Hoa Si Hoàng Hậu

Khụ khụ, mặc dù thời gian và không gian đều không đúng, nhưng chúng ta vẫn đi xem coi lễ tình nhân của Ân Ngôn và Lăng Duẫn Hàm thế nào nhé. (Muốn biết rõ xin theo dõi 《Cung nữ nương nương 》 )

“Tam gia, hôm nay là Lễ tình nhân đấy~”

“Ừm, lễ tình nhân là cái gì?”

“Chính là ngày lễ của tình nhân với nhau ấy~”

“Thì ra là thế, bảo sao gọi vậy.”

“Có chuyện gì sao?”

“Hôm nay nàng có thể yên lặng một chút được không, đừng có nói một câu lại ấy một câu.” Lăng Duẫn Hàm xấu hổ, Ân Ngôn cười hì hì một tiếng, sau đó kéo tay Lăng Duẫn Hàm, cười nói, “Được rồi, hôm nay là lễ tình nhân, Tam gia, ta có thể nói với chàng một điều thỉnh cầu được chứ?”

Nháy mắt mấy cái, Ân Ngôn đang dùng lực phóng điện, Lăng Duẫn Hàm có một dự cảm bất thường, “Thỉnh cầu cái gì?”

“Ta muốn Tam gia làm model của ta.” Ân Ngôn ra vẻ như thẹn thùng, “Thật ra thì ta muốn vẽ chân dung tả thực của Tam gia lâu lắm rồi ~ hiếm khi được ngày Lễ tình nhân mà ~ hi hi~”

“Họ Ân kia.” Mỗ Hàm nghiến răng nghiến lợi ken két, Ân Ngôn ngẩng đầu, lại bị Lăng Duẫn Hàm ôm lấy, ném lên trên giường, trong miệng lầm bầm, “Nàng coi bộ ngứa ngáy rồi đúng không, ta thay nàng kiểm tra một phen.”

“Oa! Chàng là đồ hôn quân, ban ngày ban mặt lại cởi y phục của ta!”

“Nàng là hôn hậu thì sao, ban ngày ban mặt muốn Trẫm cởi hết đồ cho nàng vẽ tranh!”

Khụ khụ, tình tiết phát triển đến tình huống không phù hợp với nhi đồng, chúng ta đi xem tình hình ở bên Bắc Thần quốc trước vậy.

Bên trong Hàm vương phủ Diệp Đô thành, Lê Y mặc một thân đồng phục học sinh, từ đầu hành lang dài bên kia chạy tới, tóc dài phấp phới, chạy đến bên lan can, đột nhiên tay chống lên lan can, cả người tung mình qua lan can, động tác phóng khoáng, chân vừa chạm đất, Hạo Nguyên đã đi tới, khẽ mỉm cười, nói, “Lê Nguyệt Y, nàng vẫn chậm hơn ta một bước.”

“Chậm không cần gấp, quan trọng là theo kịp.” Lê Y buông một câu, nhìn Hạo Nguyên, rất chi là lạnh lùng, đôi mắt Hạo Nguyên hơi nheo lại, kéo tay Lê Y đi về phía bên kia, “Đi thôi, giáo trường đang đợi chúng ta.”

“Cắt!” Lê Y đột nhiên thốt lên một câu, chỉ vào Hạo Nguyên, bắt đầu quở trách, “Chàng lại đọc sai lời thoại rồi. Là hiệu trưởng.”

Bước tới, ngón tay chọc chọc vào ngực Hạo Nguyên, giống như đang trách mắng, “Là chính chàng nói Lễ tính nhân muốn ta diễn trò với chàng, nhưng chàng toàn đọc sai lời thoại thôi.”

“Ta làm sao mà biết trước kia nàng toàn phải đọc mấy thứ lời thoại lộn xộn này.” Hạo Nguyên có chút câm nín, móc bản sao chép nho nhỏ trong túi áo ra, thở dài nói, “Nhìn nàng trong lúc diễn nghiêm túc như vậy, không ngờ có nhiều thứ rườm rà như thế.”

“Vậy chàng còn muốn diễn nữa không?”

“Đương nhiên phải diễn!”

Lê Y nhìn bộ dạng bướng bỉnh kia của Hạo Nguyên, chỉ có thể thầm than đành chịu, bộ phim hiện đại nàng mới quay bị An Nhiên lưu trong máy vi tính xách tay, đem về bị Hạo Nguyên nhìn thấy, thế là bị hắn xem từ đầu đến cuối, nhìn đến mức mắt bốc lửa, chỉ trích nàng ăn mặc thiếu vải như thế không nói làm gì, lại còn hôn hít với người đàn ông khác !!

Lê Y giải thích rất nhiều lần, đây chẳng qua là chỉ lợi dụng góc quay, không phải là hôn thật, hơn nữa nàng mặc đồ mùa thu bình thường đấy chứ!

Hạo Nguyên sống chết không tin, mượn cớ Lễ tình nhân muốn nàng theo hắn chơi thử, Lê Y vất vả viết kịch bản, hắn còn đọc sai tùm lum.

“Thôi, nhảy thẳng qua cảnh hôn đi.” Hạo Nguyên kéo Lê Y đề nghị, Lê Y khẽ cau mày, như vậy sao được, còn chưa kịp phản đối, Hạo Nguyên đã ôm cổ nàng, hô to, “Nàng cái đồ bị khăn quàng cổ quấn này! Rốt cuộc ta phải làm thế nào với nàng bây giờ?! Ta nói ta thích nàng, nàng nghe không hiểu sao?!”

Dứt lời, hai tay giữ lấy khuôn mặt Lê Y cúi xuống hôn, Lê Y sửng sốt, vất vả chờ đến khi hắn buông ra, mới bất mãn nói, “Sao chàng lại hôn thật… lúc ta diễn là dùng góc quay sai mà.”

“Ta và nàng không cần góc quay sai!” Hạo Nguyên mặt đầy vẻ đương nhiên, khiến cho Lê Y dở khóc dở cười, Lễ tình nhân, theo hắn diễn quá hóa nghiện rồi.



Ngày thứ hai của lễ tình nhân, Hương Nại Nhi cùng Tần Khê chạy vào lãnh cung thăm Hương Diệp, Hương Diệp đem rất nhiều tác phẩm thất bại cho hai người ăn, ngày hôm qua ở trong bếp chơi đùa với Ngọc Sanh Hàn cả một ngày, chỉ ăn thử mấy cái bánh ngọt phủ kẹo mạch nha kia thôi cũng đã đủ no rồi.

Tần Khê ăn ăn ăn, ánh mắt đột nhiên rơi vào một cành hoa hồng đen đang được cắm trong bình, không khỏi cảm thán, “Tiểu Hương Hương, chẳng lẽ em đã phối được giống hoa hồng đen rồi? Chúc mừng nhá~”

“Không phải hôm qua anh làm đưa tới tặng em sao?”

“Cái gì?! Rõ ràng anh tặng hoa hồng đỏ mà!” Tần Khê lập tức rống giận, “Hôm qua anh làm xong quét sơn liền gọi người đưa vào luôn mà!”

“À, đó là tại tôi không cẩn thận đánh rơi vào nghiên mực chăng.” Ngọc Sanh Hàn mặt không đổi sắc nói láo, Tần Khê còn muốn nói thêm, lại cảm thấy sau lưng có một trận khí thế áp người ập tới, quay đầu lại thấy Hương Nại Nhi tươi cười nhìn hắn, “Tần Khê, sao đóa hoa kia nhìn giống đóa của tôi thế hả?” Nếu như không phải là màu đen.

“Ha ha, tôi làm hai đóa mà, một đóa làm xong lập tức sai người đưa vào cung cho Tiểu Hương Hương ~ tôi là ca ca tốt mà ~ sau đó một đóa tặng cho cô, cô xem, tôi đối xử với cô vô cùng tốt đúng không.” Tần Khê nói đến là tự đắc, Hương Nại Nhi vẫn tươi cười như cũ, đột nhiên, nụ cười biến đổi, nháy mắt biến thành mừa dầm gió bấc, cầm cái bánh phủ kẹo mạch nha trên bàn lên đập tới, “Tần Khê anh nhất định phải chết!”

Tặng đồ cho cô lại còn không phải độc nhất vô nhị! Biến cái đồ ca ca tốt nhà anh đi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui