Căn hộ ở vùng ngoại ô không bật đèn, chủ nhân của nó hóa ra còn thực sự muốn giấu đi chính mình ở trong bóng tối.
Diệp Phong dường như đã chờ đợi ngày này từ rất lâu rồi.
Kể cả khi anh biết chuyện tình cảm của Diệp Phong và Phí Anh thì cũng chẳng to ra mình quá hiểu biết.
Sự điềm tĩnh đó thậm chí còn làm cho Phí Dĩnh là người ở bên cạnh anh nhiều nhất cũng không biết rốt cuộc anh hiểu biết bao nhiêu về chuyện yêu đương đồng giới.
Một cái hôn đến thật vội vàng nhưng lại rất mãnh liệt, ngay ở ngoài cửa.
"Phong! Còn chưa vào nhà."
"Đây là nhà của anh."
"Em biết nhưng mà..."
Hai người bọn họ lại hôn nhau, nụ hôn càng về sau càng biểu hiện rõ cho hai chữ điên cuồng.
Diệp Phong đã ba mươi ba tuổi, cái tuổi ở đàn ông mà bao cô gái mơ ước được sánh vai.
Phải nói như thế nào nhỉ? Ở Diệp Phong tồn tại một sự trưởng thành mà không ai có thể phủ định được.
Một người đàn ông có vẻ bề ngoài nam tính, có địa vị, có tiền tài thì bất cứ ai cũng muốn có được.
"Dĩnh..."
"Vâng!"
"Mình không làm anh em nữa."
Chỉ là những lời thông báo ngắn gọn nhưng nó thực sự đủ lực sát thương để Phí Dĩnh đắm chìm vào nó không lối thoát.
Cậu nhìn xung quanh, nơi này vốn dĩ rất quen thuộc cới cậu nhưng mà hôm nay thì lại quen thuộc theo một cách khác rất khó để diễn đạt.
"Không làm anh em nữa thì anh muốn làm gì?"
"Ông xã!"
"Ư...ai cho chứ, làm gì mà thay đổi nhanh vậy được.
Cái này không phải muốn nói là nói đâu.
"Muốn nói là nói, không ai cản được."
Phí Dĩnh ở trong lòng Diệp Phong gật đầu tán thành.
Thực ra thì cả hai người bọn họ đều chưa ràng buộc hôn nhân, bất quá Diệp Phong vẫn còn là bạn trai của Tiểu Nhiệm vậy nên trong lòng bọn họ cảm thấy có chút sai lầm.
Đó có lẽ cũng chính là bức tường ngăn lớn nhất của cả hai ở hiện tại.
Về gia đình thì bọn họ cảm thấy không là vấn đề vì dù sao họ cũng đã quyết định sẽ giữ bí mật này với cha mẹ cho đến chết.
Chỉ cần gia đình không biết mối quan hệ của họ thì yêu đương bao nhiêu, yêu đương thế nào cũng được.
"Hôm nay chúng ta đột ngột thế này..."
"Đừng lo! Anh đều có chuẩn bị."
"Anh chuẩn bị? Này! Đây có phải là anh đang rắp tâm muốn chiếm em cho bằng được đúng không? Là anh dụ em về đây để chiếm đoạt em làm của riêng à? Khai mau!"
Diệp Phong không nói không rằng đóng sầm cửa lại sau đó một nhịp nhấc bổng Phí Dĩnh lên bế về phòng ngủ của mình.
"Hôm nay ngủ với anh, đã nói rồi thì không được trốn."
"Em không trốn, muốn tới thì tới, em không sợ anh."
Nhưng mà đây chỉ là lời nói hùng hồn của Phí Dĩnh khi chưa nếm trải sự đời thôi.
Cậu làm sao mà biết được cậu và Diệp Phong vốn dĩ không hề giống Diệp Châu và Phí Anh.
Cậu không nên tin những lần kể lể chuyện yêu đương đầy màu hồng của em trai mình được, bởi vì thực tế không giống nhau.
"Hư...anh...dừng lại! Ư...ư...ư..."
"Em cứ việc rên những gì mà em muốn, rên to thế nào cũng được anh không cản em.
Đây cũng là nhà của anh...hư...haa...hmm..."
"Ahh...Phong...Ph...Phong...ahh...em đau...đau...ahh...ư...ư..."
Diệp Phong ở trên giường lớn tự đắc phô bày ra thân thể rắn chắc lại cường tráng của mình.
Ở tuổi ngoài ba mươi anh vốn dĩ được chị em phụ nữ đánh giá là người hoàn toàn có thể thỏa mãn dục vọng cho họ, nhìn thôi là đã thấy sinh lí dồi dào rồi.
Thế mà Phí Dĩnh đôi lúc còn chê, còn muốn chọc ghẹo anh lớn rằng đã ngoài ba mươi mà không chịu lấy vợ nghĩa là hàng yếu kém.
"Anh có yếu kém không? Hử?"
"Không! Em sai rồi...hư...hư...em sẽ không dám chọc anh nữa...ahh...cầu xin anh...ahh...anh cả...anh dừng lại đi mà...ư...ahh..."
"Không dừng! Hôm nay anh phải cho em tự kiểm điểm mình, cho em sướng chết để tự kiểm điểm mình."
Phí Dĩnh bị thúc dữ dội quá mà ngửa đầu ra sau mắt trợn trắng.
Miệng cậu há ra để thở dốc, nước dãi cũng từ khóe miệng mà không ngừng chảy dọc sang hai bên mép trông cực kì dâm mĩ.
"Em thật là dâm đó Dĩnh...đúng là anh không nên đánh giá mặt này của em chỉ dựa vào tính cách mà.
Em rên thật lớn cho anh nghe, bên dưới của em còn đang điên cuồng nuốt anh vào.
Em thực sự muốn chiếm lấy anh như vậy sao?"
"Anh cả...ư...ư..."
Diệp Phong không thể cưỡng lại được sự mê luyến của mình dành cho Phí Dĩnh vậy nên tất thảy thời gian đều là cùng cậu hôn môi.
Hai bờ môi không ngừng ngấu nghiến lấy nhau đến nỗi muốn bật máu.
Nước dãi chảy ra từ khóe miệng đến không kiểm soát được.
Chưa từng nghĩ khi bọn họ ở trên giường lại bày ra một cục diện đáng sợ đến như vậy.
Chiếc giường lớn không ngừng chấn động, từng tiếng kêu cót két phát ra từ một chiếc giường sang xịn lại còn chất lượng thì chứng tỏ họ dùng lực cũng không phải là ít.
Phí Dĩnh không chỉ bị làm đến chết đi sống lại ở trên giường mà Diệp Phong còn muốn làm cậu thật thành thục ở mọi nơi trong căn hộ này.
Lần đầu tiên của Phí Dĩnh thực sự là thất kinh nhiều hơn khoái cảm.
Chính là cảm giác không thể tin được người anh mà mình sùng bái lại còn rất mạnh ở phương diện này.
Sau một đêm không ngừng gắng sức cống hiến cuối cùng Phí Dĩnh cũng được nghỉ ngơi với chiếc mông đã sưng tấy và cơ thể lấm tấm dấu hôn.
"Phong!"
"Sao thế?"
"Anh là quái vật, anh lừa em.
Sau này em sẽ không cho anh thêm lần nào nữa."
Phí Dĩnh nói được mấy lời trách móc thì cũng nhắm mắt ngủ ngay sau đó.
Diệp Phong nằm ở bên cạnh không ngừng vuốt ve dọc tấm lưng của cậu mà suy nghĩ về rất nhiều chuyện.
Bọn họ đã cùng nhau lớn lên, khoảng cách sáu tuổi kia thực sự không phải là vấn đề lớn để họ trở nên thân thiết.
Phí Dĩnh ngày còn bé vẫn luôn là đứa trẻ nói nhiều và thích những thứ đáng yêu.
Ngày đó Phí Anh là đứa trẻ đáng yêu cho nên cậu gần như lúc nào cũng muốn đội em trai lên đầu.
Diệp Phong thì không như vậy bởi vì Diệp Châu ngày còn bé chính là một đứa trẻ khiến người khác cảm thấy dễ bực mình không thôi.
Nghĩ lại chuyện cũ, Diệp Phong thấy thời gian trôi đi nhanh quá.
Mới đó mà đã qua bao nhiêu năm, từ những đứa trẻ lớn lên cùng nhau mà nay đều đã sắp bước vào ngưỡng ba tuổi hết rồi.
Đứa nào cũng có cuộc sống và cảm xúc riêng, sẽ chẳng bao giờ còn thấy lại được cảnh bốn anh em bày trò chơi với nhau cả ngày mà không biết chán.
Diệp Phong hôn nhẹ lên tóc Phí Dĩnh sau đó lại nhẹ nhàng ở bên tai cậu thủ thỉ những điều mà anh em nhất định sẽ không thể nói.
"Anh thực ra còn biết đàn ông yêu nhau sẽ phải làm chuyện này từ khi mấy đứa còn học cấp hai.
Anh đã chờ em lớn lên nhưng mà em mãi vẫn không hiểu được anh vốn dĩ không muốn làm anh trai của em.
Anh chỉ muốn làm ông xã của em, muốn cả cuộc đời này em chạy theo anh, đòi hỏi ở anh, kể khổ với anh, khoe khoang với anh như ngày còn bé.
Nhưng mà chúng không thể sống cuộc sống đó tương tự như người khác.
Anh và em vẫn còn trách nhiệm phải mang vậy nên ngày tháng sau này phải giả vờ em cũng đừng đau lòng.
Anh vẫn luôn yêu em như vậy, chỉ là chúng ta không thể là một cặp đôi sáng tỏ với mọi người."
"Dĩnh...anh yêu em!"
Đêm ở ngoại ô thật yên bình, chẳng bù với ở thành phố huyên náo ồn ào mà lòng người cũng chẳng phút nào tĩnh lặng.
Diệp Châu giả vờ ngủ cho nên cũng nghe được rất nhiều thứ chẳng nên nghe.
Mẹ của hắn chỉ muốn lấy lòng một đứa con gái mà không tiếc lời chê bai con trai mình.
Đó không phải là thứ mà hắn muốn nghe, hay nói cách khác là hắn sợ phải nghe thấy.
"Diệp Châu nó từ nhỏ đã thế rồi."
"Diệp Châu từ nhỏ đã luôn khiến chúng ta phải đau đầu.
Mỗi ngày nó đều xem chuyện hơn thua với anh em của nó là chiến thắng, là điều đáng tự hào."
"Diệp Châu...thằng bé này vốn dĩ không giống như anh của nó, không thể làm người khác tin tưởng."
Lý Diệp Châu luôn luôn là đứa trẻ kém cỏi trong mắt người lớn bởi vì trong quá khứ nó dường như đã mắc sai lầm nào đó mà chính nó còn không biết đó là gì.
Trong đêm tối, mọi thứ đều lạc lõng, ngay cả nước mắt cũng muốn buông mình xuống để kết thúc một cuộc đời dồn nén ngắn ngủi bi thương ấy.
"Tôi đã làm gì sai?"
Nhà họ Lý và nhà họ Phí có mối quan hệ rất tốt.
Bọn họ đều có xuất thân từ những gia tộc giàu có mấy đời.
Cơ nghiệp của hai nhà cũng không phải là lớn đến mức khiến người ta phải suýt xoa ca tụng.
Họ chỉ là những kẻ nhà giàu làm kinh doanh và họ cực kì xem trọng sự phát triển của con em mình sau này.
Bời vì những đứa trẻ được sinh ra trong nhà giàu bắt buộc phải có trách nhiệm bảo tồn sự giàu có đó.
Những hành động, cử chỉ của chúng luôn được người giám hộ nhìn.
Ngay cả mối quan hệ bạn bè cũng đều bị kiểm soát, có chăng là không để lộ ra ngoài mặt mà thôi.
Quay lại thời gian rất lâu về trước, Lý Diệp Châu thực sự chính là một đứa trẻ mang lại cho người nhà cảm giác không thể giáo dục nổi.
"Diệp Châu! Sao con không cho em chơi chung?"
"Anh Anh nó giành đồ của con."
"Con có rất nhiều đồ chơi, cho Anh Anh một món cũng không có vấn đề gì phải không?"
Mẹ Lý hỏi Diệp Châu một câu như vậy mà nó không trả lời.
Hắn cứ ôm chặt lấy món đồ của mình rồi bặm môi lại rơi nước mắt lã chã.
Phí Anh nhìn hắn khóc thì cũng mếu máo khóc theo mặc dù ngay sau đó cậu cũng chẳng được hắn cho mượn bất cứ cái gì.
"Diệp Châu ích kỷ quá!"
"Là đồ của con mà, con cũng không có mượn đồ chơi của Anh Anh mà.
Con không mượn của Anh Anh thì con cũng không cho Anh Anh mượn đâu."
"Mẹ sẽ không mua cho con thêm đồ chơi nữa mà sẽ mua cho Anh Anh thật nhiều thứ.
Em là em nhỏ con phải nhường nhịn, nếu con ích kỉ thì mọi người sẽ ghét con."
Diệp Châu vẫn ôm khư khư món đồ chơi của mình bởi vì tất cả đều là thứ mà hắn thích.
Hắn không muốn những thứ hắn thích rơi vào tay người khác rồi người ta sẽ dày vò chúng.
Hắn rốt cuộc vẫn không hiểu vì sao việc hắn giữ chặt những món đồ thuộc về mình lại bị người khác ghét bỏ.
Hắn vốn dĩ không hề lấy của bất cứ ai, hắn chỉ muốn giữ những thứ thuộc về mình mà thôi.
"Mẹ đừng ghét con."
"Mẹ sẽ ghét con, cả ba cũng sẽ ghét con nếu như con trở nên xấu tính và khó bảo."
Những lời ấy chính là những lời đầu tiên khiến trái tim của một đứa trẻ sáu tuổi bị tổn thương.
Hắn nghĩ vì sao cha mẹ hắn lại thương một đứa trẻ khác không mà không phải là hắn.
Lý Diệp Châu đã từng không chấp nhận được cha mẹ lại thương Phí Anh nhiều hơn mình.
Diệp Châu của năm hai mươi bảy tuổi đã nghĩ về lần đầu tiên bị tổn thương của mình mà khóc.
Hắn nhớ được lần đầu tiên bản thân bị tổn thương nghĩa là rất rất nhiều lần tổn thương sau đó hắn đều nhớ, chỉ là hắn không có nơi nào để nói ra.
Lý Diệp Châu đã từng là một đứa trẻ thích thể hiện.
Bởi vì sợ người nhà sẽ ghét mình cho nên hắn cố gắng làm mọi thứ thật tốt để vừa lòng mọi người.
Hắn luôn luôn bảo vệ anh em của mình, bất kể là có ai đó nói nặng nhẹ với họ một câu hắn cũng sẽ tìm người đó tính sổ.
Nhưng hắn không biết rằng, cha mẹ hắn thực sự không cần một đứa con suốt ngày chỉ biết thể hiện sức mạnh và gây gổ với người khác chỉ vì những chuyện xích mích của trẻ con mà họ không bao giờ nhìn thấy.
"Tao đã nói với mày bao nhiêu lần rồi là không được gây gổ đánh nhau với chúng nó mà sao mày vẫn cứ không chịu nghe lời? Mày có biết là mày rất kém cỏi không hả? Thứ hạng của mày đã tụt xuống rồi có biết không? Mày định sau này sẽ đi gây sự để kiếm sống hả thằng ăn hại?"
"Nhưng chúng nó bắt nạt Dĩnh mà, cả Anh Anh nữa."
"Đó không phải là chuyện của mày hiểu chưa?"
"Là chuyện của con, Dĩnh là bạn của con mà."
Đó là lần đầu tiên Diệp Châu bị ăn bạt tai vì cãi lời.
Hắn ngày đó thực sự không biết vì sao mình lại bị trách.
Cha mẹ hắn không hề nhìn thấy Phí Dĩnh ở trường bị bắt nạt thế nào.
Họ cũng không hề biết hắn ở trường đều phải nghe những đứa trẻ nhà giàu khác khoe khoang về món đồ chơi xa xỉ ma chúng có được.
Những chuyến du lịch sang chảnh cùng cha mẹ chúng cũng là thứ mà hắn có nằm mơ cũng không dám đòi hỏi.
"Sao nhà mình không đi chơi giống như nhà chúng nó hả anh hai?"
"Tại ba mẹ bận đó."
"Ba mẹ bận lắm hả anh? Nhưng mà ba mẹ chúng nó cũng bận mà, sao họ vẫn đi du lịch?"
Diệp Phong ngày đó vốn dĩ là một đứa con trai nhà người ta trong truyền thuyết.
Học giỏi, lễ phép, ngoan ngoãn lại rất có tiếng nói với em út.
Anh luôn luôn được lòng mọi người, thậm chí người nhà cũng đối xử với anh khắc biệt với Diệp Châu rất nhiều.
"Anh hai!"
"Sao thế?"
"Em cũng muốn được ba đưa đi học giống anh, học trong ngôi trường mà anh đang học nữa.
Em nghe mọi người nói, trường mà anh học đều là người tài giỏi.
Mọi thứ trong đó đều rất là tốt, em cũng muốn học chung trường với anh."
Diệp Phong nhìn Diệp Châu cười và nói những lời khích lệ hắn.
"Muốn vào trường đó thì kết quả học tập của em phải tốt mới được.
Em còn nhỏ thì hãy cố gắng học đi để sau này tương lai sẽ sáng lạn.
Không những có thể học ở những ngôi trường danh giá mà còn có thể làm ở những vị trí cao hơn người khác nhiều bậc."
"Anh giỏi thật! Hèn gì mà mọi người đều thích anh.
Với cả em cũng thích được ba đưa đi học, bạn của em đều được ba mẹ đưa đi học.
Dĩnh cũng được chú Phí đưa đi học mỗi ngày nữa."
"Em muốn ba đưa em đi học hả? Vậy để anh nói với ba, không cần phải để chú Ngô đưa đi nữa."
"Vâng!"
Những câu hỏi ngây ngô của Diệp Châu ngày còn nhỏ phải chăng chính là lý do khiến cuộc đời hắn cứ ại bị vùi dập như vậy.
Bởi vì hắn sống hai mươi mấy năm trên đời mà đã dành cả hai mươi năm để nghĩ vì sao mình lại không thể nhận được sự ưu ái như người khác.
"Nhà mình giàu lắm hả anh?"
"Chắc vậy, nhưng mà làm sao?"
Diệp Phong vẫn luôn là một anh trai tốt, bất cứ khi nào Diệp Châu chạy đến hỏi han thì anh sẽ luôn lắng nghe và dành thời gian để giải thích cho hắn.
"Nhà mình giàu thì sau này lớn lên em sẽ có nhiều tiền phải không?"
"Đúng vậy nhưng mà em phải học cho thật tốt để sau này có thể kiếm ra thật nhiều tiền hơn nữa."
"Nhà mình giàu mà, nếu mà em học không tốt thì nhà mình vẫn giàu có mà.
Sau này cha mẹ sẽ cho em nhiều tiền, em sẽ đi hết những nơi mà em muốn, mua những thứ mà em thích.
Em sẽ không chia cho anh đâu, em sẽ sử dụng một mình, không cho bất cứ ai hết."
Diệp Phong vui vẻ cười nói với Diệp Châu nhưng giây sau đó lại bị ba Lý quát nạt.
Hai anh em lại không nói chuyện với nhau nữa, Diệp Châu thì lại bị ba hắn trừng mắt cảnh cáo.
Đột nhiên trong cái khoảnh khắc đó Diệp Châu cảm thấy sợ ba mình vô cùng.
Hắn dường như đã cảm nhận thấy sự ghét bỏ ở trong ánh mắt của ông dành cho mình.
Sau đó đúng như những gì mà hắn nghĩ, hắn lại bị trách mắng thậm tệ.
Những lời đó đáng lẽ ra một đứa trẻ mười tuổi không nên nghe mới phải.
"Mày đã không có gì nổi trội thì đừng có mỗi ngày đến làm phiền anh mày học.
Anh mày sau này lớn lên còn nhờ vả được chứ cái mặt của mày chỉ được cái ăn hại.
Tao cấm tiệt! Lần sau anh đang học không được đến gần nói chuyện vớ vẩn đâu."
"Mình đừng có nặng lời với con nó thế, nó còn nhỏ nó thích chơi với anh nó cũng có làm sao đâu."
"Mình đừng có bênh vực cho nó làm gì, cả ngày chỉ biết ăn hại.
Đừng nói là mười tuổi, sau này có hai mươi hay ba mươi tuổi thì nó cũng là đứa vô dụng thôi.
Con tôi thì tôi biết, cái bản chất của nó vốn dĩ là một đứa không biết cố gắng rồi.
Cái cơ ngơi này rồi cũng sẽ bị nó đục đẽo cho bằng hết mới thôi.
Tôi nói rồi, sau này nó mà không sống cho tử tế thì một xu tôi cũng không cho nó đâu."
Thế là ước muốn được ba chở đi học như bạn bè của Diệp Châu cứ thế bị chôn sâu xuống.
Hắn ngày đó cảm thấy mình không đủ tư cách đòi hỏi điều gì bởi vì hình như ai cũng ghét hắn.
Mà người ta chắc chắn sẽ không bao giờ chịu tặng quà cho những đứa đáng ghét.
"Sau này em sẽ không làm phiền anh hai học nữa đâu.
Em xin lỗi!"
"Sao thế? Anh không cảm thấy phiền mà.
Anh học nhiều cũng thấy chán, em đến phòng anh nói chuyện vậy anh cảm thấy rất vui đó.
À mà hôm nay anh sẽ xin ba đưa em đi học cùng nha."
"Anh hai phải yên tĩnh để học bài mà, nên là em sẽ không đến nói chuyện nữa.
Em cũng không cần ba đưa đi học nữa đâu, em cảm thấy chú Ngô đưa em đi học cũng tốt."
Diệp Phong cau mày nhìn chằm chằm vào Diệp Châu như đang muốn biết lý do vì sao mà hắn lại đổi ý nhanh như vậy.
Rõ ràng là anh đã nhìn thấy ánh mắt của hắn sáng lên khi anh nói sẽ xin ba cho hắn đi học cùng.
"Diệp Châu! Sao lại không muốn những điều đó nữa? Nếu em muốn gì thì hãy nói với ba mẹ chứ đừng có giữ trong lòng làm gì.
Như anh này, anh muốn gì thì sẽ nói với ba mẹ thế là ba mẹ sẽ nghe được nguyện vọng của anh.
Anh còn hai năm nữa là tốt nhiệp cấp ba rồi, anh sẽ đi du học."
"Em không có nguyện vọng gì hết.
Anh hai giỏi thật! Vậy nên mọi người đều thích anh lắm."
"Em cũng có nhiều người thích mà.
Em cũng rất cừ nha, sau này sẽ là một người rát đáng để người khác dựa dầm và tin tưởng này.
Chỉ cần em học tốt thêm môt chút, giữ vững thứ hạng của mình thì sẽ tốt hơn nữa cho xem.
Diệp Châu rất là giỏi chỉ là hơi nghịch một chút thôi mà, đó không phải là vấn đề."
Diệp Châu lúc đó đã lắc đầu phủ nhận sự khen ngợi của Diệp Phong.
Hai mắt hắn đỏ lên sau đó thì vừa nở một nụ cười vừa rơi nước mắt đầy tủi hờn.
"Không phải đâu! Em cả đời cũng không thể giống anh được."
Diệp Châu nằm ở trên giường bệnh mà không ngừng rơi nước mắt vì hôm nay hắn đã lỡ nhớ về quá khứ quá nhiều.
Hắn vẫn chưa hiểu rốt cuộc thì hắn đã sống từng ấy năm bằng cách nào.
Có phải là sống trong bộ dạng của một kẻ luôn bị gia đình đánh giá thấp, thậm chí còn trở thành gánh nặng tư tưởng của họ.
"Thằng ăn hại!"
"Con nó chưa dậy, ông nóng làm cái gì?"
"Nhà người ta đã nói chuyện rồi mà giờ nó vẫn còn muốn nằm lì ở đây để trốn tránh.
Tôi không hiểu là nó nghĩ cái gì ở trong đầu nữa, nó thực sự muốn kéo danh dự gia đình xuống nó mới vừa lòng phải không? Mình cứ tin tưởng nó, nó thì giỏi giả vờ lắm.
Đàn ông sức dài vai rộng mà muốn trốn tránh thì liền nằm một chỗ như thứ vô dụng như vậy sao? Sao mà tôi nhìn nó là tôi ngứa hết cả mắt đây!"
Diệp Châu ở bệnh viện thêm vài ngày thì cũng được thả về nhà.
Hầu hết thời gian ở đây mỗi ngày đều phải truyền đủ chất dinh dưỡng mới vực được dậy.
Bác sĩ nói với ba mẹ Lý là hắn bị thiếu dinh dưỡng thì khiến cho hai người đỏ mặt vì xấu hổ.
Mang tiếng là con nhà giàu nhưng vào bệnh viện còn chẳng khác gì ăn mày đói khổ.
"Đi đâu cũng làm xấu mặt gia đình, mày thật đúng là sao quả tạ."
"Mình thôi đi, bác sĩ đã nói như vậy mình còn không chịu tin."
"Tôi tin được chưa, nhưng mà mình không nghĩ xem nó là ai à? Nó là thằng con ngổ ngáo của tôi đấy, chẳng có gì là nó không dám làm đâu, kể cả việc trù cha hại mẹ, phá gia đình.
Diệp Châu nằm ở trên giường bệnh chờ đợi thủ tục xuất viện để trở về nhà.
Hắn đứa mắt nhìn cha mẹ của mình mà chẳng còn cảm giác đau lòng nữa.
Họ vẫn không ngừng nói về hắn như một kẻ ăn bám không hơn không kém.
Hắn mới sực nhớ ra là hắn đã sắp hai mươi tám tuổi, sự nghiệp trong tay không có, không có bất cứ thứ gì ngoại trừ cái tên Lý Diệp Châu này.
Diệp Châu trở về nhà sau một thời gian nằm điều trị ở bệnh viện.
Hắn nhận ra đây là lần duy nhất mà hắn được ba Lý đích thân lái xe đến đón.
Cảm giác vẫn vui vẻ một chút, cảm kích một chút nhưng mà tất cả vẫn không thể lấp đi hết những trống rỗng ma hắn đã tạo ra bao nhiêu năm nay.
Hắn muốn nói một lời cảm ơn tới cha mẹ của mình nhưng lại thấy lời cảm ơn đó xa lạ quá.
Cảm ơn vì cha mẹ hắn đã đến đón hắn từ bệnh viện về nhà nghe sao cũng thấy giống người ngoài.
Hắn ngồi ở băng ghế sau với mẹ Lý không nói gì mà chỉ lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa kính xe.
Biểu cảm không màng tới ai của hắn càng làm cho ba Lý thêm bực dọc mà nói.
"Về nhà rồi thì sửa sang lại cái bản mặt của mày đi, suốt ngày ủ ê như vậy.
Nhìn con nhà người ta tầm tuổi mày thì làm ông làm bà ở đâu đâu rồi, còn mày thì đến tận bây giờ vẫn không làm được tích sự gì.
Cả ngày chỉ có giỏi lười biếng rồi gây chuyện.
Mày không nhìn lại bản thân mày xem mày đã làm được cái gì chưa.
Tuổi này rồi còn báo hại cha mẹ, mày đúng là đứa con đến từ địa ngục."
Mẹ Lý ở bên cạnh lay lay cánh tay của Diệp Châu ý bảo hắn chịu khó làm vừa lòng ba mình một chút.
Trái lại với kỳ vọng, hắn chẳng mảy may động tĩnh gì chỉ một mực nhìn chằm chằm ra phía ngoài.
Nghĩ cũng không thể nào chấn chỉnh được hắn cho nên ba mẹ hắn cũng không buồn nói nữa mà ai cũng mang một cỗ bực dọc trong người.
"Cứng đầu quá đi mất!"
"Hai ngày nữa ba mẹ Duệ Duệ sẽ trở về, mày liệu đấy mà cư xử đừng có làm mất mặt gia đình."
Lần này thì Diệp Châu không thèm nhìn nữa mà trực tiếp nhắm mắt luôn.
Hắn rất muốn ngay lúc này đạp bay cửa xe mà nhảy xuống đường chết quách đi cho rồi.
Mỗi ngày đều nghe họ đề cập đến chuyện cưới xin khiến hắn bắt đầu cảm thấy nặng nề đến không thở được.
"Nhà người ta đã biết chuyện của hai đứa rồi, người ta nuôi con gái lớn không phải để cho mày muốn động là động đâu.
Bây giờ còn ương ương sình sình không chịu thừa nhận quan hệ với con bé mà được à? Mày suy nghĩ cho kỹ đi, mày làm thế có còn cho gia đình chút mặt mũi nào không.? Nhà họ dù sao cũng là đối tác, mất đi một đối tác cho dù nhỏ cũng là cả một vấn đề đấy."
Diệp Châu thực sự không muốn cùng cha mẹ mình tranh luận, vì biết kiểu gì cũng sẽ xảy ra cự cãi.
Hắn và ba của hắn căn bản không hợp nhau, nếu như là bạn bè đồng trang lứa có khi nói một câu liền động thủ rồi.
"Con không kết hôn."
"Mày vừa nói cái gì?"
Cuối cùng thì Diệp Châu cũng lên tiếng, không phải vì hắn nguyện ý nói để vừa lòng người khác.
Hắn nói là vì muốn phản kháng đến cùng, hắn mặc kệ vì sao mình bị ghét bỏ vẫn phải làm tất vả mọi thứ mà hắn có thể làm.
"Con không kết hôn với Tô Duệ.".