Phí Anh thực sự vẫn không thể hoàn toàn tin tưởng Diệp Châu nhưng mà lúc này cậu vẫn muốn hành động theo cảm xúc của mình hơn.
Thay vì bắt hắn ủ ê chịu phạt thì cậu càng muốn được thân mật với hắn hơn nhiều.
Lý do là vì cậu thực sự muốn vị trí của mình trong lòng Diệp Châu phải đặc biệt lớn, tốt nhất là để hắn cả đời đều không dứt ra được.
Để cho Tô Duệ kia có muốn đối đầu với cậu còn phải đứng xa xa mà nhìn.
Hai người lăn lộn một vòng trên chiếc giường trong căn phòng nhỏ của Phí Anh.
Mất cả một buổi âu yếm cậu mới phát hiện ra trên người hắn vậy mà có rất nhiều vết thương.
Vết cũ, vết mới đều thi nhau sưng tấy như thể trong thời gian qua hắn thường xuyên bị người khác bạo hành vậy.
"Ai đánh anh đây? Là bác Lý sao?"
"Không có đâu, làm gì có ai đánh anh đâu"
"Vậy mấy vết này ở đâu ra? Anh đừng nói là anh mắt mù đi va vào tường đấy."
Diệp Châu thấy Phí Anh lo lắng cho mình mà xù lông lên thì vui vẻ không ít.
Hắn lại có cảm giác vui vẻ trở lại rồi cho nên đem mặt cậu hôn khắp không chừa một chỗ nào.
"Em không tin thì thôi, nhưng mà em đừng có lo lắng vì anh rất ổn.
Chỉ cần em đừng có quay lưng với anh thì cái gì cũng được cả."
"Anh ở sau lưng tôi mà mèo mả gà đồng thì tôi không chỉ quay lưng không đâu biết chưa.
Tôi còn cho anh biết thế nào là sống không bằng chết nữa đó."
"Được rồi! Anh tin em mà, để yên cho anh ôm em, chúng ta ngủ một giấc thật ngon đi.
Anh nhớ em đến phát bệnh luôn rồi."
Phí Anh nghe mấy lời này thì cảm thấy thành tựu vô cùng.
Đừng nói cậu là đàn ông thì không có cửa giữ chân Diệp Châu, có khi chuyện cậu là đàn ông còn lại là lí do khiến hắn không dứt ra được ấy chứ.
Nghĩ thế nào cũng thấy toản thân giống như ánh mặt trời vậy, dương quang phát sáng đến chói lòa.
"Chị ta không bắt anh chịu trách nhiệm à? Tốt như vậy?"
"Đừng nhắc tới người khác, anh khó chịu lắm."
Phí Anh cảm thấy có chút tủi hờn, rõ ràng là Diệp Châu ôm ấp người ta bị cậu bắt được nhưng hiện tại lại phản ứng giống như cậu là một bà cô nhiều chuyện như vậy.
Nghĩ thế nào cũng không cam lòng cho nên dứt khoát đẩy hắn ra khỏi người mình mà giận dỗi một phen.
"Nhích ra bên kia đi, tôi thấy nóng đó.
Anh thích ôm như vậy thì về nhà mà ôm."
"Lại giận?"
"Không giận, sao tôi phải giận mấy chuyện không đâu.
Toàn là anh tự đa tình thôi, anh nghĩ tôi là ai hả?"
Diệp Châu nhìn Phí Anh quay lưng về phía mình giận dỗi thì có chút trúc trắc.
Hắn với tay kéo cậu vào lòng mà ôm, miệng ghé sát vào bên tai cậu mà thì thầm mấy câu ấm áp.
"Em giận cũng được nhưng tuyệt đối không được nói chia tay đâu.
Em không ôm anh cũng được nhưng để cho anh ôm.
Trong tim này toàn là em thôi, nếu mà em rời bỏ anh thì có khác gì em móc quả tim này ra đem vứt.
Con người không có tim thì chết còn gì nữa, phải không?"
"Dẻo miệng..."
Diệp Châu ôm Phí Anh từ phía sau, cử chỉ giống như muốn mang người trong lòng giấu đi để chẳng có ai làm tổn thương cậu nữa.
Nếu ai hỏi điều mà hắn muốn làm nhất ở hiện tại thì hắn cũng không do dự mà trả lời.
Điều mà hắn muốn nhất đó là đem cậu rời khỏi nơi này, sống ở đâu cũng được, nghèo khổ cũng được nhưng ít ra còn được sống đúng với chính mình.
"Em có yêu anh không?"
"Không yêu!"
"Không yêu anh sao?"
"Đúng vậy! Không yêu, không yêu, không yêu..."
Hắn hôn lên tóc cậu sau đó an ổn nhắm mắt lại.
"Sau này sẽ yêu anh chứ?"
"Không!"
"Vậy chỉ cần ở bên anh thôi, để anh được yêu em là được rồi."
Hai người nói những lời bâng quơ như vậy nhưng trong lòng triệt để thấu hiểu đối phương đối với mình còn hơn cả một chữ yêu.
Bất quá trong tình yêu luôn phải đối mặt với vô vàn những khó khăn, mà khó khắn lớn nhất đó lại là sự tin tưởng.
Diệp Châu đối với Phí Anh là hoàn toàn tin tưởng, còn Phí Anh đối với hắn lại dè chừng một cách âm thầm.
Trong suy nghĩ của cậu ranh giới giữa tin và không tin hắn thực sự mong manh vô cùng.
Tưởng như một ngày nào đấy sóng gió ập đến nếu như tình yêu không đủ lớn nhất định sẽ vì hoài nghi mà buông tay.
Mấy ngày này ba Lý lại chó chút dễ dãi với hắn.
Dường như cả hơn một tuần trôi qua rồi ông không ép buộc hắn ở trong nhà nữa mà đã cho phép hắn tới công ty tiếp tục làm việc với Diệp Phong.
Còn nhà họ Tô sau khi xảy ra cự cãi trong bữa cơm tối hôm đó thì dứt khoát đòi mang con gái về.
Không dừng lại ở đó họ còn tạo ra sức ép cho ba mẹ Lý vì hành động lỗ mãng của Diệp Châu đối với gia đình họ.
Mỗi ngày đều nói sẽ phơi bày ra các mặt báo để ai ai cũng biết con trai nhà họ Lý là loại người dám làm không dám chịu.
Mấy chuyện riêng tư thế này thì cũng không mấy ảnh hưởng tới việc kinh doanh, nhưng nó là lại thành công đem danh dự của cả một gia đình vấy bẩn.
Điều này ít nhiều cũng khiến người ta đem ra bàn tán, dò xét, về lâu về dài có thể trở thành một hạn sạn đạo đức khó mà rửa trôi hết được.
"Nhà họ Tô cũng quá thực dụng rồi, không lý nào lại vì chuyện đó mà lôi nhau lên mặt báo chứ.
Gia đình chúng ta xưa nay làm ăn đàng hoàng lại là người có tiếng nói trong giới, vì chuyện này mà làm mất đi uy lực kể ra cũng có chút nuốt không trôi."
Ba Lý trong thư phòng bàn bạc qua một chút với Diệp Phong.
Dù sao thì anh cũng là con trưởng, việc lớn việc nhỏ cũng phải giải quyết mới được.
"Chuyện của Diệp Châu, thực ra con nghĩ nó cũng không có cái gì phải làm to chuyện lên cả.
Nó nói là nó không hành động như vậy, nhưng con nghĩ cho dù hai đứa có như vậy đi chăng nữa cũng không có gì là nghiêm trọng.
Đều là tự nguyện, tụi nó cũng đều lớn hết cả rồi đâu phải là Diệp Châu ép buộc con bé đâu.
Con nghĩ ba mẹ cũng nên suy nghĩ cặn kẽ một chút, đừng vì những cái hào nhoáng nhất thời mà làm gia đình xáo trộn."
"Ý của con là sao? Con là đang tiếp tay cho em con làm một thằng sở khanh đấy à?"
Diệp Phong biết là ba mình sẽ không dễ dàng chấp nhận được ý kiến của anh.
Nói kiểu gì cũng thấy chuyện tình cảm là chuyện tự nguyện giữa hai người, hoàn toàn không có lý do gì phải ép uổng như vậy.
"Con không phải đang tiếp tay mà là đang nói thực tế.
Con cảm thấy Tô Duệ ở nhà chúng ta lâu như vậy giống như đang cố gắng tạo mối liên hệ với Diệp Châu chứ không đơn thuần chỉ là do ba mẹ muốn đâu.
Con bé đó con có cảm giác rất không bình thường, nhưng mà hiện giờ có nói gì ba mẹ cũng đều bác bỏ cả.
Cho nên con xin phép dừng ở đây, vẫn mong ba suy nghĩ cặn kẽ một chút, Diệp Châu nó thực sự rất tội nghiệp."
Cuộc nói chuyện của hai người cũng mau chóng kết thúc.
Ba Lý thấy hôn sự này vừa tốt lại vừa thu được lợi ích không nhỏ thế nhưng càng ngày ông càng cảm thấy người nhà họ Tô đang thực sự muốn tính kế cho nên cũng có chút băn khoăn.
Nếu như nhà họ Tô đang tính kế thì hôn sự ngày cũng không cần thiết phải tiến hành.
Không có một Tô Thị nhỏ bé thì nhà họ Lý cũng vẫn lớn mạnh như thường.
"Có khi nào mình lại tính toán sai bước này hay không? Diệp Phong nói đúng, nhà họ Tô những lúc khác không thấy mặt mũi, hiện tại có chút chuyện nhỏ lại đòi sống đòi chết muốn tiến hành hôn sự.
Thật là tức chết con với cái, không ra một cái gì cả."
Nhưng mọi chuyện đâu chỉ có thế, cứ nghĩ như vậy là đã xong xuôi rồi nhưng lại âm thầm phát nổ lúc nào không hay.
Chuyện con cái cũng không có gì ảnh hưởng tới gia đình hai bên, đều là do bản thân hai người tự nguyện vân vân rồi mây mây.
"Con cũng nên thu xếp rồi nói với nhà bên đó đi."
"Con không biết phải tiếp tục trở về đó như thế nào cả."
Ông Tô tức giận lấy tay đập mạnh xuống bàn rồi nhìn Tôi Duệ như thể đang nhìn một công cụ kiếm ra tiền vậy.
Mặc dù là quan hệ huyết thống thế nhưng mà họ Tô lại nặng về tư tưởng trọng nam khinh nữ.
Tô Duệ cũng vì điều này là biến đổi đi cái bản chất ban đầu của mình.
Cô ta làm tất cả mọi thứ chỉ để mong muốn một ngày nào đó sẽ có thể đứng ngang hàng với các anh trai mình, có tiếng nói trong gia đình mà thôi.
"Con đừng có nói với ba là con không làm được? Chẳng phải là đã ăn nằm với nó rồi sao? Cái thai này cũng đã thành hình rồi còn không mau trờ về đó nói chuyện."
"Nhưng mà phản ứng của nhà họ Lý như vậy con sợ..."
"Nếu như con muốn nhà họ Tô sụp đổ và con trắng tay thì cứ việc sợ hãi đi.
Dù sao thì đây cũng là con của Diệp Châu, dù nó không muốn kết hôn thì cũng phải có trách nhiệm với đứa bé này.
Nhà họ Lý chắc chắn sẽ đối với đứa trẻ này rất tốt, nói không chừng gia tài mà nó được thừa hưởng cũng đáng kể lắm."
Tô Duệ không dám nói bới cha mẹ mình rằng cái thai này thực chất không phải của Diệp Châu.
Nếu họ biết thì chắc chắn sẽ không để cho cô ta yên ổn, nhất định sẽ mỗi ngày đều đay nghiến thậm chí là sẽ bắt cô ta bỏ đứa bé này đi và tính toán kế sách khác.
"Không phải ngày xưa con nói rằng Lý Diệp Châu không có ý chí cho nên con không muốn buộc tương lai của mình vào nó hay sao? Ba nhớ ngày đó người mà con muốn là Lý Diệp Phong nhưng mà có vẻ như con không đủ sức để với tới nó.
Nếu không thể trở thành con dâu trưởng, là vợ của người thừa kế của nhà họ Lý thì Diệp Châu cũng không phải là lựa chọn tệ mấy.
Cho dù nó không có sự nghiệp và địa vị bằng Diệp Phong nhưng mà khối tài sản sau này nó được thừa kế cũng rất lớn đó."
"Con hiểu rồi, con sẽ cố gắng hoàn thành trách nhiệm của mình để ba không thất vọng."
"Tốt lắm!"
Lại nói về ngày trước, khi mà Tô Duê và Diệp Châu vẫn còn hẹn hò.
Thực ra cô ta không phải là yêu Diệp Châu quá nhiều, tất cả cũng chỉ vì cái bản tính muốn vượt trội của mình mà thôi.
Xét về tất cả thì Diệp Châu khi đó tuy không quá xuất sắc nhưng hắn lại xuất thân nhà giàu.
Cha mẹ hắn là người có địa vị trong giới kinh doanh, hắn lại là người có dương mặt đẹp khiến bao nhiêu người phải đỏ mắt ghen tị nếu như cô ta hẹn hò với hắn.
Nói không có tình cảm thì cũng không đúng, Tô Duệ ngày đó cũng yêu Diệp Châu nhưng tình cảm của cô ta thực sự không thể so bì với hắn được.
Người mà cô ta muốn là Diệp Phong, một người dường như có tất cả mọi thứ mà người khác mong muốn.
Thực ra so với việc yêu một ai đó hết lòng hết dạ thì cô ta lại thích một cuộc sống thực tế hơn.
Một cuộc sống mà ở đó cô ta vừa có tiền lại vừa có địa vị.
Nếu như có thể ở bên cạnh Diệp Phong trở thành con dâu trường của nhà họ Lý thì chắc chắn cha mẹ cô ta và anh trai của cô ta sẽ không thể xem thường cô ta nữa.
Diệp Châu thì chỉ để yêu, hắn thưc sự không thể bảo đảm lợi ích cho cô ta như Diệp Phong được.
Ngày đó khi dứt khoát lựa chọn chia tay Diệp Châu để du học nước ngoài thực ra Tô Duệ đã muốn dùng cơ hội đó để tiếp cận Diệp Phong ở một nơi xa lạ.
Xui thay, Phí Dĩnh lại cùng đến cho nên cô ta không có cơ hội đến gần Diệp Phong.
Sau đó anh lại hẹn hò với Tiểu Nhiệm, một tiểu thư danh giá khác mà cô ta có nằm mơ cũng không dám lật đổ.
"Tại sao cuộc đời lại đối với tôi bất công như vậy?"
Yên ắng qua một thời gian không thấy nhà họ Tọ đả động gì nữa thì bỗng một ngày đẹp trời họ một lần nữa ghé thăm.
Lần này khác với lần trước, chưa thấy người đã nghe thấy tiếng mắng chửi quở trách nhà họ Lý ăn ở thất đức.
Người làm trên dưới ai nấy đều không hiểu sự tình cho nên cũng không dám nán lại mà tản nhau ra chỗ khác.
Diệp Châu hiện tại đang cùng Diệp Phong ở công ty làm việc cho nên hoàn toàn không biết ở nhà có biến.
Ông bà Tô mang theo Tô Duệ ngồi ở trước mặt ba mẹ Lý mà lớn giọng nói.
"Anh trước kia đều nói anh dạy con đáng hoàng, luôn dạy chúng trở thành người có trách nhiệm mà bây giờ anh nhìn xem..."
Ông Tô ném một sấp giấy khám từ bệnh viện sang trước mặt ba mẹ Lý yêu cầu họ mở ra đọc thật kỹ.
Ba mẹ Lý cũng là không biết có chuyện gì xảy ra, trong lòng có chút nghi hoặc nhưng không chắc chắn.
Cho đến khi đọc được nội dung của sấp tài liệu trong tay thì giống như muốn ngã ngửa.
Tô Duệ vậy mà đã mang thai hơn một tháng rồi.
Mẹ Lý ngồi sững sờ nhìn cô ta sau đó thì căn cứ theo thời gian xảy ra chuyện kia thì cái thai này thực sự là của Diệp Châu.
Cả khoảng thời gian hai người phát sinh quan hệ lẫn chẩn đoán của bác sĩ quả thực không lệch đi đâu được.
"Duệ Duệ! Cái này là sự thật sao? Cháu đang mang giọt máu của Diệp Châu thật sao?"
Tô Duệ từ đầu tới cuối đều là ngồi im không nói, thấy mẹ Lý hỏi mình thì bắt đầu sụt sùi mà gật đầu.
"Vâng thưa bác, ngày trước bác nói không cho phép cháu uống thuốc cho nên cháu nghe lời.
Hiện tại đứa nhỏ đã gần bảy tuần tuổi rồi, Diệp Châu lại nhất quyết không chịu thừa nhận, cháu thực sự sợ lắm."
Ba Lý ôm mặt mà không nói được một lời nào.
Mới mấy hôm trước ông còn cho rằng bản thân mình có lẽ đã quá khắt khe với Diệp Châu, còn cho rằng nhà họ Tọ đang cố tình tính kế với Lý gia.
Hiện tại cầm kết quả cùa bệnh viện trên tay thì ông lại càng thêm bẽ bàng.
Đứa con trai này thực sự là không cách nào tin tưởng được nữa.
Năm lần bảy lượt đem gia đình đẩy vào thế bị động và khó xử chưa nói, hắn còn tự tay mình bôi tro trét trấu vào mặt cha mẹ mới vừa lòng.
Ba Lý không kìm được giận dữ mà quát tháo ầm ĩ khiến ai có mặt cũng phải sợ thêm vài phần.
"Gọi ngay cái thằng súc sinh đó về đây, gọi nó về ngay cho tôi!"
Chú Ngô quản gia nghe ông chủ mình nổi cơn thịnh nộ thì lo lắng chạy xuống nhà dưới gọi điện tới công ty cho Diệp Phong.
Diệp Phong vừa mới tổ chức xong một cuộc họp cổ đông hiện tại còn đang bù đầu bù cổ với công việc.
Sau khi nhận được thông báo từ quản gia thì anh giống như cả người đều cứng không cách nào phản ứng nổi.
"Chuyện gì thế này? Sao lại tới mức này rồi? Thật là không thể chống đỡ được."
Diệp Phong nhanh chóng tới phòng làm việc của Diệp Châu, lúc này hắn vẫn còn đang chăm chú hoàn thành dự án của mình.
Hình như hắn vẫn chưa biết ở nhà đang loạn thành một đoàn vì tin tức động trời kia liên quan tới hắn.
Thấy Diệp Phong tới tìm thì hắn có chút ngạc nhiên mà hỏi.
"Anh hai có chuyện gì?"
Lời vừa dứt Diệp Châu bất ngờ ăn ngay một bạt tai vào mặt đến muốn liêu xiêu đứng không vững.
"Anh hai! Sao anh đánh em?"
Diệp Phong cả người nóng đến cực điểm mà túm lấy cổ áo hắn quát.
"Mày còn hỏi nữa hả? Mày như vậy thì còn ai dám tin lời mày nữa đây, thằng khốn nạn này."
Nhận lời mắng chửi từ Diệp Phong mà mặt Diệp Châu vừa bất ngờ lại trở nên ngây ngốc đến tội nghiệp.
Hắn thực sự không biết anh là đang nói đến chuyện gì, cũng không nghĩ ra được bản thân đã làm cái gì quá đáng.
"Anh nói em như thế nào? Em đã làm cái gì sao anh không nói rõ? Anh không nói làm sao em có thể biết được là có chuyện gì."
Diệp Phong buông cổ áo Diệp Châu ra sau đó đánh thêm một cái vào người hắn mà nói rành mạch.
"Tô Duệ nó mang thai rồi, cái thai đó là của mày đấy.
Nhà họ Tô bây giờ đang ở trong nhà chúng ta chèn ép ba mẹ kia kìa.
Cút về mà nói chuyện với nhà họ đi, thực sự bực mình không chịu nổi nữa rồi."
Diệp Châu như lạnh đi, chuyện này có nằm mơ hắn cũng không dám nghĩ tới.
Tô Duệ mang thai con của hắn, chuyện đó không thể nào là sự thật được.
"Không thể như vậy được, không thể nào."
"Cút về nhà ngay đi!"
Diệp Châu cả người run đến lợi hại, hắn thậm chí còn không kịp tắt cả máy tính của mình mà vội vàng rời khỏi công ty về nhà.
Suốt cả quãng đường hắn lái xe về đều là hoang mang, không biết một lát nữa mọi chuyện sẽ đi về đâu khi mà hắn năm lần bảy lượt đều bị người khác ép đến không còn đường chạy như thế này.
Qua một lúc thì hắn cũng có mặt ở Lý gia, đối diện với nhà họ Tô đang không ngừng chỉ trích hắn cùng cha mẹ của hắn.
"Diệp Châu! Cậu có gan làm con gái tôi mang bầu hiện tại còn không chịu thừa nhận như vậy có phải là quá hèn hạ hay không?"
"Cháu không có, thực sự không có.
Tại sao lại cứ tìm cháu để quy trách nhiệm như vậy?"
Ông Tô nóng nảy bước đến thẳng tay cho hắn hai bạt tai rồi lớn tiếng chỉ trích.
"Mày muốn phủi trách nhiệm có phải không? Kết quả khám cũng đã có rồi mà còn già mồm như vậy.
Hay là mày đang cố tình nói con gái tao bắt mày đổ vỏ đây hả? Mày là loại đàn ông kiểu gì, không có dạy sao?"
Tô Duệ khóc đến thảm mà đến ôm lấy ông Tô ngăn cản.
Cô ta vừa can ngăn vừa khóc đến hít thở không thông.
Không cần biết Diệp Châu có thừa nhận hay không, biểu hiện này thành công lấy được lòng tin của mẹ Lý rồi.
"Ba đừng đánh anh ấy nữa, coi như là con dại dột đi.
Chúng ta về thôi đừng ở lại đây thêm nữa."
Ba Lý thấy Tô Duệ như vậy thì nhịn không được giật lấy cổ áo Diệp Châu trút giận.
Ông vì quá tức giận mà trước mặt mọi người đánh hắn đến thừa sống thiếu chết.
"Khốn nạn! Ngu dố! Cả đời mày chỉ có biết đi gây họa là giỏi thôi.
Bây giờ đã như thế này rồi mày còn ở đó mà già mồm ra nói cái gì? Quỳ xuống!"
"Bác Lý! Bác đừng đánh anh ấy nữa mà, nếu bác muốn đánh thì cũng đánh cháu luôn đi.
Bởi vì chuyện này là chúng cháu tự nguyện."
Diệp Châu nghe đến hai chữ tự nguyện mà hai mắt như đỏ lên đầy oán hận.
Hắn không thể tin được là Tô Duệ có thể nói ra điều này mà không cảm thấy ngượng.
Đó chính là suy nghĩ của Diệp Châu lúc bấy giờ.
Hắn cho đến hiện tại thì đã không cách nào tự mình cứu mình được nữa cho nên tính tình nóng nảy bộc phát hướng Tô Duệ đầy hàn ý.
"Cô nói đi, đứa bé này rốt cuộc là của ai? Nó không phải của tôi có đúng không? Đúng không?"
Tô Duệ nhìn Diệp Châu đến đỏ cả hai mắt.
mặc dù hiện tại cô ta rất sợ hắn nhưng đến chết vẫn quyết tâm ép hắn phải nhận kết quả này.
Biểu hiện càng giống như uất ức đến cực điểm mà hướng hắn đáp lời.
"Nó là con của anh, anh tạo ra nó lẽ nào anh không nhớ sao?"
"Cô...Tô Duệ, cô thực sự phải ép tôi đến mức này hay sao?"
Tô Duệ nhìn thẳng vào mắt Diệp Châu mà oán hận nói.
"Nó là con của anh, đó là sự thật không thể nào chối bỏ được đâu.
Giống như anh từng nói, nếu như muốn chết thì tự mình chết đừng nói cho người khác biết làm gì."
Nói rồi Tô Duệ đứng lên cúi đầu chào ba mẹ Lý rồi cùng ba mẹ mình rời khỏi Lý gia.
Đây còn hơn là một cú vả vào giữa mặt gia đình họ.
Nhà họ Tô đơn thuần chỉ là tới đây làm cho gia đình họ bẽ mặt, còn lại thì không đề cập tới.
Mẹ Lý nhìn Diệp Châu đầy thất vọng sau đó thì ngồi dựa vào một người làm trong nhà mà yếu ớt nói.
"Bây giờ phải làm sao đây? Nhà bọn họ còn không cho chúng ta nhận con cháu, sao mà ông trời lại đối xử bất công với gia đình này như vậy? Diệp Châu! Con đã thấy hậu quả mình gây ra chưa hả? Máu mủ nhà họ Lý bây giờ còn không cách nào nhận, họ nói nhà chúng ta thất đức cũng đâu có chỗ nào sai đâu, trời ơi là trời..."
Sau khi nhà họ Tô rời khỏi thì cả Lý gia lại một lần nữa chìm vào nặng nề.
Diệp Châu ngồi bất động một chỗ, hoàn toàn không có một phản ứng nào.
Ba Lý sau một hồi đau đầu thì cuối cùng cũng quyết tâm phải dạy dỗ lại hắn một trận nhớ đời mới chịu được.
Trong lúc mọi người còn đang không biết phải làm thế nào thì đã nghe tiếng quát như sấm vang lên.
"Mày bước vào trong thư phòng, hôm nay tao cho mày chết."
"Ông lại định làm gì nó nữa? Muốn giết thì giết tôi luôn đi!"
Ba Lý không đáp lời của vợ mình mà đứt khoát hướng hắn ra lệnh.
"Bước vào ngay cho tao!"
Ba Lý tức giận tự mình đi vào trước, Diệp Châu ngồi thừ ra một lúc cũng đứng dậy đi vào theo.
Mẹ Lý sợ hắn sẽ như lần kia bị đòn đến nằm liệt giường thì vội vàng kéo tay hắn lại.
"Diệp Châu! Mẹ xin con, đừng chống đối ông ấy nữa.
Con thương mẹ đi đừng chọc ông ấy nữa.
Con nhất định là chịu không nổi mấy roi đó đâu, mẹ cầu xin con đừng cứng đầu nữa."
Diệp Châu nhìn mẹ mình khóc đến khổ sở như vậy thì không đành lòng mà an ủi.
"Mẹ đừng lo, ba sẽ không đánh chết con đâu.
Ngoại trừ là con muốn chết, nếu không cũng chẳng ai giết con được mà.".