Hoa Tâm Tổng Giám Đốc

Cung Thần Hạo cẩn thận đẩy cửa phòng khách đi vào, ánh đèn đầu giường đã bị
người mê ngủ điều chỉnh độ sáng thích hợp, ngọn đèn mờ ảo nhàn nhạt
chiếu qua mảnh nhỏ nơi đầu giường

Hắn nhè nhẹ bước chân, đi đến trước giường, nhẹ nhàng giúp nàng đắp chăn để nàng đỡ phải cảm
lạnh, sau đó lại ngồi xổm xuống,dưới ngọn đèn vàng mờ ám, tinh tế quan
sát vẻ mặt khi ngủ của nàng

Khuôn mặt tròn tròn không
có………chút tỳ vết, đôi mắt to linh động nay đã nhắm chặt, lông mi thật
dài , cái mũi xinh xắn, môi hồng hồng

Taytùy ý nâng lên, phủ lên khuôn mặt trắng noãn của nàng, chỉ khi nàng ngủ say, hắn mới có thể lẳng lặng chăm chú nhìn nàng, cái cảnh hôm nay, đã thật sâu chạm
vào lòng hắn

Khuôn mặt tươi cười trước mặt người của
nàng, vẻ sung sướng của nàng khi cùng trò chuyện với Ngự Phi, biểu hiện
của nàng thật chân thật, cho dù là đối với Ngự Phi, nàng vẫn có thể tự
tại thoải mái như thế

Hơn nửa tháng nay,phụ nữ bên người mỗi ngày lại thay đổi, nhưng chỉ duy nhất có khuôn mặt trẻ con này là hắn không thể quên được

Hắn giận

Giận nàng tại sao lại không có phản ứng??

Giận nàng tại sao lại lạnh nhạt như vậy??


Giận nàng tại sao lại biến hắn thành người xa lạ??

Nhưng hắn giận nhất vận là chính mình, rõ ràng đã yêu, tại sao lại không muốn thừa nhận? Rõ ràng đã quan tâm, tại sao lại giả vờ không quan tâm? Rõ
ràng trong lòng có lời muốn nói với nàng, nhưng tại sao khi lời nói sắp
ra lại bị nuốt trở về??

Lôi Dĩnh ưm lên một tiếng, trở mình nhưng cũng không tỉnh lại

Cung Thần Hạo rất nhanh đã thu tay, đứng thẳng người, nhìn chằm chằm bóng
lưng nàng một hồi lâu,hắn mới giúp nàng đem chăn đắp lại, thủ thỉ bên
tai nàng nói câu “ngủ ngon”, rồi tắt đèn rời khỏi cửa

Hôm nay là Chủ Nhật, Lôi Dĩnh theo như lời dặn của Liễu Tình, trở về Cung gia thăm nàng, sẵn tiện cũng thăm ông

Mua ít hoa quả cùng một ít thức ăn bỗ dưỡng cho ông, tuy rằng ông hẳn là
không thiếu mấy thứ này, nhưng đối với nàng mà nói, cũng là có một phần
tâm ý, đồng thời cũng muốn cám ơn lòng yêu thương của ông giành cho nàng

“Tiểu Dĩnh a!! Sao lại mua nhiều đồ như vậy, những thứ này Lưu thẩm sẽ mua”
Cung Thủ Hằng nhìn thấy Lôi Dĩnh xách trong tay 1 túi đồ liền nói

“A………….đừng lo, không nặng, hơn nữa, đây lại là đồ Tiểu Dĩnh chính tay lựa chọn a,
ông nhất định phải ăn hết” Lôi DĨnh quơ quơ túi đồ trước mặt hắn

“Ha……………ông nhất định sẽ ăn hết” Cung Thủ Hằng cười híp mắt, Hạo cưới được người
như tiểu Dĩnh đúng là có phúc, nhưng tên tiểu tử kia lại không biết mình có phúc!!

Buông túi đồ trong tay ra, Lôi Dĩnh hỏi “Mẹ đâu?”

“Ở nhà bếp, nói là muốn giúp con hầm canh hạ hỏa, nó sợ Lưu thẩm không nấu đủ lửa” Cung Thủ Hằng trả lời

”A, ba con đâu?” Nhìn vào phòng khách, nàng cũng không thấy bóng dáng hắn

“Hắn a! Đi chơi cờ với bạn rồi, phải tối mới về” Cung Thủ Hằng nói

Cùng ông đi dạo quanh hoa viên hai vòng, đề tài nói chuyện lại không đả động đến Cung Thần Hạo, nàng biết ông không làm khó nàng, cho nên mới ngậm
miệng không nói, hơn nữa cũng kềm chế không hỏi đủ loại vấn đề, việc hắn cùng Liễu Tình hiểu chuyện cũng khiến Lôi Dĩnh thật cảm động

Hai người vừa nói vừa cười đi vào phòng khách, đã nhìn thấy Liễu Tinh bưng
một chén canh lớn đi ra, Liễu Tình buống chén canh xuống ngẩng đầu nhìn
hai người ở phòng khách, cười “Tiểu Dĩnh đến đây, vừa hay, canh cũng nấu xong, thừa lúc còn nóng, con uống đi, mẹ giúp con lấy đũa” Nói xong
nàng liền trở về bếp

Nhìn bóng lưng Liễu Tình, cho dù có thiên ngôn vạn ngữ, cũng không thể biểu đạt được cõi lòng của nàng,
nước mắt nơi khóe mắt chốc lát lại dâng trào, nhưng lại bị nàng kềm chế, nén lại .

Lôi Dĩnh kéo ông ngồi xuống ăn cơm. Lưu Thẩm
đem đồ ăn sắp xếp thật tốt lên bàn, lúc này Liễu Tình cũng cầm đũa đi
ra, Lôi Dĩnh đứng dậy tiếp nhận bát “Mẹ cùng mọi người giúp con uống đi, bát canh lớn như vậy, Tiểu Dĩnh uống không hết” Nói xong, nàng liền đưa cho mọi người một chén


“Ừ cùng nhau uống” Liễu Tình ngồi đối diện Lôi Dĩnh, còn ông ngồi ở chỗ của chủ

Lôi Dĩnh cười ngồi xuống, hướng đến bọn họ tươi cười , nói tiếng ” xin mời” xong liền cẩn thận bưng bát canh lên, thật thơm, bát canh này hẳn là
tràn đầy tình thương của mẹ, nàng dùng cái thìa múc một ít canh đưa vào
miệng

Uống xong canh, Liễu Tình cùng Cung Thủ Hằng liền gắp cho nàng miếng rau, nhìn nhìn chén cơm có thịt béo ngọt cùng cá,
Lôi Dĩnh đột nhiên có cảm giác không muốn ăn, nhưng nhìn ánh mắt chờ
mong của bọn họ, nàng đành buộc bản thân mình cầm đũa


nhà , đồ ăn nàng làm đều có vẻ dễ tiêu, nhưng hiện tại đột nhiên thay
đổi khẩu vị, đã làm cho Lôi Dĩnh không quen, thời điểm thức ăn vừa đưa
đến miệng, nàng rốt cuộc cũng nhìn không được, đành bịt miệng, vọt vào
toilet

Liễu Tình nghe từ toilet truyền ra âm thanh nôn
mửa, mang thai?? Hai chữ này lập tức hiện rõ trong đầu nàng, khẳng định
không thể nào sai được, trước kia nàng vẫn chưa từng thấy Lôi Dĩnh có
cái phản ứng này, ha………..thật tốt quá, nàng sắp làm bà nội

Cung Thủ Hằng đột nhiên nhìn Liễu Tình cười rộ nói “Con sao lại còn
cười?? tiểu DĨnh hình như là sinh bệnh” Trong giọng nói có chút trách
móc

“Ba, tiểu Dĩnh không bị bệnh đâu, mà là mang thai” Liễu Tình không thèm để ý đến giọng điệu của hắn, vẫn như trước cười rạng rỡ

“Thật chứ?”

“Thật, một lát nữa, chờ nó ra, ba sẽ biết” tuy rằng Liễu Tình nhận định nàng
mang thai, nhưng vẫn muốn thấy chính miệng nàng xác nhận lại một lần mới có thể thật sự an tâm

Cung Thủ Hằng không nói gì, ý
cười trên mặt lại hiện lên, hắn có thể ôm chắt nội, ha………..nghĩ đi nghĩ

lại, ý cười trên mặt càng ngày càng hiện rõ

Đứng ở bồn
rửa mặt, dùng nước rửa vài cái, sau khi nôn mọi thứ vừa ăn xong, nàng
cảm thấy thư thái rất nhiều, cầm lấy khăn giấy ngấm nước lau mặt, sửa
sang lại chính mình, nàng mới ra khỏi toi let

Nàng nhớ lại, hành động vừa rồi, mẹ hắn là đã đoán được sơ sơ! Một hồi nên lờ đi, hay thừa nhận đây?? Lôi Dĩnh có chút buồn rầu

Tầm mắt Cung Thủ Hằng cùng Liễu Tình, nhìn về phía Lôi Dĩnh đang ngồi không dời đi, nàng bị bọn họ nhìn chăm chú có chút đứng ngồi không yên, liền
cẩn thận nhìn lại rồi nở một nụ cười tươi

Lôi Dĩnh im lặng một chút, miệng cười nói “Ông, mẹ, hai người sao lại nhìn con??”

“Ách…………Tiểu Dĩnh…..nói thật cho mẹ biết……….không phải là con đã có…?” Liễu Tình có ý dò hỏi, ánh mắt còn liếc nhìn cái bụng của nàng

“A??
Chuyện đó……….con……….” Lôi Dĩnh giương mắt nhìn nhìn bọn họ, ánh mắt bọn
họ chờ mong, còn có chút vui sướng khiến nàng không nghĩ ra được lời nói dối, liền cắt chặt răng nói: “Ân, hơn ba tháng…………”

“Ha……………thật tốt quá, ta muốn ôm chắt nội” Cung Thủ Hằng một lòng nhẹ nhõm

“Đúng vậy a!! Ta muốn làm bà nội” Liễu Tình cũng cười híp mắt

Lôi Dĩnh nhìn bọn họ, trong lòng cũng cảm thấy ngọt ngào, cùng hai người nở nụ cười

Ở cùng bọn họ cả ngày, sau khi được bọn họ dặn dò, nàng mới trở về nhà trọ,mà chồng của nàng vẫn chưa trở về


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận