Hoa Si Hoàng Hậu

“À…” Ân Ngôn nghẹo đầu suy nghĩ một chút, nói, “Gọi tên thì có vẻ hơi không lớn không nhỏ, gọi Hoàng thượng thì lại thấy kì kì, cho nên gọi kiểu kết hợp.”

“Cái gì gọi là kiểu kết hợp chứ.” Ngọc Sanh Hàn mắt lạnh bắn về phía cô nàng, tay xoẹt một cái, mật ong nhanh chóng phết qua cánh gà trên tay Ân Ngôn, không rơi nửa giọt, Ân Ngôn bấy giờ vội rụt cổ, đem cánh gà nhà mình về lật qua lật lại.

“Thế cậu không gọi vị kia nhà cậu là Hoàng đế à?” Hương Nại Nhi hỏi cô nàng, mắt lại nhìn chằm chằm vào đồ trên giá nướng, “Tần Khê mau lật đi, chín rồi kìa ~”

“Mình chỉ gọi anh ấy là Tam gia thôi.” Ân Ngôn đáp lời, lại quay đầu hỏi, “Hương Diệp, cậu gọi Ngọc Sanh Hàn là gì?”

“Ngọc Sanh Hàn.” Hương Diệp thuận miệng đáp một câu, Ngọc Sanh Hàn có chút bất mãn.

“Không phải đâu, thực ra cô ấy gọi là “Hàn” ~ mình nghe thấy rồi mà~” Hương Nại Nhi thò đầu qua.

“Hương Nại Nhi.” Hương Diệp lạnh giọng cảnh cáo cô nàng một câu, Tần Khê lập tức chen vào, “Tiểu Hương Hương gọi tôi là ca ca nha ~”

“Luyến muội! Không thèm để ý!” Ân Ngôn lành lạnh nói một câu, Tần Khê nhất thời hờn dỗi ngồi nướng cánh gà của hắn.

Lúc mở tiệc nướng, hợp nhất là tán gẫu.

Lạc Nhạn không nhịn được chen miệng hỏi, “Ân Ngôn là ai vậy?”

“À, cô ấy à, là Nhan Phi của Hoàng đế Nam Lâm.” Hương Nại Nhi thuận miệng đáp một câu, nhưng không ngờ An Quế, Lạc Nhạn và Quan Niệm Nhã đều ngẩn cả người, Nhan Phi của Nam Lâm?! Sao lại chạy đến Tây Ngọc?!

“Hoàng phi Nam Lâm, sao lại chạy đến Tây Ngọc?” Quan Niệm Nhã không kìm được mở miệng.

Ân Ngôn nhìn Quan Niệm Nhã, quay sang Hương Diệp, “Hương Diệp, cậu giải thích đi.”

Hương Diệp quay đầu nhìn Quan Niệm Nhã, vươn tay cầm chiếc chén lên nhấp một ngụm trà, bấy giờ mới nói, “Đáp án của câu hỏi này hơi dài, ta chuẩn bị dùng thời gian cả đời để nói cho ngươi biết, ngươi chuẩn bị xong chưa?”

Quan Niệm Nhã giật giật khóe miệng, im lặng.

Hương Nại Nhi và Ân Ngôn cười sặc sụa.

Lại tán gẫu một hồi, đồ cũng chín tương đối, Ngọc Sanh Hàn đưa ngô nướng qua cho Hương Diệp, Hương Diệp đưa cá mực đã nướng xong đưa qua cho hắn, nhận lấy phần của mình, không nói câu nào cũng ăn ý mười phần.

Quan Niệm Nhã lẳng lặng nhìn, một lúc lâu, tiếp tục cúi đầu nướng đồ.

Tần Khê bảo An Quế lấy chút rượu tới, vừa nói chuyện phiếm vừa uống mấy chén, tán gẫu đều là những chuyện không đầu không đuôi.

Hương Diệp uống mấy chén, liền thấy hơi mệt, Ngọc Sanh Hàn bảo cô vào trong nhà nghỉ ngơi một chút, một câu này, vẫn khiến cho Quan Niệm Nhã cả kinh trong lòng, đây là tẩm cung của Hoàng thượng cơ mà, tuy nói là Hoàng hậu trước, nhưng mà, giờ sao có thể công khai vào tẩm cung của Hoàng thượng nghỉ ngơi.

Ai ngờ, Hương Diệp lại đứng dậy, đi vào nhà, Ngọc Sanh Hàn cũng đứng dậy theo, đỡ cô cùng đi.

Quan Niệm Nhã cắn cắn miệng chén, thực sự không hiểu, rõ ràng đã không còn chút quan hệ nào, sao hai người này lại hoàn toàn không có dáng vẻ như đã phân ly rồi?

Bóng dáng hòa hợp như vậy, xứng đôi đến thế….

Hương Diệp vốn không có say, chỉ có chút mệt, nhưng Ngọc Sanh Hàn cứ khăng khăng muốn dìu cô, cô cũng mặc hắn, vào trong nội thất, lại không kìm được mà dừng bước.

Ánh mắt hơi sững lại, nhìn trên long sàng, nhìn thân hình mập mạp đang nằm trên đó, trái tim như có thứ gì đó nhẹ nhàng phất qua, tê tê, ngứa ngứa.

Hương Diệp bước tới bên giường, mỉm cười ôm lấy gấu bự, Ngọc Sanh Hàn cũng ngồi xuống mép giường, đối mặt với cô, Hương Diệp nhìn hắn, cười nhẹ.

“Có cả mùi nắng này.”

“Hôm trước vừa lấy ra phơi, vẫn còn mùi?”

“Anh vẫn… để nó trong phòng à?”

“Ai đó đi rồi, đương nhiên anh phải tìm một thế thân ở bên anh chứ.” Ngọc Sanh Hàn nói lời này, thuần túy chỉ là đùa, nhưng không ngờ sắc mặt Hương Diệp lại ngẩn ra, nhìn Ngọc Sanh Hàn, trong mắt như có sự mắc nợ, Ngọc Sanh Hàn đột nhiên đứng dậy, đi tới phía sau, nhẹ nhàng ôm lấy cô, Hương Diệp không tránh ra, hoặc có thể nói là, thực ra cô vẫn rất hoài niệm cái ôm ấm áp như vậy.

“Phượng quay về chốn cố hương, chân trời góc bể bốn phương tìm Hoàng.”

“Một ngày không gặp nhớ nhung si cuồng.”

“Tường đông nay chẳng còn nàng.”

Ngọc Sanh Hàn ôm lấy cô từ phía sau, nhẹ giọng lẩm nhẩm, Hương Diệp vẫn không mở miệng, chỉ lắng nghe những tiếng thì thầm của hắn, hồi lâu, mới nghe hắn hỏi một câu, “Đi nửa năm, em có nhớ đến anh bao giờ không?”

Ánh mắt của Hương Diệp phủ lên một màn sương mỏng, nửa năm ở Nam Lâm, đã từng nhớ đến hắn.

Lúc nằm trên giường, luôn nghĩ đến hắn.

Lúc chăm chút cây cỏ, trong lòng vẫn là hắn.

Ngay cả khi sốt cao, thần chí không rõ ràng, trong miệng cũng gọi tên hắn.

Nên nói một tiếng, cô rất nhớ hắn sao?

Ngoài cửa sổ, đột nhiên truyền đến một tràng tiếng sáo trúc, sau đó là tiếng gảy đàn, chất giọng khàn khàn rời rạc của Tần Khê, lộ ra một nỗi ưu sầu nhàn nhạt, lại mang theo một chút phóng khoáng sạch sẽ.

“Ly biệt biết nói gì đây

Dõi theo phương bắc trông người qua sông

Múc lên một chén trăng đầy

Sợ thuyền lay động chòng chành khó yên

Đêm nùng gió lạnh thổi qua

Vì mây kia mới yêu cùng bóng sao

Sao đành lạc mất ánh quang

Chữ tình còn đó nói sao cho vừa

Tấu lên khúc Phượng cầu hoàng

Giờ người đang ở chốn nào phương xa

Hiên nhà thu phủ băng sương

Biết khung cửa ấy khép vào hay chưa

Tấu lên khúc Phượng cầu hoàng

Giờ người đang ở chốn nào phương xa

Dây đàn ngắn ngón tay thon

Máu kia nhỏ giọt sao mà ưu thương…”

Hương Diệp lẳng lặng nghe tiếng hát của Tần Khê, mắt khẽ cười, phần lưng nhẹ nhàng tựa vào lồng ngực Ngọc Sanh Hàn, hạ giọng nói, “Anh nhớ, em cũng nhớ.”

Người phía sau như hơi ngẩn ra, vòng tay nhẹ nhàng siết chặt lại.

Lại một khúc Phượng cầu hoàng.

“Tấu lên khúc Phượng cầu hoàng

Giờ người đang ở chốn nào phương xa

Dây đàn ngắn ngón tay thon

Máu kia nhỏ giọt sao mà ưu thương…”*

* Phượng cầu hoàng – Mộng chi dực

Quan Niệm Nhã ngồi một bên, Lạc Nhạn tựa lên đùi nàng, uống rượu, ngủ ngon lành.

Lẳng lặng nghe Tần Khê hát một khúc nhạc kỳ quái, nhưng mà rất êm tai, có một thứ mùi vị sạch sẽ, Quan Niệm Nhã chưa từng nghĩ là tiếng hát của nam tử cũng có thể động lòng người đến thế.

Hoặc có lẽ, động lòng người không chỉ có giọng hát, mà còn cả bài hát ấy.

Hát xong một bài, khóe miệng Tần Khê mỉm cười tùy ý, Hương Nại Nhi và Ân Ngôn ra sức vỗ tay, trong mắt Ân Ngôn tràn ngập sùng bái, “Tần Khê, thì ra anh cũng có ưu điểm cơ đấy ~”

“Biến ~ anh đây thiếu nhất chính là khuyết điểm.” Tần Khê vừa đặt đàn xuống là lộ ngay ra bộ mặt thật, Ân Ngôn lại hưng phấn đề nghị, “Hay là chúng ta hợp xướng hát một bài đi.”

Thường thì những đề nghị tâm huyết dâng trào, lại luôn có thể khiến một vài người hưởng ứng.

Bọn họ đều là những người có những thứ không thuộc về thế giới này, có thể nói tâm sự cho nhau nghe, phô bày tính cách, không cần phải giấu diếm trước mặt nhau.

Chung đụng không lâu, nhưng vẫn có thể chân thành cởi mở.

“An Quế, đi lấy mấy nhạc cụ tới đây, mấy người biết dùng gì?”

“Anh hỏi bọn em biết cái gì? Hay là nói xem chơi bài nào trước đi đã.”

“Bandari, Khúc hân hoan của rừng xanh.” Trong đầu Ân Ngôn nhảy ra bài hát này đầu tiên.”

* The Forest Rhapsody – Bandari

Tần Khê gọi Hương Nại Nhi, “Em đi gọi Tiểu Hương Hương với Ngọc Sanh Hàn ra đây đi~”

Hương Nại Nhi mới đứng dậy, cửa phòng bên kia bỗng bật mở, Hương Diệp và Ngọc Sanh Hàn bước ra, nhướn mày, không còn vẻ buồn ngủ như trước, “Sớm nghe thấy mấy người nói chuyện rồi.”

“Hương Diệp, chúng ta cùng hân hoan nào ~” Ân Ngôn kéo Hương Diệp, há mồm “Grào ~” bắt trước sư tử gầm, có điều là sư tử con.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui