Hoa Si Hoàng Hậu

Ngồi bên trong kiệu, chờ một lát, chỉ thấy hai chiếc xe ngựa đi tới Nam Cung Môn, sau đó là Tiêu Cẩm, hắn và Minh Lam mỗi người cưỡi một con ngựa từ từ đi tới.

Tiêu Cẩm vẫn mặc một thân xanh biếc, trên đầu đội ngọc quan xanh thẫm quý giá, tiêu sái ngồi trên ngựa, hắn quay đầu, nhìn một vòng cung điện phía sau, mang theo chút lưu luyến, dù sao cũng là nơi lớn lên từ nhỏ, dù sao cũng là nơi hắn và nàng lớn lên cùng nhau.

Ánh mắt chuyển qua phía này, Hương Diệp vội vàng buồng màn xuống trốn vào trong kiệu, ánh mắt Tiêu Cẩm dừng lại trên kiệu một lúc, còn muốn nhìn tiếp, Minh Lam lại gọi hắn đi.

Tiêu Cẩm liếc mắt nhìn cỗ kiệu một lần cuối, gật đầu một cái, hai người cưỡi ngựa rời đi.

Hương Diệp lại vén rèm, nhìn bóng lưng xa dần của Tiêu Cẩm, trong lòng nhẹ giọng nói một tiếng tạm biệt, cuối cùng, ngồi lại trong kiệu, thấp giọng nói, “Quay về thôi.”

“Dạ.”



Cuối hè đầu thu, Thiên Sứ các do Hương Nại Nhi làm chủ chính thức khai trương, Hương Diệp một thân thường phục, đứng trong lãnh cung chờ Ngọc Sanh Hàn hạ triều đến đây, gấu bự nằm bên trong, mặc dù lãnh cung thường không có ai tới đây, Ngọc Sanh Hàn cũng đã ra lệnh cấm, nhưng cũng không tránh khỏi có người xông nhầm.

Gấu bự nằm trên giường, đắp thêm một tầng chăn, thoạt nhìn rất hoàn mỹ.

Không lâu sau, Ngọc Sanh Hàn tới, một thân áo xanh liêu quan, An Quế cũng cải trang như người hầu, đi theo sau Ngọc Sanh Hàn, hiếm khi Ngọc Sanh Hàn xuất cung còn mang theo ông ta, trong đầu An Quế cứ gọi là sung sướng.

Ba nguời ra khỏi lãnh cung, lên xe ngựa, trực tiếp đưa thủ dụ ra khỏi cửa cung, đi về phía con đường lớn sầm uất nhất quốc đô.

Một trận tiếng pháo truyền đến, trước cửa Thiên Sứ các có rất đông người đi đường đứng xem, An Quế cười nói, “Vừa kịp giờ.”

Hương Nại Nhi cùng Tần Khê đứng trước cửa, ăn mặc bình thường, thấy xe ngựa dừng lại nơi cửa, bịt tai đi tới, Hương Diệp nghe tiếng pháo vang dội này, không nhịn được che lỗ tai, mấy người đứng ở một bên, vất vả lắm mới chờ cho pháo nổ hết, mới kéo Hương Diệp và Ngọc Sanh Hàn, bốn người đứng trước dải băng đỏ ở cửa Thiên Sứ các, nha hoàn bưng khay đỏ lên, mỗi người một chiếc kéo.

Đọc diễn văn đơn giản xong, bốn người đồng loạt cắt băng, mọi người bên cạnh lập tức vỗ tay, đứng ở hai bên, bên trái là nam, bên phải là nữ, đều mặc phục sức màu xanh thống nhất, cắt băng xong, liền bắt đầu kéo khách vào trong.

Trên cửa treo tấm bảng: Hôm nay khai trương, toàn bộ miễn phí.

Chỉ mấy chữ này thôi cũng đủ để thu hút phần đông người trên đường lớn, Thiên Sứ các to lớn, chia làm hai tầng, ở giữa có một vũ đài biểu diễn rất lớn, bên trái đặt một quầy rượu, để bày các loại rượu, bên kia là nơi thu tiền, bốn phía quan vũ đài là sàn được lát bằng đá trắng, là nơi khác khứa hoạt động, cũng là cái gọi là “Sàn nhảy”.

Hương Nại Nhi đã sớm dạy cho mấy cô nương kia những bước nhảy đơn giản, để họ có thể phụng bồi khách khiêu vũ, cô nương ở đây dù cũng đều do kế sinh nhai, nhưng Tần Khê sớm đã nói trước, chỉ cho bồi rượu, tuyệt không hầy ngủ.

Nếu mà có ai có ý đồ khác, Tần Khê cũng đã điều một đám hộ vệ đến Thiên Sứ các, còn nữa, tiểu nhị nam ở bên trong cũng là được lưu lại từ lần tuyển chọn đó, phần lớn là giang hồ mãi nghệ, cũng có một chút công phu cơ bản, muốn bảo vệ các cô nương trong này cũng không việc gì.

“Tần Khê quá keo kiệt, cho mình có mấy gã tay chân như vậy, nếu mà có võ lâm cao thủ tới thì biết làm sao?” Đám Hương Nại Nhi ngồi ở bao sương ở lầu hai, ở đây có thể xem dưới lầu biểu diễn, là là phòng bao độc lập, chính là cái gọi là phòng dành cho thượng khách.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui