Hoa Si Hoàng Hậu

Ngọc Sanh Hàn cùng Tần Khê đẩy cửa lớn ra bước vào, lại thấy, trong đại lao đang giam giữ Lam Vương, có Lam Vương, cũng có cả Lam Điền.

“Buông ta ra! Vương gia…”

“Chẳng lẽ ngươi không muốn biết ta có thích nam sắc không sao? Giờ ta sẽ cho người biết tường tận!” Minh Lam vừa nói, vừa vươn tay định kéo đai lưng của Lam Điền.

“Dừng tay!!” Lúc Ngọc Sanh Hàn và Tần Khê chạy vào, chỉ thấy Minh Lam đang đè Lam Điền trên giường, xé rách y phục của nàng.

Minh Lam quay đầu, trong mắt mang theo một tia cười nhạo, Lam Điền vạt áo xốc xệch, trên mặt nước mắt không ngừng chảy xuống.

Tần Khê thấy vậy, trong lòng nhất thời phát hỏa, rút đao của thủ vệ chém gãy khóa cửa lao, Minh Lam thả Lam Điền ra, Hương Diệp và Hương Nại Nhi chạy vào, kéo Lam Điền qua sửa sang lại áo xống cho Lam Điền.

Hương Nại Nhi quay đầu đang muốn mắng to, lại thấy Tần Khê vung nắm đấm về phía mặt của Minh Lam.

Dáng vẻ mạnh mẽ kia, lần đầu tiên Hương Nại Nhi nhìn thấy.

Nhìn Lam Điền đang run rẩy bên cạnh, Hương Nại Nhi đột nhiên có chút cảm giác kỳ quái.

Mặt của Minh Lam bị giáng cho một nắm đấm mạnh mẽ, chùi vết máu nơi khóe miệng, vẫn mìm cười như cũ, “Ta chẳng qua chỉ chứng minh với cô ta một chuyện, cần gì phải tưởng thật thế? Huống chi, là tự cô ta tới tìm ta.”

“Thằng khốn này!” Tần Khê vừa nói, lại siết chặt nắm đấm, Lam Điền thấy vậy vội vàng ngăn lại, “Hầu gia, đừng!”

Lam Điền đứng dậy, mái tóc hơi tán loạn, nhìn Minh Lam, lại nhìn cả một nhà đầy đủ nhân mã bên này, không biết tại sao gương mặt bỗng nhiên đỏ bừng, một lúc lâu, mới lặng lẽ nói, “Lam Vương nói không sai, là tự ta không biết tự trọng mà tới tìm hắn, còn muốn thả…”

Nói còn chưa dứt lời, tròng mắt đã đầy nước mắt, nhìn nụ cười trào phúng nơi khóe miệng Minh Lam, nước mắt liền tuôn xuống, xoay người, chạy khỏi đại lao, Minh Lam nhìn nàng, ngưng mặt không nói gì, Tần Khê nhìn Lam Điền vừa khóc vừa bối rối, trừng mắt với Minh Lam, nhấc chân đuổi theo.

“Tần Khê…” Hương Nại Nhi còn chưa gọi, người đã không thấy bóng đâu. Sắc mặt Hương Nại Nhi đột nhiên suy sụp, Hương Diệp thấy vậy, đành đẩy cô nàng một cái, ý bảo Hương Nại Nhi đi qua xem sao, Hương Nại Nhi trừng Minh Lam một cái, xong đi thẳng.

Trong ngục chỉ còn lại Hương Diệp, Ngọc Sanh Hàn và Minh Lam.

Ba người mắt to trừng mắt nhỏ, cuối cùng Minh Lam ngồi xuống giường, cười lạnh nói, “Một người đi, một đám lại tới, ta không ngờ là đại lao của Hình Bộ này lại náo nhiệt như thế đấy.”

“Lam Điền tìm người làm gì?” Hương Diệp không để ý đến sự trào phúng lạnh lùng của hắn, hỏi thẳng, Minh Lam liếc cô một cái, cười nói, “Nếu ta nói nàng tìm ta tán tỉnh, ngươi có tin không?”

“Lúc trước ngươi bắt Lam Điền làm gì?” Ngọc Sanh Hàn lạnh giọng hỏi.

“Về quốc đô, nghe nói đến Thiên Sứ Các, định tìm một cô nương theo hầu, ai ngờ lại gặp được người quen.” Minh Lam bộ dạng cà lơ phất phơ, hoàn toàn là quanh co loạn xạ với hai người.

Hương Diệp thấy Minh Lam nói năng lòng vòng, cũng biết không thể hỏi ra cái gì từ hắn, nhưng mà, thấy Lam Điền bị bắt nạt, mặc dù Lam Điền khiến cô có cảm giác cô ấy rất nhu nhược, nhưng bên trong lại có một sự quật cường, một cô bé thông tuệ như vậy, sao lại để mặc Minh Lam bắt nạt mình? Hơn nữa, tên Minh Lam này lúc nãy khi thấy Lam Điền chạy đi hình như cũng không phải không động đậy.

Hương Diệp nhìn chòng chọc Minh Lam một lát, đột nhiên hỏi, “Lam Vương gia, ngươi thấy lá thư ca ca ta đọc thế nào?”

Minh Lam nghe thấy cô bỗng dưng mở miệng, lại nghe đến phong thư kia, sắc mặt chợt trầm xuống, nhưng chỉ trong chốc lát đã biến mất, giống như chẳng sao cả nói, “Dù sao hôm nay Bổn vương đã thân bại danh liệt, các ngươi có muốn lấy gì để phỉ báng ta, ta cũng chẳng sao cả.”

“À~” Hương Diệp lạnh lùng à một tiếng, lại nói, “Lam Vương tuy phạm vào đại tội bị giam vào đại lao, nhưng án này một ngày còn chưa xử, Lam Vương chắc vẫn phải ở đây lâu dài…”

Hương Diệp liếc mặt nhìn Lam Vương, đột nhiên có chút vô tội hỏi, “Nếu mỗi ngày ăn ba bữa toàn đậu, không biết người có mệt lả đi không đây?”

Minh Lam lạnh lùng liếc cô, “Ngươi dựa vào cái gì? Cho dù là Hoàng hậu thì có quyền gì mà lạm dụng tư hình?”

“Ta không có, Hoàng thượng có.”

“Ha ha! Hoàng đế, Hoàng đế thì không sợ bị chỉ trích sao?! Chỉ vì Bổn vương động vào một nghệ nữ?” Minh Lam cười đến ngông cuồng tự đại, khiến cho Ngọc Sanh Hàn nhíu nhíu mày, Hương Diệp nhìn chằm chằm Minh Lam một lúc lâu, mới xoay người nói, “Ngươi không phải đã động vào một nghệ nữ, mà là động vào ta.”

Hương Diệp nói xong, đột nhiên bước tới sau lưng Ngọc Sanh Hàn, mặt mày như rất ấm ức, “Hoàng thượng, ngày đó khi Lam Vương bắt thần thiếp đi, từng nhiều lần khinh bạc thần thiếp.”

Minh Lam nghe lời này, thiếu chút nữa hộc máu, sao huynh muội nhà này thích đổ oan cho người khác thế?! Hơn nữa kẻ nào cũng dùng danh tiết ra để bịa chuyện là sao??

Ngọc Sanh Hàn nghe Hương Diệp nói vậy, mặc dù trong lòng biết là cô cố ý nói vậy, nhưng trên mặt vẫn không nhịn được mà nổi giận, hàn quang bắn phá càn quét Minh Lam, thực sự muốn cho hắn đông lạnh luôn.

“Mẹ kiếp! Nha đầu ngươi mà là Hoàng hậu sao!!” Dù là Lam Vương, cũng mất hết cả tu dưỡng, từng người một tới chửi bới hắn, hắn làm người xấu dễ dàng lắm sao!

Hắn… hắn ngay đến cái ống tay áo còn chưa chạm vào! Nói hắn khinh bạc cái gì!

Ngọc Sanh Hàn cũng dần dần nở một nụ cười lạnh, nhưng nụ cười này so với sự tức giận lúc nãy càng thêm đáng sợ, nhìn mà khiến Minh Lam sợ hãi, bây giờ cuối cùng hắn cũng đã hiểu ra, đại hoàng huynh kể từ khi cưới nha đầu này, đi theo tên Tần Khê kia thông đồng làm bậy, không coi nhân phẩm là cái gì nữa rồi!

Lại thấy, Ngọc lão Đại rút ra từ trong ống tay áo một chiếc bình, Hương Diệp hỏi, “Hoàng thượng, đây là cái gì?”

“Phấn ngứa.” Hai chữ đơn giản, khiến cho gương mặt Minh Lam nhăn nhúm.

Lão Đại, có cần phải chơi ác như vậy không hả?

“Người thắng làm vua kẻ thua làm giặc, ngươi có giết Bổn vương Bổn vương cũng sẽ không kêu một câu.”

Hương Diệp lành lạnh nhìn Minh Lam, vỗ vỗ tay khen ngợi, “Lam Vương thật có cốt khí.” Nghiêng đầu lại bật ra một câu, “Hoàng thượng, xức hắn đi.”

Ngọc Sanh Hàn nhận lệnh luôn, xức thẳng về phía Minh Lam, Minh Lam không kịp nhảy ra, trên người dính đầy phấn ngứa, nhất thời ngứa đến mức phải kêu lên, “Hai tặc nhân nhà ngươi! Toàn dùng thủ đoạn ti bỉ!!”

Hương Diệp nhướn nhướn mày, ý tứ là bọn này cứ dùng thủ đoạn ti bỉ đấy thì sao, liếc mắt qua, kéo Ngọc Sanh Hàn đi thẳng ra ngoài, để Minh Lam lại một mình trong nhà giam lăn lộn kêu gào.

Hai người dắt tay ra ngoài, thuận tiện bắn cho mỗi tên thủ vệ một châm, làm cho bọn họ tỉnh lại, bước ra khỏi Hình Bộ, liền đi tìm đám Lam Điền, mới đi được một đoạn, đã thấy Hương Nại Nhi mặt mày bực bội đi tới, thấy hai người chỉ nói, “Tôi về trước đây.”

“Hương Nại Nhi.” Hương Diệp kéo cô nàng lại hỏi, “Lam Điền với Tần Khê đâu?”

“Hai bọn họ vẫn tốt chán!!” Hương Nại Nhi không kìm được kêu lên, dáng vẻ như sư tử gầm, lại ngửa đầu kêu lên một tiếng quái dị, sau đó xoay người đi thẳng, Ngọc Sanh Hàn gọi Đoạn Lặc vừa đúng lúc tới, lệnh cho hắn đưa Hương Nại Nhi về trước.

Hương Nại Nhi vừa đi được một đoạn, đột nhiên lại quay đầu la ầm lên, “Sau này đừng có nhắc đến tôi và Tần Khê cùng nhau! Bà đây nói rồi đấy! Có anh ta thì không có tôi!”

Hương Diệp cùng Ngọc Sanh Hàn ngây ngốc gật đầu một cái, Hương Nại Nhi bấy giờ mới bằng lòng kéo Đoạn Lặc đi.

Ngọc Sanh Hàn hỏi, “Có cần đi với cô ấy không?”

‘Chắc lại đấu võ mồm, chúng ta đi thì có ích gì.” Hương Diệp vô tội nói, Ngọc Sanh Hàn nghe vậy cũng gật đầu một cái, “Để cho Tần Khê đi.”

“Về cái khoản dỗ dành người ta, Tần Khê cũng tương đối được.”

“Gì gì? Tiểu Hương Hương, em nói anh được cái gì?” Mới vừa dứt lời, Tần Khê không biết từ đâu nhảy ra, hệt như xuất quỷ nhập thần, Hương Diệp ló ló đầu, thấy Lam Điền ở đằng sau đang từ từ đi tới, nước mắt trên mặt còn chưa hết, nhìn thấy hai người, đột nhiên quỳ xuống, “Hoàng thượng, nương nương, Lam Điền tự ý vào ngục, còn có ý đồ thả cho trọng phạm chạy trốn, xin Hoàng thượng và nương nương trừng phạt!”

“Aiz, vừa mới nói xong coi như vô ích hết cả, sao cô lại nhắc đến chuyện này rồi.” Tần Khê nhìn Lam Điền, bất đắc dĩ, Lam Điền lại dập đầu, dùng hai tay dâng lệnh bài của Hương Diệp lên, “Lam Điền tự biết tội không thể tha, tư dụng lệnh bài của nương nương đã là tội lớn.”

“Lam Điền.” Hương Diệp nhẹ giọng gọi, tiến lên một bước, đỡ Lam Điền dậy, “Chuyện này cho qua đi, chúng ta không trách ngươi, có điều, lần sau ngươi còn muốn đến thăm người kia, nhớ phải bảo vệ bản thân mình cho tốt là được.”

Đem lệnh bài ấn trả lại trong tay Lam Điền, Hương Diệp khẽ mỉm cười, lại khiến cho Lam Điền có chút hoảng hốt, không ngờ, Hương Diệp vẫn cho phép nàng đi thăm hắn?

“Tiểu Hương Hương, em nói gì thế, thăm thằng cầm thú kia làm cái gì?” Tần Khê có chút bất mãn kêu la, Hương Diệp mắt lạnh liếc một cái, “Anh giải quyết chuyện Hương Nại Nhi cho xong đi rồi hãy nói.”

Ngọc Sanh Hàn nhìn dáng vẻ kia của Hương Diệp, tuy không hiểu, nhưng cũng không hỏi nhiều.

Vẻ mặt Tần Khê có chút buồn bực, “Hương Nại Nhi? Cô ta đi đâu rồi?”

“Về rồi?! Sao lại về trước chứ! Không có ý thức đoàn đội gì cả.” Tần Khê ngoài miệng trách móc, lại kéo Lam Điền đi về phía cửa cung, “Vậy bọn anh về trước, mai gặp.”

Ngọc Sanh Hàn nghe thấy mấy lời nói thầm kia của Tần Khê, lại nhìn Hương Diệp, cuối cùng cũng hỏi, “Em để Lam Điền đi thăm hắn?”

“Em với hắn không có thù oán gì, bản tính của Lam Vương cũng không xấu.”

“Hừ, trong lòng em, mấy hoàng tử này bản chất đều không xấu, xấu nhất là anh chứ gì.” Ngọc Sanh Hàn không nhịn được nói, Hương Diệp nghe vậy chỉ cười, “Anh cũng biết thân biết phận đấy.”

Ngọc Sanh Hàn lạnh mặt, lại nghe Hương Diệp bổ sung, “Lam Vương phạm tội lớn như vậy, nếu anh muốn hắn chết thì chỉ cần nhích một ngón tay, huống chi anh vốn không muốn giết hắn.”

Ngọc Sanh Hàn nghe vậy hơi nhíu mày, nhìn gương mặt nghiêng của Hương Diệp, một lúc lâu bỗng nhiên nhướn mày cười một tiếng, hỏi, “Có phải anh nên nói một câu, người hiểu anh không ai bằng Tần Hương Diệp?”

“Tùy.” Hương Diệp cười nhạt một tiếng, bước đi, Ngọc Sanh Hàn nhìn bóng lưng Hương Diệp, có chút mờ mịt, miệng lẩm bẩm nói, “Nhưng anh lại không hiểu em.”

Hương Diệp quay đầu, sắc trời hơi tối, Ngọc Sanh Hàn cứ lẳng lặng đứng đó nhìn cô, cô không biết suy nghĩ của hắn đang xoay chuyển, chỉ thấy trong sắc trời, bóng hình của hắn dần dần tĩnh lặng, dường như không thấy rõ được vẻ mặt của hắn, nhưng vẫn có thể nhận ra được, đó là bóng hình chỉ thuộc về hắn.

Hương Diệp xoay người lại, nhìn hắn cười nhẹ, “Em đột nhiên nhớ ra, rượu lựu của chúng ta để ở lãnh cung đã hơn một tháng rồi, anh có muốn quay lại đi xem với em không?”

Ngọc Sanh Hàn hơi ngẩn ra, dường như có thứ gì đó đang gõ vào buồng tim hắn, khiến cho trái tim hắn mềm nhũn.

Ý cười dâng lên, bước tới bao lấy tay cô trong lòng bàn tay của mình, nói, “Đi nào.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui