
“Lão Bát, xác định chưa ?”
Một thanh âm khác truyền đến.
“Đại Phong Đường tiêu sư Từ Tinh Tinh.”
“Vậy đúng rồi.”
“Cô ta mang theo rương gỗ nhỏ kia.”
Một bóng đen khác giơ thanh kiếm lóe ra tia lạnh lẽo trên lưỡi kiếm.
“Các ca ca, ta cũng không khách khí.” Giọng nói quyến rũ có thể chảy ra nước truyền đến.
“Thập nhị, không nên tranh công !”
“Lão Tứ, ngăn muội ấy lại !”
Thanh âm mọi người bất đồng cả nam lẫn nữ pha lẫn vào nhau, nhưng khi đồng thời tranh luận sát khí vẫn không giảm bớt tí nào.
Chỉ thấy ánh đao chợt lóe, mũi đao sắc bén dứt khoát áp đến trước mắt, Tinh Tinh vội vàng lui về phía sau, mũi chân một chút nhưng đã lui về xa đến ba dặm, mặc dù không có đâm thủng đầu của cô nhưng cũng đã phớt qua trán của cô.
“Nha, khinh công cũng không tệ.” Tiếng cười quyến rũ lại vang lên.
Mũi đao tiếp tục đưa tới, một thanh lợi kiếm lại từ trên không xông tới.
Keng !
Đao và kiếm đồng thời đánh văng ra, mất đi cơ hội tốt làm cho đầu Tinh Tinh nở hoa.
“Lão Cửu !” Nữ nhân buồn bực thét chói tai.
Một giọng nữ bình tĩnh khác đáp lại.
“Chúng ta cùng nhau hành động, tiền thưởng chia đều.”
“Mơ tưởng !”
“Ta đồng ý thập nhị.” Trong đó một người nam nhân nói.
“Lão Lục !”
Quát ngăn cản không có hiệu quả, thân ảnh thon gầy khi đã đến gần, vội vàng giơ đại đao lên muốn lấy máu.
Lúc này, Tinh Tinh tránh cũng không tránh, thân mình nửa ngồi đột nhiên nhảy lên, một chân đá văng đại đao, lực đạo mạnh khiến người nọ không thể không buông tay, trơ mắt nhìn vũ khí bay ra đi.
“Mẹ nó !”
“Cẩn thận.”
“Võ công của cô ta không tệ.”
“Võ công cho dù tốt cũng chỉ có đường chết.”
Một người khác lại nhào tới, Tinh Tinh trước lui về sau, ôm chặt rương nhỏ trong lòng, tay kia mạnh mẽ bắn ngọc lưu ly ra ở giữa lông mày của người nọ, sâu vào tận xương, người nọ ngay cả hừ cũng chưa hừ một tiếng, không tiếng động ngã xuống đất.
Từ lúc áp tiêu tới nay, cô cũng không ít lần gặp nguy hiểm, nhưng chưa từng có lúc nào giống lúc này, làm cho cô thật sự sợ hãi cảm giác được sinh tử trong chớp mắt, chỉ cần hơi không để ý, khẳng định đầu sẽ chuyển nhà.
Nhận thấy cô cũng không phải là người bình thường, nhóm sát thủ toàn bộ đứng yên lặng, nhanh chóng đưa ra phán đoán.
“Cùng tiến lên !”
Đáng chết, cô biết mà !
Tinh Tinh cúi người xoay lại, tư thái giống như đang múa, trong nháy mắt, ngọc lưu ly được bắn khắp bốn phía, trong bóng đêm phảng phất như sao băng.
Nhưng sau khi có một người ngã xuống rồi, nhóm sát thủ đã có phòng bị, cho dù cô dùng tới chiêu này cũng chỉ có thể hạ ngã hai người, số ngọc lưu ly còn lại không phải bị lệch mà là bị đao kiếm đỡ được nên văng ra rất xa.
Khi đồng thời công kích, có người đứng ngoài tìm khe hỡ mà vung đao hướng cổ cô đâm tới.
Đao như bàn hỏa thiêu thẳng tắp xẹt qua bên cổ, may mắn đúng lúc cô nhảy ra, nếu không đao nhọn sâu thêm nửa tấc thì cho dù cô không chết vì bị đứt cổ cũng sẽ mất máu mà chết.
“Chậc !”
Người nọ không phải muốn hành hạ cô mà là thể hiện rõ muốn lấy tánh mạng của cô.
Tinh Tinh mồ hôi lạnh chảy ròng, không dám có chút lơi lỏng, chỉ sợ lại để cho đối phương thừa cơ có cơ hội. Nếu tiếp tục một lần nữa, cô không biết có nắm chắc có thể lại né tránh hay không.
“Đại ca, cứu cứu ta……”Namnhân suy yếu thở hổn hển.
“Lão Bát ?”
“Lão đại, kia không phải lão Bát, lão Bát đã chết rồi!”
“Ta sẽ không nhận sai thanh âm của lão Bát!”
Trong bóng tối, giọng nam giọng nữ hòa lẫn nhau nên khó phân biệt, thanh âm giọng nói cứ giống nhau như thế khiến nhóm sát thủ rối loạn toàn trận, bị lẫn lộn nên chỉ cầu tự bảo vệ mình, khó có thể lại tiếp tục công kích.
“Lão đại !” Một giọng nữ khác bối rối kêu to.
“Ta ở chỗ này !”
Tiếng cười vang lên, đó là tiếng cười hoàn toàn xa lạ với nhóm sát thủ, lạnh lẽo như hàn băng.
“Ách !”
Tiếng thở dốc khó chịu vang lên, sát thủ vừa mới lên tiếng đã bị Liên Hoa một tay bóp cổ giơ lên cao, truyền đến tiếng thở dốc suy yếu một tiếng lại một tiếng, mà nam nhân gầy gò, đầu lĩnh của sát thủ bị giơ lên cao toàn thân còn tản ra sát khí đáng sợ, quả thực so với ác quỷ tu la càng làm cho người ta sợ hãi hơn.
Sát thủ đầu lĩnh giãy dụa lên tiếng, mệnh lệnh khàn khàn từ cổ họng gấp gáp phun ra.
“Giết !”
Tinh Tinh đột nhiên cả kinh, không chút nghĩ ngợi liền xông lên phía trước, thay Liên Hoa cản trở công kích sắp đến gần. Cô không kịp suy nghĩ nhưng lo lắng bảo vệ cho hắn cũng quan trọng giống như phải bảo vệ sinh mệnh vậy.
Nhưng cô mới bước hai bước, Liên Hoa đã vươn một tay ra, kiên quyết đẩy cô về phía sau, ngược lại dùng thân hình đầu lĩnh sát thủ để ngăn cản, toàn bộ đao kiếm đều rơi trên người đầu lĩnh sát thủ, đao đao trí mạng,
“Nói ra người sai khiến thì các ngươi sẽ bảo toàn được tánh mạng.” Liên Hoa ném cái xác trong tay bỏ qua một bên, chậm rãi tuyên bố.
Bốn sát thủ còn sót lại không hề liên tiếng, lựa chọn tấn công lại lần nữa.
Đao kiếm vung lên vốn không cản được động tác Liên Hoa, cho nên mỗi khi thất bại sẽ phát ra thanh âm chói tai của đao kiếm chém giết lẫn nhau, còn bắn ra những ánh lửa nhỏ.
Đột nhiên, một ánh lửa nhỏ sáng lên, Tinh Tinh ngắn ngủn trong nháy mắt thấy Liên Hoa bước ra ngoài vài bước, hướng tới cô ngoắc ngoắc ngón tay.
Không biết vì sao, cô lập tức hiểu được ý của hắn.
Dựa vào sự ăn ý không hiểu đó, cô đem ngọc lưu ly còn sót lại toàn bộ bắn về hướng của Liên Hoa. Ngọc lưu ly được bắn đi, va chạm mạnh mẽ với lực ở ngón tay trở thành những mảnh nhỏ vô cùng sắc bén, tinh chuẩn bay về phía mục tiêu, nhóm sát thủ đồng thanh kêu la thảm thiết.
Mặt trăng đến lúc này mới xuất hiện, chiếu sáng cả cánh đồng hoang.
Chỉ thấy nhóm sát thủ toàn bộ che kín hai mắt, trên mặt vết máu loang lổ. Từng mảnh nhỏ sắc bén này đều đâm vào mắt, khiến bọn họ bị mù đi, cuối cùng cũng rốt cuộc không thể tấn công.
Ánh trăng cũng dừng ở trên người Liên Hoa, quần áo hắn không bị lộn xộn, thậm chí không có dính một giọt máu.
Dưới cái nhìn chăm chú của Tinh Tinh, hắn đi nhanh lên, giẫm thật mạnh lên phần gáy của một sát thủ, vẻ mặt dữ tợn giống như là vật báu so với tánh mạng quan trọng hơn, đã bị tổn thương làm cho người ta sợ hãi.
“Là ai phái các ngươi đến ?” Hắn lạnh giọng chất vấn.
Sát thủ giãy dụa, không chịu mở miệng.
Liên Hoa giẫm càng mạnh.
“Nói !”
Đột nhiên lúc đó, bốn sát thủ trong khoảng thời gian cực ngắn cũng không còn vì đau nhức mà giãy dụa nữa.
Tất cả bọn họ đều tự sát.
*****
Rời đi chỗ có đầy thi thể, Liên Hoa dẫn theo cô tìm một chỗ dừng chân khác.
Hắn đốt lửa lên, chuẩn bị chỗ để nghỉ ngơi rồi mới ngồi xuống ở bên cạnh cô.
“Bọn họ là ai ?” Cô bắt đầu liền hỏi, cố gắng không để thanh âm run run. “Vì sao muốn cướp chuyến tiêu lần này của ta ?” Cô còn đem rương gỗ nhỏ ôm vào thật chặt.
Liên Hoa hướng tới đống lửa, ném vào một khúc gỗ to.
“Mục đích của bọn họ căn bản không phải tiêu vật.” Hắn thản nhiên nói, vẻ mặt tàn khốc lúc nãy giống như là chưa bao giờ xuất hiện, trên gương mặt tuấn mỹ kia lại là dáng vẻ thoải mái mà cô quen.
“Đó là cái gì ?”
“Muội.”
“Ta ?” Cô nhíu mày, rất cẩn thận mà suy nghĩ trong chốc lát. “Ta đắc tội qua không ít người, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, người có khả năng phái người tới giết ta nhất chỉ có một người.”
“Ai ?”
Tinh Tinh không nói gì vươn ngón trỏ.
“Ta ?” Liên Hoa bật cười. “Ta đây vì sao còn phải tới cứu ngươi ?”
Cô chột dạ nhìn về phía bên cạnh, nhưng vẫn nhịn không được lòng dạ hẹp hòi lẩm bẩm: “Ân…… Vậy lừa gạt tín nhiệm của ta kia……”
Liên Hoa nhíu mày, nhìn cô một chữ một chữ nói: “Trên đời này, người muội nên tín nhiệm nhất chính là ta.”
Cô bỗng nhiên dời tầm mắt về, trừng mắt hắn, không chút nghĩ ngợi phản bác.
“Mới không phải.”
“Nha ?”
“Ta luôn cảm thấy ngươi đang gạt ta.” Cô cố ý dịch sang bên cạnh.
Hắn lại chẳng hề để ý cũng dịch theo qua, đúng là rất muốn ngồi gần cô.
“Muội có chứng cớ gì sao ?”
“Không có, chính là trực giác.” Cô trả lời.
A, trực giác của tiểu nữ nhân này thật đúng là không thể bỏ qua mà !
Liên Hoa âm thầm nghĩ. Như vậy, hành động của hắn càng phải cẩn thận mới được.
“Đem rương gỗ cho ta.” Hắn nói, hai tròng mắt bởi vì ánh lửa chiếu rọi cũng phát sáng như hai ngọn lửa.
Tinh Tinh lo lắng trong chốc lát, mới buông hai tay ra, lấy rương gỗ nhỏ ra. Tiếp theo, lúc cô không kịp ngăn cản chỉ trong nháy mắt, Liên Hoa đem giấy niêm phong trên rương gỗ hủy đi.
“A, ngươi, ngươi ngươi ngươi ngươi !” Cô nóng nảy đứng lên, lấy tay nắm chặt vạt áo ân nhân cứu mạng, liên tục dùng sức lay động. “Ngươi đem giấy niêm phong hủy đi, bảo ta làm sao báo cáo kết quả nhiệm vụ a !” Giấy niêm phong bị hủy đi, thân là tiêu sư chữ tín coi như bị phá hủy.
“Bình tĩnh một chút.” Liên Hoa cười.
“Ta rất bình tĩnh a !” Cô rống to lên, tóc cũng dựng thẳng lên.
“Muội thế này gọi là bình tĩnh sao ?” Tiểu nữ nhân này rõ ràng đã bị chọc tức.
Cô phát ra tiếng gầm gừ của thú dữ khi tức giận.
“Lúc ta bình tĩnh chính là như vậy a !”
Liên Hoa lại cười, đem rương gỗ tới trước khuôn mặt nhỏ nhắn vì tức giận mà đen đi của cô. “Muội tự mình nhìn một cái đi.”
Giờ này khắc này, cô muốn nhìn thấy nhất chính là con rùa con này chết đi cho rồi ! Cô tức giận đến phát run, thật vất vả mà di chuyển tầm mắt hướng đến rương gỗ mà liếc mắt một cái, vốn sẽ quay đầu mở miệng mắng lần nữa nhưng toàn thân đột nhiên cứng đờ, nhanh chóng quay đầu tập trung nhìn vào.
Trống không.
Rương gõ bên trong thế nhưng lại không có vật gì.
Tinh Tinh kinh ngạc buông tay, cầm lấy rương gỗ mà cố gắng lắc lắc, sau một lúc lâu sau mới xác định cô liều chết bảo vệ rương gỗ trống không.
“Sao lại như vậy ?” Cô dại ra thì thào tự nói. Vì bảo vệ rương gỗ này mà cô suýt chút nữa mất mạng nha !
“Chuyện muội tự ý xông vào đại lao hình bộ đã bị truyền ra ngoài.” Liên Hoa nói, tuy rằng ngữ khí vẫn bình thản nhưng vẻ mặt càng nghiêm túc.
“Ngươi lại nói cho ai ?”
“Không có.”
“Chỉ có Hoa Sen muội muội biết.”
Con ngươi thâm thúy ánh lên ánh lửa, phức tạp nhìn cô một cái.
“Ngoại trừ muội ấy còn có người khác biết, cho nên mới lấy lý do áp tiêu dụ muội rời khỏi kinh thành, lại phái sát thủ phục kích, muốn giết muội diệt khẩu.”
“Vì sao ?” Cô không rõ.
“Bởi vì muội tiếp xúc qua với Trần Hãn, có vài người nghĩ đến muội có thể biết được chuyện không nên biết.” Nghĩ chu đáo cũng có lúc sơ suất, hắn đã vô cùng cẩn thận, cẩn thận khắp nơi nhưng vẫn đem chuyện này liên lụy đến trên người cô.
Tinh Tinh cúi đầu, suy nghĩ một lúc lâu. Tự ý xông vào đại lao hình bộ là chủ ý của cô, nghĩ muốn cướp ngục cứu Trần Hãn cũng là quyết định của cô, bây giờ sau khi suy nghĩ trước sau cô mới phát hiện Liên Hoa ngay lúc đó ngăn cản chính là muốn cho cô tránh đi phiền phức nguy hiểm này.
Không chỉ như thế, anh còn từ trong tay nhóm sát thủ mà cứu cô ra.
“Ngươi…… võ công của ngươi không tệ……” Cô không được tự nhiên mở miệng, biết rõ nên nói cái gì lại không thể nói ra khỏi miệng, chỉ có thể nói chuyện không đâu vào đâu.
“Cũng được.”
Nhìn ra cô không được tự nhiên, khóe miệng hắn nhếch lên, cười như không cười nhìn cô.
“Ngươi vì sao có thể bắt chước thanh âm của những người đó ?” Lại một vấn đề râu ria.
“Ta luyện qua cửu âm công.”
“Cửu âm công ? Kia không phải rất khó luyện thành sao ?”
“Ta có nguyên nhân nên không thể không luyện thành.”
“Nha.” Cô lấy tay vẽ vòng vòng trên mặt đất, lại một lát sau mới trong từ miệng đè ra hai chữ, thanh âm so với tiếng muỗi kêu còn nhỏ hơn. “Cám ơn.”
Liên Hoa để tay ở sau tai, bộ dáng làm như không có nghe thấy.
“Cái gì ?”
“…… Cám……”
“Ân ?”
Cô bị chọc giận, hét vào lỗ tai của hắn với âm lượng lớn nhất.
“Cám ơn !” Đáng giận, như vậy cũng được rồi chứ !
Liên Hoa lắc đầu, chậc chậc vài tiếng. “Ta là đặc biệt chạy tới cứu ngươi một mạng, lại chỉ nhận được hai tiếng cám ơn, thật sự quá lỗ vốn.”
Tinh Tinh cắn môi, mắt trừng thẳng hắn.
“Ta không nợ ân huệ.” Cô trịnh trọng tuyên bố. “Nhất là không nợ ngươi.”
“Vậy, muội hiện tại thiếu nợ nên làm sao đây ?” Hắn mỉm cười hỏi.
“Tùy ngươi muốn thế nào cũng được.” Cô cam chịu la hét.
Chuyện cho tới bây giờ, cho dù hắn muốn cô mở tiệc nói lời cám ơn, để ọi người trong kinh thành đều biết. Hoặc muốn cô che giấu lương tâm, ở cửa thành hô to : Tần Liên Hoa là người tốt. Hay là muốn cô trong mười năm này trở thành người hầu của hắn, thay hắn bưng nước châm trà, cô đều chấp nhận !
Hai mắt ánh lên ánh lửa càng sáng hơn.
“Không hối hận ?” Hắn chậm rãi lên tiếng xác nhận.
“Hối hận là heo con !”
“Được rồi, lời này là muội nói.”
Cô hít sâu một hơi, nhắm hai mắt lại chờ hắn tuyên bố, giá phải trả cho ân cứu mạng là cái gì, lại cảm giác được bàn tay to của hắn, trượt đến bím tóc buông thả của cô, đẩy cô hướng tới hắn……
Sau đó, hô hấp ấm nóng tới gần, đôi môi nam tính hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của cô.
Xúc cảm kia làm cho cô không khỏi sợ hãi, phút chốc mở to mắt, không thể tin được thấy gương mặt anh tuấn kia thật sự gần ngay trước mắt, miệng còn dán lên miệng của cô……
Tần Liên Hoa hôn cô.