Lôi Dĩnh ngồi ngay ngắn 1 bên, nhìn hành động hắn ăn cơm, thì ra hắn ăn cơm cũng có thể đẹp trai như vậy, từng động tác tao nhã, từng cái nhai nuốt tinh vinh, ngón tay thon dài, tay nàng âm thầm xoa bụng, ko biết trong
bụng nàng, đứa con là trai hay gái, nhưng mà tốt nhất vẫn là con trao
đi, như vậy sẽ giống hắn, có bề ngoài tuấn dật, nụ cười dịu dàng, thái
độ nghiêm túc làm việc , ngoài ra nàng còn mong muốn lớn nhất là, về
sau đứa nhỏ sẽ là một người đàn ông chỉ chuyên nhất một mối tình
Mấy phút sau, Cung Thần Hạo rốt cuộc ko nhịn được giương mắt hỏi “Trên mặt
anh có gì sao?” Cảm giác bị nàng nhìn chăm chú tốt lắm, hắn chẳng qua là muốn đùa với nàng một chút
“Ách…………..” Đắm chìm trong suy nghĩ
của bản thân, Lôi Dĩnh đột nhiên bị hắn dùng câu hỏi kéo về hiện tại,
nàng ngượng ngùng cúi đầu “Ko….ko có”
Cung Thần Hạo nhìn tiểu thê tử của hắn,nàng vẫn hay thẹn thùng như trước, nói “Buổi tối cùng nhau về nhà”
“A!!Ko cần, anh còn phải làm việc, lát nữa anh ăn xong rồi, em dọn dẹp lại một chút rồi sẽ về nhà” Lôi Dĩnh từ chối nói, ở cùng hắn một mình, nàng
luôn có một loại cảm giác kềm chế “Còn nữa, tủ lạnh trong nhà đều rỗng
ko, em còn phải đi siêu thị mua chút đồ”
“Sau khi tan ca, anh cùng em đi” Cung Thần Hạo đang ăn cơm, ko thấy nàng
Ách??Hắn cùng nàng đi?? “Lưu thúc đang ở dưới lầu chờ em, em cùng Lưu thúc đi” Lôi Dĩnh thanh âm rất nhỏ
“Anh gọi điện cho Lão Lưu đi về trước” Cung Thần Hạo nói xong, liền đứng dậy hướng bàn làm việc đi đến
“Anh làm việc nhiều như vậy, em một mình đi cũng được, thật sự ko cần làm
phiền anh” Ý đồ của Lôi Dĩnh là muốn hắn hiểu được, nàng ko muốn quấy
rầy đến công việc của hắn
Vừa cầm lấy điện thoại trong tay, hắn
ko tự giác dùng sức bóp chặt, đưa lưng về phía Lôi Dĩnh nói “Em thật sự
ko muốn ở chung với anh sao?” Hắn hôm nay đã rất vất vả buông cái giá,
chỉ còn chờ nàng đặt cầu thang, hắn sẽ đi theo xuống dưới, nhưng tại sao nàng lại cố chấp như vậy
“Ko có” Lôi Dĩnh rất nhanh đứng thẳng, nhìn hắn trả lời
Cung Thần Hạo quay người lại, tầm mắt nhìn thẳng, ánh mắt của nàng có chút
né tránh, hắn một chân bước xa, tay đặt lên đầu vai Lôi DĨnh “Ko có? Vậy em hiện tại đang ở đây làm gì?”
Lôi Dĩnh trừng lớn đôi mắt, nhìn về phía khác, tầm mắt của hắn quá mức nóng cháy “Em……em …….” “em” nữa ngày, rốt cuộc nửa chữ Lôi Dĩnh cũng ko nói nên lời
“Em muốn nói cái gì?? Nếu thật ko muốn đến gặp anh, thì tại sao lại đưa cơm trưa
đến?? Hay là muốn đến tra xét?? Xem anh có làm chuyện gì có lỗi với em
hay ko sao??” Cung Thần Hạo hoàn toàn bị chọc giận, tức giận bị kềm chế
hồi lâu đã có thể giải phóng, hai mắt nhìn chằm chằm Lôi Dĩnh quay mặt,
bàn tay nắm trên vai nàng, cũng bắt đầu dùng sức
Đau!! Trên vai
truyền ra đau đớn, làm cho Lôi Dĩnh cau chặt mày, nhưng mà tại sao trong lòng nàng cũng đau?? Cố nén ý muốn khóc, ko cho nước mắt chảy xuống,
nàng hình như ở trước mắt đã khóc nhiều lần lắm rồi, nàng ko muốn ở
trước mặt hắn lại chảy nước mắt, nàng cũng phải có tôn nghiêm của mình
“Em vì sao ko nhìn anh? Nhìn anh!”Tayphải giữ chặt cằm Lôi Dĩnh, làm cho nàng nhìn chăm chú vào hắn
Lôi Dĩnh mở to đôi mắt ngập nước, nguyên bản hai gò má có chút hồng hồng,
đã trắng bệch, bọn họ cứ như vậy đối diện, thật lâu sau , Lôi Dĩnh mới
mở miệng “Là ông để cho em mang cơm tới”
“Nếu ông ko để cho em mang cơm tới, em sẽ ko tới?” Hắn muốn nghe nàng nói đến câu “ko phải”
“Phải” Lôi DĨnh ko chút suy nghĩ liền trả lời
Nghe cái đáp án như thế,dụng lực trên tay Cung Thần Hạo càng lớn hơn, chết
tiệt!! Nàng thể nào cũng phải nói như vậy mới được sao?
“A….” Bởi vì đau đớn, Lôi Dĩnh kêu ra tiếng
Cung Thần Hạo lúc này mới chú ý tới, rất nhanh buông tay ra, ánh mắt hắn vẫn như trước nhìn chăm chú vào nàng, cô gái nhỏ này, tại sao lần nào cũng ko chịu thỏa hiệp? Tại sao lần nào cũng làm cho hắn khốn đốn như vậy
Lôi Dĩnh nhẹ nhàng thở ra, chịu đựng đau đớn, nàng ngồi xổm xuống, mở hộp
đựng cơm bằng thủy tinh ở trên bàn, từng chút từng chút xếp đặt, lại lấy khăn tay ra lau dọn mạch bàn sạch sẽ, sau đó nàng mới thong thả hòa
hoãn nói “Anh bận việc, em đi trước”
Cung Thần Hạo nhìn nàng đi
khỏi tầm mắt , hắn thất bại thở ra, nới lỏng caravat, bàn tay to vung
lên, đống văn kiên chờ xử lý trên bàn đều rơi lả tả, tay dùng sức gõ ở
bàn làm việc,hắn mắt lạnh nhìn ra ngoài cửa sổ
Ánh mắt của nàng
đau quá, tâm cũng rất đau…………..Toàn bộ đều mờ mờ mịt mịt trống rỗng, ko
rõ , vừa đi ra khỏi văn phòng, nàng nghe được tiếng động lớn phát ra
trong phòng, nhưng mà nàng ko có dũng khí quay lại, chỉ có thể nhanh
chân đi vào thang máy, nhìn con số đang thẳng tắp xuống dần, tâm tình
cũng giảm xuống theo
Tựa vào xe, lão Lưu nhìn thấy Lôi DĨnh đi ra liền chào đón “Thiếu phu nhân, cô thế nào đã đi xuống đây?”
“Ừ, hắn ăn xong rồi, hơn nữa vông việc cũng bề bộn, tôi sợ quấy rầy đến
hắn” Lôi Dĩnh cúi thấp đầu, hiện tại ánh mắt của nàng đã hồng hồng, nếu
như bị Lưu thúc nhìn thấy, thể nào ông ấy cũng hỏi
“A…..thiếu phu nhân đối với thiếu gia thật tốt” Lão Lưu cười nói
“Lưu thúc, ông lại phải chở tôi ra siêu thị, thật là làm phiền ông” Lôi Dĩnh âm thầm đổi chủ đề khác
“Thiếu phu nhân, cô rất khách khí rồi” Lão Lưu tiên lên mở cửa xe, để Lôi Dĩnh lên xe
“Ông là trưởng bối” Nói xong, Lôi Dĩnh ngồi lên xe, cũng ko nói thêm cái gì, chỉ lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ
Mà lão Lưu cũng ko nghĩ nhiều, hắn vui vẻ lái xe khi nhìn thiếu gia và
thiếu phu nhân ân ái như vậy, hắn nhìn thiếu gia từ nhỏ đến lớn, nhìn
hắn (*Cung Thần Hạo) lưu luyến bụi hoa, ko có định tính, khiến hắn cũng
sốt ruột theo, nhưng mà hiện tại thì tốt rồi, có thiếu phu nhân hiền
lành như vậy, đối với ai lúc nào nàng cũng tươi cười, hơn nữa đối với
người khác nàng đều rất tôn trọng, khuôn mặt lại vui vẻ như con nít,
nhìn thế nào, hắn cũng thấy thích