Tối hôm đó Phí Anh lần đầu bị người yêu đá, lần đầu tiên bị người mình tin tưởng phản bội và cũng là lần đầu tiên uống rượu đến say xỉn không biết gì nữa.
Cả một đêm quậy phá la hét chưa đủ, thỉnh thoảng còn lăn ra khóc như trẻ con.
Diệp Châu ở một bên chứng kiến những cung bậc sắc thái biểu cảm say xỉn của cậu mà nhịn không được lấy điện thoại quay lại.
Nhưng cái chính không phải là ở chỗ đó mà là Phí Anh say rồi hoàn toàn hành động theo ý mình phớt lờ tất cả mọi rào cản xung quanh.
Cậu nhào tới trên người Diệp Châu không nhân nhượng mà cứ thích há miệng ra cắn lên mặt hắn.
Cắn đến không chừa một mẩu thịt mà hắn lại cứ để yên cho cậu lộng hành, lâu lâu chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở.
"Em cắn anh như vậy làm sao anh còn mặt mũi đi tán gái nữa."
Phí Anh là khà mắt nhắm mắt mở nhưng vẫn nghe ra được lời Diệp Châu nói mà hỏi ngược lại.
"Tán gái à? Tán ai? Là Vương Tử Tuyền có đúng không? Không cho anh đi."
Phí Anh dứt khoát ngồi lên bụng Diệp Châu sau đó nóng nảy giơ tay vỗ mấy cái lên mặt hắn kêu bôm bốp.
"Không cho anh đi đâu, anh chỉ được nhìn tôi, anh không được đi, không được đi."
Phí Anh nói lảm nhảm mấy câu rồi ở tư thế nằm úp sấp trên người Diệp Châu ngủ luôn.
Diệp Châu trông nom Phí Anh quá vất vả, hắn cảm thấy mình còn hơn là bảo mẫu nhà trẻ nữa.
Vất vả như vậy nhưng mà đổi lại lời nói thật lòng lúc say xỉn của cậu hắn lại cảm thấy xứng đáng vô cùng.
Hắn vòng tay qua ôm lấy lưng cậu thỉnh thoảng còn vỗ vỗ cho cậu ngủ ngon một chút, tiện thể lại hôn mấy cái lên đầu tóc rối bời kia.
"Em yên tâm! Anh từ lúc ngu dốt bẻ cong em thì hiện tại chẳng thể nào nhìn thêm một ai khác nữa.
Anh nguyện cả cuộc đời này chỉ nhìn em thôi, cậu bé của anh."
Diệp Châu còn chưa kịp cho cảm xúc của mình lắng đọng thì người phía trên đã rục rịch không yên.
Hắn chăm chú quan sát một hồi thì há mồm ra kinh ngạc.
Phí Anh của hắn lại tự mình cởi đồ, cậu tự mình cởi còn chưa đủ lại còn nhằng nhịt vươn tay xới luôn hàng nút áo ngủ của hắn, cái nào khó cởi cậu trực tiếp giật cho đứt.
Diệp Châu ngày hôm nay bị cậu rửa mắt tới không nhắm nổi, miệng rất không đứng đắn mà nói.
"Em vội vàng như vậy là muốn cùng anh thâu hoan phải không?"
"Hừ...cái gì thâu hoan? Em muốn ngủ, anh ôm em ngủ."
Diệp Châu thực sự không thể chịu được sự đáng yêu này của Phí Anh mà máu mũi trực tiếp chảy.
Phải làm sao khi mà bản thân hắn đã chịu đựng đến giới hạn rồi mà lương tâm không cho phép hắn liều mạng làm bậy, chỉ biết cắn răng mà van xin.
"Em có thể lương thiện một chút không? Em sắp bức chết anh rồi."
Phí Anh giống như không nghe thấy mà trườn bò trên người Diệp Châu.
Hắn nhớ rõ lúc nhỏ mấy anh em ngủ chung cậu cũng từng có thói quen này.
Có điều ngày trước hắn ngu quá không nhận ra cậu lại có thể đáng yêu như thế liền thẳng chân đạp cậu rớt xuống giường.
Sau đó thì bị hai bên cha mẹ lôi ra đánh đòn đến nửa sống nửa chết.
"Thói quen này của em không thể ở chung phòng với người khác được đâu."
Phí Anh trườn bò một lúc lại cảm thấy không thoải mái cho nên lại trượt sang một bên, miệng vẫn không ngừng rên hừ hừ.
Chắc chắn là cậu rất khó chịu trong người vì men rượu.
Tay chân cậu cũng không có lực là mấy, động tác rõ ràng là như mèo cào.
Diệp Châu xoay qua ôm câu vào lòng rồi ở bên tai nói mấy câu sến sẩm.
Lời nói của hắn vừa sến sẩm lại vừa không đứng đắn mà nếu như hiện tại cậu tỉnh chắc chắn sẽ cho hắn mấy cái tát cũng nên.
"Thật muốn cưng em, ôm bao nhiêu cũng không thấy đủ."
Phí Anh giống như rất thoải mái đem tay vòng qua người Diệp Châu mà ôm.
Từng hơi thở nóng ấm phả ra nơi cổ hắn, chân lại không ngoan ngoãn mà cọ cọ trúng nơi không nên cọ.
Căn mệnh đang muốn ngóc đầu của hắn vì cái đụng chạm này mà trực tiếp thức tỉnh luôn.
"Anh phải làm sao qua hết đêm nay đây? Thật sự còn hơn tra tấn nữa."
"Ưm...hư...hư..."
"Sao lại kêu như vậy..."
Vừa dứt lời Diệp Châu không chịu được trở mình đè lên người Phí Anh mà hôn nghiến, Nụ hôn ướt át mang theo dục vọng khiến Phí Anh nửa tỉnh nửa mơ cũng theo bản năng giãy giụa.
"Anh làm gì thế? Đừng...!không thích, muốn ngủ."
Diệp Châu nghe thấy những lời phản kháng của Phí Anh nhưng dục vọng đi xa quá hắn không bắt lại kịp cho nên không cách nào dừng lại.
Hơi thở trở nên gấp gáp ở trên người cậu sinh ra đủ loại gặm cắn khiến cậu khó chịu mà giật tóc hắn,
"Đừng...đừng...khó chịu lắm."
Diệp Châu lại một lần nữa hôn Phí Anh, hắn muốn chặn những lời phản kháng kia nghẹn ứ trong cổ họng không phát ra được.
Phí Anh trong cơn mê man cũng nhận ra được nụ hôn này quen thuộc cho nên cũng không bài xích mà đáp trả rất nhiệt tình.
Hai người dây dưa một hồi Diệp Châu đã sớm nhận thấy tiểu đệ của mình không xong rồi.
Hắn đành một lần chơi lớn vội vàng cởi quần mình sau đó đem bàn tay cậu bao bọc lấy cậu nhỏ đang trướng của mình mà ma sát lên xuống.
Dục vọng này từ đầu đến cuối chỉ là một mình hắn sinh ra cho nên lợi dụng lúc cậu say đến mất ý thức để làm trò đốn mạt như thế này cũng rất xấu hổ.
Nhưng mà càng lén lút lại càng tình thú, chỉ cần nghĩ bàn tay đang cọ lên xuống vật kia của mình là tay Phí Anh thì hắn không kìm được hưng phấn tột độ.
Phí Anh vì bị bức ép hoạt động cánh tay cho nên không hài lòng mà nhăn mặt.
Hai mắt vẫn nhắm nghiền, gương mặt vẫn còn ửng hồng vì men rượu lại càng khiến cậu trông thật mê người.
"Ah...Anh Anh, tay...tay của em tuyệt quá...chết mất...ư..hư...hha..."
"Mỏi tay...không muốn, mỏi lắm."
"Ngoan nào, một chút nữa...một chút nữa anh sắp...ah...uh...hh..."
Diệp Châu qua một lúc lâu cuối cùng cũng đạt đến cao trào.
Hắn ưỡn hông giật giật mấy cái đem toàn bộ bạch trọc bắn hết lên người Phí Anh, một chút cũng không sót.
Qua cơn dục vọng lúc này hắn mới nhìn cậu mà ăn năn một phen.
Nhìn thứ chất lỏng trắng đục vương vãi trên người cậu, thậm chí còn bắn lên gương mặt ửng đó kia hắn càng tự trách mình bỉ ổi.
Hết cách rồi, hắn tự đưa tay lên tát vào mặt mình mấy cái thật đau cho bớt tội lỗi.
"Anh xin lỗi, anh tệ quá, anh bỉ ổi vô liêm sỉ.
Xin lỗi em! Đều là do anh nhẫn nhịn không được."
Nói rồi Diệp Châu vội vàng chạy vào nhà vệ sinh đem khăn sạch cùng nước ấm ra lau người cho Phí Anh.
Nhìn thấy bạch trọc của mình vương trên người cậu thì hắn lại sinh ra một cảm giác mãn nguyện vô cùng.
Hắn dừng mọi động tác mà cúi xuống hôn cậu nhưng cậu lại không có phản ứng.
Hơi thở đã đều đặn cho nên chắc chắn là cậu say ngủ rồi.
Hắn tiếp tục lau sạch cho cậu rồi sau đó cũng tự mình chui vào chăn ấm ôm lấy cậu từ từ chìm vào mộng đẹp.
Sáng hôm sau tỉnh dậy điều đầu tiên Phí Anh nhìn thấy đó chính là cả cậu cùng Diệp Châu lại đang ôm nhau ngủ.
Cậu nuốt khan một trận, chớp mắt mấy cái run rẩy vạch chăn ra xem thì thần kinh như căng cứng.
Hai người vậy mà lại không thèm mặc cái gì.
Không cần tra cứu đầu đuôi cậu liền vung tay lên giáng một bạt tai rất kêu vào mặt hắn.
Cái tát như trời giáng này khiến hắn đang dạo chơi trong mơ cũng bị xé toang mà bật dậy.
"Chuyện gì...chuyện gì, có chuyện gì?"
Diệp Châu còn chưa định hình được tình huống là như thế nào thì bên mặt còn lại đã thành công lĩnh thêm một bạt tai như sấm rền.
Hắn mở lớn hai mắt nhìn người trước mặt đang trừng mắt đầy thù hận thì bắt đầu bồn chồn.
"Nghe anh nói, nghe anh nói..."
"Anh nói xem tại sao lại là cái dạng này? Trên người tôi sao lại lưu mấy vết xanh tím thế này? Anh nói xem anh hôm qua làm gì tôi hả? Đệt mẹ! Thứ chết tiệt khốn nạn."
Diệp Châu sống chết vẫn ngoan cố không nhận hành vi của mình.
Nếu bây giờ thú tội khác gì nhận án tử cho nên là cứ mặt dày phủi bỏ là được.
"Anh không có...anh thề!"
"Anh thề cái gì?"
Hắn đưa ba ngón tay lên trên đầu mặt rất nghiêm trang mà thề thốt.
"Anh thề anh không hề có ý lừa gạt em, nếu anh nói dối cả đời anh anh sẽ ế vợ.
Sẽ không có con cái nối dõi, suốt đời đi theo em làm nô bộc em muốn đánh thì đánh muốn chửi liền chửi."
Phí Anh nhếch nhéch mép giống như muốn chửi cái gì nhưng nghĩ lại thấy không thể nói lại tên lưu manh mặt dày này đành ấm ức nuốt ngược trở lại.
"Thề hay nhỉ? Tôi cầu cho anh sớm được nhận quả báo của mình.
Tôi không tin con người anh lại lương thiện như thế."
Phí Anh nhìn lại mấy vết ở trước ngực và bụng mình thì không nhịn được vung tay đấm một phát giữa mặt hắn.
Máu mũi một lần nữa lại tuôn ra, lần này thì hắn cảm thấy quả báo đến sớm thật.
Hắn hít hít mấy cái sau đó lấy tay quẹt hai hàng máu mũi nén đau đớn mà nói.
"Em hung dữ quá!"
"Cút ngay!"
Thấy Phí Anh nóng nảy như vậy nên Diệp Châu vội vàng tung chăn toan tính cút theo ý chỉ của cậu.
Có điều trên người hắn không mặc gì cả, thời điểm hắn vừa đứng dậy Phí Anh liền há miệng cứng đờ.
Cậu vậy mà lại trần trụi ôm ấp với đàn ông.
Cũng là lần đầu tiên trong đời cậu thẳng thắn đối đãi với cơ thể không che chắn của người khác.
Cảm giác xấu hổ vô cùng không biết làm cách nào liền lấy chăn trùm kín người gào lên.
"Lý Diệp Châu! Tên điên biến thái mau cút đi.
Anh mặc đồ vào cho tôi, anh bắt nạt tôi."
"Được rồi anh mặc đồ vào ngay, em đừng giận nữa mà, anh sai rồi."
"Quần áo tôi đâu? Đưa quần áo cho tôi.
Anh dám cởi đồ của tôi, tên điên này."
Diệp Châu đỡ trán thở dài, làm sao để Phí Anh biết rằng chính bản thân mình hôm qua tự động lột đồ bây giờ.
Hiện tại lời mà hắn nói căn bản một chữ cậu cũng không chịu tin.
Hắn trước tiên tìm quần áo của mình mặc vào sau đó đem bộ đồ của cậu đặt ở một bên giường rồi thức thời mở cửa đi ra ngoài.
"Anh ra ngoài rồi, em mặc đồ vào đi, anh xin lỗi!"
Phí Anh vùi mình trong chăn nghe những lời này thì càng thêm nóng mặt.
Cậu không chấp nhận bản thân mình có thể tha hóa đến mức này.
Đêm hôm không về nhà mà cùng với đàn ông làm loạn.
Nhìn lại những vết tích trên người mình thì có quỷ mới tin hôm qua giữa bọn họ không xảy ra chuyện gì.
Phí Anh thực sự không nhớ ra nổi cũng không có ấn tượng gì với đêm hôm qua.
Xác định Diệp Châu đã ra ngoài cậu mới quấn chăn quanh người tới chốt cửa phòng sau đó đứng trước gương nhìn kỹ lại cơ thể mình xem có mất đi miếng nào hay không.
Sau một hồi tự mình kiểm chứng cậu cũng xác định bọn họ chưa có loạn tới mức đi đến quan hệ đồi bại kia thì thanh thản một chút mà bước vào nhà tắm gội rửa sạch sẽ.
Chưa bao giờ cậu cảm thấy bản thân bất lực như hôm nay.
Hình như cậu cũng dần dần có cảm giác với những lần thân mật với Diệp Châu rồi.
Tuy là cậu không muốn nhưng lại đặc biệt không ghét bỏ trái lại còn có chút thích và chờ mong.
"Tôi đã nói là tôi không muốn bị giống anh rồi.
Bây giờ anh cứ như vậy tôi phải làm sao bây giờ?"
Lục đục hơn nửa tiếng đồng hồ Phí Anh mới mở cửa bước ra.
Cánh cửa vừa hé cậu đã thấy Diệp Châu đứng dựa lưng vào vách tường đối diện, vẻ mặt như rất chờ mong sự xuất hiện của cậu.
"Anh Anh..."
"Cút ra chỗ khác!"
Nói rồi Phí Anh không màng tới sự tồn tại của Diệp Châu mà bước nhanh xuống cầu thang.
Diệp Châu vì lo sợ cậu sẽ giận hắn cho nên cũng co chân chạy theo.
Hắn bây giờ thiếu điều muốn biến thành trung khuyển đi phía sau vẫy đuôi nịnh hót.
"Anh đưa em về được không?"
Phí Anh không một chút mảy may chú ý tới lời Diệp Châu nói, chân vẫn đều đặn bước xuống từng bậc thang.
Hắn không yên lòng đành nhanh chân chạy xuống trước đứng ngay trước mặt cậu mà nỉ non.
"Em giận anh à? Anh xin lỗi nhưng mà anh thực sự không có làm cái gì quá đáng cả, anh thề!"
Cậu trừng mắt nhìn hắn, hai tai đỏ lên vì những lời phân bua vô liêm sỉ kia của hắn mà lấy tay đẩy mạnh hắn sang một bên.
"Tôi nói anh cút đi, chuyện đó vẻ vang lắm hay sao mà anh còn muốn nhắc? Để cho tôi yên cũng đừng có quấy rầy tới cuộc sống bình thường của tôi.
Tôi là người bình thường không giống anh hiểu chưa?"
"Anh Anh..."
Cậu nhìn hắn đang buồn bã vì những lời nặng nề của cậu thì thở dài liếc hắn một cái.
"Tôi về đây, anh lo mà làm việc đi."
Diệp Châu không phải lần đầu nghe những lời cay nghiệt này từ chính miệng Phí Anh nói ra.
Thế nhưng cảm giác khi mà hắn biết cậu thực sự có cảm tình và chấp nhận sự thân mật của hắn nhưng vẫn cố chấp tự lừa dối bản thân làm hắn tổn thương thì quả nhiên rất đau lòng.
Vì cái gì mà tình yêu đồng giới lại trở nên đáng thương đến như vậy? Hắn nhìn theo bóng lưng cậu đang dần đi ra đến cửa thì cất tiếng gọi.
"Anh Anh, em có thể trả lời anh không? Anh chỉ muốn hỏi em một câu thôi."
Phí Anh vẫn đứng quay lưng về phía Diệp Châu nhưng bước chân đã dừng hẳn.
Hai mắt cậu khẽ nhắm lại chờ đợi một câu hỏi từ hắn mà có lẽ cậu đã đoán ra nội dung là gì.
Diệp Châu thấy cậu dừng bước thì bắt lấy cơ hội này để nghe câu trả lời từ cậu.
Hắn đứng nguyên trên bậc cầu thang, mắt hướng thẳng về phía cậu mà ngập ngừng hỏi.
"Anh muốn hỏi là...em có tình cảm với anh hay không?"
Quả nhiên câu hỏi không nằm ngoài dự đoán của Phí Anh.
Nhưng mà nếu Diệp Châu muốn một câu trả lời thật lòng thì cậu hoàn toàn không thể đáp ứng.
Ngay chính bản thân cậu cũng thực sự muốn hỏi mình rốt cuộc cậu có tình cảm với hắn hay là không, nếu là có vậy thì đã đến mức độ nào rồi.
Còn nếu như không phải vậy thì cảm giác kia đối với hắn cuối cùng là loại cảm xúc gì.
Những suy nghĩ đan xen lẫn lộn khiến Phí Anh rối bời nhưng trong hoàn cảnh này, với thân phận của hai người bọn họ thì tốt nhất là không nên xác nhận bất cứ một cái gì.
Chỉ cần liên quan tới tình cảm đều là nên từ chối tất cả chỉ có như vậy mới có thể quay trở lại cuộc sống trước kia được.
Phí Anh cười nhẹ một cái ánh mắt có chút mơ hồ không rõ nhưng lời nói lại cực kỳ dứt khoát.
"Tôi không có tình cảm với anh, những gì anh nhìn thấy từ tôi có lẽ chỉ là do anh ngộ nhận thôi.
Nếu như tôi có làm cho anh ngộ nhận thì tôi xin lỗi vậy.
Tôi vẫn là một người bình thường, vẫn thích con gái."
Diệp Châu ở phía sau nghe được câu trả lời từ Phí Anh thì thất vọng vô cùng.
Hắn biết đó hoàn toàn không phải là câu trả lời thật lòng từ cậu.
Một Phí Anh không biết nói dối, vô cùng ghét bỏ những hành động không ra gì lý nào lại có thể thỏa hiệp với những thân mật cùng với hắn.
Câu trả lời của cậu hắn không muốn chấp nhận liền vội vàng chạy lại ôm cậu từ phía sau giọng khẩn khoản vô cùng.
"Anh không tin! Anh không tin là em không có tình cảm với anh."
Phí Anh bị Diệp Châu ôm phía sau muốn vùng vẫy cũng không được đành bất động trong vòng tay hắn mà nói.
"Bỏ ra!"
Vòng tay hắn ngày càng siết chặt, đầu hắn cũng nghiêng về phía trước ở trên vai cậu mà dựa vào.
"Anh không bỏ, em trả lời thật cho anh biết."
"Tôi đã trả lời rồi anh còn muốn cái gì nữa?"
"Đừng tự dối lòng mình, anh trong mắt em là tên biến thái, khốn nạn nhưng mà anh biết rõ ánh mắt của một người đặt tình cảm vào mình.
Nếu em không thích anh tại sao lại muốn đến tìm anh? Tại sao còn muốn anh ở bên cạnh em?"
Phí Anh giống như bị nói trúng tim đen thì tâm tình trở nên kích động mà quát.
"Tôi không có, tôi không có như lời anh nói"
Diệp Châu bất ngờ xoay người Phí Anh lại ép buộc đối mặt với chính mình.
"Em nói em không như vậy thế thì để anh chứng minh cho em thấy chúng ta rốt cuộc là cái loại gì."
"Anh...ưm ưm..."
Diệp Châu dứt lời liền bá đạo hôn Phí Anh.
Cậu cố gắng giãy giụa ra khỏi nụ hôn cuồng bạo đến nghẹt thở này nhưng mọi thứ đều thất bại.
Diệp Châu ban đầu còn điên cuồng mà bức ép cậu dần dần đã trở nên nhẹ nhàng hơn nhưng vòng tay vẫn không nới lỏng vòng eo cậu.
Nụ hôn cũng từ từ mà đi vào quỹ đạo, hắn hôn cậu rất thành thạo.
Lựa cơ hội có thể chớp thời cơ mà cạy mở được khoang miệng cậu đầu lưỡi dây dưa dò tìm mọi ngóc nghách.
Hai người dính thành một đoàn mà dựa vào tủ bánh trưng bày dưới cửa tiệm.
Phí Anh cảm giác sau lưng mình có điểm tựa thì dường như thoải mái hơn một chút.
Cậu vẫn không thể kháng cự được mỗi khi Diệp Châu hôn mình.
Chưa được một lúc Phí Anh cũng bắt đầu phối hợp cùng Diệp Châu dây dưa.
Môi lưỡi quấn quýt ướt át, từng tiếng hôn mút ở bên tai rõ mồn một khiến cả hai càng trở nên hưng phấn mà siết chặt lấy nhau.
Cuối cùng dục vọng giống như đến quá nhanh khiến chân tay bủn rủn.
Họ không màng trời đất lảo đảo ngã đè lên nhau ở trên sàn nhà nhưng vẫn không ai chịu nới lỏng vòng tay của mình.
Diệp Châu ngã đè trên người Phí Anh mà hôn đến kịch liệt.
Hắn vừa dứt nụ hôn trên môi đã gấp gáp mà hôn đến nhưng khu vực lân cận.
Một đường hôn xuống đến xương quai xanh cùng chiếc cổ trắng nõn của cậu.
Phí Anh không thể chống lại được sự ham muốn nhất thời của bản thân mình đối với Diệp Châu thì vô thức nhắm hai mắt lại để hắn tùy ý.
Khi bàn tay Diệp Châu lại một lần nữa không đứng đắn mà luồn vào trong áo cậu sờ nắn thì chút lý trí của cậu dường như đã quay trở lại mà lấy tay ngăn cản.
"Không được...anh định làm gì?"
Ánh mắt Diệp Châu như chìm vào dục vọng, giọng trở nên khàn khàn.
Bàn tay bên trong áo Phí Anh vẫn quyết liệt lần mò tới điểm nhỏ trước ngực cậu mà nắn nắn.
"Anh muốn chứng minh cho em thấy lời nói của em rất không đáng tin.
Cơ thể này của em mới là thứ khiến anh tin tưởng nhất.
Em thực sự không thể lừa dối anh được đâu."
"Đừng...Diệp Châu anh đừng làm như vậy, tôi không muốn..
haa...ư..."
Hắn vén áo cậu lên trực tiếp đưa miệng đến luân phiên ngậm hai hạt hồng đậu trước ngực cậu.
Sự động chạm thể xác này khiến cậu run lên, mỗi một lần hắn mút thì cậu liền ưỡn người vô tình phát ra tiếng kêu đến mê người.
"Đừng...đừng làm vậy, thật xấu hổ không muốn...hư..ahh..ư..."
"Sao em lại có thể đáng yêu đến thế này? Anh thích em, thực sự rất thích.
À không phải chỉ có thích không đâu, anh chắc là yêu em đến muốn điên rồi."
"Đừng...!Diệp Châu, đừng làm vậy với em, em thực sự không muốn như thế này mà...anh đừng làm vậy với em."
"Vậy em muốn như thế nào mới chịu đây? Chúng ta thừa nhận nhau như thế này chẳng phải tốt hơn sao?"
Phí Anh hai tay nắm chặt lấy vai áo Diệp Châu nhẫn nhịn khoái cảm do hắn mang lại, miệng vừa làm nũng một phen.
"Không muốn đâu, anh đừng làm mấy hành động này nữa em thực sự không quen, không thoải mái...em sợ lắm...ha...ưm...urgh..."
Hắn thấy bộ mặt nhẫn nhịn đến đỏ hồng của cậu thì nhịn không được mà nghiến răng nghiến lợi.
Hắn đã quá vất vả để áp chế cảm giác muốn há miệng cắn cho nát cái gương mặt đáng yêu này.
"Sao mà em lại có thể đáng yêu thế này?"
Hai người một bên lấn lướt một bên van nài cứ như vậy mà dây dưa.
Phí Anh cầu xin cũng không có tác dụng, mà chính bản thân cậu cũng dần bị lún sau vào khoái cảm do Diệp Châu mang lại.
Hai người còn nhiệt tình đưa tay cởi áo đối phương thì phía cửa bất chột có tiếng gõ cửa dồn dập khiến cả hai như bừng tỉnh.
"Chủ quán mau mở cửa cho tụi em, đã quá chín giờ rồi.
Gọi điện thoại cho anh không được, anh có làm sao hay không?"
Phí Anh ánh mắt hoang mang tột độ miệng lắp bắp mà bám lấy Diệp Châu kêu lộn xộn.
Cậu cũng quên mất mới vừa rồi còn xưng hô dịu ngoan với hắn, giờ phút này mấy thứ vớ vẩn đó đều bị cậu đánh bay cho bằng hết.
"Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Tại anh hết đều là tại anh hết.
Người ta sẽ phát hiện ra chúng ta mất thôi, anh mau đứng lên, cút ngay ra khỏi người tôi."
Diệp Châu còn đang chìm trong hưng phấn lại bất ngờ bị phá đám thì uất ức không thôi.
Bên ngoài không những chỉ có tiếng của mấy đứa nhân viên mà bắt đầu đã có thêm nhiều tiếng của người qua đường tò mò hiếu kì.
"Mau phá cửa đi, nhỡ may người trong đó có chuyện gì rồi phải làm sao?"
Hắn lúc này uất nghẹn đến độ nhịn không được ngửa cổ lên trời chửi bậy một tiếng rõ kêu.
"Mẹ nó! Có thể nào tránh cái lúc này được không hả? Sống chết gì thì mặc xác tôi chứ mấy người quản làm cái gì?"
Diệp Châu nhanh chóng cài lại nút áo cho Phí Anh sau đó rất ôn phủi phủi quần áo cho cậu.
Xong xuôi hắn còn tiện tay còn gạt gạt mấy sợi tóc tán loạn trên mặt cậu mà cưng chiều.
"Dọa em sợ à? Đừng lo! Anh không để người khác nhìn thấy đâu, em chỉ để cho anh nhìn."
"Anh im miệng đi, giờ này còn ba hoa nữa."
"Anh đưa em về nhé."
Phí Anh không nói gì chỉ liếc mắt lườm Diệp Châu rồi dứt khoát quay sang chỗ khác mà gầm gừ.
"Mở cửa cho người ta đi, không một chút họ phá cửa thật tôi sẽ giết anh."
Diệp Châu không vội đi mở cửa mà ở bên tai Phí Anh thì thầm.
"Anh Anh, chúng ta đã như vậy mà em vẫn không muốn thừa nhận sao? Em rốt cuộc có thích anh hay không?"
Phí Anh quay mặt sang hướng khác mím mím môi sau đó rất không tình nguyện mà thừa nhận.
"Biết rồi còn hỏi làm cái gì? Muốn chết phải không?".