Hoa Tâm Tổng Giám Đốc

“Oa! Đi dạo cả ngày, mệt chết đi được……..” Tôn Phỉ Lâm ko hề tỏ ra thục nữ , ngã người xuống sô pha phòng khách

“Tiểu Lâm tỷ, chú ý tới hình tượng 1 chút” Lâu Tiểu Vũ buông chiến lợi phẩm
trong tay ra, đi tới máy lóc nước, tự rót ra một lý nước, uống vào bụng

“Dù sao cũng đang ở nhà, đừng bắt ta để ý như vậy, mệt chết a!” Tôn Phỉ Lâm lơ đễnh nói, đã ở nhà mà còn phải giả vờ, nàng làm sao sống nổi

“Tiểu Vũ, đừng để ý đến nàng, tính tình của nàng là vậy” Nam Cung Tuyết tựa vào tường, cuời nói

“Này, ngươi nói cái gì vậy hả, tính tình của ai? Dùng từ bừa bãi, ta đây mệt
đến cực điểm mới có phản ứng như vậy” Tôn Phỉ Lâm ngồi dậy, tựa vào sô
pha nhìn hại người nói

“Tiểu Tuyết , Tiểu Linh đâu?” Lôi Dĩnh từ trên lâu đi xuống, nhìn Nam Cung Tuyết hỏi, bước vào cửa nhà
lâu rồi vẫn chưa thấy qua nha đầu kia

“Nàng đi tìm chị!” Nam Cung Tuyết nâng tay, nhìn xuống cổ tay của chính mình “Nhưng mà hiện tại hẳn là cũng gần trở về rồi”

“NHắc Tào Tháo , Tào Tháo đến!” Nam Cung Tuyết nhìn cửa chuyển động liền nói

“Các chị đều đã trở về” Bạch Kì Linh đẩy cửa đã nhìn thấy ba ánh mắt trong phòng, tề tụ dông đủ nhìn nàng

“Về sớm so với em hơn 20 phút” Lâu Tiểu Vũ hạ ly nước xuống, xoay người ngồi xuống ghế sô pha nói

“A, em còn tưởng rằng em sẽ về trước các chị! ” Bạch Kì Linh cởi giầy mang dép lê đi vào phòng khách

“Vào nhà sao ko đóng cửa?” Lôi Dĩnh hỏi

“Chị của em dừng xe bên ngoài” Bạch Kì Linh trả lời

“Chị em cũng đến đây, vậy chị đi chuẩn bị trái cây một chút, lát nữa ra
phòng khách nói chuyện phiếm thì có thể ăn” Lôi Dĩnh cười nói

“Ta đi giúp ngươi” Nam Cung Tuyết đáp lời nói

Mười phút sau, Lôi Dĩnh và Nam Cung Tuyết mỗi người bưng ra một dĩa trái cây ướp lạnh, Bạch Kì Vân đã ngồi trên sô pha cùng các nàng chuyện trò

“Sao Ngự Phi ca ko đến cùng ?” Buông dĩa trái cây ướp lạnh ra , Lôi Dĩnh nhìn Bạch Kì Vân hỏi

“Công ty có chút chuyện, nên ko thể ghé” Bạch Kì Vân trả lời

“Đúng rồi Tiểu Dĩnh tỷ, chị xuất hiện ở trên bìa báo nha” Bạch Kì Linh giống
như kẻ cống nạp vật quý, từ trong túi đem ra một tờ báo đưa tới trước
mặt Lôi Dĩnh

Lôi Dĩnh cầm tờ tạp chí trong tay, ko tin
nổi trừng to hai mắt, trên mặt báo viết là Kim Đồng lần đầu ở yến tiệc
công bố vị hôn thê của mình, hắn từ trước đến giờ chưa bao giờ có tin
tình cảm, lần này xem ra độ tin cậy có thể đạt đến 100%, còn có hình
nàng cùng hắn nắm tay

“Sao lại có thể như vậy?” Lôi Dĩnh buông tờ báo trong tay, nhìn về Bạch Kì Linh phía đối diện

“Hội trường Yến tiệc nhiều phóng viên như vậy, mà chuyện chị là vị hôn thê
của hắn, chính miệng hắn cũng đã nói ra, đứng trước 1 tin tức có giá trị như vậy, khẳng định phóng viên phải chớp lấy” Bạch Kì Vân đáp trả

“Đây là chuyện tốt, Tiểu Dĩnh tỷ, chuẩn bị khi nào cùng Thiên Mạch ca kết
hôn a? Lâu Tiểu Vũ ko nhận thấy sắc mặt của Lôi Dĩnh, trêu ghẹo nói

“Đây là chuyện tốt, tiểu Dĩnh , Thiên Mạch là 1 người đàn ông tốt, ngươi
phải nắm thật chặt hắn?”Nam Cung Tuyết ngồi ở 1 bên lên tiếng trả lời

Nàng thật sự có thể cùng Thiên Mạch kết hôn sao? Ko, Ko được, nàng còn chưa
cùng hắn ly hôn, làm sao có thể lấy Thiên Mạch? Vốn nghĩ rằng để lại đơn ly hôn thì nàng và hắn đã ko còn quan hệ gì nữa, nào ngờ kết quả lại
trở nên như vậy

Hiện tại nàng cũng ko muốn thảo luận đề
tài này, nàng lãng tránh giương mắt nhìn Bạch Kì Vân hỏi “Tiểu Vân, chị
có thể hỏi em một chuyện được ko?”

“Chuyện gì?” Bạch Kì Vân cầm lấy khối táo hỏi

“Em có biết công ty Lôi thị ở T thị ra sao ko?” Lôi Dĩnh hỏi, ba năm trối qua, ko biết phụ thân như thế nào rồi

Lôi thị xí nghiệp? Trong đầu Bạch Kì Vân lướt qua sự kiện, rất nhanh đã lên tiếng “Chị muốn nói đến công ty Lôi Thị ba năm trước cả nhà tuyên bố
phá sản sao?”

Phá sản” Sao lại có chuyện đó? “Tiểu Vân, em ko nhớ lầm chứ?” Lôi Dĩnh có chút ko tin tưởng lại hỏi tiếp

“Lúc ấy, chủ tịch công ty là Lôi Vệ Cảnh, em hẳn là ko nhớ lầm, báo viết quá trình công ty tan rã rất nhanh là do có người cố ý quấy phá, nên nhiều
chuyện bất lợi đã liên tục ập đến công ty, trong cùng một lúc đã cướp đi tâm huyết cả đời của Lôi Vệ Cảnh. Có vẻ vì đã kích đó nên Lôi Gia chưa
gượng dậy được” Bạch Kì Vân nói

Là thật, Lôi Dĩnh thất thần tựa vào sô pha, sao lại bị phá sản chứ?

Nàng có nên vui mừng ko? Ko phải nàng và ba từ lâu đã ko còn quan hệ sao?

Nàng vẫn ko thể vui mừng , dù sao hắn cũng là ba nàng, dù sao hắn cũng là người đã nuôi nàng lớn lên

Là hắn sao?? Bởi vì nàng rời đi, cho nên mới………………

Ko thể trách nàng suy nghĩ như vậy, bởi vì hắn tuyệt đối là người có năng
lực làm cho công ty nhà nàng trong một thời gian ngắn đã sụp đổ

“Là hắn sao?” Lôi Dĩnh nhìn trần nhà tự nhủ

“Tiểu Dĩnh, chị sao vậy?” Bạch Kỉ Vân ko hiểu có phải nàng đã nói sai, nên nàng mới như vậy hay ko

“Tiểu Dĩnh tỷ, chị ko sao chứ?” Lâu Tiểu Vũ đi lên phía trước, ngồi xuống bên người Lôi Dĩnh vỗ vỗ bả vai của nàng

“Chị ko sao, ko cần lo, chị muốn lên lầu nghỉ ngơi ” Lôi Dĩnh thấp giọng nói xong, liền đứng dậy chạy lên lầu

“Nàng làm sao vậy?” Nam Cung Tuyết nhìn theo bóng lưng của nàng lo lắng hỏi

“Vừa rồi nàng nhắc đến hẳn là công ty của ba nàng, nếu ko sau khi nghe xong
hai chữ “phá sản” nàng ko thể có phản ứng lớn như vậy” Tôn Phỉ Lâm dựa
vào tường nói

“Lôi thị? Tiểu Dĩnh tỷ cũng họ Lôi, hẳn là như vậy rồi ” Bạch Kì Linh cũng nói

“Để cho nàng có chút yên tĩnh cũng tốt, chúng ta nói chuyện tiếp đi, nàng
ko sao đâu” Tôn Phỉ Lâm một tay kéo Lâu Tiểu Vũ đang đứng ngồi xuống

“Ừ” Nghe nàng nói vậy, các nàng cũng thấy yên tâm, trong mấy người các nàng, Tôn Phỉ Lâm là người hiểu rõ Lôi Dĩnh nhất


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui