Hoa Si Hoàng Hậu

“Đúng đó, Hương Nại tỷ, tỷ về nghỉ ngơi một lát đi.”

“Yên tâm đi, chúng ta sẽ biểu diễn thật tốt.”

Đám cô nương kia cũng kéo tới, Hương Nại Nhi bất đắc dĩ, gần như bị mấy người kia nhét lên xe ngựa, trước khi lên xe, vẫn không nhịn được dặn dò, “Có chuyện gì phải sai người báo cho ta biết ngay.”

Cô không phải là người thích dông dài như vậy, chẳng qua là mấy ngày nay có chút bất an.

Lam Điền mỉm cười gật đầu một cái, lúc này, tên bổ đầu mặt tròn đột nhiên lon ton chạy tới, nhìn Hương Nại Nhi hỏi, “Hương cô nương, cô định về?”

“Mặt tròn, ngươi tới đúng lúc lắm, ta về Hầu phủ một chuyến, ngươi ở đây trông coi cho cẩn thận.” Hương Nại Nhi kêu một tiếng, tên mặt tròn kia lúc này mới đau khổ nói: “Đã bảo là đừng gọi ta như vậy rồi mà..”

Quay ra nhìn Hương Nại Nhi, mặt mày lại tươi cười, “Hương cô nương cứ yên tâm, có ta cùng các huynh đệ ở đây, bảo đảm không ai dám tới gây chuyện.”

Hương Nại Nhi liếc nhìn mặt tròn, lầu bầu nói, “Mong là vậy.”

Xe ngựa đi xa rồi, Lam Điền cùng đám tỷ muội chuẩn bị mở cửa, không thấy được, ở đầu đường, có một cặp mắt đang nhìn nàng chằm chằm, đáy mắt đong đầy thâm ý.

“Liên Y cô nương, trên lầu có vị đại nhân mời lên xướng khúc.”

“Trên lầu là ai?”

“Nói kêu là Minh công tử.”

“Ta biết rồi, ngươi đi báo lại, một lúc nữa ta lên.”

Liên Y đi vào hậu các lấy đàn tỳ bà, vào sương phòng ở lầu hai, nhìn người đang ngồi cạnh bàn, ánh mắt mang ý cười đầy vẻ thâm trầm, Liên Y ngẩn ra, nhất thời quên mất mở miệng.



Hương Nại Nhi quay về phủ Hầu gia, nằm trên giường làm sao cũng không ngủ được, đang muốn rời giường, lại nghe thấy ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa dồn dập, mở cửa, thấy vẻ mặt lo lắng của quản gia, “Hương cô nương, không xong rồi!”

“Sao vậy?” Hương Nại Nhi có chút khẩn trương hỏi.

“Liên Y, không thấy Liên Y cô nương đâu!” Quản gia hoang mang nói, “Lúc nãy trên lầu có vị khách nhân chỉ định Liên Y cô nương vào phòng xướng khúc, ai ngờ vào đã lâu mà không thấy ra ngoài, sai nha hoàn vào mời, nào biết trong phòng không có một bóng người! Giờ làm thế nào đây?”

“Người trong phòng kia là ai?” Hương Nại Nhi vội hỏi.

“Là một vị công tử, nhưng chúng ta không biết là công tử nhà ai…” Quản gia càng nói lại càng nhỏ, Hương Nại Nhi nghe vậy quát ầm lên, “Đần độn! Ngay cả người ta là ai cũng không biết! Còn không sai nha hoàn đi theo Lam Điền?!”

“Cái này… có sai người đứng đó phục vụ, nhưng mà bị đánh ngất xỉu….”

“Phái người trong phủ, cả tên mặt tròn đó nữa, hắn quen thuộc địa hình quanh đấy, ngươi bảo hắn dẫn người đi lục soát xung quanh đây, nhất định phải tìm được Lam Điền!” Thiên Sứ Các lớn như vậy, bao nhiêu người đứng đó, vậy mà để người ta bắt đi mất một người mà cũng không biết!

Lục soát một vòng quanh thành, vẫn không thu hoạch được gì.

“Người nọ có thể tránh được tầm mắt của đám động hộ vệ, chắc chắc là cao thủ.”

“Chẳng lẽ là hái hoa tặc?!”

“Ô ô~ Liên Y cô nương ~”

Hương Nại Nhi rốt cục không nhịn được nữa, quăng một chén trà xuống, quát, “Tất cả im miệng cho ta!”

Mọi người lúc này đều im lặng, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh. Rối rít nhìn Hương Nại Nhi, chỉ có mặt tròn mở miệng, “Hương cô nương, vậy bọn ta vẫn tiếp tục tìm chứ?”

“Tìm tiếp.” Hương Nại Nhi nói một câu, nhìn mặt tròn nói, “Làm phiền các ngươi.”

Mặt tròn nghe câu này có chút thụ sủng nhược kinh, liên tục vâng dạ, thấy Hương Nại Nhi đứng dậy đi ra ngoài, không nhịn được hỏi, “Hương cô nương, cô đi đâu vậy?”

“Tìm trợ giúp.”

Mặc dù cô biết giờ Ngọc Sanh Hàn bận bịu rất nhiều việc, có thể không có thời gian mà để ý đến cô, nhưng lúc này cô không biết phải tìm ai giúp mới được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui