Mặc dù đã rất nhiều lần tự hứa với bản thân rằng sẽ không bao giờ để cơ thể này tổn thương thêm nữa nhưng Diệp Châu vẫn không làm được.
Hắn vừa mới hồi phục lại tâm trạng vì Phí Anh đã tha thứ và nói muốn tin tưởng ở hắn.
Nhưng sự việc lại đến mức này, hắn không nghĩ là cậu còn đủ kiên nhẫn để nghe hắn giải thích nữa.
Cứ thế mà cảm xúc lại một lần nữa trượt dài xuống hố sâu tuyệt vọng.
Diệp Châu cũng lấy hết can đảm bước vào thư phòng của ba mình.
Cảm giác sẵn sàng để ăn đòn nó thực sự không tốt một chút nào.
Không thể phủ nhận được là hắn thực sự rất sợ phải ăn đòn bằng chiếc roi da đó.
Bàn tay hắn run rẩy nắm tay nắm cửa mà không dám mở nó ra.
Ở phía trong phòng ba Lý quát lớn khiến hắn giật mình, cuối cùng cũng không tránh được cũng phải đối mặt.
Hắn vừa bước vào đã lật đật đi tới trước ba mình quỳ xuống chịu phạt.
"Đứng lên, tự mình chốt cửa vào.
Hôm nay cho dù có là ông trời cũng không cứu được mày đâu."
Diệp Châu chậm chạp đứng lên chốt lại cửa sau đó quay về đúng vị trí ban nãy tiếp tục quỳ xuống.
"Ba nghe con nói, chuyện mà con không làm con nhất định không thể nhận được.
Ba đã từng dạy con như thế nào thì con luôn làm theo lời ba như vậy.
Con không có làm chuyện đồi bại đó với Tô Duệ.
Cô ấy nói dối, con không tự nguyện, chúng con không có tự nguyện.
Đứa bé đó không phải của con, là cô ấy ép con phải chịu trách nhiệm."
Một roi giáng xuống khiến Diệp Châu cắn răng chịu đựng.
Hai bàn tay hắn nắm chặt áp chế cơn đau chạy dọc sống lưng.
Hắn cảm thấy vẫn còn trụ được cho nên nhất định phải nói ra lý lẽ của chính mình.
"Con không phải là một đứa tài gỏi nhưng ít ra con không phải là một tên sở khanh.
Con đã nói rất nhiều lần rồi tai sao mọi người lại không chọn tin tưởng con?"
"Tin tưởng mày để mày năm lần bảy lượt đem danh dự của cả gia đình ra làm trò cười như vậy à?"
Chiếc roi da lần thứ hai đánh xuống, lần này nó không vì những lý lẽ của Diệp Châu mà nhẹ đi một chút nào.
Trên trán hắn đã lấm tấm mồ hôi, hắn chắc là không chịu nổi thêm mấy roi nữa.
Khó khăn lắm hắn và Phí Anh mới có thể hàn gắn cho nên không thể vì không chịu được mấy roi này mà phủi bỏ tình yêu hắn bền bỉ bảo vệ được.
Hắn không thể bỏ cậu lại một mình, nếu không thể trả lại cho cậu cuộc sống của trước kia thì có chết cũng không thể buông tay được.
"Nếu nhà họ Tô nhất quyết bắt con chịu trách nhiệm thì con có thể xem đó là con của mình mà chịu trách nhiệm với nó.
Con cò thể nhắm mắt chịu trách nhiệm cho đứa bé nhưng con dứt khoát không cùng Tô Duệ kết hôn."
"Mày mới nói cái gì?"
"Con nói là con sẽ không cùng Tô Duệ kết hôn.
Còn đứa bé, nếu như cô ấy nhất quyết bắt con phải nhận thì con sẽ chịu trách nhiệm với nó.
Con chỉ kết hôn với người mà con yêu thôi.
Nhận một đứa trẻ khác làm con nuôi cũng được, xem như là con làm một viêc tốt cho những kẻ cố tình muốn vùi dập con."
Ba Lý quất liền hai cái vào người Diệp Châu, tưởng tượng như không còn muốn chừa cho hắn nửa cái mạng vậy.
"Thứ của mày thì nói yêu đương với ai? Hay là mày muốn cùng thằng ranh con kia phá nát cả cái nhà này mày mới chịu.
Chúng mày không biết xấu hổ hay gì mà mở miệng ra nói yêu đương hả? Còn đứa bé là con của mày thì mày phải nhận, mày không thể nói ra những lời hư đang bán phát lòng tốt thế được đâu."
"Có gì phải xấu hổ? Chúng con không phạm pháp, không ăn cướp của ai thì sao phải xấu hổ? Nếu mà có một chút khó khăn mà chọn từ bỏ nhau, không có dũng khí đi tới cuối cùng đó mới đáng xấu hổ.
Con cả đời này nhất quyết không lấy vợ, cho dù ngày mai có mười người tới nói họ có thai với con thì con cũng sẽ vậy thôi.
Họ muốn con chịu trách nhiệm với đứa bé thì con sẵn sàng, cứ xem như con làm từ thiện nuôi nấng chúng.
Nhưng muốn con chịu trách nhiệm với sự dối trá của họ thì đừng có mơ."
Ba Lý tức giận lùa hết đồ đạc trên bàn xuống tạo thành một mớ hỗn độn xung quanh Diệp Châu.
Ông càng nghe hắn nói càng cảm thấy bản thân không có biện pháp khiến hắn tu tâm dưỡng tính lại được nữa, vậy nên chỉ còn cách đánh liên tiếp mấy roi vào người hắn.
Diệp Châu không quỳ nổi nữa mà nằm sạp xuống sàn nhà, cả người đều co lại giống như cố gắng hết sức bảo vệ lấy mình.
"Tao không cần biết cái lý lẽ của mày là nghĩa lý gì.
Ngay ngày mai phải có câu trả lời đàng hoàng cho nhà bọn họ.
Mày không muốn kết hôn cũng phải kết hôn, đừng hòng ở trước mặt tao mà chống đối.
Họ tới tận đây chỉ tận mặt mày mà mày vẫn còn muốn mị hoặc ai đây?"
Ba Lý trong đầu đã sớm tính toán sẽ cùng nhà họ Tô thương lượng thêm một lần nữa để cứu vát sự tình.
Cho dù có dùng cách nào đi chăng nữa cũng nhất định phải giải quyết chuyện này một cách êm đẹp.
Không cần biết lời của Diệp Châu có bao nhiêu là thật, chỉ cần trong bụng của Tô Duệ thực sự là máu mủ của Lý gia thì hắn phải làm tròn trách nhiệm với cô ta.
"Chừng này roi vẫn chưa ngấm được vào đầu mày cái gì đâu.
Mày tốt nhất là quên cái tình yêu vớ vẩn mà mày tôn thờ đó đi.
Phí Anh nó là đàn ông, cho dù nó có yêu mày cũng không thể nào tự nguyện lui về phía sau mà làm một thằng ăn bám.
Bởi vì nó không phải phụ nữ cho nên cả đời này nó vĩnh viễn sẽ không an phận mà chăm lo cho mày giống như những gia đình bình thường khác.
Mày đây là đang ảo tưởng cái gì về thứ tình yêu đó vậy? Nó tuy nhỏ tuổi nhưng suy nghĩ của nó có khi còn nuốt được một thằng ngu dốt như mày đấy biết chưa hả con? Cố chấp đâm đầu vào nó cũng chỉ có thiệt thân thôi.
Nó là con trai nhà họ Phí đương nhiên lợi ích nó đạt được sẽ chẳng bao giờ dành cho nhà họ Lý đâu."
Ba Lý nói xong thì rời khỏi thư phòng, để mặc cho hắn nằm ở đó co quắp chịu đựng những cơn đau đang không ngừng tìm tới.
Phía bên ngoài chú Ngô quản gia đã đợi sẵn để xem vết thương cho hắn.
ông đã ở ngôi nhà này bao nhiêu năm, cũng chứng kiến hắn trải qua không ít chuyện mà không thể ra mặt nói giúp.
Thấy hắn nằm ở trên sàn nhà bất động thì không khỏi đau lòng.
"Có đau lắm không? Có đứng dậy nổi không? Sao ông chủ lại đánh cậu ra nộng nỗi này cơ chứ."
"Chú Ngô!"
"Tôi nghe đây!"
Diệp Châu bật khóc, nước mắt chảy tràn ra hai bên mang tai mà khó khăn nói.
"Tại sao họ lại không chịu tin cháu? Cháu thực sự không quan trọng với mọi người sao?"
Chú Ngô hai tay run rẩy vén lớp áo sơ mi đã tưa mấy đường chỉ mà xem xét vết thương cho Diệp Châu.
Ông đã theo nhà họ Lý khi Diệp Châu chỉ mới mấy tuổi, tâm tính hắn thế nào có khi ông còn rõ hơn cả cha mẹ của hắn.
Nhìn gần chục vết roi dài trên lưng hắn đã rỉ máu sưng tấy thì không cầm được nước mắt mà nói.
"Tôi tin cậu, từ bé tới giờ tôi luôn tin cậu mà.
Cậu vẫn luôn là một đứa trẻ thật thà, chỉ là người khác không nhìn thấy thôi."
Diệp Châu cả người rã rời không muốn động đậy.
Hắn chịu đòn cũng nhiều rồi nhưng cảm giác chịu phạt xong không thể làm gì được như bây giờ khiến hắn cảm thấy tệ vô cùng.
Cảm giác này thực sự còn hơn là chết.
Diệp Phong nhận được điện thoại từ nhà tới thì giống như ngồi trên đống lửa.
Anh biết chắc chắn Diệp Châu sẽ bị đánh, nhưng lần này có lẽ là hắn không thể nào khiến cho mọi người tin tưởng được nữa.
Kết quả đều rõ ràng rồi, mọi thứ đều không thể nào chối cãi.
Sóng gió cứ như vậy mà tự nhiên ập tới chẳng hay biết trước.
"Chẳng còn cái gì cứu vãn được nữa."
Chưa khi nào mà anh lại sợ trở về nhà như lúc này.
Cảm giác sắp sửa phải nhìn thấy bi kịch từ chính nơi mà mình từng cho là an toàn nhất thực sự không cách nào diễn tả được.
Mọi thứ cứ như vậy đổ dồn lên người Diệp Châu, không một lý do, không một lời giải thích.
Chuyện đến nước này thì cho dù anh có muốn giúp hắn cũng chẳng còn cách nào.
Phí Anh nếu biết được thì sẽ ra sao? Nhà họ Phí sẽ như thế nào tạo áp lực lên hai người bọn họ? Cố chấp không chịu buông tay để đến bây giờ lại xảy ra cớ sự này, cho dù có yêu gấp mấy cũng chẳng thể nào còn đủ lòng tin để tiếp tục nữa.
Diệp Châu day day ấn đường của mình sau đó gọi điện cho Phí Dĩnh.
Anh muốn nói cho cậu biết sự tình nhưng mà ngay cả người mà anh thương thế này anh cũng không cách nào nói một cách rành mạch được.
"Dĩnh! Tô Duệ có thai rồi, là con của Diệp Châu."
Ở đầu bên kia Phí Dĩnh gần như chết đứng, cậu lặng một lúc thì nhịn không được chửi bậy vào trong điện thoại.
"Mẹ nó! Thằng chó khốn nạn."
"Dĩnh..."
Điện thoại cứ như vậy cắt ngang, Phí Dĩnh gần như không chịu được đả kích này mà đem giận dữ trút luôn lên đầu Diệp Phong.
Không cần biết thật giả, đúng sai có lẽ giờ phút này Phí Dĩnh sẽ vì em trai mình và bắt Diệp Châu phải trả giá.
"Thằng khốn nạn! Mày chết với tao, dám làm cho Anh Anh khổ sở như vậy thì mày đừng hòng sống yên ổn.
Thứ bạn đểu, mẹ nó đểu đến thế là cùng!"
Diệp Phong đã phải nói hết lời thì Phí Dịnh mới chịu bình tĩnh lại.
Hai người mỗi ngày đều liên hệ nhau cho nên bất kể là chuyện gì họ cũng là người biết rõ nhất.
Đối với chuyện này họ cũng chỉ là người ngoài cuộc.
Mặc dù là anh em nhưng mà chuyện tình cảm riêng không phải cứ muốn xen vào là được.
"Em cảm thấy bất lực quá đi thôi.
Tạo sao mọi thứ đang tốt đẹp như vậy mà phút chốc lại chẳng ra làm sao cả.
Em muốn tin tưởng Diệp Châu lắm chứ nhưng mà sao nó cứ khiến em bất an thế này."
"Nghe anh nói này, trừ khi chuyện đó ảnh hưởng trưc tiếp đến gia đình thì hãy can dự.
Còn lại hãy để tụi nó tự lo liệu lấy được không? Đôi khi mình lo lắng mà xen vào giải quyết sẽ chẳng đem lại kết quả gì đâu, có khi sẽ khiến mọi thứ tồi tệ hơn.
Chuyện của Diệp Châu anh cũng cần nó giải thích nhưng mà cũng không thể ép nó mãi được.
Em cũng biết là tinh thần của nó không tốt..."
"Em hiểu mà, em biết là anh lo cho Diệp Châu nhưng mà em cũng thương Anh Anh mà.
Em có thể đồng ý với anh sẽ không tính sổ với nó nhưng mà sớm muộn gì em cũng tìm nó để bắt nó nói cho rõ ràng.
Em không thể đồng ý tiếp tay cho Anh Anh đi theo nó để rồi nhìn thằng bé bị phụ bạc như vậy được."
Diệp Phong và Phí Dĩnh nói sẽ tạm thời dừng lại nhưng mà những lúc thế này họ lại không thể thiếu nhau được.
Tuy rằng đó là chuyện của em trai mình nhưng mà người làm anh cũng không có cách nào đừng ngoài cuộc.
"Em không biết phải cho Anh Anh biết chuyện bằng cách nào nữa.
Nhìn thấy nó cứ luôn hi vọng về kết cục tốt đẹp thì em thấy đau lòng quá.
Thực sự là nhiều lúc em nghĩ về Diệp Châu, nghĩ về những chuyện liên quan đến nó mà em uất hận không thể nào tả được.
Thậm chí còn có lúc em muốn ghét luôn cả anh, không muốn cùng anh dây dưa như vậy để rước ấm ức vào người."
"Đừng có giận cá chém thớt, em mà ghét anh thì anh sẽ chết cho em xem."
"Anh đừng có bắt chước nó, anh mà chết là em sẽ đào mộ anh lên đó.
Hức..."
Diệp Phong không thể nán lại nhà riêng của mình mà buộc phải trở về nhà sau sóng gió lần này.
Anh không thể bỏ mặc Diệp Châu một mình bởi vì chuyện này có thể sẽ làm ảnh hường tới tâm lý của hắn rất nhiều.
"Hôm nay anh không thể ở ngoài được, anh phải về nhà."
"Em cũng không thể nói dối ba mẹ để qua đêm bên ngoài mãi được.
Mạ cũng hỏi em mấy lần rồi cho nên em cũng không còn lý do nào tử tế hơn được nữa."
Diệp Phong nhìn Phí Dĩnh sau đó thở dài suy nghĩ, một lúc sau đó khi mà mọi sự đã thông rồi thì anh mới hướng cậu đưa ra đề nghị.
"Dĩnh!"
"Vâng!"
"Hay là chúng ta cứ tiếp tục vậy đi, đừng dừng lại nữa.
Anh...anh là...!thực ra bây giờ anh không thể ôm em thì cảm thấy rất trống trải.
Nếu...nếu mà không thể qua đem ở bên ngoài thì chúng ta có thể tranh thủ sau giờ tan làm.
Anh vẫn luôn tăng ca ở lại công ty rất trễ..."
Phí Dĩnh nghe đến đây là hiểu ý Diệp Phong rồi, bất quá cậu cảm thấy xấu hổ quá cho nên đánh vào ngực anh mấy cái quở trách.
"Công ty là chỗ làm việc mà anh lạm dụng như vậy không tốt đâu."
"Có phòng riêng."
"Kể cả có phòng riêng thì cũng...ưm...đừng anh..."
Diệp Phong thở ra một hơi thật mạnh sau đó cắn vào tai Phí Dịnh nói thật nhỏ.
"Trước khi anh về nhà thì chúng ta trả bài một chút đi."
"Nhưng mà..."
"Anh không kìm được, hứng quá rồi!"
Thế là cái giao kèo dừng lại của Diệp Phong và Phí DĨnh cũng chính thức hủy bỏ.
Chẳng vì sao cả, họ mỗi ngày muốn lên giường với nhau, quen thuộc cơ thể của nhau như vậy rồi thì chẳng cần thiết phải tạm dừng lại làm gì nữa.
Tình yêu vốn dĩ cũng chẳng có giới hạn nào cả, đúng hay sai cũng đều do hoàn cảnh mà thành, không phải đối với ai cũng giống nhau.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh khiến mọi người trở tay không kịp.
Phí Dĩnh thực sự không biết phải nói với Phí Anh chuyện này như thế nào cho nên cũng dứt khoát giữ im lặng.
Cậu không muốn cậu vừa tìm lại được chút niềm vui thì phải chịu đau khổ thêm nữa.
Duyên phận này cứ để cho hai người bọn họ tự định đoạt lấy.
Có thể ở bên nhau hay không không phải chỉ dựa vào may mắn của số phận mà còn là quyết tâm đi cùng nhau nữa mới đủ.
Phí Anh hiện tại vẫn còn chưa biết gì cho nên vẫn như thường ngày đợi Diệp Châu đến.
Suốt hơn một tuần nay hai người bọn họ ngủ cùng nhau đến nỗi lại quen hơi rồi.
Hôm nay cậu tự mình nấu ăn, bởi vì hắn có nói hôm nay sẽ đến sớm cùng cậu ăn cơm sau đó sẽ lại tranh thủ mà ôm ấp cho thỏa lòng.
Có điều tâm trạng hôm nay của cậu không được tốt lắm, không biết là điềm báo gì nhưng cậu cứ có cảm giác chán nản vô cùng.
Phí Anh ra siêu thị gần nhà thì mua thiếu đồ, về nhà tự mình nấu ăn thì chén rơi bát đổ.
Lọ mọ cả một buổi chiều rốt cuộc cũng chẳng ra đâu vào đâu.
Cậu mất kiên nhẫn mà gọi điện thoại cho Diệp Châu, Chẳng hiểu sao cậu lại muốn được nghe giọng của hắn vô cùng.
"Anh sắp đến chưa?"
Ở đầu bên kia Diệp Châu cố gắng không để cậu biết là hắn lại đang nằm một chỗ rồi.
Nhưng có cố mấy cũng không thể che giấu được vẻ mệt mỏi trong lời nói.
"Hôm nay anh không đến được, anh phải làm việc khuya lắm.
Em ăn cơm đi rồi đi ngủ sớm, chừng nào anh làm xong việc sẽ đến với em được không?"
Phí Anh nghe Diệp Châu nói vậy thì trong lòng buồn bã không ít.
Nhưng hắn vì công việc cậu cũng không có cách nào hướng hắn yêu cầu quá nhiều được.
Thấy giọng hắn có chút mệt mỏi thì cậu chỉ nghĩ là hắn bận công việc quá chứ chẳng nghĩ gì nhiều.
Đương nhiên là cậu xót cho hắn nên cũng không muốn làm hắn cảm thấy áp lực thêm vì mình nữa.
"Công việc thực sự nhiều lắm sao? Cũng đã sắp tan tầm rồi, anh có muốn ăn gì không em sẽ mang tới cho anh."
"Không cần đâu! Mẹ đã nhờ người mang đến cho anh rồi.
Em đừng lo anh không sao đâu, đừng mất công chạy tới đây làm gì.
Mẹ em lại vào bệnh viện, em chăm mẹ cả ngày rồi thì ở nhà nghỉ ngơi đi."
"Vậy...vậy em cúp máy đây, anh làm việc đi."
Lúc Phí Anh chuẩn bị cúp máy thì bên kia Diệp Châu lại khẩn trương mà nói.
"Anh Anh...khoan đã!"
"Sao...sao vậy? Anh còn có chuyện gì sao?"
Diệp Châu im lặng trong giây lát sau đó ở trong điện thoại hướng Phí Anh nói rõ ràng.
"Cho dù có chuyện gì xảy ra đi nữa em nhất định phải tin anh được không? Đừng bỏ rơi anh!"
Phí Anh nghe Diệp Châu nói mấy lời này thì càng thêm sốt ruột.
Chắc có lẽ là hắn đang lo sợ điều gì đó cho nên mới muốn cùng cậu giao kèo trước.
Cậu cũng là người có trực giác rất tốt, có thể sẽ cảm nhận được một vài chuyện trong tương lai gần.
"Có chuyện gì sao? Anh nói như vậy nghĩa là thế nào?"
"Không có gì, chỉ là anh muốn được em tin tưởng thôi.
Em cũng biết là anh không thoát khỏi lòng bàn tay em được mà."
Phí Anh cảm thấy cậu bắt đầu có những linh cảm chẳng lành.
Luôn luôn là như thế, mỗi lần sắp sửa xảy ra chuyện đều là như thế.
Nhưng lần này cậu tự cho mình một ngoại lệ tin tưởng Diệp Châu cho nên cậu đợi.
Đợi hắn một ngày, hai ngày thậm chí nguyên cả một tuần sau đó hắn cũng không tới.
Thay vào đó là là sự xuất hiện của Tô Duệ khiến cậu có chút hoài nghi.
"Chị tìm tới tận đây làm gì? Diệp Châu không có ở đây đâu mà tìm."
Tô Duệ nhìn Phí Anh đầy vẻ mỉa mai sau đó rất không lương thiện mà đem kết quả của bệnh viện ném vào người cậu.
Vẻ mặt của cô ta hiện tại rất đắc ý, thậm chí còn muốn thể hiện cho cậu thấy là cô ta đã hoàn toàn chiến thắng rồi.
"Mở mắt cho to ra mà nhìn, đọc cho thật kỹ vào."
Phí Anh không cần biết bên trong là cái gì liền nhanh chóng mở ra xem.
Lúc cậu nhìn thấy kết quả trong tờ giấy thì cả người lặng đi.
Cậu đủ thông minh để hiểu được dụng ý của Tô Duệ khi đưa cho cậu kết quả khám thai này là gì.
Có điều bản tính không chịu cúi đầu khiến cậu ngay trong giây phút này cũng thật bình tĩnh mà ném nó trả lại cho cô ta mà cười.
"Chị đưa tôi cái mớ giấy lộn này làm gì? Tôi đâu có lên giường với chị mà đưa tôi xem.
Hay là tìm không được cha đứa bé thì chó cùng dứt dậu muốn tôi đổ vỏ cho à?"
Tô Duệ không nghĩ tới Phí Anh sẽ bày ra thái độ này thì tức giận mà đáp trả lại.
"Phí Anh! Cái miệng của mày đúng là miệng chó, mày nghĩ mày có đủ khả năng đó hả? Thứ ti tiện như mày thì cả đời đều đứng sau hạnh phúc của người khác thôi.
Lại còn tơ tưởng lên giường với tao à? Mày không dám thừa nhận sự thật cho nên nói cùn như chó hoang thế?"
"Quao! Sao tôi thấy chị vẻ vang với điều này thế nhỉ? Chưa kết hôn mà đã có bầu, điều này đáng để tự hào lắm sao mà khoe khoang? Mà tôi thấy chị cũng óc chó thật, làm đủ mọi cách để lên giường với đàn ông sau đó lãi hả hê vì mang thao con của hắn.
Chị có bị ngu không vậy? Ngu quá thì đừng có liên lụy tới đứa trẻ, làm ơn để nó sinh ra thông minh một chút đi."
"Phí Anh! Mày đang xúc phạm tao đó!"
"Ghê gớm thật! So với việc chị gọi tôi là đĩ điếm thì cái này chả là gì đâu.
Tôi đã né tránh mấy lời tục tĩu đó rồi nên chị đừng để tôi phải cáu lên rồi gọi chị bằng mấy từ như thế.
Mẹ kiếp! Đang yên đang lành vác mặt đến đây làm gì?
Phí Anh cả người đều run vì nhận biết được bản thân mình có lẽ đã bị Diệp Châu phụ bạc rồi.
Có điều cậu sẽ không vì một kẻ bội bạc mà tự hạ thấp mình trước người khác, hơn nữa còn là một người khác vô cùng ngứa mắt.
Cậu tiến sát lại gần Tô Duệ sau đó trợn trừng mắt lên mà nói.
"Hạnh phúc của tôi là gì chị làm sao mà biết được.
Tôi đây chả quan tâm hạnh phúc của người khác là cái hình dạng gì đâu.
Cho nên chị bảo tôi đứng sau hạnh phúc của người khác là đứng sau thế nào? Tôi nói cho chị biết loại người như chị suốt đời chỉ có thể thèm thuồng với thành quả của người khác thôi.
Đối với tôi, kẻ nào phụ bạc lừa dối tôi đều là rác rưởi tuyệt đối không có cửa làm tôi bi lụy đâu."
Tô Duệ đẩy Phí Anh ra sau đó nhìn cậu mà cười nửa miệng.
"Mày không muốn biết đứa bé trong bụng tao là của ai à?"
Hai tay Phí Anh nắm chặt, triệt để áp chế sự mất bình tĩnh đang dần một lớn trong cậu.
Cậu rất muốn ngay lúc này mà bóp chết nữ nhân tâm địa thối nát kia, tốt nhất là diệt trừ không còn một mầm mống mới đủ.
"Tôi không quan tâm đâu, trừ khi đó là con tôi còn lại cho dù là con của thằng chệt tiệt nào cũng đối với tôi nửa điểm không liên quan."
"Đây là con của Diệp Châu, nghe rõ chưa? Đứa bé này là con của Diệp Châu đấy.
Loại như mày đừng bao giờ tự mình ảo tưởng quá nhiều.
Có giỏi thì cũng tự mình mang bầu đi rồi hãy nghĩ tới chuyện tranh giành với tao."
Phí Anh tự nhìn xuống dưới bụng của mình sau đó bày ra vẻ mặt rất tỉnh táo vỗ vỗ nó mà nói.
"Chị có giỏi thì đừng tự mình to bụng rồi tới đây nói chuyện thách thức tôi.
Tôi ấy hả, không cần mang bầu cũng chẳng cần tranh giành vẫn có thể trói Diệp Châu cả một đời.
Tôi không tự mình buông thì anh ta đừng hòng chạy thoát.".