Diệp Châu nhìn thấy Phí Anh một thân nhếch nhác lại xanh tím khắp người thì đoán ra được cậu vừa rồi chắc chắn đã cùng với Trần Kính Đằng so chiêu.
Hắn nhanh chóng bước tới trước mặt đưa tay lên gạt nước mắt cho cậu giọng điệu lại cực kỳ nhu mì.
"Muốn vào trong không? Vào phòng anh đợi một chút anh đi mua thuốc bôi cho em."
Phí Anh mím môi cúi xuống lắc lắc đầu từ chối, Diệp Châu cũng không biết phải làm cái gì nên lại đề nghị thêm một lần.
"Vậy đứng đây đợi anh một chút, anh đi mua thuốc một lát sẽ quay lại.
Rửa mấy vết thương kia cho sạch rồi anh đưa em về được không?"
Phí Anh không nói gì cũng không có hành động phản đối lời đề nghị này cho nên Diệp Châu nghĩ rằng cậu đã đồng ý.
Hắn toan tính nhanh chóng chạy thật nhanh tới cửa hàng thuốc tây cách đó một ngã tư mua thuốc.
Thế nhưng vừa đi hắn lại vừa không yên tâm mà ngoái đầu lại chỉ sợ trong lúc hắn rời đi cậu lại biến mất.
Nghĩ nghĩ một lúc hắn chạy ngược lại đứng trước mặt cậu đề nghị thêm một lần nữa.
"Hay là em đi với anh, anh không yên tâm để em đứng ở đây một mình."
Diệp Châu nắm tay Phí Anh dẫn cậu cùng đi theo hắn cậu cũng không phản đối.
Từ đầu tới cuối những việc mà hắn làm tuy rất nhỏ nhặt nhưng thực sự rất chân thật.
Kể cả những việc từ trước tới nay hay thậm chí là khi họ còn bé cũng đều như thế.
Lý Diệp Châu ăn nói ngông cuồng lại không biết sợ ai nhưng hóa ra lại là người sâu sắc và tỉ mỉ đến như vậy.
Đâu ai có thể ngờ một người giống như hắn lại trở thành một ông chủ tiệm bánh hơn nữa còn đặc biệt thích làm bánh.
Người ta nói những người thợ làm bánh chính là những người có trái tim ấm áp, họ có đủ sức mạnh để yêu thương những cuộc đời khác, họ sinh ra là để cho đi sự chân thành của mình.
Phí Anh đi theo ở phía sau nhìn bóng lưng rộng lớn lại vững chãi kia thì mỉm cười.
Bàn tay cậu chủ động mà nắm lấy ngón tay cái của Diệp Châu thật chặt.
Hắn cảm nhận được nhưng không quay đầu lại, vẫn tiếp tục bước nhưng tâm tình thì vui vẻ đến lạ thường.
"Hôm nay em buồn như vậy, có muốn uống một chút không?"
"Anh bao đi, hôm nay tôi không mang theo nhiều tiền.
Ban nãy trả tiền xe sắp hết rồi."
"Ừ...hôm nay cho em giải tỏa một chút."
Diệp Châu dẫn Phí Anh vào một phòng khám tư nhân gần đó.
Sau khi bác sỹ khám qua một lượt thì thông báo là không có vấn đề gì.
Chỉ là mấy vết bầm dập này phải qua một tuần mới tiêu tán, nhìn chung cũng không có gì đáng ngại.
Hắn lại mang cậu trở về tiệm bánh của mình, lúc cậu vừa bước vào mấy nhân viên trong cửa hàng nhao nhao lên.
"Chủ quán, đây là bạn của anh à? Anh ấy có bạn gái chưa?"
Diệp Châu trước giờ đối đãi với nhân viên cực kỳ tốt, không khí làm việc luôn luôn hòa đồng như vậy.
Người ngoài nhìn vào thật không thể nhận ra họ đối với hắn là mối quan hệ cấp trên cấp dưới.
Phí Anh nở nụ cười rất nhẹ mà gật đầu chào hỏi bọn họ.
Diệp Châu thấy đám nhân viên nữ nhìn cậu như vậy thì bắt đầu giở thói ghen tuông.
"Mấy đứa làm việc đi, anh đây chưa có người yêu nhưng mà cũng không phải muốn đụng là đụng vào đâu.
Người ta còn có bảo kê đó, hắn ta rất là khó chịu."
Phí Anh kéo kéo áo Diệp Châu ra hiệu cho hắn nói ít thôi vì hắn càng nói thì càng khiến câu chuyện càng đi xa.
Diệp Châu thấy sắc mặt của cậu không tốt thì không tán dóc nữa mà nhanh chóng đưa cậu lên phòng riêng của mình, bỏ lại đám nhân viên mải mê nhìn theo mà cảm thán.
"Hai người bọn họ ai cũng đẹp trai hết."
"Anh bạn đó của chủ quán hình như đã tới tiệm chúng ta mua bánh rồi.
Các cậu còn nhớ không? Cái lần mà chúng ta đi mời bánh miễn phí đó."
"À...nhớ ra rồi! Quả thật nhìn anh ấy đẹp ghê, nhìn như thiên thần ấy."
"Chủ quán của chúng ta đẹp hơn."
"Chủ quán của chúng ta ấy đẹp thật nhưng mà vẻ đẹp đó cực kỳ bá đạo đó mấy cậu không hiểu đâu.
Nói chung là bọn họ chơi với nhau rất hợp, đảm bảo họ đi chung sẽ cùng nhau phát sáng."
Hai người đi lên cầu thang nhưng vẫn có thể nghe được những lời bàn tán ở bên dưới.
Phí Anh nghe qua thì có hơi đỏ mặt nên lén lút nhìn Diệp Châu.
Mà Diệp Châu từ đầu đến cuối vẫn không rời mắt khỏi cậu cho nên lúc cậu lén nhìn hắn thì hắn lại tự nhiên mỉm cười làm cậu càng cảm thấy xấu hổ.
"Anh nhìn cái gì? Chưa thấy thiên thần bao giờ à?"
Diệp Châu tiến đến gần sát Phí Anh rồi bất ngờ ôm cậu khiến cậu giật mình giãy giụa.
"Anh đừng có hở tí là lại như vậy có được không? Tôi thực sự đang rất không vui, anh cứ đụng chạm tôi sẽ đánh."
"Anh muốn ôm một tí thôi mà."
"Không được là không được, mau mở cửa đi, tôi mệt rồi."
So với cái ham muốn nhất thời của mình thì Diệp Châu vẫn chú tâm tới cảm xúc của Phí Anh hơn hết.
Cậu bảo cái gì thì chính là cái đấy tuyệt đối không làm trái.
Cái này hắn cũng nhiều lần tự lên án bản thân mình là quá dại nhưng mà lên án thì lên án hắn vẫn là không bỏ được.
Phí Anh vừa bước vào căn phòng này thì cảm thấy thoải mái vô cùng.
Toàn bộ cách trang trí cùng tông màu đều hợp với sở thích của cậu cho nên vừa nhìn liền thấy hài lòng mà hỏi.
"Anh từ khi nào lại thích phong cách này thế? Chẳng phải anh thích mấy phong cách quái đản hầm hố sao? Cái này cũng quá nhã nhặn, trông không hợp với anh."
Diệp Châu trực tiếp bỏ qua câu hỏi của Phí Anh mà tự mình đi lấy nước cùng thuốc cho cậu uống giảm đau.
Ngày hôm nay Phí Anh chịu đã kích cho nên hành động lảng tránh này của hắn lại làm cậu khó chịu.
"Hỏi anh mà anh làm gì đấy? Không thèm trả lời tôi à?"
"Anh đang chuẩn bị nước cho em đây, em nóng nảy cái gì? Từ từ rồi hỏi cái gì anh cũng trả lời mà."
"Tôi đang không vui, tôi rất bực mình nên anh đừng có chọc tôi."
Diệp Châu để Phí Anh ngồi trên giường sau đó quỳ gối trước mặt cậu cung kính.
Hắn nhẹ nhàng vén mấy chỗ vết thương bị áo che dùng nước rửa qua sạch sẽ.
Thỉnh thoảng chạm đến mấy vết trầy xước làm cậu có hơi đau mà gồng người lên thì hắn lại hoảng hốt mà hỏi.
"Em đau lắm à? Để anh nhẹ tay một chút."
Phí Anh trong lòng sớm đã bức bối, cậu nghe nhìn cái gì cũng đều tức nên nhăn nhăn mặt khó chịu trả lời.
"Không cần! Anh làm nhanh nhanh lên một chút, bác sĩ mà chậm chạp như anh khéo bệnh nhân lại không qua khỏi mất."
Diệp Châu nửa quỳ nửa ngồi thành khẩn rửa vết thương cho Phí Anh mà bĩu bĩu môi ghét bỏ.
"Anh không có hứng thú làm bác sĩ nên em yên tâm.
Bệnh của mình còn không chữa được thì chữa bệnh cho ai được."
"Anh bị bệnh gì?"
"Không có, anh nói chơi đó."
Phí Anh ngồi từ phía trên nhìn xuống thấy gương mặt Diệp Châu vô cùng chăm chú rửa sạch mấy vết thương hở cho cậu.
Nhìn bộ dạng hắn như vậy thì cậu không nhịn được mà mỉm cười.
Cậu rất muốn ôm người trước mặt này nhưng mà nghĩ đến cái gì đó nên đành phải nhẫn nhịn.
"Anh sắp xong chưa vậy? Tôi muốn uống."
"Xong rồi...xong rồi!"
Phí Anh nhìn Diệp Châu hai mắt long lanh giọng điệu có chút làm nũng
"Mau dẫn tôi đi uống rượu."
"Em trước tắm rửa thay đồ đi đã, quần áo của em lăn lộn bẩn hết cả rồi."
Cậu nhìn hắn bĩu môi, vẻ mặt trách cứ giống như là hắn biết mà còn cố tình hỏi vậy.
"Tôi làm gì có đồ mà thay? Anh nghĩ tôi ra ngoài dạo phố sẽ lường trước được bản thân mình sẽ đánh nhau mà đem theo đồ dự trữ à?"
Diệp Châu bị Phí Anh phản pháo thì cứng họng.
Nếu là bình thường hắn sẽ không im lặng chịu thiệt như vậy, nhất định là ngươi một câu ta một câu thậm chí người một câu ta mười câu mới vừa lòng hắn.
Nhưng mà đây là ngoại lệ, nếu là Phí Anh quy tắc gì cũng có thể bỏ đi thiết lập lại không sao cả.
Hắn mặt mày hớn hở mở tủ đồ của mình đứng suy nghĩ một lúc rồi lấy một bộ đồ vẫn còn mới đưa cho cậu.
"Em mặc cái này đi, nó hợp với em đấy.
Làm gì thì làm cũng phải sạch sẽ một chút, người ngợm thế này một lát làm sao đi ngủ."
Phí Anh hai mắt trợn ngược mà nhìn Diệp Châu, tối nay cậu bị thần nóng nảy nhập rồi cho nên bất kể là lời nào không vừa ý cậu cũng sẽ nổi nóng.
"Một lát tôi về nhà, tôi không ngủ ở đây anh săn đón cái gì?"
"Anh chỉ nói vậy thôi mà, em cứ tắm rửa sạch sẽ rồi mặc bộ quần áo này đi đã.
Anh sẽ chuẩn bị rượu thịt cho em đầy đủ, tắm xong liền có mồi."
"Anh chắc không? Bây giờ tôi đi tắm, ba phút tôi ra anh chưa chuẩn bị xong thì anh liệu hồn."
Diệp Châu nghe lệnh sau đó giơ tay lên ra dấu thành giao rồi nhanh chân chạy xuống dưới cửa tiệm mà thông báo.
"Dẹp...dẹp đi mấy đứa ơi! Hôm nay chúng ta nghỉ sớm một hôm, cho tụi em về nghỉ đó mai lại làm bình thường há."
Đám nhân viên nghe vậy thì mắt sáng trưng mà nhao nhao lên hỏi.
"Chủ quán, hôm nay anh có gì vui sao?"
"Vui...tất nhiên là vui rồi.
Hôm nay anh có tình yêu đấy."
"Woa! Bạn gái của anh lát nữa sẽ đến ạ? Thật ganh tị quá!"
Diệp Châu tuy là không thể nói với họ tình yêu của hắn là người đang ở trên kia.
Dù sao bọn họ cũng ý thức được anh vui vì có tình yêu là được.
Nói xong thì hắn mặt dày nhờ vả, chắc chắn phải nhờ tới đội quân thiện chiến này của mình thì mới kịp thời gian làm vừa lòng Phí Anh được.
"Anh nhờ mấy đứa cái này một chút.
Trong này có danh sách mấy món ăn ở phía bên kia con phố, chịu khó mỗi đứa chạy mỗi ngã mua về hộ anh cái.
Anh năn nỉ cả đấy, gấp lắm luôn!"
Đám nhân viên rất vui vẻ mà giúp đỡ ông chủ trẻ của mình.
Hôm nay là lần đầu tiên họ thấy Diệp Châu đưa bạn về, một lát nữa bạn gái hắn còn tới nữa nên chuyện chuẩn bị món ăn là rất cần thiết.
Đúng là nhân viên của hắn rất nhiệt huyết nên chỉ sau chưa đầy mười phút trên bàn đã tập hợp đủ các loại món mà hắn cần bao gồm cả hai chai rượu gạo bình dân nữa.
Hắn mở ví lấy một ít tiền đưa cho mấy người nhân viên của mình mà nói.
"Hôm nay nghỉ sớm, mấy đứa cầm chỗ tiền này cùng nhau đi ăn uống đi, bao nhiêu đấy có đủ không? Có mấy đứa nhỉ? Một, hai, ba...sáu đứa.
Đây anh cho thêm một tờ, nhớ là đi ăn cho thỏa thích rồi hãy về nhà.
Hôm nay chúng ta cùng nhau ăn uống vui vẻ một bữa nào."
"Cảm ơn anh! Bọn em sẽ ăn thật ngon miệng ạ."
"Ừ đi về đi, để cửa tiệm đấy anh khóa cho, cảm ơn mấy đứa."
Sau khi đám nhân viên vừa rời khỏi Diệp Châu cũng nhanh nhảu khóa cửa hàng thật kỹ rồi khệ nệ xách mớ đồ ăn lên phòng mình.
Vừa mở cửa đã nhìn thấy Phí Anh ngồi chễm chệ trên ghế dựa hướng ánh mắt thẳng ra phía cửa mà nhìn hắn.
Cậu liếc nhìn đồng hồ trên tay mình sau đó rất không nhân từ mà nói.
"Quá ba mươi phút, anh để tôi ngồi đây đợi nửa tiếng, hứa cái gì cho cam."
Diệp Châu nhìn Phí Anh cười xuề xòa như biết tội trạng của mình.
Nhưng mà trông vẻ mặt sặc mùi nịnh bợ kia của hắn cũng khiến cậu thấy thoải mái hơn.
"Em tắm nhanh thế à? Thật sự tắm chỉ có ba phút thôi hả?"
"Tôi tắm bao nhiêu lâu cần anh quản?"
Diệp Châu tâm tình vui vẻ mà đem đồ ăn cùng rượu bày lên trên bàn rồi cẩn thận lựa đồ ăn cho Phí Anh.
Phí Anh nhìn thấy mấy món này căn bản đều là món mà cậu thích thì mềm lòng một chút nhưng vẫn cố tỏ ra cáu gắt.
"Anh chạy đi đâu mua mấy thứ này thế? Lên sao hỏa phải không?"
"Không có! Anh thực sự đã nhanh hết cỡ rồi đấy.
Bởi vì ban nãy anh phải lo đóng cửa hàng sớm cho nên mới chậm trễ một chút."
"Đang buôn bán mà đóng cái gì? Không muốn kiếm tiền nữa à? Bao nhiêu nhân viên như vậy anh có nuôi nổi không?"
Hắn cười cười gắp thức ăn vào trong bát của cậu rồi lại điềm tĩnh mà trả lời.
"Tất nhiên là nuôi nổi, bọn trẻ là sinh viên năm nhất đều từ nơi khác đến cuộc sống có chút vất vả.
Anh làm cái gì thì cũng phải đảm bảo trả lương thỏa đáng cho họ.
Thời buổi này cái gì chả cần chi tiêu em nói có phải không?"
Phí Anh không trả lời câu hỏi của Diệp Châu mà cầm ly lên hất hất mặt ra lệnh.
"Rót tôi một ly uống thử."
Hắn nhìn thấy cậu bạo gan như vậy thì lo lắng hỏi.
"Em thực sự muốn uống sao? Trước giờ em cũng chưa từng uống mà."
Cậu chậc lưỡi khó chịu nhăn nhăn mặt, đang rất cáu nhưng lại không được toại nguyện.
"Bảo anh rót thì anh cứ rót đi, hỏi nhiều thế làm gì? Trước giờ chưa từng uống thì hôm nay tôi uống, chỉ là rượu gạo thôi mà không thể chết được đâu."
Diệp Châu mở nắp chai rót cho Phí Anh chưa tới nửa ly.
Nhìn hắn rụt rè cầm chai rượu mà máu nóng lại dâng trào mà quát.
"Rót đầy vào! Anh làm cái gì mà rón rén vậy hả?"
Nói xong Phí Anh không chần chừ giật luôn chai rượu trên tay Diệp Châu ngửa cổ tu một hơi.
Uống vào quả thực không có cảm giác gì nhưng mà khi nuốt xuống cổ họng rồi cậu cảm thấy hình như cả người mình bắt đầu đỏ lên.
Các dây thần kinh cũng hoạt động không có phương hướng, hơi thở cũng giống như lửa nóng hôi hổi.
Ban nãy cậu mới ăn được vài miếng hiện tại bụng bắt đầu cào xé nhưng mà tay chân bắt đầu quắp lại như một chú thỏ.
Không cầm được đũa, một miếng nhỏ cũng không thể gắp lên được.
Phí Anh lúc này đã ngấm men rượu rồi nên cứ gật gà gật gù hết quát lại hét.
"Trần Kính Đằng là một tên xấu xa, Vương Tử Tuyền cũng là kẻ xấu xa, hai người đều rất xấu xa, tôi không thèm nữa."
Diệp Châu từ nãy tới giờ vẫn là im lặng nhìn Phí Anh, hắn lhông thể tưởng tượng nổi khi cậu say xỉn là bộ dạng như thế này.
Nhìn cậu thật giống như một tiểu hài tử thích nói, không cho nói liền nổi nóng làm loạn.
"Em say rồi không uống nữa, anh đút thức ăn cho em.
Phải ăn vào mới được, em không ăn anh không cho em uống."
Phí Anh nghe loáng thoáng có người nói bên tai mình thì hai mắt hết nhắm lại mở ra người cứ lắc lư qua lại xác định phương hướng, Một lúc sau mới nhận ra người bên cạnh là Diệp Châu thì liền lấy tay ôm lấy mặt hắn.
Chẳng nói chẳng rằng mà há miệng cắn lên cằm hắn một cái in mấy dấu răng.
"Sao lại cắn anh hả? Biết vậy không cho em uống, uống rồi lại làm loạn như thế này đây."
"Anh im ngay! Còn một chai nữa đâu rồi mang ra đây mau."
Diệp Châu giấu chai rượu còn lại dưới gầm bàn nhìn Phí Anh làm loạn đến mất kiểm soát thì bất đắc dĩ mà nói.
"Đã uống hết rồi, hiện tại không còn chai nào cả.
Nào há miệng ra anh đút em ăn, uống cái gì đây không biết nữa."
"Không...muốn uống nữa, mẹ nó mấy người không hiểu được tôi rất ghét bị phản bội, tôi thực sự rất ghét.
Mấy người lấy tư cách gì mà dám lừa dối tôi? Tôi phải đánh chết, phải đánh chết!"
Diệp Châu ngồi ở một bên bồi ông trời con của mình uống rượu mà muốn phát điên.
Hắn âm thầm cầu nguyện mấy cửa hàng rượu sau này nhất định đừng bao giờ bán rượu cho Phí Anh nếu không sẽ là một tội ác.
"Em ngoan một chút đừng quậy nữa, đừng có lăn lộn như vậy nôn hết ra bây giờ."
"Đi bắt họ lại sau đó đánh cho họ một trận đi Diệp Châu, ban nãy đánh chưa có đã.
Em còn muốn đánh, bọn họ phản bội lòng tin của em."
"Được rồi! Em ngoan một chút nghe lời anh há miệng ra ăn một miếng đi rồi anh đi bắt bọn chúng lại cho em đánh."
Phí Anh nghe lời cam đoan này thì ngoan ngoãn há miệng ra để Diệp Châu đút thức ăn cho mình.
Khổ nỗi đồ ăn vừa vào tới thì cậu liền buồn nôn mặt mày nhăn nhúm lên hết cả.
Từng đợt từng đợt cuộn trào lên cổ họng khiến gân cổ cũng nổi lên.
Hắn thấy tình hình không ổn liền tức tốc mang cậu vào nhà vệ sinh vỗ vỗ lưng cậu tùy ý nôn ra hết thảy.
"Khá hơn chưa? Em còn khó chịu ở đâu không?"
Phí Anh đứng dựa vào hắn dặt dẹo không vững, mặt mũi tay chân đều đã đỏ bừng hết cả lên.
Diệp Châu lấy khăn sạch lau mặt sạch sẽ cho cậu rồi mang cậu ra ngoài đặt lên giường vỗ vỗ.
"Em nghe lời anh đi ngủ đi, ngủ dậy sẽ quên hết thôi."
Thấy Phí Anh nằm yên ngoan ngoãn thì Diệp Châu cũng toan tính dọn dẹp lại đống thức ăn trên bàn.
Qua chừng nửa tiếng thì hắn cũng dọn dẹp sạch sẽ đem căn phòng trả lại hình dạng ban đầu.
Hắn cúi người ngửi qua cơ thể mình hiện tại đã dính một ít bãi nôn của cậu thì nhanh chóng đi tắm lại.
Tối hôm nay hắn cảm thấy vui vẻ bởi vì lúc cậu thất vọng cùng buồn bã nhất lại chạy đến tìm hắn, khóc trước mặt hắn.
Đó được xem như một sự dựa dẫm một sự tin tưởng của cậu dành cho hắn.
"Bọn họ quả thực không đáng để em phải buồn như vậy đâu."
Sau khi tắm rửa xong Diệp Châu trở lại giường lớn, Phí Anh vẫn không chịu ngủ mà hình như rất khó chịu mà rên hừ hừ.
"Có dậy được không để anh đưa em về nhà."
Hai mắt Phí Anh lờ đờ nhìn Diệp Châu, mặt mày vẫn là một màu đỏ chói khó khăn mà trả lời.
"Khát nước...rót hộ ly nước với."
Diệp Châu nhanh chóng rót nước cho Phí Anh, bồi cậu uống xong thì cậu lại bắt đầu yêu sách.
"Muốn đi chơi..."
"Khuya rồi ở nhà ngủ không đi chơi nữa, em xem trên người em toàn là vết thương kìa."
"Khó chịu..."
Diệp Châu cất ly nước sau đó trèo lên trên giường nằm bên cạnh ôm Phí Anh, tay không ngừng vỗ vỗ dỗ dành.
Hắn biết đối với cậu bị phản bội là chuyện không thể nào chấp nhận được.
Tuy hắn biết tình cảm của cậu dành cho Vương Tử Tuyền không nhiều nhưng có thể việc ngày hôm nay sẽ ám ảnh cậu xuyên suốt về sau này cũng nên.
Phí Anh là người cực kỳ coi trọng danh dự nên việc cậu thất vọng buồn bã như vậy cũng thật dễ hiểu.
Nghĩ tới đó lại thấy xót nên hắn nhẹ giọng hỏi han.
"Em khó chịu ở đâu?"
Cậu nhìn hắn mà mắt lại rưng rưng muốn khóc, tay đưa lên tim mình mà chỉ.
"Khó chịu ở đây này."
Hắn hôn lên trán cậu an ủi cậu như một đứa trẻ.
Cậu khóc ướt cả áo hắn sau đó không biết nghĩ cái gì liền trở mình nằm úp lên người hắn ấm ức mà nói.
"Cũng chỉ có anh là không lừa tôi.".