Hoa Si Hoàng Hậu

Tần Khê ở bên này nhàn nhã tự tại, mà bên phía Tây Ngọc thì người người đều thấy bất an, Hoàng thượng hôm nay lãnh khí lại hạ thấp, Ngọc Khê vương vừa đi, không khí trong cung căn bản chẳng khác nào hầm băng, mà rõ ràng đang là mùa hè.

“Hoàng thượng, Thái hậu nương nương nói. . .” An Quế rất dè dặt cẩn thận, không dám mở miệng, Ngọc Sanh Hàn liếc xéo ông ta một cái, “Nói gì?”

“Thái hậu nương nương nói. . .” An Quế nhìn Ngọc lão đại một cái, giống như bất chấp tất cả nói, “Thái hậu nương nương nói, ngày tuyển tú sắp đến, Hoàng thượng không phải là. . .”

Nói còn chưa hết, đã thấy Ngọc Sanh Hàn nhẹ nhàng đặt chiếc bút trong tay xuống, động tác mềm nhẹ kia, khiến cho gáy An Quế phát lạnh, ánh mắt nhìn qua An Quế, ông ta rụt cổ lại, ngay sau đó gọn gàng dứt khoát nói, “Hoàng thượng, nô tài hiểu rồi, nô tài sẽ bẩm báo lại với Thái hậu ngay, Hoàng thượng bận rộn chính vụ, không rảnh tuyển tú.”

Ngọc Sanh Hàn lúc này mới cúi đầu xuống lần nữa, sắc mặt cũng chẳng khá hơn là bao.

An Quế bước ra khỏi cửa Ngự thư phòng, vỗ vỗ trái tim nhỏ bé của mình, sau đó nhìn trời mà than, “Vương gia à, ngài mau dẫn nương nương về đi~~~”

Nhưng không ngờ, người nào đó ngồi bên trong đã nghe hết lời của ông ta, sau khi An Quế đi rồi, người trong phòng đột nhiên nặng nề đặt bút xuống, nhìn ra bên ngoài, truyền cung nữ thay y phục, bỏ lại những thứ chính vụ kia, xuất cung.

Một mình cưỡi ngựa ra khỏi quốc đô, đi về phía đông, xuyên qua một rừng cây, đi tới một mảnh ven hồ, vừa nhìn xuyên suốt, dọc theo hướng đông là một dải bình nguyên, cách hồ còn dựng một chòi hóng mát chưa hoàn chỉnh, bên kia hồ là một gian nhà, trúc xá thanh tịnh, Ngọc Sanh Hàn xuống ngựa, buộc ngựa vào lán bên ngoài gian nhà trúc, trong nhà dường như có người, nghe thấy tiếng vó ngựa, liền bước ra ngoài.

Áo xanh tiêu sái, trên gương mặt tuấn tú lộ ra vẻ trêu tức.

Ngọc Sanh Hàn nhìn người kia, hỏi thẳng, “Sao rồi?”

“Không phải nói rồi sao, còn chưa được.” Thanh âm của người nọ tùy ý, lộ ra một chút cuồng ngạo, thấy Ngọc Sanh Hàn cau mày, mới cười nói, “Đại ca trở nên thiếu kiên nhẫn như vậy từ bao giờ~ thứ ngươi muốn trồng cũng đâu phải vật bình thường, mới mấy tháng, sao mà có thành quả được.”

“Ngọc Minh Lam.” Ngọc Sanh Hàn lạnh giọng gọi hắn, nam tử nhẹ nhàng cười một tiếng, hắn chính là Ngọc Minh Lam, trước kia Lam Điền thả cho hắn đi, hắn cũng không đi xa, tự mình dựng một gian nhà trúc ở đây, chỉ để ở, Ngọc Sanh Hàn cũng chỉ tình cờ gặp lại hắn, lòng kinh ngạc trước sự thay đổi của hắn, một thân áo vải nhàn tản, trong mắt thiếu đi luồng lệ khí tranh quyền đoạt thế, lại thêm mấy phần không câu nệ, trên đầu không thúc quan, chỉ dùng một sợi dây tùy ý buộc vào.

Ngọc Sanh Hàn chọn trúng chỗ này, sau đó giao luôn cả ngọn núi cho Minh Lam xử lý, mà hắn nuôi trồng thứ gì, đương nhiên cũng giao luôn cho Minh Lam trông nom, dù sao, bây giờ hắn cũng đang rảnh rỗi.

Minh Lam cũng từng lấy làm lạ trước sự tín nhiệm của hắn, Ngọc Sanh Hàn chỉ hời hợt đáp, “Dù sao người mà có làm hỏng, ta đương nhiên cũng sẽ không để cho người được yên ổn.”

Cứ vậy, cưỡng ép bắt Minh Lam quản việc cho hắn, quan hệ trái lại cũng tốt hơn trước.

“Đúng rồi, cho ta mượn thẻ hội viện của Thiên Sứ Các.” Minh Lam đột nhiên chìa tay nói, Ngọc Sanh Hàn nhíu mày “Lại đi nhìn nàng?”

“Chẳng qua là đi uống rượu thôi.”

“Lén đi nhìn nàng, lại không để cho người ta biết, việc này không giống tác phong của Minh Lam ngươi.”

Minh Lam nghe vậy, chỉ tùy ý cười một tiếng, “Ta đã nói rồi, chỉ đi uống rượu thôi.”

Ngọc Sanh Hàn thấy vậy, cũng không nói thêm gì nữa, vứt thẻ hội viên bạch kim cho hắn, Minh Lam nhận lấy, xoay người khoát khoát tay, “Tự người đi mà xem, tối ta quay lại.”

Ngọc Sanh Hàn nhìn bóng lưng Minh Lam, không nói gì, đi về phía bình nguyên ở hướng đông, nhìn những chồi non mới nhú ra trên bình nguyên, sắc mặt hơi dịu xuống.

Chọn một chỗ ngồi xuống, sau đó lẳng lặng nhìn hồ quang sơn sắc nơi đây, ngắmoanh liệng cỏ mọc, vẫn luôn cảm thấy phải có cô bên cạnh cùng hắn trông coi vùng đất này mới trọn vẹn.

Oanh liệng cỏ mọc chuyện hôm qua, hoa nở hoa tàn nột năm kia.

Hoa tàn đã hai mùa rồi, cô còn chưa nguyện ý quay về sao?

. . .

Bên kia, Minh Lam cưỡi ngựa, đi về phía quốc đô, một đầu tóc đen vì cưỡi ngựa mà càng thêm phiêu tán, vừa đúng che đi nửa khuôn mặt, dừng lại trước cửa Thiên Sứ Các, đội một chiếc mũ rộng vành lên, cầm thẻ bạch kim vào một gian nhã phòng ở lầu hai, Thiên Sứ các vừa mới khai trương, khách khứa đã tấp nập như mây, buôn bán náo nhiệt, khiến cho các nơi thanh lâu tửu quán khác đều ao ước đố kị.

Mở màn là màn múa nóng bỏng của Hương Nại Nhi, khác dưới lầu vừa xem vừa tung hô, “Ủng hộ Hương Nại Nhi cô nương!”

“Các vị, hôm nay lại đến hoạt động rút thưởng một tháng một lần của Thiên Sứ các, chỗ ngồi của chư vị bây giờ đều có số thứ tự, lát nữa Liên Y cô nương sẽ đich thân chủ trì rút thưởng, vị khách nào có số thứ tự trùng với số được rút trúng, sẽ nhận được phần thưởng bí mật của Thiên Sứ các~” Hương Nại Nhi nói xong, phía dưới đều ầm lên, ở đây phần lớn là khách quen, hoạt động này cũng không phải lần đầu tiên mọi người được chơi, chẳng qua là phần thưởng bí mật mà Hương Nại Nhi nói mỗi lần đều không giống nhau.

Có lúc là miễn toàn bộ tiền rượu, có lúc là dụng cụ khiến người ta hâm mộ không dứt bản mới nhất do Ngọc Khê vương chế ra, nhưng có khi cũng làm cho người ta phát ngán, ví dụ như bức vẽ nguệch ngoạc của Hương Nại Nhi!

Cái loại tác phẩm nguệch ngoạc như học sinh tiểu học đó mà Hương Nại Nhi cũng dám lấy làm phần thưởng bí mật để tặng.

Nhưng mà chính là vì phần thưởng mỗi tháng khác nhau, khiến cho người ta càng thêm tò mò, lần này sẽ là lễ vật gì đây?

Minh Lam không để ý đến sự ồn ào của Hương Nại Nhi và đám người dưới lầu, nhẹ nâng chén rượu, đợi lầu dưới khó khăn lắm mới yên tĩnh lại, bấy giờ mới ghé mắt nhìn xuống.

Tiếng ồn dưới đài dần dần yên tĩnh lại, từng ánh mắt đều nhìn thẳng lên đài, Liên Y mặc một thân áo xanh vân sa, tư thái xinh đẹp, mỗi bước đi đều toát lên vẻ ưu nhã, cánh môi khẽ mở, thanh âm dễ nghe lay động lòng của mọi người, khiến cho người ta say mê.

Minh Lam nhìn Liên Y trên đài, mang theo nụ cười thâm thúy, lẳng lặng nhìn.

“. . . Tiểu nữ tử sẽ đích thân mang phần thưởng bí mật của ngày hôm nay trao tận tay cho vị khách nhân đó.” Giọng nói Liên Y thanh mỹ, một vị cô nương bưng một chiếc khay lên, trên khay là một chiếc hộp tinh xảo.

Mọi người bắt đầu suy đoán xem bên trong hộp chứa thứ gì.

Liên Y bắt đầu rút thăm, đưa tay bỏ vào trong hòm, lục lọi một lúc, lấy ra một miếng giấy đỏ, mở ra nhìn một chút, đọc lên, “Khách quan ở phòng số năm Thiên Giới.”

Mọi người nhất thời ồ lên một trận, nhìn về phía gian phòng ở lầu hai.

Trong Thiên Sứ các, lầu hai được gọi là Thiên Giới, lầu một chính là Địa giới, Thiên Địa tương giao, đài múa ở giữa này chính là Nhân giới.

Trên lầu, Minh Lam hơi ngẩn ra, nhìn năm cành hoa bày trên bàn, khóe miệng cong lên một nụ cười nhẹ, cửa phòng đột nhiên bật ra, một gã nhìn có vẻ công tử bột bước vào, nhìn trên dưới Minh Lam, khinh bỉ, “Xem ra cũng chỉ là một kẻ nghèo kiết xác~”

Minh Lam mắt lạnh nhìn hắn, lấy mũ đội lên.

Gã công tử kia họ Nghiêm, là một kẻ nhà giàu ở quốc đô, khách quen của Thiên Sứ các, một trong số những người hâm mộ Liên Y.

“Này, đây là một trăm lượng, ngươi nhường gian phòng này lại cho ta!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui