Hoa Si Hoàng Hậu

Ngọc Sanh Hàn bất đắc dĩ, “Em đúng là vội vàng.”

“Chẳng qua là bởi vì đêm qua ngủ với con gấu kia rất thoải mái.” Hương Diệp nhẹ nhàng nhướn mày, cái tên gấu ôm liền thuận miệng được xác định. Ngọc Sanh Hàn nhìn cô, một lúc lâu sau mới đáp lại một câu, “Xem ra đêm qua em ôm tôi rất chặt.”

Hương Diệp nghe vậy, đỏ mặt lên, “Ai ôm anh?”

“Gấu bự, không phải thế thân của Trẫm thì ai?” Ngọc Sanh Hàn nghiêm trang trả lời, Hương Diệp đỏ mặt, chỉ có thể xoay người nhìn bóng lưng của hắn mà im lặng.

Thu thập xong, bước ra ngoài điện, Ngọc Sanh Hàn đột nhiên hỏi, “Đúng rồi, em có một chiếc thuyền buồm gỗ nhỏ tự chế không?”

Hương Diệp hơi sững sờ, “Có, sao vậy?”

Ngọc Sanh Hàn nghe vậy, chỉ lắc đầu một cái, “Có thì tốt, hai ngày nữa cho anh mượn chơi một chút.”

Hương Diệp liếc xéo hắn một cái, chẳng hiểu làm sao, không thèm để ý đến hắn nữa. Ngọc Sanh Hàn nhìn Hương Diệp bước đi, trong lòng than mình lại đa nghi rồi, lại không biết, Hương Diệp buồn bực trong lòng, hắn muốn chiếc thuyền gỗ Tiêu Cẩm tặng cho cô làm gì? Chẳng lẽ một chiếc thuyền nhỏ cũng không cho qua?

Sau khi lên triều, Ngọc Sanh Hàn cùng Hương Diệp ở trong viện làm việc, bảo An Quế không cần theo hầu bên cạnh, An Quế đương nhiên biết phải làm gì, cười cười rồi lui xuống.

Nghĩ nên về phòng nghỉ ngơi một lát, ra khỏi Phượng Hoàn cung chưa xa, đã đụng phải Minh Lam.

Minh Lam tuy luôn mang vẻ phóng đãng không kiềm chế, nhưng tâm tư bên trong thâm trầm, An Quế thấy hắn, cũng biết rằng tuyệt đối không có chuyện tốt.

Minh Lam dẫn ông ta đến một nơi bí mật, trực tiếp thả một túi châu báu xuống trước mặt ông ta, đi thẳng vào vấn đề, “Hỏi ngươi mấy vấn đề, phải trả lời đúng sự thật.”

An Quế nhìn thấy túi châu báu kia, ánh mắt sáng lên, cúi đầu khom lưng nói, “Lam vương gia muốn hỏi gì, tiểu nhân nhất định biết thì sẽ nói.”

“Cũng không có gì, chỉ là quan tâm đến Hoàng huynh của Bổn vương một chút thôi.” Minh Lam cong lên một nụ cười tà ác, nhìn An Quế, hỏi thẳng, “Ngươi có biết, một năm nay, Hoàng huynh có thay đổi gì không?” Theo hắn thấy, Ngọc Sanh Hàn nếu có điều khả nghi, thì chỉ có thể là chuyện trong vòng một năm nay, từ khi hắn lấy Hương Diệp, tính tình của hắn trên dưới phân không rõ.

An Quế nghe hắn hỏi, hơi ngẩn người, ngay sau đó cười gượng hỏi, “Ý Lam Vương là, Hoàng thượng trở nên có mị lực của nam tử hơn?”

Minh Lam nghe vậy, thiếu chút nữa trượt chân, trừng An Quế, cả giận nói, “Ai hỏi ngươi cái này! Ta muốn nói là một năm qua Hoàng huynh có thay đổi gì lớn không, ví dụ như sở thích, lời nói cử chỉ chẳng hạn.”

“Lời nói cử chỉ? À! Lam Vương gia là muốn hỏi về lời nói cử chỉ của Hoàng thượng một năm nay ngày càng thành thục chững chạc, có phong độ của bậc Quân vương?”

“An Quế, ngươi đang giả bộ hồ đồ với Bổn vương sao?”

“Vương gia, chuyện này… nô tài làm sao dám giả bộ hồ đồ với Vương gia chứ?”

“Bổn vương nói thẳng với ngươi vậy, Bổn vương hoài nghi, đương kim Thiên tử, cũng chính là Hoàng huynh của Bổn vương bây giờ, là giả!” Minh Lam trực tiếp mở miệng, An Quế nghe vậy, mắt miệng ngây ngốc mở to, lúc kịp phản ứng thì vội vàng quỳ xuống, hoảng hốt nói, “Vương gia, Vương gia… không nên, lời này nếu truyền ra, đây chính là… nô tài có thể bị chém đầu mất!”

“An Quế, Bổn vương thấy ngươi là người cơ trí, tuy nói ngươi trước giờ đều phục vụ trước mặt Hoàng thượng, nhưng trong lòng ta và ngươi đều rõ ràng, ngươi ở trước mặt Hoàng thượng bây giờ đừng nói là nói, ngay cả chỗ đứng cũng không có, Hoàng thượng hôm nay có lẽ còn để cho ngươi giữ cửa, làm chút việc vặt, nhưng ngày mai, có lẽ ngay cả cửa cũng chẳng để cho ngươi canh.”

An Quế lẳng lặng nghe lời của Minh Lam, hơi thở có chút nặng nề, cúi đầu không nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui