Chương 109 Hôm sau Trong quán cà phê Thiên Vị, Lôi Dĩnhngẩng đầu ra ngoài cửa sổ nhìn người lui tới, mong chờ người đến, trongđôi mắt chờ đợi của nàng cửa được người đóng lại Minh Thiên Mạch bước vào , mặc dù biếttrước mục đích lần này của nàng, nhưng hắn vẫn phải tới, một thân quầnáo trắng tinh, hoa hồng đỏ trong tay hắn lại có vẻ chói mắt lạ thường,theo thói quen, hắn nhìn về cửa sổ bàn số tám, quả nhiên, nàng vẫn ngồi ở vị trí cũ chờ Minh Thiên Mạch mang theo một chútphiền muộn, ngồi xuống vị trí đối diện nàng, mặc dù gương mặt nàng vẫnnhư cũ treo móc nụ cười, nhưng lại ko chân thật, hắn đưa hoa đến trướcmặt Lôi Dĩnh , nói “Lúc đi ngang qua tiệm bán hoa, anh cảm thấy hoa rấtđẹp , cho nên mới mua một bó” “Cảm ơn” Lôi Dĩnh cười đặt hoa ở chỗtrống trên bàn, nhìn nam nhân ôn văn nho nhã trước mắt, từ lúc bắt đầu,nàng đã có thói quen lệ thuộc hắn, nhưng cảm giác với hắn ko phải làtình yêu, đối mặt với một người hoàn mỹ như hắn, nàng có thể nói ranhững lời thương tổn hắn sao? “Đợi khi mọi chuyện kết thúc, chúng tatrở về Pháp đí!” Hắn dịu dàng nói, bị nàng lẳng lặng nhìn chằm chằm nhưvậy, hắn có chút hốt hoảng, sợ nàng mở miệng nói muốn cùng hắn tách ra,những lời nói đó hắn ko muốn nghe lại lần thứ hai Lôi Dĩnh nhìn vẻ mặt mong đợi của hắn,lòng cơ hồ đau, nhưng nếu nàng ko đem chuyện nói rõ, như vậy đối với hắn càng ko công bằng, do dự mấy phút, Lôi Dĩnh chậm rãi nói “Thiên Mạch,lần này em hẹn anh ra ngoài, thật ra thì có chuyện muốn nói với anh, emkhông thể cùng anh trở về Pháp, em không bỏ được hắn, em biết rõ hắn làloại đàn ông như thế nào, nhưng em lại một lần nữa vẫn trầm luân, em rất ngốc có đúng hay không? Một người tốt như anh lại ko chọn, hết lần nàyđến lần khác, chọn lựa loại hoa tâm như hắn, có lúc em tự chửi mình kobiết tranh đầu, rõ ràng đã bị hắn thương tổn sâu như vậy, nhưng vẫn kothể nào quên được hắn, vẫn như cũ ôm lấy mong đợi đối với hắn, nhưng lần này thì khác, em có thể cảm nhận được sự thay đổi của hắn là thật! Chonên, Thiên Mạch, thật xin lỗi, em ko thể trở về Pháp cùng anh!” Lôi Dĩnh nhìn thẳng vào mắt hắn, mộthơi nói ra những lời trái tim muốn nói, mặc dù nàng biết lời của mình sẽ tổn thương hắn rất sâu, hắn thật lòng hi sinh, cố gắng duy trì, lại bịmột câu xin lỗi vô tình của nàng phủ quyết (*bác bỏ). Thiên Mạch thậtxin lỗi, ngàn vạn lần xin lỗi. Nàng hi vọng lần cự tuyệt này sẽ giúp hắn lấy lại tỉnh táo, thu hồi lại tình yêu hắn đã bỏ ra Cúi đầu, Lôi Dĩnh ko dám nhìn về đôimắt lạnh lùng kia, ánh mắt lạnh như băng khiến nàng cảm thấy mình đã bóp chết tâm hồn hắn, khiến hắn thương tích đầy mình, tuy chỉ là vô tâm,nhưng____sự thật nàng đã tổn thương hắn Kiên cường,nàng một lần nữa đối mặthắn, từ trong ánh mắt áy náy của mình nàng có thể nhận thấy thương tâmcủa người đàn ông hoàn hảo Minh Thiên Mạch hiểu rất rõ nàng, dựcảm bấy lâu nay của hắn đã trở thành sự thật, hắn cười cười, đúng là một câu nói trào phúng, tại sao nàng có thể nói nhẹ nhàng như vậy,lạnh nhạt tựa như đang bàn bạc về tiết trời , một lần lại một lần hắn bị tổnthương, một phần trăm hi vọng vốn có , vào thời khắc này, toàn bộ đã bểtan tành “Vậy là em đã chọn hắn” Minh Thiên Mạch nhìn ra ngoài cửa sổ lạnh nhạt nói “Thật xin lỗi, Thiên Mạch, thật xinlỗi” Lôi Dĩnh chân tay luống cuống nhìn Minh Thiên Mạch, cả người trànngập cảm xúc hỗn độn, hai tay dùng sức nắm chặt, đầu ngón tay trắng toát “A…..thật xin lỗi? Thật xin lỗi sao?Nếu em cảm thấy thật sự có lỗi với anh, tại sao còn lựa chọn hắn” MinhThiên Mạch tự giễu, câu nói này hắn đã nghe trên dưới trăm lần nên cũngchán ghét, cũng phiền rồi, hẳn chẳng qua chỉ hi vọng nàng có thể chỉnhìn hắn, chỉ để ý hắn “Thật xin lỗi, Thiên Mạch, em thật lòng ko muốn tổn thương anh, thật xin lỗi”Giờ phút này khi Lôi Dĩnh đối mặtvới hắn, nàng cảm thấy hắn rất xa lạ , hắn ngoài mặt mỉm cười, nhưngthật lạnh lẽo, không giống như người đàn ông luôn nở nụ cười ôn hòa, ấmáp như ánh mặt trời, nhưng tất cả mọi chuyện này, đều là do nàng gây ra, nàng có thể trách được ai? “Không muốn tổn thương, em cũng đã tổnthương rồi, hơn nữa còn là vết thương trầm trông, không còn một đườngsống” Quyết tuyệt nói xong, Minh Thiên Mạch chuyển mắt nhìn vào đôi mắthốt hoảng của nàng, hiện tại nàng tựa như một đứa bé đã phạm vào một sai lầm lớn, đang chờ hắn tha thứ Nội tâm Lôi Dĩnh chấn động, sắc mặtcàng lúc càng trắng bệch, hai tay nắm chặt lại thành quyền, nhìn chânmày nhíu chặt của hắn, nàng dịu dàng nói “Em ko cầu xin anh tha thứ, bởi vì đây là lựa chọn của em, em chỉ hi vọng anh có thể quên em đi, coinhư chưa bao giờ biết đến em, coi như em chưa từng xuất hiện trong cuộcđời anh” Lời nói tàn nhẫn từ trong miệng nàngthốt ra, nghe qua lại rất tự nhiên “Em cho rằng một người khi đã yêukhắc cốt ghi tâm thì có thể xóa đi hình bóng của người đó trong kí ứcsao?” Giọng nói mang theo thê lương lương vô tận, vô lực, đây chính làmong muốn của nàng sao, muốn hắn quên nàng đi? nếu quả như có thể quên,vậy thì ngay từ lúc hắn đếnParisnăm đó, hắn đã quên rồi, chứ không khổsở chờ đợi như bây giờ Lôi Dĩnh nhìn thấu tuyệt vọng trong mắt hắn, nhưng bây giờ nàng ko thể mềm lòng, nàng đã níu chân hắn quá lâu,ko thể để cho hắn chỉ để ý đến nàng, như vậy không công bằng, nàng kothương hán, đối mặt với câu hỏi của hắn, hiện tại nàng ko trả lời được,trốn tránh, nàng nói “Em….em đi rửa tay” Nói xong, nàng liền đứng dậyrời khỏi chỗ ngồi (Rin: Dĩnh tỷ chỉ biết trốn tránh, ta rất ghét mặt này của tỷ, ngoài mặt này thì muốn chứng tỏ mình mạnh mẽ, nhưng nội tâm bên trong thì nhút nhát yếu đuối , cũng tại tỷ ko dứt khoát ngay từ đầu màThiên Mạch mới khổ, tốt nhất là Mạch ca quên chị ấy đi =.=) Minh Thiên Mạch đợi nàng rời đi, liềngọi người phục vụ thanh toán tiền, rời khỏi Thiên Vị! Hắn hiện tại, cầnyên lặng một chút, nếu tiếp tục cùng nàng tiếp tục đối mắt, hắn ko dámđảm bảo hắn sẽ làm ra cái chuyện gì Khi Lôi Dĩnh từ nhà vệ sinh đi ra, Minh Thiên Mạch đã rời khỏi, cũng ko nói câu tạm biệt, lần này nàng đã tổnthương hắn vô cùng nặng, đi về chỗ ngồi, nàng cầm đóa hồng đỏ lên, đâylà lần thứ hai, hắn tặng hoa cho nàng, nàng nhàn nhạt nở nụ cười Xoay người định đến quầy rượu tínhtiền, nhưng Thiên Mạch đã thanh toán trước, đẩy cửa kiếng ra, nàng ngước mắt nhìn lên bầu trời, ánh sáng chói mắt kia, khiến nàng nheo mắt lại,lời đã nói ko khiến nàng cảm thấy nhẹ nhõm, mà ngược lại càng thêm nặngnề __________________ Hôm nay, Lôi Tiệp Nhi từ sớm đã canhgiữ ở tòa nhà lớn của Cung Thần Hạo mà ngày hôm qua nàng đi theo hắn ,biết được, có ý tưởng dĩ nhiên sẽ phải hành động, đây chính là quan điểm của nàng, mà Âu Mị Nhi cũng một bên thúc giục, khiến nàng cũng ko cóđường suy nghĩ thêm Giơ ta nhìn đồng hồ, đã gần mười mộtgiờ, theo lý thuyết , lẽ ra giờ này Lôi Dĩnh phải trở lại rồi đi? Mở cửa xe, nàng đi xuống, nhìn ánh mặt trời nóng bỏng, nàng nhất thời ko thểthích ứng, giương mắt nhìn quanh người đi đường trên con đường bên cạnh, nhưng ko phát hiện được mục tiêu nàng muốn tìm, vừa định lên xe, nànglại thấy một chiếc xe taxi dừng tại trước cửa ngôi nhà lớn Lôi Dĩnh trả tiền xe xong, tay phảixách theo một bọc đồ lớn xuống xe, tay trái cầm bó hồng, hôm nay tiểuHuyên Huyên sẽ về nhà, cho nên nàng ghé siêu thị một chút, mua đồ ănbình thường nó ưa thích cùng sữa tươi, cũng mua một ít thức ăn vì đồ dựtrữ trong tủ lạnh ko còn lại bao nhiêu, xoay người vừa định bước vàocổng lớn, lại bị tiếng kêu của người phía sau làm dừng bước “Tiểu Dĩnh?” Lôi Tiệp Nhi mang theochút kinh ngạc kêu lên, đi đến trước mặt nàng, rõ ràng nàng cố ý chờ ởđây, nhưng lại làm ra vẻ tình cờ Lôi Dĩnh quay đầu lại nhìn, cũng có chút kinh ngạc “Lôi Tiệp Nhi?” Tại sao nàng lại ở chỗ này? “Đúng là em nha! Chị còn tưởng mình nhìn nhầm!” Lôi Tiệp Nhi cười lớn nói, nói dối như vậy nhưng nàng vẫn tỏ ra rất tự nhiên “Tại sao chị ở đây?” Lôi Dĩnh khẽ cau mày hỏi, đối mặt với sự nhiệt tình của nàng, khiến cho Lôi Dĩnh có chút ko quen “A! Vốn định gặp một người bạn ở đây,nhưng lại ko ở nhà, vừa định rời đi, lại thấy được em” Lôi Tiệp Nhi nhìn nàng giải thích, lý do này là lý do tốt nhất nàng nghĩ ra từ tối qua Lôi Dĩnh nhìn nàng có chút ko quen, kophải nàng rất ghét mình sao? Tại sao lại tiến lên chào hỏi mình? Chẳnglẽ ba năm qua, nàng đã sửa tính? Có điều đây chỉ là suy nghĩ của mìnhnàng mà thôi, nói thế nào thì nói, nàng cũng được coi là một thành viên của Lôi gia, mặc dù đã cắt đứt quan hệ, nhưng máu chảy trong người nàng vẫn là của Lôi gia Vì lịch sự, nàng dịu dàng nói “Bạn củachị đã ko có ở nhà, vậy thì chị vào nhà em ngồi chơi một chút, dù saohiện tại cũng là buổi trưa, nếu như chị ko rảnh thì thôi” “Được! Hôm nay chị ko có việc gì” Đốivới lời đề nghị của Lôi Dĩnh, Lôi Tiệp Nhi rất sảng khoái nhận lời, đâychính là cơ hội hiếm có Lôi Dĩnh ko suy nghĩ nhiều, về đến nhàCung Thần Hạo và tiểu Huyên Huyên vẫn chưa về, nàng cầm bó hoa trong tay đặt lên bàn ăn, nói với Lôi Tiệp Nhi “Chị cứ tự nhiên, muốn uống cà phê hay nước trái cây”“Cà phê” Đáp một tiếng, Lôi Tiệp Nhibắt đầu quan sát căn phòng đơn giản nhưng rất lớn này, còn có cái áocưới bắt mắt hấp dẫn ánh mắt của nàng, hiện tại xem ra Lôi Dĩnh sốngthật hạnh phúc đi! Lôi Dĩnh bỏ toàn bộ đồ ăn vào tủ lạnh,mà đống đồ ăn vặt cao chồng chất bỏ trong cái rổ chỉ có thể đặt ở bêncạnh tủ lạnh vì tiểu Huyên Huyên sẽ dễ thấy nó, sau đó nàng mới xuốngnhà bếp giúp Lôi Tiệp Nhi pha một ly cà phê “Cà phê của chị” Nói xong, Lôi Dĩnh đặt khay nước trước mặt Lôi Tiệp Nhi, bản thân cũng ngồi xuống “Cảm ơn” Lôi Tiệp Nhi nói Lôi Dĩnh có chút kinh ngạc nhìn về phía nàng, lỗ tai nàng ko nghe lầm chứ? Nàng vừa nói tiếng “Cảm ơn” với mình sao? “Ách, đừng ko khách khí” Lấy lại tinh thần, Lôi Dĩnh có chút mấttự nhiên trả lời Lôi Tiệp Nhi mở miệng nhấp một hớp cà phê, rất thơm, mùi vị ko tồi,nàng giương mắt hỏi “Em rể ko ở nhà sao?” “Đi làm rồi, trưa hắn ko trở về ăn cơm” Lôi Dĩnh trả lời, một lát nữa nàng còn phải đưa buổi trưa cho hắn “Xem ra chị đã hỏi em câu hỏi ngu ngốc” Lôi Tiệp Nhi cười hỏi “Hắn đối với em có tốt ko?” “Ừ, bây giờ hắn đối xử với em rất tốt”Hiện tại nàng rất thỏa mãn, ba năm bỏ đi, cũng xem như là một loại thửthách giành cho nàng và hắn đi Lôi Tiệp Nhi nhìn nàng nở nụ cười, cảm thấy rất chói mắt, nhưng vẫn ổn định tâm tình , nói “Vậy thì tốt” “Đúng rồi, ba ra sao rồi?” Lôi Dĩnh vốn ko muốn hỏi, nhưng vẫn ko nhịn được lên tiếng hỏi, dù sao, hắn cũng làba ruột của nàng, là con gái, nàng cần phải quan tâm hắn một chút