Cung Càn Thanh.
Tiểu Hoàng đế cứ lôi kéo thái y hỏi đi hỏi lại: “Nàng ấy thật sự không sao chứ? Sao vẫn chưa tỉnh?”
“Khương cô nương chỉ bị thương ở vai thôi ạ, thần đã xử lý mũi tên và vết thương rồi, chỉ cần tĩnh dưỡng một thời gian là sẽ khỏi hẳn.”
Nghe thái y khẳng định như vậy thì Lục Thời Tự mới thở phào nhẹ nhõm.
Bàn tay to lớn khẽ vuốt ve khuôn mặt tôi, động tác nhẹ nhàng, tựa như vuốt ve một món bảo vật trân quý.
Tôi không nhịn được, mí mắt giật giật.
“Khương Niên?”
Tôi không mở mắt.
Một lát sau, Lục Thời Tự nghiến răng: “Khương Niên! Còn giả vờ nữa thì đừng hòng lấy được tiền cất trong tủ của em nữa!”
Người này thật keo kiệt.
Tôi mở mắt đúng lúc, giả bộ tỏ vẻ mơ màng: “Đây là đâu?”
Sau đó hơi hoảng sợ nhìn hắn: “Lục Thời Tự ngài không bị thương chứ?”
Xem đi, tôi quan tâm hắn biết bao, như vậy còn không làm hắn cảm động sao?
Sắc mặt Lục Thời Tự rất khó coi, nghe tôi hỏi vậy thì càng khó coi hơn: “Có nàng chắn trước, ta sống lâu trăm tuổi.”
“Cái thân nhỏ bé không có được mấy lạng thịt mà còn học đòi người khác lấy thân mình chắn tên.”
Miệng lưỡi hắn độc địa, nhưng khi tôi mở mắt thì lập tức triệu thái y đến xem cho tôi, lại bưng thuốc đến, tự mình dùng tay thử nhiệt độ rồi mới đưa đến bên miệng tôi.
“Sau này gặp phải chuyện như vậy thì tránh xa một chút, đừng ngốc nghếch xông lên nữa.”
Lời này nói khiến tôi có chút ấm ức.
Tôi cũng đâu muốn đỡ tên cho hắn đâu, tôi vốn chỉ muốn đẩy hắn ra thôi mà!
Vì vậy theo bản năng phản bác: “Còn nói ta ngốc, trước kia ngài đối mặt với con chó đen to kia, rõ ràng biết đánh không lại, chẳng phải cũng ngốc nghếch xông lên sao……”
Lời còn chưa dứt thì trán tôi đã bị cốc một cái.
Theo động tác giơ tay của hắn, nửa cổ tay lộ ra vết sẹo dữ tợn trên làn da trắng càng càng khiến cho người ta thấy sợ hãi.
Dù chuyện qua đã lâu, nhưng mỗi khi nhớ lại cái đêm nguy hiểm tăm tối đó thì lòng vẫn thấy hoảng hốt không thôi.
10
Lúc tôi mới xuyên đến đây, chỉ là một tiểu cung nữ ở trong chỗ giặt quần áo, ngày đầu tiên đã bị ma ma trách mắng, bị ép làm việc cả ngày, nhưng lại không được ăn cơm.
Tôi đói đến phát điên, tối hôm đó liền ăn vạ đủ đường với ma ma để đổi lại một cái bánh bao nguội lạnh cứng ngắt, may mà có một cung nữ tốt bụng, sau khi ma ma đi rồi lại nhét cho tôi nửa chiếc bánh nướng còn tạm ăn được.
Lúc ấy tôi tưởng rằng cuộc sống trong cung khổ cực cũng chỉ đến thế, cho đến vào một ngày nọ, cung nữ từng nhét bánh nướng cho tôi bỗng dưng bị người ta lôi ra ngoài đánh chết bằng gậy.
Sau này mới biết, là hai sợi chỉ vàng trên bộ xiêm y của Hoàng Hậu bị người ta làm rách khiến người nổi trận lôi đình, đổ tội xuống dưới, bèn sai người đánh chết cung nữ giặt quần áo ngày hôm đó bằng gậy.
Lúc ấy tôi mới thực sự nhận ra, Hoàng cung này là nơi ăn thịt người.
Thực ra hôm đó hai sợi chỉ vàng trên bộ xiêm y của Hoàng Hậu có bị rách hay không thì ai mà biết được, chẳng qua là Việt quý phi được sủng ái nhất hậu cung, Hoàng Hậu không được thánh sủng nên tìm cớ trút giận mà thôi.
Có trời mới biết kẻ tiếp theo trở thành vật hi sinh trong cuộc tranh đấu giữa Hoàng Hậu và Việt quý phi là ai.
Mùa đông phương Bắc lạnh lẽo, tuyết rơi dày đặc.
Lần đầu tôi và Lục Thời Tự gặp nhau là vì tranh giành nửa chiếc bánh bao nguội lạnh mà đánh nhau.
Tối hôm đó tôi lại không được ăn cơm, chỉ có thể nửa đêm ra ngoài tìm chút đồ ăn, vừa chui qua cái lỗ chó ở lãnh cung thì tôi gặp Lục Thời Tự, tay cả hai cùng đặt lên nửa chiếc bánh bao đó.
Tôi cố gắng đe dọa: "Ngươi là tiểu thái giám của cung nào, dám nửa đêm xông vào đây hả?"
Lục Thời Tự hừ một tiếng, bất ngờ đưa tay bóp cổ đè tôi vào tường: "Ai sai ngươi đến? Hoàng Hậu? Hay là Việt quý phi?"
Tôi bị bóp cổ nghẹt thở, chỉ có thể vỗ loạn xạ, muốn thoát khỏi cảm giác ngạt thở tuyệt vọng kia.
"Trong cung giết người, ngươi không muốn sống nữa sao!"
Lục Thời Tự cười khẩy: "Trong cung này chỉ có hai loại người, một loại là giết người, một loại là bị giết."
Tôi giãy giụa không thoát, nhớ lại những gì mình đã trải qua trong những ngày này, nghĩ rằng hay là cứ thế mà diệt vong đi, dù sao thì cuộc sống này cũng không đáng sống chút nào nữa.
Khi tôi từ bỏ chẳng thèm giãy giụa nữa thì đối phương lại đột nhiên buông tay.
"Yếu đuối như vậy, xem ra đúng là cung nữ giặt quần áo."
Lục Thời Tự ném tôi sang một bên, nhặt chiếc bánh bao lên, tùy tiện lau hai cái định ăn, nhưng lại thấy không xa có hai đốm sáng màu xanh lá, nhìn chằm chằm vào chúng tôi.
Tôi thầm kêu không ổn, bò dậy kéo Lục Thời Tự chạy bán mạng.
Cùng lúc đó có một con chó đen to lớn cũng lao về phía chúng tôi, đuổi theo phía sau mãi không buông, lúc thấy nó sắp đuổi kịp thì Lục Thời Tự đột nhiên buông tay đẩy tôi sang một bên: "Chạy!"
Sau đó tự mình tiện tay nhặt một cây gậy nhọn, vung về phía con chó đen.
Lục Thời Tự mười hai mười ba tuổi, gầy như một con mèo, nhưng đánh nhau lại rất dữ dội, như thể hắn không sợ chết chút nào.
Con chó dữ to lớn, răng nanh sắc nhọn, càng đánh nó, nó càng điên cuồng. Lục Thời Tự dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ, chẳng mấy chốc đã kiệt sức, bị chó dữ vật ngã xuống đất, cắn một phát vào cổ tay, máu lập tức trào ra nhuộm đỏ quần áo.
Tôi làm gì còn thời giờ sợ hãi, không suy nghĩ gì lập tức nhặt một cây gậy trong đám cỏ dại, dùng hết sức đập vào người con chó dữ, con chó dữ đau đớn rống lên. Lục Thời Tự cũng nhân cơ hội này nhịn đau nhặt cây gậy dài vừa rơi xuống, cho con chó dữ một đòn chí mạng vào bụng.
Con chó đen to lớn cuối cùng cũng lảo đảo ngã xuống đất, nằm trên một đống tuyết.
Tôi vội vàng đỡ Lục Thời Tự dậy, nâng cổ tay hắn lên xem, vết thương máu me đầm đìa, còn thấy cả xương nữa.
"Ta băng bó tạm cho ngươi trước, ngươi..."
Tôi vô thức định nói sẽ dắt hắn đi khám bệnh, nhưng lại nhớ ra với thân phận này thì làm sao có thể mời được thái y.
Im lặng băng bó cho hắn xong, cả hai dựa vào tường thở hổn hển chẳng màng gì hình tượng nữa.
Tuyết rơi lất phất, mặt đất dần dần bị tuyết trắng phủ kín. Tuyết lớn như vậy, đến sáng thì động tĩnh tối nay cũng sẽ biến mất sạch sẽ, giống như con chó đen nằm trong đám cỏ dại kia, dần dần cũng sẽ bị chôn vùi.
Hoàng cung khó sống, cả hai chúng tôi nương tựa nhau vượt qua ba năm tối tăm đó, cũng coi như là tình nghĩa sống chết có nhau.
11
Trong thời gian tôi dưỡng thương, kinh thành xảy ra một chuyện lớn.
Cháu trai của Thái Hậu cưỡi ngựa giữa phố, đâm trúng con trai độc nhất của Trương quốc công, Trương công tử bị nội thương thổ huyết chết ngay tại chỗ.
Mà Trương quốc công này lại là đệ đệ ruột của Việt thái phi, nhà ông ta ít con ít cháu, đến đời Trương quốc công này chỉ có một đứa con trai, ông ta luôn coi đứa con trai được sinh ra lúc tuổi xế chiều như bảo bối mà nâng niu. Nay gặp phải tai họa này, khiến cho nhà ông ta tuyệt tự tuyệt tôn.
Trương quốc công nghe tin này liền phun ra một ngụm máu, suýt thì ngất đi, trong cơn thịnh nộ, ngay hôm đó đã dẫn người vây quanh phủ của Thôi gia, yêu cầu Thôi gia giao Thôi Nhị Lang ra, một mạng đền một mạng.
Việt thái phi và Thái Hậu đấu đá nhau trong cung cả đời, hoàng đế đột ngột qua đời, Thái Hậu phản ứng nhanh nhạy nên chiếm được thế chủ động. Con cái của tiên đế ít ỏi, lại không lập thái tử, Lục Thời Tự không có gốc gác gì được Thái Hậu để mắt tới, vội vàng kéo bè kéo cánh đưa hắn lên ngôi. Bà còn cho rằng Lục Thời Tự xuất thân hèn kém, lại không có hậu thuẫn nên có thể tùy ý khống chế.
Không ngờ Lục Thời Tự đã âm thầm lên kế hoạch từ lâu, giả vờ đầu quân cho Việt Thái phi, nhiễu động giữa hai thế lực của Việt Thái phi và Thái Hậu, khiến họ cắn xé lẫn nhau, đấu đến ngươi chết ta sống, còn hắn thì cứ ngồi im hưởng lợi.
Cho đến khi cháu trai mình cưỡi ngựa làm chết người, Trương quốc công dẫn người vây quanh Thôi gia, Thái Hậu mới sững sờ nhận ra rằng thế lực của mình trên triều đình đã bị mai một chẳng còn bao nhiêu.
Lúc này, Đại Lý tự đột nhiên dâng tấu chương về vụ ám sát trong chuyến đi săn mùa thu ngày trước, mặc dù không nói rõ, nhưng tất cả các manh mối đều hướng về Trương gia và Thái Hậu.
Trương quốc công vừa mất đi đứa con trai bảo bối, không màng gì nữa, chỉ mốt lòng muốn khiến cho Thôi gia sụp đổ để báo thù cho con trai, đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này để đàn áp Thái Hậu, liên hợp thế lực lần lượt dâng tấu chương lên liệt kê tội trạng của Thôi gia và Thái Hậu.
Lục Thời Tự thuận nước đẩy thuyền hạ chỉ tịch thu nhà cửa của toàn bộ bộ Thôi gia, niệm tình Thái Hậu đã hầu hạ tiên đế nhiều năm, đưa đến chùa Thanh Sơn tu hành, không có Thánh chỉ thì không được tự ý ra ngoài.
Ngày hạ chỉ, Thái Hậu cười lạnh: "Ta và Việt thị đấu đá cả đời, không ngờ lại bại trong tay đứa nghiệt chủng như ngươi."
"Biết vậy, năm đó nên thả thêm vài con chó, giải quyết ngươi sớm đi để diệt trừ hậu họa."
Lục Thời Tự hờ hững nhếch mép: "Mẫu hậu nói sai rồi, muốn diệt trừ hậu họa, năm đó người nên bóp chết ta và mẫu thân ta ngay từ lúc còn trong phòng sinh mới phải."
"Điểm này mẫu hậu nên học hỏi nhi thần, cả tám mươi mốt mạng của Thôi gia này nhi thần sẽ không bỏ sót một ai đâu.”
Trong cuộc đấu tranh triều đình biến hóa khôn lường này, phe cánh của Thái Hậu đã bị diệt trừ triệt để.
Nửa tháng sau, tin tức từ chùa truyền đến, Thái Hậu tự thấy hổ thẹn với Tiên Đế nên đã tự vẫn mà chết.
Thôi gia và phe cánh của Thái Hậu đấu đá, thương địch một ngàn tự tổn tám trăm, cũng không còn là mối đe dọa trên triều đình nữa.
Việt thái phi là người thông minh, sau khi nhìn rõ tình hình, đã đàm đạo với Lục Thời Tự trong thư phòng hơn hai canh giờ, sau khi ra ngoài đã truyền một bức thư cho đệ đệ mình là Trương quốc công, sau đó tự xin đến hành cung, niệm Phật tụng kinh cho tiên đế.
Kế đó, Trương quốc công cũng lấy lý do đau buồn vì mất con trai, không may mắc bệnh nên không còn thượng triều nữa.