Hoa Si Hoàng Hậu

Bên trong gian nhà, Hương Diệp (sau này cứ gọi là Hương Diệp cho thuận miệng) một mình đứng bên giường, nhìn thân thể thuộc về tần Hương Diệp lẳng lặng nằm trên giường, yên tĩnh nằm đó, dường như chỉ mới ngủ thiếp đi.

Sau khi tỉnh lại, tất cả những gì ở thế giới kia, cho dù là mộng hay là thực, những thứ kia cũng không còn liên quan đến cô nữa, quan trọng là, bây giờ cô và Ngọc Sanh Hàn được ở bên nhau, bằng vẻ ngoài của Hoa Hương Dư, bằng trái tim của Hoa Hương Dư, tương lai, cũng sẽ ở bên hắn.

Chưa bạc đầu, tuyệt đối không chia lìa.

Yên lặng nhìn một hồi lâu, cuối cùng nhẹ nhàng quỳ gối bên giường, vươn tay kéo tay cô gái ấy, cảm nhận được sự lạnh lẽo không chút sinh khí kia, lại giả vờ như không thấy, chỉ nhẹ nhàng nói với nàng một tiếng, “Cám ơn.”

Mười năm nay, cô đã dùng thân thể này để sống, kể từ hôm nay, cô hoàn toàn là chính bản thân mình.

Cô là vị hôn thê của hắn, có một ngày, sẽ là người vợ chính thức của hắn.

Ngọc Sanh Hàn nói, sau khi trở về, phải dùng quốc lễ Hoàng hậu để hạ táng nàng, chẳng qua là sau khi Hoàng hậu hạ táng, Hương Diệp muốn phong hậu, nhất định phải chờ thêm ba năm.

Hương Diệp nói, cũng chỉ ba năm, trước cứ làm đi đã.

Ngọc Sanh Hàn nghe vậy, chỉ rầu rĩ đáp ứng, dù sao, trong lòng hắn đã quyết định, dù tạm thời không thể phong hậu, phong Hoàng phi cũng vậy thôi, hắn muốn đưa ai vào Thi Ngưng điện ở cùng, ai dám xen vào, về phần bên phía Thái hậu… chỉ cần sớm sinh cho bà ấy một hoàng tôn bụ bẫm là được.

Khi Hương Diệp bước ra khỏi phòng, Ngọc Sanh Hàn đã ngồi ở trong sân, trên lò lửa có một cái nồi nhỏ, trên tay hắn cầm một chiếc muỗng, nhẹ nhàng quấy chút cháo loãng trong nồi, thấy Hương Diệp, liền vội vàng gọi cô lại ăn cháo.

Hắn ở trong gian nhà nhỏ này với Hương Diệp một tháng, trừ nướng thịt thú rừng ra thì chỉ học được cách nấu cháo, vì lúc trước Hương Diệp hoàn toàn hôn mê, hắn nhất định học bằng được để bón cho cô chút thức ăn lỏng.

Hương Diệp thấy dáng vẻ nấu cháo của Ngọc Sanh Hàn, nói thật là trong lòng có chút kinh ngạc, nhưng ngay sau đó cũng thấy đầy ấm áp, đón lấy chiếc muỗng trong tay Ngọc Sanh Hàn, đặt cùng chiếc nồi kia qua một bên, “Còn nóng lắm, lát nữa hãy ăn, em chỉnh trang lại giúp anh đã.”

Ngọc Sanh Hàn nhìn thứ trên tay cô, khóe miệng cong lên một nụ cười ấm áp.

Mặt trời dần dần ngả về Tây, Hương Diệp và Ngọc Sanh Hàn ngồi bên hồ, Hương Diệp thả con dao nhỏ trên tay xuống dưới hồ rửa sạch, một tay nâng mặt Ngọc Sanh Hàn, một tay khác dùng dao nhỏ cẩn thận cạo, mặt của cô ghé vào rất gần, ánh mắt chuyên chú lưu chuyển trên mặt hắn, từ góc độ mà Ngọc Sanh Hàn nhìn, có thể nhìn thấy chiếc cằm xinh xắn của cô, làn da mịn màng như ôn ngọc, sáng rỡ nhu hòa, vô cùng trơn láng, xuống chút nữa, là cái cổ trắng nõn, thanh tân, vẫn mang theo hương hoa đặc biệt như trước, khiến cho chóp mũi hắn hơi rung động.

“Đừng ngọ nguậy.” Hương Diệp nhẹ giọng nói, lòng bàn tay nâng mặt hắn lên, động tác cẩn thận mà nghiêm túc, Ngọc Sanh Hàn cảm thấy hơi thở như hoa lan của cô, hơi ấm lưu chuyển trên mặt hắn, làm cho hồn người rung động.

Ánh mắt hơi chuyển xuống, thấy ngay dưới cổ áo hơi rộng kia là xương quai xanh tinh xảo, mang theo một loại phong tình mê người trí mạng, váy liền màu trắng, dài đến đầu gối, lộ ra nửa bắp chân trắng nõn như ngọc.

Cổ họng Ngọc Sanh Hàn trượt lên trượt xuống, chợt xoay mặt một cái, con dao nhỏ trên tay Hương Diệp thiếu chút nữa xẹt qua da mặt hắn, đang định trách cứ, đã bị hắn ôm lấy eo, thắt lưng mảnh dẻ nhẹ nhàng bị đẩy về phía trước, môi của Ngọc Sanh Hàn đã ập tới, Hương Diệp tay còn cầm dao, muốn đẩy hắn ra cũng không được, muốn ôm hắn cũng không xong, chỉ có thể mặc hắn dây dưa trong miệng, môi thấm hương mật…

Cảm giác bàn tay đặt bên hông của hắn hơi trượt lên trên lưng, từ từ chuyển về phía trước, dường như sắp chạm đến ngực, con dao nhỏ trên tay Hương Diệp keng một tiếng rớt xuống, Ngọc Sanh Hàn hôn cô, khóe miệng dật ra một nụ cười đắc ý, bàn tay tiếp tục lướt lên trên, hơi đẩy cổ áo trượt xuống bên vai cô, vuốt ve da thịt trơn láng kia, cùng nhau mê đắm…

Đúng lúc này, phía sau chợt truyền đến một tiếng kêu cực kỳ phá khung cảnh….

“A a a a! Anh xem! Hương Diệp thực sự tỉnh lại rồi!!!” Giọng nói của Hương Nại Nhi từ xa đã có vẻ cực kỳ kích động, kéo Tần Khê nhảy tưng tưng, “Là cô ấy là cô ấy!”

“Đúng rồi, còn đang thân mật nữa~” Tần Khê hiển nhiên cũng rất vui vẻ, hai người xớn xác chạy tới, rõ ràng mình cũng đã nói người ta đang thân mật, hai người còn chạy qua vui vẻ như vậy, chẳng phải là phá hỏng việc tốt của người ta sao ~

Có điều, bọn họ cũng là vì quá mức kích động, dù sao ngay cả Danh Dược Tử cũng nói, Hương Diệp không thể tỉnh lại nữa, ai biết được, một nam một nữ bên hồ kia, trừ Ngọc Sanh Hàn và Hương Diệp ra thì còn có thể là ai?

Vui sướng rầm trời chạy tới, lại thấy Ngọc Sanh Hàn mặt đen như đít nồi kéo áo lại tử tế cho Hương Diệp, sau đó quay đầu, Hương Diệp ngồi yên ở đó, cũng quay đầu nhìn về phía hai người.

Tần Khê và Hương Nại Nhi nhất thời ngẩn cả người, chân cắm tại chỗ, không sao nhúc nhích nổi, nụ cười trên mặt nháy mắt cũng trở nên khó coi,

“Không phải là… Hương Diệp…” Hương Nại Nhi có chút không tin nổi, Tần Khê nhìn hai người, trong mắt nhất thời bốc lên một ngọn lửa, phi người lao tới, tung ngay một cú đấm về phía Ngọc Sanh Hàn, Ngọc Sanh Hanh nhanh nhẹn tránh khỏi nắm đấm của hắn, Tần Khê lại vung ngay một quyền tiếp theo tới, giống một con sư tử đang nổi điên, coi Ngọc Sanh Hàn như kẻ địch của mình.

“Tần Khê! Anh làm cái quái gì thế?!” Ngọc Sanh Hàn có chút khó chịu, quấy rầy chuyện tốt của hắn còn động tay động chân với hắn? Chỉ có thể vừa né nắm đấm của Tần Khê, vừa chắn trước người Hương Diệp, để tránh ngộ thương đến cô.

Nào có biết, Tần Khê thấy Ngọc Sanh Hàn làm vậy, lửa giận trong lòng càng cao, nắm đấm không chút lưu tình, bay thẳng qua mang tai Ngọc Sanh Hàn, gào lên giận dữ, “Cậu, thằng khốn này! Tôi cứ nghĩ cậu thâm tình với Tiểu Hương Hương thế nào, giờ nó còn không biết sống hay chết, mà cậu còn ở đây làm loạn với người phụ nữ khác!!!”

“Đúng vậy!!! Ngọc Sanh Hàn, anh thật quá đáng!” Hương Nại Nhi ở một bên nhìn, cũng chẳng thèm khuyên can, lại còn mắng theo, Ngọc Sanh Hàn nghe hai người mắng mỏ, trong lòng nhất thời bất đắc dĩ, mới định giải thích, một nắm đấm của Tần Khê đã lao thẳng về phía mặt mình.

Vào lúc nắm đấm sắp chạm phải gương mặt, giọng nói Hương Diệp nhẹ nhàng vang lên.

“Tần Khê! Dừng tay.”

Ngữ điệu quen thuộc, giọng nói xa lạ, Tần Khê chợt thu nắm đấm lại, cùng Hương Nại Nhi quay đầu qua nhìn, cô gái vốn đang ngồi dưới đất đang từ từ đứng dậy, tóc dài vén lên, một thân váy mùa thu thuần sắc trắng có vẻ rất ôn nhã.

Tần Khê giật thót, sao lại cảm thấy khí chất của người này có chút quen thuộc, nhất là cặp mắt kia, mang theo chút thanh lãnh, còn có ánh mắt bất mãn nhìn chằm chằm hắn, khiến hắn nhất thời mà sợ run nữa.

Hương Nại Nhi nhìn người trước mặt, cũng sửng sốt một lúc lây mới kêu lên, “Trời ạ! Không phải là lại một người nữa xuyên qua đấy chứ?”

Tần Khê bấy giờ mới phục hồi lại tinh thần, thấy cô ta mặc một bộ đồ hiện đại, mới hậu tri hậu giác nghĩ cô ta xem ra cũng là một người hiện đại, đang định nói cho dù là đồng loại cũng không thể bỏ rơi bà xã, không ngờ, Ngọc Sanh Hàn lại bước tới bên cạnh Hương Diệp, vươn tay nắm lấy bờ vai của cô, lạnh lùng nói, “Cô ấy chính là Hương Diệp.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui