Hoa Si Hoàng Hậu

Hương Diệp nghe vậy, chỉ nhàn nhạt liếc cô ta một cái, giống như là không hiểu tại sao.

Quan Niệm Nhã lại nói, “Người trong cung đều biết ngươi đã trở lại, một kẻ còn không được tính là người của Hoàng thượng như ta, căn bản không thể so với ngươi… Chẳng qua chỉ là biết chăm sóc hoa cỏ, có gì đặc biệt hơn người.” Câu cuối cùng, Quan Niệm Nhã nhỏ giọng nói, nhưng Hương Diệp vẫn nghe thấy, gương mặt vẫn thanh lãnh như trước, dường như chẳng chút quan tâm.

Quan Niệm Nhã thấy vậy, trong lòng càng thêm bất mãn, hôm qua mới chỉ một ngày, trong cung này trên dưới đều đã biết Hoàng hậu trước đã quay lại, ai cũng mong chờ thấy nàng bị đuổi ra khỏi cung thế nào đúng không. Dù nàng không hận nổi Hương Diệp, cũng thưởng thức khí chất của nàng ta, nhưng mà nghe những lời của đám cung nhân kia, trong lòng vẫn không tài nào cam tâm.

Muốn học tỉa tót hoa cỏ, nhưng mới chỉ một chậu hoa nhỏ thôi đã khiến nàng bị người ta chê cười rồi!

“Cắt tỉa hoa, phải chú ý làm sao tỉa ra được hình thái của nó.” Hương Diệp không để ý đến trong lòng Quan Niệm Nhã đang nghĩ gì, tiếp tục giải thích, động tác trên tay ưu nhã, thanh nhàn.

Khóe mắt liếc thấy bàn tay không còn chút sắc hồng nào của Quan Niệm Nhã, chắc là do đông lạnh đến mức hơi phiếm xanh, trời lạnh thế này còn tỉa hoa trong đình, không biết là cô ta ngốc hay là ngớ ngẩn nữa.

Móc từ trong ngực ra một miếng noãn ngọc, Hương Diệp đưa ngọc cho cô ta, “Cầm đi.”

Quan Niệm Nhã hơi ngẩn ra, vẫn đưa tay đón lấy, tay lạnh như băng, trái tim nhất thời ấm áp, không kìm được lấy hai tay cọ lên, miệng than, “Đây chính là noãn ngọc sao? Hình như tỏa ra cả hơi ấm nữa.”

Hương Diệp nhìn vẻ hưng phấn kia của cô ta, không nói gì, tiếp tục tỉa hoa, Quan Niệm Nhã thấy vậy, mặt hơi sững lại, một lúc lâu, cuối cùng vẫn mở miệng, “Hôm qua, hôm qua cám ơn ngươi.”

“Ngươi thích Hàn sao?” Hương Diệp đột nhiên hỏi, Quan Niệm Nhã nghe vậy, thiếu chút nữa trượt tay đánh rơi miếng noãn ngọc, nhìn Hương Diệp mặt đầy vẻ khó hiểu, nhưng vẫn đáp, “Đúng vậy.”

Hương Diệp nghe vậy, khẽ mỉm cười, “Ta cũng vậy.”

Quan Niệm Nhã hơi giật mình, vốn thấy nàng ta lúc nào cũng thanh lãnh, hình như không phải kiểu người thích thổ lộ tâm sự, nhưng thì ra nàng ta cũng có thể thẳng thắn như vậy, trong lòng không kìm được lại tán thưởng, rõ ràng là phải đối đầu với nàng ta, vậy mà lại bị tình địch dắt mũi đi.

“Ngươi rất yêu Hoàng thượng?” Quan Niệm Nhã lại không kìm được hỏi, thật ra thì, ngay cả nàng cũng không biết hỏi chuyện này để làm gì? Chẳng lẽ để bản thân tin rằng bọn họ lưỡng tình tương duyệt, không có đường nào để nàng chen vào?

“Thích, nhưng mà, còn chưa dám nói là yêu…” Hương Diệp thấp giọng nói, thanh âm rất nhẹ, khiến cho Quan Niệm Nhã nghe mà không nhịn được lầu bầu, ”Thật là phức tạp.”

Hương Diệp im lặng, ngừng động tác trong tay, hạ giọng nó, “Đúng vậy.” Không muốn thả lòng mình đón nhận, khiến hắn tức giận rất nhiều.

Bởi vì sự tùy ý và ích kỷ của mình, lúc nào cũng chọc tức hắn.

Đã tức đến vậy, mà vẫn còn nguyện ý bao dùng cho mình đến thế.

“Quan tiểu thư, có chuyện, phải nhờ ngươi.” Hương Diệp nhìn Quan Niệm Nhã nghiêm túc nói, Quan Niệm Nhã hơi ngẩn ra, trên mặt hơi có chút mù mịt.

“Không lâu nữa, Ân Ngôn sẽ rời khỏi đây, chúng ta chuẩn bị mở một buổi đưa tiễn nàng đi thật vui vẻ, có điều hôm nàng rời đi lại đúng vào sinh nhật của Lạc Nhạn, Ngọc Sanh Hàn đã đồng ý đến ăn mừng với Lạc Nhạn, không thể xuất cung, ta muốn ngươi đi cùng với Hoàng thượng, thay ta chúc mừng Lạc Nhạn.”

“Xảo phi nương nương ư… Nhưng mà, Hoàng thượng không thích nhìn thấy ta…”

“Không sao, ngươi cứ nói, là thay chúng ta tới chúc mừng Lạc Nhạn là được.”

Quan Niệm Nhã nghe Hương Diệp nói vậy, trong lòng dù cảm thấy kỳ quái, vẫn gật đầu đồng ý.

Khi Ngọc Sanh Hàn tới, đã thấy hai người đang ngồi nói chuyện vui vẻ trong đình, bước tới, không nhịn được nói, “Trời lạnh, sao lại ngồi đây nói chuyện?”

“Em và Quan tiểu thư đang thảo luận đạo làm vườn.” Hương Diệp nói rất bình thản, Quan Niệm Nhã nhìn bồn hoa đã được Hương Diệp tỉa lại kia, trong lòng thầm than, ôi khoảng cách ~

Ngọc Sanh Hàn thấy vậy, vẫn nhíu mày, nhìn Quan Niệm Nhã hỏi, “Ngươi cũng biết về hoa cỏ?”

“Hoàng thượng lúc nào cũng xem nhẹ ta.” Quan Niệm Nhã theo thói quen không khuất phục, Ngọc Sanh Hàn chí nhướn đuôi mày, không nói câu nào, Hương Diệp lại đứng dậy, “Em phải về trước đây, anh ở lại với Quan tiểu thư nhé.”

Ngọc Sanh Hàn thấy vậy, chỉ nói, “Anh đưa em về.”

“Không cần, Hoàng thượng đường đường là thiên tử, cứ đưa em xuất cung mãi để người ta nhìn vào sẽ thấy kỳ quái.” Hương Diệp nhàn nhạt nói, xoay người đi thẳng, Ngọc Sanh Hàn nghe thấy sự trêu tức trong lời nói của cô, trong lòng bực bội mà chỉ biết nhìn cô đi.

Nhìn bồn hoa trên bàn, hỏi, “Hương Diệp tỉa?”

“Sao ngươi không hỏi có phải ta tỉa không?” Quan Niệm Nhã bật thốt lên, Ngọc Sanh Hàn chỉ liếc nàng ta một cái, nói thẳng, “Thủ nghệ của Hương Diệp, ngươi học sao nổi.”

Một câu, khiến cho Quan Niệm Nhã tức đỏ cả mắt.

Ý tứ là, nàng so ra kém nàng ta sao?

Không cần hắn nói, nàng cũng biết!



Mấy ngày tiếp đó, cả đám đều đến Phượng Hoàn cung luyện khúc, được vài ngày đã luyện xong, tổ chức một buổi dã ngoại, cùng nhau hợp tấu chân chính một lần.

Vốn ở trong cung cũng được, chẳng qua là mấy ngày liền, hôm nào Thái hậu cũng phái người đến tìm Ngọc Sanh Hàn, Ngọc Sanh Hàn qua, Quan Niệm Nhã đã thay đồ trang điểm, ngồi bên cạnh Thái hậu chờ hắn.

Lần cuối cùng, Ngọc Sanh Hàn cười lạnh một tiếng, không nói hai câu đã xoay người đi thẳng.

Trước ngày Ân Ngôn đi một hôm, cố ý vào từ biệt hắn, bởi vì Ngọc Sanh Hàn phải đến chúc mừng sinh nhật Lạc Nhạn, không thể xuất cung được.

Đêm đó, Hương Nại Nhi tổ chức tiệc chia tay ở Thiên Sứ các, khách khứa đều tham gia vui vẻ, ầm ĩ không ngớt.

Trong lúc đang ăn uống linh đình, Liên Y ở trên đài nâng chén, dưới đài, Minh Lam cũng nâng chén rượu về phía nàng, hai người cười thầm, Liên Y lại quay ra nói với mọi người, “Các vị, tối nay Adidas tiểu thư sẽ đi, chúng ta kính nàng một chén!”

“Cạn chén!! Kính Adidas tiểu thư của chúng ta!!”

“Adidas tiểu thư!!! Bọn ta, thực sự là…. không nỡ rời xa cô ~~~” Dưới đài có mấy công tử, mặt như đưa đám, tràn ngập luyến tiếc, những người đó là fan hâm mộ của Ân Ngôn khi làm Adidas tiểu thư ở Thiên Sứ các ~

Ân Ngôn hiếm hoi lắm mới có người ái mộ, thực sự rất hiếm.

Đêm đó, cùng mọi người ầm ĩ mãi không thôi. Sau khi quay về rồi, có lẽ khó mà quay lại Thiên Sứ các ở quốc đô nữa.

Sau khi xoay người, chính là ngày mai.



“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đây?!” Ngọc Sanh Hàn đập nát chiếc chén, gườm gườm nhìn Hương Nại Nhi, Hương Nại Nhi ấm ức, bật lại, “Hương Diệp và Tần Khê cùng nhau đưa Ân Ngôn về! Lúc trước tôi cũng đâu có biết chứ! Anh cáu với tôi làm gì?!”

Đêm hôm đó, mấy người định lên đường kia uống toàn nước chanh, còn cô bị cho uống rượu nha!!! Say cả đêm, Ân Ngôn hôm sau còn đánh thức cô, nói bọn họ phải lên đường, cô mơ mơ màng màng đáp một tiếng, Ân Ngôn còn hôn chụt lên mặt cô một cái, sau đó thế giới liền thanh tịnh.

Khi tỉnh lại, Tần Khê và Hương Diệp đã đi rồi!

Rõ ràng đã nói là Tần Khê đưa cô ấy về, sao biết được Hương Diệp cũng đi cùng?!

Hại cô một mình gánh chịu cơn tức của Ngọc lão Đại, hai người này không có nghĩa khí gì cả! Không đúng, là ba! Hương Diệp không phải đã giảng hòa với Ngọc Sanh Hàn rồi sao? Sao cũng đi theo?! Muốn hại cô bị núi lửa của người nào đó phun chết à?!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui