Đôt nhiên, nàng có cảm giác như bị một người nào đó theo dõi, lông tơ ko tự chủ dựng đứng, nàng chậm rãi xoay người, bất ngờ đối diện với 1 đôi mắt lạnh như băng. Thân thể nàng hoàn toàn ko thể nhúc nhích, chỉ lẳng lặng chăm chú nhìn hắn. Đã bao lâu? Rốt cuộc bọn họ đã ko gặp nhau bao lâu?
Lệ nóng ko tự chủ trào ra khỏi khóe mắt nàng
Cặp mắt kia lóe sáng ý đùa cợt, như đang cười nhạo nàng,vì chính cái thái độ này,
nàng rất chán ghét hắn. Ba năm nay, nàng đã rời bỏ hắn, tại sao hiện tại ông trời lại sắp đặt cho bọn họ gặp nhau?
Nàng tự nói
với bản thân mình, là tại hắn vô tình, nàng cần gì phải đối với hắn có
phản ứng? Ánh mắt nàng nhìn về một nữ tử đang choàng vai hắn - một
người phụ nữ rất mỹ lệ
Nàng vốn muốn quay đầu đi, nhưng
lại nghĩ đến Thiên Mạch, nếu hôm nay đã quyết định đóng giả làm ban gái
hắn, nàng ko thể cứ như vậy mà bỏ đi. Hạ quyết tâm, nàng dứt khoát xoay
người đi ra ngoài
Đi vào hoa viên, nàng tùy tiện để gió
lạnh thổi lùa vào làn tóc dài của mình, nhớ tới quá khứ cùng Cung Thần
Hạo kết hôn, bọn họ đã từng trải qua nhiều ngày thật ngọt ngào, nhưng
hiện tại khi nhớ lại, ngọt ngào đã ko còn nữa mà thay vào đó lại là chua xót
Đột nhiên, một giọng nói đùa cợt vang lên kéo nàng từ trong ký ức trở về với thực tại
“Sao rồi? Ở một mình ko cảm thấy tịch mịch hay sao?”
Lôi Dĩnh rất nhanh quay người lại, khuôn mặt tuấn dật cùng khí chất bức
người ấy vẫn như trước, chỉ có đôi mắt đang lóe ra một tia sáng lạ cao
thâm khó lường
Hắn đi lên phía trước, nheo mắt lại nhìn
nàng “Sao lại ko nói lời nào? Hay là nhìn thấy anh mừng quá nên ko nói
thành lời?” Từ khi gặp nàng cùng Thiên Mạch sánh vai đi vào bữa tiệc,
tầm mắt của hắn đã ko rời nàng. Tiểu nữ nhân này, cũng dám cùng nam nhân khác thân mật như vậy? Điều nay làm cho lòng hắn thật khó chịu
“Anh………..sao anh lại ở chỗ này?” Nàng kinh ngạc hỏi, đôi mắt đẹp mở to nhìn hắn, hắn ko phải đang ở T thị sao? Làm sao lại đếnParis? Sao lại xuất hiện trong bữa tiệc này? Một tràng câu hỏi hiện lên trong đầu nàng
“Nhận được thiếp mời mới tới đây? Sao vậy? Thấy chồng mình xuất hiện ở nơi
này, em thấy rất kì quái sao?” Hắn nhún vai, rất nhẹ nhàng nói
Chồng? Từ ngữ này thật giống như hòn đá nhỏ ném vào mặt hồ yên tĩnh, khiến nàng ko khỏi run lên “Chúng ta đã ly hôn”
Lôi Dĩnh nhìn hắn nói, khi ra đi nàng đã để lại đơn ly hôn, hắn ko thể nào ko ký
“Đó là suy nghĩ của em, ko phải của anh” Hắn cũng ko tức giận, bây giờ ko phải là thời điểm để tức giận
Nghe giọng điệu của hắn, Lôi Dĩnh mở to hai mắt nói “Anh ko ký?” Từ khi nghe được hắn nói , nàng trực tiếp nảy sinh ra một ý tưởng
“Em thử đoán đi?” Hắn cười tà nhìn nàng, ba năm ko thấy mặt, nàng đã tỏ ra
trưởng thành đôi chút, tuy rằng khuôn mặt trẻ con kia vẫn ko đổi
Lôi Dĩnh cúi đầu ko muốn thấy nét tươi cười của hắn “Nếu anh ko ký, lần sau hẹn thời gian, chúng ta đi gặp luật sư một lần”
Nụ cười trên mặt hắn có chút ko dừng lại được, cô gái nhỏ này, chẳng lẽ ko biết hắn đang cho nàng một cái thang để leo xuống sao? Nàng chẳng lẽ ko muốn đi theo bậc thang này xuống sao?
Nhìn hắn thật lâu vẫn ko đáp lại “Nếu ko có chuyện gì, tôi đi trước” Nói xong, Lôi DĨnh chưa bước đã muốn rời đi
Hắn một tay giữ chặt nàng, tỏ vẻ kinh ngạc nhíu một bên mày “Vài năm ko gặp, tính tình thay đổi thật nhiều!”
“Đúng vậy! Nếu anh ko thích, thì tự mình cút đi!”
“Như vậy sao được, nếu anh đi rồi, vợ anh ko phải lại muốn bỏ chạy nữa sao?” Hắn đột nhiên vươn tay ôm lấy eo nàng
Nàng muốn đẩy tay hắn ra , hắn lại há mồm ngậm lấy vành tai nàng, nhẹ nhàng
nhấm nháp.Taykia lại vịn thật chặt eo nàng, tay còn lại dời đi đôi tay
nàng đang che môi , sau đó lại lập tức đem môi mình chuyển dời lên môi
nàng, bắt đầu hôn thật nhiệt liệt
Ngoại trừ việc đem mọi tức giận phát tiết vào lúc này, hắn ko nghĩ ra phương pháp nào có thể
giúp mình ko tức giận, tiểu nữ nhân này càng ngày càng ko nghe lời
____________________________________
“Bác gái, làm sao bây giờ? Mạch ca ca sao lại đem người đàn bà kia dự tiệc?
Hắn làm như vậy đã đẩy chúng ta vào tình cảnh rất khó xử?” Vừa đi vào
thư phòng, Úc Tiêm Nhân hai mắt đã đẫm lệ ràn rụa , ai oán nói với Tống
Trân
“Tiêm Nhân, chuyện này bác nhất định sẽ cho con một cái công bằng, vị trí con dâu Minh gia, nhất định phải là của con” Tống Trân từ trên bàn làm việc rút ra một tờ khăn giấy, giúp nàng lau nước
mắt , an ủi nói
“Bác gái……….” dịu dàng lên tiếng, lệ nóng lại rơi nhanh xuống bờ má, nàng tỏ ra thật đáng thương
“Ngoan nào, có ta ở đây, ta tuyệt đối sẽ ko cho phép Mạch nhi đem con nhỏ ko
rõ lai lịch đó trở thành con dâu của Minh gia” Nàng từ đầu đã nhìn thấy
Úc Tiêm Nhân lớn lên, mặc dù “nàng” (Úc Tiêm Nhân” có chút tùy tiện,
nhưng căn bản vẫn là một cô gái thiện lương, hơn nữa xét về phương diện
gia đình, cũng là người môn đăng hộ đối
Cốc , cốc………………
Minh Thiên Mạch đẩy của ra đi vào thư phòng “Mẹ , Tiêm Nhân”
“Mạch ca ca” Úc Tiêm Nhân cúi đầu, nhỏ giọng kêu lên
“Được rồi, Tiêm Nhân, con đi ra trước, ta và Mạch sẽ nói ra suy nghĩ của
mình” Tống Trân nắm tay nàng vỗ vỗ giúp nàng yên tâm, tất cả mọi chuyện
đều đã có “nàng” (Tống Trân) lo
Úc Tiêm Nhân tự hiểu
được ý nàng “Dạ, vậy Tiêm Nhân sẽ ra ngoài tìm ba ” Nói xong, khẽ liếc
qua Thiên Mạch, nàng mới rời khỏi thư phòng, thuận tiên giúp họ đóng cửa lại