Hoa Tâm Tổng Giám Đốc

Sau khi Lôi Dĩnh xuống xe, liền dặn dò lão Lưu đi trước, nàng nói ko biết
mình sẽ đi bao lâu lâu, lát nữa nàng sẽ tự bắt xe về nhà, nàng hướng lão Lưu vẫy tay, nhìn theo xe càng lúc càng xa dần, mới xoay người tiến vào siêu thị

Đẩy xe đẩy, Lôi Dĩnh chậm rãi nhìn các loại
hàng hóa khác nhau, ngẫu nhiên gặp được thứ vừa mắt, liền dừng bước,
nhìn xem, lại bỏ nó vào xe đẩy, cứ đi như vậy ngừng ngừng chờ chờ một
lúc sau, nàng đã mua xong mọi thứ chỉ trong vòng nửa giờ, nàng ở bên xe
xem lại giá cả, hạn sử dụng, siêu thị so với bình thường lại có nhiều
cặp đôi đi hơn, tình nhân có, vợ chồng cùng đi cũng có, chỉ có mình nàng là một thân một mình (Rin: ai biểu Hạo ca đòi đi mà tỷ ko cho chi , giờ mới thấy tủi thân !! U-U)

“Cảm ơn, tổng cộng ba trăm bốn mươi sáu đồng” nhân viên thu ngân mềm mại nói

Lôi Dĩnh lấy ví tiền ra, mặt lộ vẻ khó xử, nàng làm sao bây giờ?? Ví tiền
chỉ còn có hai trăm đồng, nàng hơi nhíu mày, giương mắt nhìn nhân viên
thu ngân , suy nghĩ nên mở miệng nói như thế nào, tiền của nàng ko đủ

“Tiểu thu, làm phiền cô nhanh lên 1 chút, phía sau còn có người chờ” nhân viên thu ngân hướng về Lôi Dĩnh cười nói

“Ách…..chuyện này, tiểu thư, tôi………”

Lôi Dĩnh còn chưa kịp hoàn thành lời nói, một âm nam từ tính phía sau nàng
đã vang lên, “Có thể xoát thẻ ko?” Nói xong, hắn đưa ra thẻ vàng đặt ở
trên quầy thu ngân (Rin: hic!! Sao tỷ đi đâu cũng gặp đại gia vừa giàu
vừa đẹp vậy….!!?)


Lôi Dĩnh kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về người phía sau, thấy rõ người, nàng có chút kinh ngạc, sao lại là hắn??

Tiểu thư thu ngân ngơ ngác nhìn nam nhân tuấn dật trước mặt, trời ạ!! Ko ngờ nàng ở trong này cũng có thể gặp được cực phẩm soái ca như vậy nha!

“Oa, rất đẹp trai nha!” Mỗ nữ sợ kinh ngạc tán thán

“Ừ, thật sự rất tuấn tú” Mỗ nụ phụ ko ngờ đến

“Ko biết hắn có bạn gái hay chưa?”

“Chị ko thấy hắn giúp cô gái phía trước thanh toán sao? Hắn đã là hoa có chủ”

“Thật đáng tiếc a!”

“Đúng vậy a!”

Nữ nhân háo sắc, nam nhân còn lại đố kị “Tiểu thư, nhanh chút, cô ko thấy
được ở đây còn có người chờ sao?” Một mỗ nam ko chịu đựng được nói

“Đúng vậy a! Nhanh chút” Mỗ nam phụ họa nói

Đột nhiên có một trạn âm thanh báo oán vang lên, khiến nhân viên thu ngân háo sắc bừng tỉnh

“Tiểu thư, có thể nhanh chút ko?”Namnhân cũng ko tức giận, ôn hòa hỏi, đối với lời của người khác, căn bản hắn ko để trong lòng

“A….có thể, xin chờ 1 chút” Nhân viên thu ngân mắc cỡ đỏ mặt, cúi đầu cầm lấy
thẻ vàng,nguyên bản thao tác thuần thục hiện tại lại có chút vụng về
“Xong….được rồi, tiên sinh, phiền ngài kí vào đây” Nàng đưa ra tờ hóa
đơn, để hắn kí

Namnhân lấy bút máy ra, hạ chữ ký cứng
cáp hữu lực của hắn xuống, hắn giúp Lôi Dĩnh mang theo các túi đồ, nhưng đi vài bước sau mới phát hiện người phía sau ko theo kịp, liền quay lại “Em ko đi sao?”

Lôi Dĩnh lúc này mới chầm chậm đi về hướng hắn, nhưng vẻ mặt nàng vẫn thắc mắc nhìn hắn “Ngụ Phi ca, sao anh lại ở chỗ này?”

“Vậy chỉ mình mới có thể đến đây sao?” Tiêu Ngự Phi cố ý nhíu mày hỏi ngược lại, muốn nhìn thử phản ứng của nàng 1 chút

“Ko phải, em ko có ý đó” Lôi Dĩnh biết mình hỏi có chút đường đột , liền ngượng ngùng cúi đầu

“A……đua em thôi, anh đến mua đồ, nhưng ko ngờ lại gặp em, thực bất ngờ” Tiêu
Ngự Phi cười nói, phản ứng của nàng hắn thực vừa lòng

“Em cũng thật bất ngờ, đúng rối, Ngự Phi ca, cám ơn anh vừa rồi giúp em”

Lôi Dĩnh quay đầu nhìn về nam nhân cao lớn bên cạnh, thật may là gặp
được hắn, nếu ko nàng thật sự ko biết nên ứng phó thế nào

“Em vừa rồi có phải đã quên mang tiền hay ko?” Tiêu Ngự Phi hỏi

“Ko phải ko mang, là ko đủ tiền” Lôi Dĩnh cúi đầu, nhỏ giọng trả lời

“A……Hạo chưa cho em thẻ sao?” Tiêu Ngự Phi cười hỏi

“Có, nhưng mà em để nó ở nhà vẫn chưa có dùng qua, tiền đó là tiền của hắn,
hơn nữa em cũng có tiền lương” Lôi Dĩnh giải thích nói, nàng ko muốn xài tiền của hắn, mặc kệ nguyên nhân là gì, nàng chỉ ko muốn dùng số tiền
đó, tuy rằng hiệp ước đã có ghi chú rõ, hàng tháng hắn phải cho nàng một số tiền làm sinh hoạt phí, nhưng đối với nàng điều khoãn ấy lại ko hữu
dụng

“Một mình em đi đến đây sao?” Tiêu Ngự Phi thu hồi tầm mắt lại, nhìn về phía trước

“Lưu thúc đưa em tới đây, nhưng em đã cho ông ấy về trước” Lôi Dĩnh cười nói

“Muốn đi đâu? Anh đưa em ” Tiêu Ngự Phi quay đầu nói

“Ko cần, chỉ cần đưa em trở về là được, còn nữa, số tiền vừa rồi anh giúp
em trả thay, em sẽ trả lại sao” Lôi Dĩnh đáp lại tầm mắt hắn nói, nhưng
lập tức lại chuyển mắt đi

“Dù sao anh cũng ko có việc” Tiêu Ngự Phi ko hề hà nói

“Hôm nay là Chủ Nhật, anh phải nghỉ ngơi, hơn nữa anh cũng là người, ko phải máy móc, cũng cần phải điều tiết hợp lý” Tiêu Ngự Phi trêu ghẹo nói, kỳ thật hôm nay, quả thật hắn nói ko có việc gì, cũng ko phải là nói láo,
hắn đến siêu thị chẳng qua là lúc đợi đèn xanh đèn đỏ, hắn tình cờ nhìn
thấy được bóng dáng của nàng, mới vui vẻ dừng xe lại, đi vào siêu thị
tìm kiếm bóng dáng nàng


“Cũng được” Lôi Dĩnh hiểu biết gật đầu

“Vậy hiện tại, em có thể nói cho anh biết muốn đi đâu ko?” Tiêu Ngự Phi cười hỏi

Lôi Dĩnh giơ cổ tay lên, nhìn nhìn đồng hồ, mới 3 giờ rưỡi, nàng nghĩ nghĩ nói “Đi Thiên Vị đi! Anh biết chỗ đó ko?”

“Ừ, vậy em ở đây chờ anh 1 chút, anh lấy xe ra” Tiêu Ngự Phi nói

“Được” Lôi Dĩnh gật đầu

Tiêu Ngự Phi buông túi đồ trong tay , đặt bên chân Lôi DĨnh, đối với nàng nở nụ cười , rồi hắn mới xoay người về một bên đi, đến thang máy đi xuống
lầu 1 , ra bãi giữ xe

Lôi Dĩnh đợi 3 , 4 phút trước mắt
nàng dừng lại 1 chiếc xe hơi cao cấp màu đen, Tiêu Ngự Phi nhìn xuống
xe, âm thầm nhắc nàng dưới chân có có túi đồ to, hắn mở cốp xe phía sau, bỏ đồ vào

Rất kiểu cách, hắn giúp Lôi Dĩnh mở cửa xe nói, “Mời lên xe”

Lôi Dĩnh nhìn thấy hắn làm động tác liền nở nụ cười “Cám ơn” nàng ngồi vào xe

“Vì nữ nhân xinh đẹp phục vụ, là vinh hạnh của anh” Cười nói xong, hắn đóng cửa xe lại, vòng qua đầu xe , ngồi xuống chỗ điều khiển

Mà Lôi Dĩnh vẫn nở nụ cười, ko ngờ Tiêu Ngự Phi làm việc điên cuồng như vậy, mà cũng có mặt hài hước


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận