Hoa Si Hoàng Hậu

Thân thể không biết đã trôi nổi phiêu đãng trong bóng tối bao nhiêu lâu, hoàn toàn không thể khống chế, cố gắng muốn mở mắt ra, lại cảm thấy thực vô lực.

Ninh Tú cung cháy rồi, nếu Hàn biết cô ở đó, nhất định sẽ rất lo lắng…

Vùng vẫy, lại cố gắng mở mắt ra, cứ lặp đi lặp lại như vậy, cuối cùng, một tia sáng cũng rọi vào mắt. Ráng gắng gượng lần cuối, mở mắt ra.

Một căn phòng xa lạ, một căn phòng ngủ lấy màu trắng làm chủ đạo, đường viền là những đường hoa văn bất quy tắc màu cà phê, cả căn phòng đều toát lên vẻ đơn giản, cửa sổ sát đất khuất sau tấm rèm cửa màu cà phê, rèm cửa hơi lay động, vài tia nắng mảnh mai lọt vào. Hương Diệp ngây ngẩn nghĩ, không phải cô lại xuyên qua rồi chứ?

Bên tai truyền đến tiếng hít thở đều đều, Hương Diệp vội quay đầu, lại thấy Ngọc Sanh Hàn đang ngủ bên cạnh cô, lông mi thật dài khẽ lay động, chân mày cũng nhíu chặt.

Theo bản năng vươn tay, muốn vuốt chân mày cho hắn, đột nhiên, nhìn những ngón tay thon dài gầy mảnh của mình, không kìm được mà sửng sốt, hình như có gì đó khác lạ, Hương Diệp vùng dậy, đạp lên tấm thảm nhung mềm mại dưới chân, bước tới phòng tắm bên trong phòng ngủ, trong chiếc gương, phản chiếu rõ ràng hình ảnh một cô gái.

Không phải là Tần Hương Diệp, mà là Hoa Hương Dư.

Hoa Hương Dư vẫn giữ dáng vẻ khi hai mốt tuổi, so với Tần Hương Diệp, trông có mảnh mai gầy guộc hơn một chút.

Hương Diệp sửng sốt, rốt cuộc đây là xảy ra chuyện gì?

Cô quay lại rồi? Quay lại cùng Ngọc Sanh Hàn?

Vội vàng kéo cửa phòng tắm ra, đã thấy Ngọc Sanh Hàn đứng ở ngoài cửa, ánh mắt cô hơi sững sờ, Ngọc Sanh Hàn lại vẫn mang vẻ bình tĩnh, “Dậy sớm?”

Hương Diệp ngẩn ra gật đầu một cái, nhìn hắn thần sắc lạnh nhạt bước vào phòng tắm, không nói thêm câu nào nữa, Hương Diệp run rẩy ngồi xuống giường, cõi lòng rơi vào mơ hồ, chẳng lẽ, là cô nằm mơ? Một giấc mộng xuyên qua, suốt mười năm liền?

Nhưng, tại sao cô lại ở cùng với Ngọc Sanh Hàn? Không đúng, không phải Ngọc Sanh Hàn, mà là Ngọc Thăng Hàn mới đúng.

Ăn xong bữa sáng, Hương Diệp vẫn chưa hồi hồn lại, muốn hỏi Ngọc Thăng Hàn, hắn vẫn giữ dáng vẻ xa cách ấy.

Để người giúp việc thu dọn bàn, Hương Diệp nhìn xung quanh ngôi nhà của bọn họ, đồ dùng hiện đại, cao nhã mà không xa hoa, toàn bộ đều mang vẻ thanh nhã, rồi lại mang chút nghiêm cẩn, Hương Diệp có chút xa lạ với căn nhà này, cô thậm chí còn không nhớ nổi cô và Ngọc Thăng Hàn kết hôn từ khi nào, nhưng người giúp việc lại gọi cô là phu nhân.

Đẩy cửa phòng ngủ, đầu giường có một bức tranh chữ, một chữ Tĩnh thật to, là bút tích của cha cô.

Ngọc Thăng Hàn đang thắt cà vạt, dáng vẻ mặc âu phục đi giày da trông rất giỏi giang khôn khéo, ba phần nghiêm túc, ba phần đẹp trai, bốn phần lạnh lùng. Hương Diệp bước tới, lẳng lặng nhìn hắn, Ngọc Thăng Hàn dường như cũng chẳng thèm để ý, thắt cà vạt xong, cầm cặp tài liệu lên, sau đó quay người nhìn cô, chỉ nói một câu, “Anh đi đây.”

Hương Diệp gật đầu, đột nhiên kéo hắn lại, trái tim hơi nhảy lên, thay hắn chỉnh lại cà vạt, giống như một người vợ chuẩn mực, chỉnh trang tất cả giúp hắn, Ngọc Thăng Hàn hình như hơi ngẩn ra, sau đó cứ để mặc cô chỉnh lại, xong việc, Hương Diệp tiễn hắn ra cửa, ngồi xuống, nhìn loài hoa cô thích nhất được trồng ngoài cửa sổ, ngồi trên giường không biết ngẩn ra bao lâu.

Hương Diệp thay quần áo, sau đó ra khỏi cửa, có lẽ, cô nên đi nhìn ngắm thế giới này một chút.

Dường như có rất nhiều thứ đã thay đổi so với lúc cô ra đi, lại dường như chẳng có gì thay đổi cả. Ở đây cách Hoa gia không xa lắm, cô mới nảy ra ý nghĩ muốn qua đó, di động trong túi đột nhiên vang lên, ấn nút nghe, là giọng của Ngọc Thăng Hàn, “Tối không ăn ở nhà, có xã giao.”

“Vâng…” Hương Diệp mới đáp một tiếng, điện thoại bên kia đã cúp máy, nhìn chằm chằm di động một lúc lâu. Hương Diệp vẫn như chìm trong bể sương mù, Ngọc Thăng Hàn, hình như vẫn cảm thấy không ổn ở đâu đó, cũng không phải là không ổn, Ngọc Thăng Hàn mà cô quen lúc mới đầu, chính là dáng vẻ lạnh lùng không thể gần gũi này.

Ở bên ngoài đi dạo lãng đãng một vòng, sau đó quay về nhà, nằm trên giường, ngửi mùi vị của Ngọc Thăng Hàn, nhưng thật sự khác với dĩ vãng, khác với trong mộng.

Vậy đó có phải mộng hay không, Hương Diệp cũng mù mịt.

Những ngày kế tiếp, Hương Diệp và Ngọc Thăng Hàn đều trải qua rất bình thản, hắn buổi sáng ra khỏi nhà đi làm, cô tiễn hắn ra cửa, sau đó ở nhà đùa nghịch hoa cỏ, đến tối bảy giờ, trừ phi có xã giao, nếu không hắn đều về nhà đúng giờ đó, yên lặng ăn xong bữa tối, sau đó hắn vào thư phòng xử lý công việc, thỉnh thoảng cô cũng mang cho hắn chén trà, thỉnh thoảng cô cũng tìm vài cuốn sách trong thư phòng, tìm được thì ngả người trên ghế, lẳng lặng xem, mới đầu, Ngọc Thăng Hàn sẽ quay đầu nhìn cô, sau, hắn hình như cũng đã quen.

Chẳng qua là cả hai đều không nói chuyện với nhau, rửa mặt xong, liền tự mình đi ngủ.

Hôm đó, cuối cùng cô cũng không kìm được mà hỏi hắn, “Chúng ta quen nhau thế nào?”

Ngọc Thăng Hàn dùng ánh mắt rất quái dị nhìn cô, nhạt giọng nói, “Xem mặt.”

Hương Diệp ừ một tiếng, lại hỏi, “Chúng ta kết hôn bao lâu rồi?”

“Nửa năm.”

“Ừm.”

“Vậy anh biết Hương Nại Nhi không?”

Ngọc Thăng Hàn hình như liếc cô một cái, im lặng, đột nhiên rút từ trong ngăn kéo ra một tờ chi phiếu, đặt vào tay cô, “Muốn mua gì thì mua.”

Hương Diệp lúc ấy hết ý kiến.



Hương Diệp quyết định quay lại Hoa gia thăm phụ thân mình, cô biết, mẫu thân đã sớm mất tích, quay về chỉ là muốn biết chút đáp án.

Mặc một bồ đồ thời Mãn Thanh, mái tóc dài được nhẹ nhàng vấn lên, Hương Diệp ngồi cạnh một chiếc bàn dài, có vẻ điềm tĩnh u nhã, chủ nhân của Hoa gia ngồi bên cạnh, hai người đều yên lặng không nói, ánh mắt dừng ở chậu cây cảnh trên bàn, qua hồi lâu, Hương Diệp buông chiếc kéo trong tay xuống, cắm nhành cây cuối cùng vào, sau đó nhẹ nhàng thả tay đặt lên đầu gối.

Bên cạnh, phụ thân một lúc lâu mới đáp một tiếng, giọng nói trầm thấp lộ ra sự nghiêm khắc mà bảo thủ, “Tài nghệ của con lại tiến bộ rồi.”

“Cám ơn phụ thân đã khen ngợi.”

“Tay nghề phải luôn luyện tập, đừng có vì đã làm vợ người khác rồi mà lơ đãng. Hoa gia này sau này vẫn do con làm chủ.”

“Con biết.” Hương Diệp nhẹ giọng đáp lời, dừng một chút, lại đột nhiên hỏi, “Phụ thân, cha còn nhớ hôm sinh nhật 21 tuổi của con đã xảy ra chuyện gì không?” Trước sinh nhật 21 tuổi, là lần đầu tiên cô và Ngọc Thăng Hàn gặp mặt.

Ông Hoa nghe Hương Diệp hỏi vậy, hơi nhíu mày, sắc mặt trầm xuống, nghiêm nghị nói, “Lại nhắc tới chuyện đó làm gì?”

“Chỉ là nghĩ tới một người, đột nhiên muốn hỏi một chút.” Hương Diệp dù chỉ nhàn nhạt nhắc qua, lại khiến cho ông Hoa lần lượt biến đổi sắc mặt, bọn họ đều biết người kia là ai, sinh nhật cô ngày hôm đó, vì chuyện gì mà đã cãi cọ với ông, mà mấy ngày sau đó, Hương Diệp nửa đêm ngồi yên bên hồ nước trong nhà, sau đó ngã xuống hồ chết đuối…

Nếu chuyện cũ đã thay đổi, vậy nhất định là trong cái đêm đó.

Không tra ra được gì từ trong miệng phụ thân, lại còn khiến ông phiền lòng, Hương Diệp đứng dậy ra về, ra đến cửa, gặp quản gia, quản gia hình như rất vui khi cô quay về, “Tiểu thư lấy chồng nửa năm, cuối cùng cũng chịu quay lại, tôi đã bảo rồi mà, hai cha con nào có thù oán gì sâu xa chứ.”

“Quản gia, cám ơn bác, cháu vừa mới nói chuyện với phụ thân xong, nhưng mà hình như lại chọc ông ấy mất vui rồi, bác giúp cháu chăm sóc ông ấy thật tốt nhé.” Hương Diệp nhẹ giọng nói, tròng mắt ảm đạm, quản gia thấy thế, khẽ thở dài một tiếc, “Hai cha con cô ấy, chắc là kết thù từ đời trước quá, có gì mà không thể cởi mở chứ, đêm đó tiểu thư ngã xuống hồ sen suýt chết đuối, lão gia ông ấy cũng chẳng kịp gọi người mà nhảy luôn xuống vớt cô lên, sau cùng thì cả hai đều bị bệnh, đã vậy rồi sao còn chưa hết oán hận? Chuyện mẹ cô, thực sự không thể trách lão gia được…”

Hương Diệp nghe bác quản gia nói vậy, giật mình tại chỗ, đêm đó, cô suýt chết đuối, là phụ thân đã cứu cô? Cho nên, đêm đó cô không có chết? Chỉ mơ một giấc mộng về Tây Ngọc mà thôi?

Không đúng, nếu thực sự là như vậy, thì sao cô không nhớ nổi đã kết hôn với Ngọc Thăng Hàn từ khi nào.

Rốt cuộc đâu là thật, đâu là giả, cô đã không phân nổi.

“Sau khi tiểu thư lấy chồng rời khỏi đây, căn nhà này càng thêm vắng lạnh, lão gia cả ngày ho khan, thân thể cũng không tốt…”

Hương Diệp nghe bác quản gia cứ nhắc đi nhắc lại, trong lòng cảm thấy quả thực có lỗi với phụ thân, xoay người, quay lại, phòng khách đã không có lấy một bóng người. Hương Diệp rẽ qua khu vườn sau nhà, vẫn không thấy ông ấy.

Suy nghĩ một chút, vòng qua khu vườn nhỏ, bước qua một cánh cửa hẹp, đi qua một hành lang thật dài, Hương Diệp cứ men theo hành lang mà đi, càng đi càng cảm thấy quen thuộc, cuối hành lang, là nơi mà cô và mẹ đã sống ở đó tám năm, từ khi cô biết suy nghĩ, cũng chỉ được quản gia thỉnh thoảng bế qua gặp mấy lần, còn phụ thân chưa bao giờ tới đó.

Hôm nay, sao ông ấy lại ở đây?

Đứng trước cánh cửa kia, Hương Diệp cảm thấy mất hết dũng khí, xoay người, định bỏ đi, đúng lúc ấy, một cơn gió nhẹ phất qua, mang theo mùi hương quen thuộc khiến cho bước chân cô khựng lại, hơi chần chừ, vẫn nhẹ nhàng đẩy cửa ra, mắt thấy, khoảnh sân đầy các loài hoa trước kia, không biết từ lúc nào, đã tràn ngập hoa đoàn tụ, bộ trà cụ dưới hành lang, vẫn luôn được đặt ở đó.

Phụ thân đứng giữa một mảng hoa đoàn tụ, vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve hoa lá, trong mắt tràn ngập hối hận và nỗi niềm nhung nhớ.

Hương Diệp chỉ nghe thấy ông ấy gọi một tiếng, giống như đang dốc hết tâm sự.

“Hà Duyệt…”

Tên của mẫu thân, thì ra, ông ấy vẫn còn nhớ.

Trái tim càng thêm chua xót, Hương Diệp quay người lại, hốc mắt đỏ lên, ông Hoa hình như cuối cùng cũng đã nhận ra sự xuất hiện của cô, nhìn cô, hơi kinh ngạc, một lúc lâu, thản nhiên nói, “Con đến rồi à.”

Giống như lúc nãy chưa từng gặp mặt, bây giờ mới gặp.

“Pha cho cha bình trà đi.” Ông Hoa thấp giọng nói, ánh mắt rơi vào bộ trà cụ, hơi quyến luyến.

Hương Diệp không tự chủ được mà gật đầu, liền bước qua, nhìn phụ thân mình, giống như trong nháy mắt trở nên xa lạ.

Người cha đứng trước mặt cô, quyến luyến tất cả những gì thuộc về mẫu thân, bao gồm cả cô, và cả trà của bà ấy.

Không lâu sau, mùi thơm trà hoa đoàn tụ đã tản ra khắp vườn, Hương Diệp bưng chén trà đưa tới trước mặt phụ thân, hơi trù trừ, vẫn gọi một tiếng, “Cha..”

Tay của ông Hoa hơi run lên, ngẩn ra, sau đó gật đầu, đón lấy chén trà trong tay cô, cẩn thận ngửi, tinh tế thưởng thức.

“Giống hệt như mẹ con pha…” Ông Hoa thấp giọng nói, giống như đang tự nói, Hương Diệp hơi đảo mắt, thấp giọng hỏi, “Cha vẫn còn nhớ rõ mùi vị mẫu thân pha sao?”

“A…” Ông Hoa nhẹ nhàng cười một tiếng, mang theo chút hoang mang, “Làm sao quên được.”

Bốn chữ, khiến cho toàn bộ bất mãn và oán hận trong lòng Hương Diệp dành cho ông ấy đều biến mất sạch sẽ, cúi đầu, hốc mắt đỏ ửng, nếu mẫu thân nhìn thấy phụ thân lúc này nhất định cũng sẽ tha thứ cho ông ấy, nếu như bà ấy biết, có phải bà ấy cũng sẽ quay về từ nơi xa xôi nào đó, nhìn hoa đoàn tụ nở rộ khắp vườn, nhìn cái người ngày ngày ở đây mà trông ngóng bà ấy?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui