Hoa Tâm Tổng Giám Đốc

Cung Thần Hạo vừa nghe thấy được đáp án mong muốn, liền cười nói : “Chúng ta ra ngoài ăn tối rồi hẳng về nhà”

“Ừ” Lôi Dĩnh đồng ý gật đầu

Hắn lôi kéo tay nàng, lại một lần nữa dẫn vào Vận vườn, tầm mắt dừng lại
bóng dáng anh tuấn, nâng bước đến người phía trước đi tới

Lúc này Tiêu Ngự Phi liền bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn về người đứng cạnh “Hạo”

“Ko ngại nếu chúng tôi ngồi xuống chứ?” Cung Thần Hạo cười nói

Tiêu Ngự Phi nghe được hắn dùng từ xưng hô “chúng tôi”, mới chú ý tới Lôi
Dĩnh đi phía sau hắn, trong ánh mắt hiện lên một tia trọc ghẹo, liền lập tức cười nói “Đương nhiên ko ngại , ngồi đi!”

Lôi Dĩnh
vẫn đứng phía sau Cung Thần Hạo, cẳn bản nàng ko chú ý đến Tiêu Ngự Phi, cho nên sau khi ngồi xuống, nàng giương mắt nhìn người đối diện mới cảm thấy kinh ngạc, giựt mình, nàng mở to 2 mắt, có chút khó tin , chống
lại ánh nhìn của hắn, rồi vội vàng cúi đầu

Trời ạ!!

Làm sao lại tình cờ như vậy chứ?

Hắn lại quen với Cung Thần Hạo, nghe giọng điệu nói chuyện của hắn, hình như Hạo là bạn bè rất tốt của hắn

Lôi Dĩnh tay đặt trên đùi, đan vào nhau

Tiêu Ngự Phi đem toàn bộ phản ứng của nàng phóng vào tầm mắt, đây chính là
kết quả hắn muốn thấy, xem ra nàng gặp hắn ở trong này là điều ngoài ý
muốn, khóe miệng hắn nhất thời gợi lên 1 độ cong thật đẹp

“Sao lại ngồi một mình ở đây vậy??Ko có người cùng ngươi ăn cơm sao?” Cung Thần Hạo hỏi, hắn rất ít khi gặp Ngự Phi ở trong này


“Người ta hẹn gọi điện tới nói có việc ko đến được, các ngươi muốn ăn cái gì? Hôm nay ta mời khách” Tiêu Ngự Phi thong thả nói

Lôi DĨnh lúc này có thể nói là đứng ngồi ko yên, ánh mắt khác thường quan
sát Tiêu Ngự Phi, nàng rất hi vọng hắn ko đem chuyện lúc trước nói ra là tốt rồi!!

“Chị dâu, sao lại ko nói chuyện a? Ngượng
ngùng sao?” Tiêu Ngự Phi cười nói, cô gái nhỏ này thật đáng yêu, ko đùa
đúng là chịu ko được!!

Cung Thần Hạo quay đầu nhìn nàng, bàn tay to xoa xoa bàn tay nhỏ bé, cảm giác lành lạnh nơi bàn tay nàng, khiến hắn ko thể ko sợ hãi hỏi “Cảm thấy ko thoải mái sao? Tay sao lại
lạnh như vậy?”

“A…..ko có việc gì…chẳng qua là……máy lạnh ở đây lạnh quá” Lôi Dĩnh căng thẳng giải thích

“Vậy uống chút rượu cho ấm” Tiêu Ngự Phi nở nụ cười, nhìn nàng nói

Lôi Dĩnh cầm lấy ly rượu trước mắt, uống 1 hớp hết sạch, người ta nói uống
rượu sẽ có thêm can đảm, nhưng là khi nàng đặt ly rượu xuống, mời biết
loại rượu này thật khó uống

Cung THần Hạo cau màu, lấy
chén nước cho nàng, Lôi Dĩnh cảm kích liếc nhìn hắn 1 cái, đem toàn bộ
nước nuốt vào bụng, Phù…..hiện tại cảm thấy tốt hơn rất nhiều

Tiêu Ngự Phi buồn cười nhìn hết tất cả, thấy sự xuất hiện của hắn làm nhiễu
loạn tâm tư của nàng, chuyện này làm cho hắn rất vừa lòng “A…..nhìn ko
ra, chị dâu tửu lượng cũng rất khá”

“Ko, tửu lượng của
tôi rất kém cỏi, hơn nữa rượu này cũng ko ngon” Lôi Dĩnh giương mắt nhìn hắn nói, quên đi, đã chạm mặt, thì phải thản nhiên đối mặt!

Tiêu Ngự Phi đương nhiên biết tửu lượng của nàng rất kém, hắn nói như vậy là cố ý “A…..phải ko?” Nâng ly rượu trên bàn lên, hắn hé miệng uống 1 ngụm

Lôi Dĩnh vừa định nói gì đó, đã thấy người hầu bàn đem bữa ăn Cung Thần Hạo vừa gọi đặt lên bàn nên cũng nhìn lời muốn nói xuống

“Ăn đi, bít tết non rắc tiêu đen, em sẽ thích” Cung Thần Hạo nhìn nàng nói

“Ừ” Lôi Dĩnh gật gật đầu, bắt đầu ăn

“Ăn xong, anh giúp em gọi 1 ít bánh ngọt đã ăn lúc trước”

“Ừ, cảm ơn anh” Đối với sự dịu dàng của hắn, nàng rất thích

“Ko cần cảm ơn, chúng ta là vợ chồng”

“Ừ”

Tiêu Ngự Phi thực ko thấy thú vị, nhìn bạn thân hắn, săn sóc vợ, đến ngay cả hắn cũng có thể nhìn ra sự cưng chiều của Hạo với nàng, chẳng lẽ hắn
đối với nàng sinh ra cảm tình??

Giây tiếp theo, lòng hắn đã phù định sự nghi vấn này, ko thể nào? Hạo làm sao vì nàng mà thay
đổi chứ? Cùng nhau quen biết mười mấy năm, hắn hiểu rõ Hạo là hạng người gì, Hạo ko thể vì người khác mà thay đổi bản thân mình

Bình tĩnh lại bản thân, 20 phút sau, bầu ko khí im lặng lại bị Cung Thần Hạo đánh vỡ, Cung Thần Hạo đứng dậy nói muốn đi toilet khiến trên bàn cơm

chỉ còn mình Lôi Dĩnh cùng Tiêu Ngự Phi

Lôi Dĩnh sau khi Cung Thần Hạo đi rôi, nàng lại căng thẳng cao độ, bất an, nàng giương mắt nhìn Tiêu Ngự Phi

“Tôi đáng sợ lắm sao?” Nhìn bộ dạng nàng lúc này, Tiêu Ngự Phi trêu ghẹo hỏi

“Ách…..ko” Lôi DĨnh lại cúi đầu xuống

“Vậy bộ dạng hiện tại của cô là sao?”

Lôi Dĩnh ngẩng đầu lền, đáp trả đôi mắt trêu chọc của hắn, sâu thẫm trong
tâm nàng tự nói với chính mình, thả lỏng tâm tình, hít sâu! “Anh cùng
Hạo quen biết đã lâu rồi sao?” Nàng hỏi

“ừ, từ khi học trung học đã quen biết, có hơn mười năm ấy chứ!” Tiêu ngự phi đáp

Hơn 10 năm?? Vậy hẳn là quan hệ hắn với Hạo rất tốt, làm sao bây giờ, làm
sao để nói với hắn?? Lôi DĨnh ảo não trong lòng thầm tính toán, song
song nhìn chằm chằm vào tiêu ngự phi ngồi đối diện

Cuối
cùng, nàng cũng lấy hết dũng khí nói “Chuyện tối hôm đó, tôi xin lỗi,
còn nữa, chuyện này có thể đừng để Hạo biết được ko?”

Tiêu Ngự Phi nhìn vào đôi mắt trong suốt của nàng, im lặng 1 lúc rồi nói
“Tôi sẽ ko nói, cô yên tâm” Ko hiểu tại sao, hắn lại ko đành lòng cự
tuyệt lời thỉnh cầu của nàng

Lôi DĨnh sau khi nghe được đáp án của hắn, bất an trong long cũng có thể thư thả tan biến, nàng nhìn hắn cảm kích, cười “Cảm ơn”

“Ko cần khách sao, huống hồ lúc đó chúng ta cũng chưa xảy ra chuyện gì, cô
ko cần để ý” Tiêu Ngự Phi vừa nói liền hối hận, tại sao hắn lại an ủi
ngược lại nàng

“Ừ, thật sự rất cảm ơn anh, Ngự phi ca” Lôi DĨnh cảm thấy, hắn cũng ko như bề ngoài khó gần

Nghe nàng gọi như vậy,giống như quan hệ của hai người lại gần hơn 1 bước,
Tiêu ngự phi cũng chẳng lưu tâm,bắt đầu hắn chỉ cần làm bạn với nàng, về sau mới khiến nàng từ từ hiểu mình


Lôi Dĩnh lúc này đã
lớn gan hơn 1 chút, nhìn dáng vẻ của hắn cũng ko phải là người tiểu
nhân, chuyện hắn đã đồng ý chắc chắn sẽ ko thay đổi, lúc này nàng mới
thật sự an tâm, ko còn khúc mắt cùng hắn nói chuyện “Ngự phi ca, em nói
cho anh biết nha, em lần trước đã dạy dỗ 1 nữ nhân ở đây…………..” nàng
cười, đem chuyện cùng Hạo ăn cơm lúc trước nói lại

“Ha………..thật sao? Ko ngờ em cũng rất lợi hại a!” Tiêu ngự Phi nhìn mặt mày hớn hở
của cô nhóc, thì ra nàng ko chỉ vì uống rượu mới nói nhiều, lúc tỉnh
cũng nói rất nhiều a!!

“A…..anh ko biết đâu, sắc mặt của nàng lúc đó rất kém” Lôi DĨnh cười nói

“Xem ra hai người các ngươi nói chuyện rất vui!” Cung thần Hạo từ toilet đi
ra đã nhìn thấ bọn họ nói nói cười cười, thực chướng mắt

“Ko có gì, chỉ là đang nói chuyện các ngươi lúc trước ăn cơm ở đây gặp rắc rối nhỏ” Tiêu Ngự Phi ko chút hoang mang nhìn hắn nói

“Hạo, anh sao lại đi toilet lâu như vậy?” Lôi DỈnh hỏi, nàng và Tiêu ngự Phi
nói chuyện với nhau gần nữa giờ, bánh ngọt cũng đã ăn gần hết

“Anh đi ra gặp người quen, nên nói chuyện vài câu” Cung Thần Hạo giải thích nói

“Ừ” Lôi DĨnh ừ một câu

“Tốt, vậy giờ về nhà!” Cung thần hạo nói

“Ừ”

Hắn ra khỏi Vận vườn, cùng Tiêu Ngự Phi nói tạm biệt, rồi tự mình lái xe rời đi


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận