Hoa Si Hoàng Hậu

Hương Nại Nhi lúc này bị dọa cho sợ đến ôm miệng, vừa rồi cô không nói lỡ chuyện gì chứ?

Ngọc Sanh Hàn không để ý đến cô, trực tiếp đứng dậy, đi tới cửa, nhưng không thấy bóng ai cả, trên đất chỉ có một chiếc khăn tay, Ngọc Sanh Hàn nhặt chiếc khăn lên, sắc mặt lạnh lẽo đến mức khiến cho Hương Nại Nhi không nhịn được mà toàn thân phát run, cẩn thận dè dặt hỏi: “Ngọc Sanh Hàn, vừa nãy có người ở bên ngoài sao?” Nghe được cái gì không vậy?

Ngọc Sanh Hàn mắt lạnh trừng cô nàng một cái, Hương Nại Nhi lập tức rụt cổ lại, giải thích nói, “Tôi vô tội mà, tôi đâu biết là có người…”

“Hoàng thượng!” Đầu bên kia An Quế vội vàng đi tới, nhìn sắc mặt khó coi của Ngọc Sanh Hàn một chút, lại nhìn Hương Nại Nhi một chút, trong lòng gõ trống, chẳng lẽ Hoàng thượng biết ông ta lén chạy đi nhà xí không canh cửa?

“Mới vừa rồi có ai đến?” Ngọc Sanh Hàn lạnh giọng chất vấn, An Quế chợt hoảng hốt, vội vàng quỳ xuống, run giọng nói: “Hoàng thượng tha mạng! Tiểu nhân vừa nãy vì bụng không thoải mái mới đi ra ngoài… Ai tới, nô tài không biết…”

Sắc mặt Ngọc Sanh Hàn trầm xuống, một đôi mắt đen chăm chú nhìn An Quế, cho đến khi ông ta ướt đẫm mồ hôi, một lúc sau, mới nghe hắn mở miệng, “Không có gì nữa, đi xuống đi.”

“Dạ, dạ!” An Quế hoang mang rối loạn đáp một tiếng, vội vàng đứng dậy lui xuống.

Ngọc Sanh Hàn quay lại trong phòng, nhìn chiếc khăn trong tay, trên mặt như có điều suy tư, Hương Nại Nhi tựa hồ biết hình như mình đã gây họa lớn, chỉ đành ngường ngùng mở miệng, “Cái đó, Tần Khê vẫn đang ở nhà chờ tôi về ăn cơm, không có gì…”

“Từ từ.” Ngọc lão Đại đột nhiên mở miệng, làm cho Hương Nại Nhi sợ đến hốt hoảng, “Thật xin lỗi mà, tôi thực sự không cố ý, tôi làm sao biết bên ngoài có người…”

“Hừ!” Chỉ nghe Ngọc Sanh Hàn hừ lạnh một tiếng, nhìn Hương Nại Nhi, cũng không còn hàn khí lúc trước, chỉ nói, “Chuyện này tôi sẽ điều tra rõ ràng, vừa rồi không phải cô nói, muốn thẩm vấn người?”

“Ngọc Sanh Hàn! Chúng ta dù gì cũng là đồng loại mà, không phải là anh định cho Tần Khê đem bộ thập đại khổ hình Mãn Thanh kia thí nghiệm trên người tôi trước đấy chứ? Tôi không phải chỉ nhanh miệng nhỡ mồm thôi sao, anh có cần ác như vậy không?”

Ngọc Sanh Hàn nghe vậy, trực tiếp liếc cô nàng một cái, đứng dậy, đi tới bên cửa sổ hướng ra ngoài vỗ tay, loáng cái đã có người bay vào từ ngoài cửa sổ, cung kính quỳ xuống trước mũi chân Ngọc Sanh Hàn, “Hoàng thượng có gì phân phó?”

Hương Nại Nhi ngây ngốc nhìn người nọ mặc một thân trang phục thị vệ, cả người toàn màu đen, nhất thời nhớ ra Tần Khê đã nói qua Ngọc Sanh Hàn có Ám vệ tự mình đào tạo, trong lòng khẽ cảm thán, cuối cùng cô cũng gặp được Ám vệ trong truyền thuyết kia rồi, nhìn thân hình kia kìa, còn rất đẹp trai!

Định thần nhìn lại, Hương Nại Nhi nhất thời sợ hãi kêu một tiếng: “Ngươi ngươi! Ngươi không phải là cái tên biến thái cuồng theo dõi đó?!”

Đoạn Lặc ngẩng đầu, thấy Hương Nại Nhi, trên mặt có hơi run rẩy, nhưng ở trước mặt Ngọc Sanh Hàn, vẫn không dám nói nhiều như cũ, chỉ cung kính im lặng, Ngọc Sanh Hàn bảo hắn đứng dậy, chỉ chỉ Hương Nại Nhi nói, “Trong đám người Ám vệ đang giam giữ, tìm một tên cho nàng thẩm vấn.”

Đoạn Lặc nghe vậy sửng sốt, tựa hồ như không kịp phản ứng, nhưng giây tiếp theo, vẫn cung kính đáp một câu, “Dạ!”

Ngọc Sanh Hàn phân phó mấy câu với Đoạn Lặc, sau đó nhìn Hương Nại Nhi, “Người trong Thiên lao đều do Hình bộ trông coi, không thể cho cô chơi tùy tiện được, cô đi cùng Đoạn Lặc, hắn sẽ tìm người cho cô!”

Nghe ra, giống như là tìm đồ chơi cho cô vậy, Hương Nại Nhi bỗng thấy yêu cầu này của mình có phải có chút biến thái không?

Không phải chứ, Hương Nại Nhi sẽ không thừa nhận, đây đơn thuần chỉ là thú vui mà thôi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui