Hoa Si Hoàng Hậu

Hương Diệp nhìn bóng dáng hắn rời đi, cho đến khi mất hắn, ngồi xuống bên cạnh con gấu bự, xoay nó lại đối diện mình, hỏi, “Mi nhìn ra không, mặt đấy mà gọi là vui à?”

Tại sao cô lại gặp trúng một tên mặt than như vậy chứ?

Ngọc Sanh Hàn ra khỏi Phượng Hoàng cung, trời đã tối hắn, tâm trạng của hắn cũng không tệ, bảo An Quế cùng đám cung nhân về cung trước, một mình tản bộ về, trăng sáng sao chiếu, hắn vốn cũng không muốn rời đi sớm như vậy, nhưng mà, hắn muốn để lại cho cô một chút không gian.

Sinh nhật cô ấy, cho đến ngày mà cô ấy có thể đồng ý để hắn cùng cô trải qua, hắn mới có thể cùng cô đi đến tận giây phút cuối cùng.

Đi qua cầu Ngọc Trì, đã thấy dưới ánh trăng, Tiêu Cẩm đang đi tới từ bên kia cầu, thấy Ngọc Sanh Hàn, cũng không chút ngoài ý muốn, “Hôm nay Hoàng huynh đúng là hào hứng, chắc là vừa từ Phượng Hoàn cung về?”

“Ách, phải, Hoàng hậu hôm nay chơi đùa có hơi mệt, Trẫm còn chút tấu chương cần phải xử lý, xử lý xong, sẽ quay lại với Hoàng hậu.” Ngọc Sanh Hàn cũng không biết, hắn như vậy có phải có chút khoe khoang quá, sắc mặt Tiêu Cẩm dường như hơi biến đổi, vẫn cười nhạt nói, “Lúc trước gặp Hương Diệp Nhi ở Ngự hoa viên, nàng nói đi tìm Hoàng huynh, trên tay còn cầm rất nhiều hoa do Hoàng huynh tặng, Hoàng huynh đúng là vẫn như trước kia, nhớ năm ấy Hương Diệp Nhi không vui, Hoàng huynh còn tự mình làm một chiếc thuyền buồm bằng gỗ nhỏ cho nàng…”

“Hương Diệp Nhi là Hoàng hậu của Trẫm, đối xử tốt với nàng là chuyện Trẫm nên làm.” Ngọc Sanh Hàn thản nhiên nói, “Trẫm còn có tấu chương phải duyệt, giờ cũng không còn sớm, Ngũ đệ cũng nên sớm hồi cung nghỉ ngơi đi.”

“Đa tạ Hoàng huynh quan tâm.” Tiêu Cẩm thấp giọng cúi đầu, đưa mắt nhìn Ngọc Sanh Hàn rời đi, hắn ngây ngẩn ngẩng đầu, nhìn ánh sao lóe lên, khóe miệng tràn ra một nụ cười nhạt.

Hôm sau, Ngọc Sanh Hàn rời giường rửa mặt, nhớ lại tối qua gặp Tiêu Cẩm, thái độ của cậu ta khiến hắn có chút khó hiểu, An Quế tự mình giúp hắn thay quần áo, nhìn chủ tử khí vũ hiên ngang, An Quế nhẹ giọng nói, “Hoàng thượng, đồ ăn sáng đã chuẩn bị xong.”

Ngọc Sanh Hàn đáp một tiếng, lại nghe thấy ngoài cửa vang lên một tiếng, “Hoàng hậu nương nương giá lâm.”

Sáng sớm, đã khiến người ta kinh hỉ, Hương Diệp mặc một bộ đồ nhẹ nhàng đi tới, đối diện với ánh mắt đầy ý cười của Ngọc Sanh Hàn, hơi ngắc ngứ, nhìn hắn còn chưa chỉnh trang xong, liền nói. “Ta chải đầu thay chàng.”

An Quế nghe Hoàng hậu gọi chẳng có tôn ti gì cả như vậy, dù để ý nhưng vẫn không dám nói, Hoàng thượng còn chưa nói, ông ta nói sao được~

Ngọc Sanh Hàn nghe vậy đương nhiên là vui vẻ, phân phó An Quế lui xuống chuẩn bị đồ ăn sáng, lại nhẹ giọng hỏi Hương Diệp, “Cùng nhau ăn điểm tâm?” Giọng nói êm dịu khiến cho An Quế nghe mà sửng sốt, sao lại cảm thấy Hoàng thượng đối với Hoàng hậu còn tốt hơn trước kia?

Hương Diệp gật đầu một cái, An Quế vội vàng lui xuống chuẩn bị, thấy bọn cung nữ đang ló đầu vào, không khỏi trách nhẹ một tiếng, “Còn nhìn cái gì, không mau đi xuống, chuẩn bị những thứ nương nương thích ăn.”

“An Quế công công, Hoàng thượng đối với nương nương thật dịu dàng nha.”

“Đúng đó, chỉ có lúc Hoàng thượng nói chuyện với nương nương, ánh mắt mới dịu dàng như vậy.”

An Quế nghe vậy, cười một tiếng, “Tình cảm của Hoàng thượng với Hoàng hậu nương nương giờ so với trước kia còn sâu đậm hơn, người ta đều nói là tiểu biệt thắng tân hôn còn gì, các ngươi cứ ở đấy mà hâm mộ~”

Bên ngoài rầm rì bàn tán, khiến cho khóe miệng Ngọc Sanh Hàn không khỏi cong lên một nụ cười nhẹ, Hương Diệp thay hắn vấn tóc, hỏi, “Anh cười cái gì?”

“Cười, cũng nhìn không thuận mắt?”

“Tôi chưa từng nói là nhìn anh không thuận mắt.” Hương Diệp nhàn nhạt buông một câu, đột nhiên lấy từ trong ngực ra một chiếc ngọc trâm đơn giản tinh tế, thay Ngọc Sanh Hàn cài vào, Ngọc Sanh Hàn hơi ngẩn ra, đưa tay sờ sờ chiếc trâm ngọc kia, dùng ánh mắt hỏi cô, Hương Diệp chỉ nói, “Đây là đáp lễ.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui