Tình nhân là một loại danh phận mà chẳng ai trên đời này mong muốn mình phải nhận lấy.
Nhưng hai người cứ như vậy tự hạ thấp bản thân một chút để bên nhau theo một cách khó xử nhất.
Suy cho cùng thì trên đời này cũng tồn tại những người dùng danh nghĩa tình nhân để bảo vệ tình yêu mà mình đã hy sinh tất cả để đổi lấy.
Diệp Châu hay là Phí Anh cũng chẳng khác nhau.
Tình yêu của họ hiện tại chính là anh tiến một bước thì tôi lùi một bước.
Hoặc giả như không như thế thì cũng chính là cái dạng bước được chín bước nhưng nhất quyết không chịu cùng nhau bước nốt bước cuối cùng cho viên mãn.
Ở giữa họ còn tồn tại quá nhiều rào cản mà họ không thể cứ như vậy bước qua.
Cũng chính vì họ làm liều như vậy cho nên đối với nhà họ Lý lại không vừa mắt.
Mẹ Lý cho người đi theo Diệp Châu thì cũng biết được Phí Anh vẫn cố chấp cùng hắn dây dưa.
Một ngày hai mươi bốn tiếng thì họ dành ra hơn một nửa thời gian để cùng nhau ôm ấp làm bẽ mặt gia đình.
Bao nhiêu ngày theo dõi mà chẳng thể làm được gì cuối cùng cũng đợi được tới ngày Phí Anh tự mình muốn gặp.
Mẹ Lý cũng không rõ lý do mà cậu muốn gặp mình là gì, nhưng vì trong lòng thực sự muốn dạy cho cậu một bài học cho nên cũng chấp thuận một cuộc gặp mặt miễn cưỡng này.
"Lâu rồi không gặp bác gái, bác có khỏe không?"
Mẹ Lý mặt không thiện chí mà lườm Phí Anh đầy ghét bỏ sau đó thì miễn cưỡng mà trả lời.
"Còn giả vờ làm gì? Chẳng phải mỗi ngày mày đều gặp Diệp Châu hay sao?"
"Cháu và Diệp Châu hiện tại đang ở cùng nhau thưa bác, nhưng cháu muốn trực tiếp hỏi thăm bác hơn là thông qua anh ấy."
"Mày...cái miệng của mày đúng là còn hơn dao mà.
Đàn ông thì đừng nên quá tâm cơ khéo lại còn thua cả đàn bà bây giờ.
Sao lại thành ra loại người này cớ chứ? Bộ trên đời này hết cách để tồn tại rồi hay sao mà lại bấu víu vào thứ tình cảm dị hợm này?"
Đây có lẽ là lần đầu tiên Phí Anh bị mẹ Lý nói những lời chua chát như thế này.
Những lời mắng chửi ở bệnh viện lúc trước có khi còn không thể so sánh.
Cậu nghe chính miệng người phụ nữ mà cậu xem như mẹ của mình nói ra những lời cay nghiệt thế cũng tổn thương.
Thế nhưng bây giờ những tổn thương đó hoàn toàn không thể đem ra kể lể vì chắc chắn sẽ khiến người khác cảm thấy khó chịu.
Chỉ là trong một khoảnh khắc nào đó, Phí Anh cảm thấy bản thân mình không muốn chịu đựng.
"Cháu đúng là thua đàn bà thật, thua họ về cái khoản tính kế người khác.
Nếu mà cháu thắng họ thì mới đáng chê trách chứ.
Với cả tình cảm của cháu và Diệp Châu chỉ là không khiến mọi người tán thưởng và chúc phúc chứ nó chẳng dị hợm như lời mà bác nói đâu.
Hôm nay cháu muốn gặp bác là để nói chuyện với bác, không phải đến để cho bác thỏa sức đay nghiến."
"Mày càng ngày càng không coi ai ra gì cả.
Đã không cần mặt mũi mà cố chấp dây dưa với Diệp Châu, hiện tại còn muốn cùng ta nói chuyện ngang hàng."
Phí Anh không đáp lời mẹ Lý, cậu thực sự không muốn cùng người này ngang hàng, càng không muốn nghe bà mắng chửi mình như người xa lạ.
Dù sao thì ngày trước cậu cũng là người được mẹ Lý hết mực cưng chiều cho nên hiện tại cậu đối với người phụ nữ này vẫn còn sự nhẫn nhịn rất lớn.
"Cháu vì nhìn thấy Diệp Châu chịu nhiều áp lực cho nên mới muốn ra mặt cho anh ấy một lần.
Thực ra lúc trước, cái lúc mà người ta gửi cho bác trai mấy tấm hình đó, cháu biết người gửi là ai.
Nhưng mà cháu thừa biết là cho dù cháu có nói thì mọi người cũng không tin đâu.
Tuy nhiên cháu vẫn nói bởi vì đó là sự thật."
Mẹ Lý nghe Phí Anh nhắc lại chuyện mấy tấm hình vạch trần mối quan hệ của cậu và Diệp Châu thì không khỏi khó chịu.
"Là ai? Mày cố tình dựng chuyện bây giờ lại muốn tẩy trắng sao?"
Phí Anh sớm đã biết cuộc nói chuyện ngày hôm nay sẽ không hề dễ dàng, cho nên đứng trước thái độ này của mẹ Lý thì tỏ ra vô cùng bình tĩnh mà đáp lời.
"Người gửi cho bác trai mấy tấm hình này là Tô Duệ, hơn nữa chính chị ta cũng tự mình gửi cho chính bản thân mình mấy tấm hình đó để tạo chứng cứ giả.
Đã bao giờ mọi người suy nghĩ thật cặn kẽ một chút, cháu làm vậy thì được lợi ích gì hay chưa? Cháu đâu phải một đứa ngu ngốc tới nỗi chỉ vì mong muốn có được Diệp Châu mà đánh đổi cả gia đình của mình, đánh đổi cuộc sống sung sướng không lo nghĩ vốn có.
Cháu chẳng có lý do gì làm như vậy cả, bởi vì sau tất cả người chịu thiệt thòi nhất chẳng phải là cháu và Diệp Châu hay sao?"
Mẹ Lý tức giận đập bàn mà toan tính muốn đánh Phí Anh thì bị cậu bắt được đáp trả.
"Bác đánh anh ấy thì được nhưng cháu thì không dễ dàng để người khác vô cớ đánh mình như thế đâu.
Hơn nữa cháu là muốn tới đây để nói chuyện không phải tới để bác muốn đánh thì đánh.
Mong bác hãy bình tĩnh để nghe cháu nói hết mọi thứ có thể.
Còn chuyện bác có tinh hay không thì tùy ở bác, cháu thực sự không có lý do để đặt điều vu khống cho ai cả."
"Mày còn ở đây nói giọng đạo lý à? Nếu không phải vì mày thì Diệp Châu đâu có trở nên như vậy.
Tương lai của nó đều bị mày phá hỏng hết cả rồi mà mày còn ở đây nói về sự thật ở trong mơ sao?"
"Vậy còn tương lai của cháu thì ai phá? Bác nói xem, tương lai của cháu là người nào đã dẫm dưới chân?"
"Mày....cái loại mất dạy như mày thì không còn gì để nói nữa.
Bây giờ mày còn muốn đổ lỗi cho người khác sao? Mày có gan làm mà không có gan chịu, thứ của mày thực sự là hết thuốc chữa rồi."
Nói rồi mẹ Lý toan tính rời khỏi thì Phí Anh nhất quyết giữ lại cho bằng được.
Cậu không muốn cuộc gặp này trở nên vô nghĩa, dù có thế nào đi nữa cậu cũng nhất quyết phải nói cho bằng hết những ấm ức trong lòng.
"Bác đừng đi vội cháu vẫn còn chưa nói xong.
Bác không thể đến rồi mắng chửi cháu rồi lại bỏ về như thế được.
Cháu có thể nghe bác chửi nhưng đổi lại bác phải nghe cháu nói."
"Còn muốn nói cái gì nữa? Mày điên thật rồi Phí Anh, mày thực sự thay đổi rồi."
"Cháu không thay đổi, chẳng qua là cuộc sống này không dễ dàng cho nên buộc cháu phải thích nghi với nó thôi.
Bác hãy nghe cháu nói, xem như là cháu cầu xin bác."
Phí Anh nhìn mẹ Lý sau đó lấy hết can đảm mà quỳ xuống.
Hành động này của cậu khiến cho mẹ Lý vô cùng kinh ngạc, đến nỗi không biết phản ứng lại như thế nào.
"Cái...cái gì đây?"
"Cháu cầu xin bác đừng cho người theo giám sát Diệp Châu nữa.
Mọi người có thể nào suy nghĩ cho cảm giác của anh ấy một chút hay không? Anh ấy cũng biết tổn thương mà, anh ấy cũng biết buồn, biết đau mà.
Anh ấy hiện tại thực sự đang sống không dễ dàng gì, mỗi ngày đều phải tự mình đối phó với đủ thứ áp lực."
"Nó thì có áp lực gì? Nó có tất cả mọi thứ nhưng vì dây dưa với mày cho nên mới thành ra như vậy.
Nói xem rốt cuộc áp lực mà mày nói là do ai tạo ra cho nó? Không phải là mày đã tạo ra đó sao? Thay vì cầu xin thì mày hãy buông tha cho Diệp Châu đi, để nó trở về với cuộc sống bình thường nhất có thể."
Phí Anh cảm thấy có chút hối hận vì đã cố chấp muốn có cuộc hẹn này với mẹ Lý.
Có lẽ là cậu đã quá tự tin khi cho rằng mọi người vẫn còn dành cho cậu một chút yêu thương để mà lắng nghe.
Đứng trong hoàn cảnh này đột nhiên lại muốn khóc nhưng lại không thể khóc trước mặt người khác một cách dễ dàng được.
Sau cùng vẫn chỉ là những phản kháng yếu ớt bởi vì người trước mặt cậu vốn dĩ không thể không tôn trọng.
"Có thể bác cho rằng lời nói của cháu vô lí nhưng mà nó hoàn toàn là sự thật.
Tô Duệ là người đã chụp những bức ảnh đó, cũng chính là chị ta đã gửi nó cho bác trai.
Chị ta đang tính kế, chị ta vu oan cho cháu rất nhiều lần."
"Vậy có phải mày định nói là cái thai đó cũng là giả có phải không? Tại sao mày luôn nói những thứ có lợi cho mày như vậy chứ? Bôi tro trát trấu vào mặt cha mẹ còn cảm thấy chưa đủ sao? Mày quỳ ở đây rồi nói ra mấy lời này không cảm thấy mình hèn nhát lắm hả? Nếu như muốn tốt cho Diệp Châu thì rời xa nó đi, muốn đi đâu thì đi không ai cản mày đâu.
Còn nữa, mày nói Duệ Duệ vu oan cho mày à? Mày nhìn lại mày xem có cái gì oan ức không? Mày thừa nhận là mày có quan hệ với Diệp Châu đó chính là tội nặng nhất rồi, oan ức cái gì?"
Phí Anh bản tính vốn không thích cúi đầu trước người khác.
Nếu như họ bị chèn ép thì cậu nhất định sẽ phản kháng tới cùng, cho dù đó là ai đi chăng nữa.
Hôm nay xem như là cậu nhẫn nhịn mẹ Lý vài phần nhưng cũng không thể im lặng nhận hết tội lỗi về mình được.
"Cái thai đó không phải là giả nhưng bác có chắc nó là của Diệp Châu hay không? Đáng lẽ ra cháu phải là người hận anh ấy mới phải, nhưng mà nhìn thấy anh ấy bị chính gia đình của mình nghi hoặc cháu lại không cam tâm.
Vì lý do gì mọi người lại chọn đi tin người ngoài thay vì chịu khó thấu hiểu anh ấy thêm một chút? Cháu không hoàn toàn tin tưởng lời mà anh ấy nói, thế nhưng cháu sẽ không nhẫn tâm gạt anh ấy sang một bên như vậy được."
"Diệp Châu nó bảo mày tới đây có phải không? Nó muốn mày tới nói mấy câu lí lẽ để lấy lòng bà già này? Để ta nói cho mà biết, có nói tới hết đời cũng không có kết quả đâu.
Đàn ông ở với nhau thì ra cái gì? Định cả đời này không sinh con đẻ cái, sau này già đi rồi ngồi đó nhìn nhau chết dần chết mòn hay sao? Suy nghĩ nông cạn như vậy mà cố chấp muốn người khác chấp thuận có phải là quá tự tin hay không? Xã hội này khó khăn tới mức mỗi ngày đều nhìn ngó xung quanh để tìm cách vùi dập người khác đấy.
Còn nói là yêu nhau, cho dù chỉ là vui chơi qua đường thôi cũng đã là quá giới hạn rồi."
Chẳng hiểu vì sao mà Phí Anh nghe người khác nói cậu và Diệp Châu là cái dạng vui chơi qua đường thì không cách nào chịu được.
Thà là cậu nói ra còn được, người khác trực tiếp nói lại khiến cậu muốn phản bác.
Nhưng nghĩ kiểu gì cũng không nói được, dù sao thì đây cũng là người đã sinh ra Diệp Châu vậy nên cậu chắc chắn sẽ không cho phép bản thân mình đối với người này vô lễ được.
"Cháu sẽ không buông tay Diệp Châu cho đến khi anh ấy cho cháu một câu trả lời chính xác về đứa bé trong bụng của Tô Duệ.
Cho dù cháu không tin anh ấy nhưng nhất quyết sẽ không nghe người ngoài nói mấy câu mà buông bỏ.
Nếu như vậy thì tình yêu mà chúng cháu đánh đổi tất cả để có được chẳng phải quá rẻ mạt hay sao?"
"Còn nữa, bác không cần phải cho người theo dõi anh ấy làm gì cho mất công.
Hiện tại anh ấy đang ở với cháu đương nhiên sẽ chẳng làm gì khác được ngoài toàn tâm toàn ý với cháu rồi.
Thật ra anh ấy và cả cháu đã chịu đủ đau khổ rồi, cho nên hiện tại cũng không cần phải nhìn thái độ của ai hết.
Mọi người không chấp nhận cũng không sao cả, chỉ cần chúng cháu chấp nhận nhau là đủ.
Cảm ơn bác đã chịu gặp mặt cháu, hi vọng những chuyện mà cháu nói hôm nay bác có thể suy nghĩ lại một chút, cháu xin phép đi trước."
Phí Anh rời khỏi với một tâm trạng cực kỳ mâu thuẫn.
Cậu không biết liệu cuộc gặp mặt ngày hôm nay sẽ khiến mọi thứ thay đổi tốt đẹp hay sẽ là khởi nguồn cho mọi đau khổ sau này.
Nhưng dù sao thì cậu cũng cảm thấy mình không sai, ít ra là cậu thực tâm lo cho cảm nhận của Diệp Châu.
Mặc cho ai chửi rủa, cậu cũng cảm thấy hài lòng với trái tim của mình lúc này.
Cậu yêu Diệp Châu và đã làm tất cả mọi thứ tốt nhất có thể cho hắn để xứng đáng với chữ yêu này.
Một ngày trời trong xanh thế này mà tâm trạng của Phí Anh rối bời quá.
Một mình lang thang trên đường mà cứ không ngừng lầm bầm trong miệng những lời mà chắc chắn chỉ có cậu mới nghe được.
"Anh có thấy em vì anh mà trở nên gan dạ vậy không? Hay là do cái bản tính của em nó gan dạ sẵn rồi cũng chẳng biết nữa.
Thôi mà sao cũng được, em cảm thấy em đã rất thật lòng yêu anh rồi đó, thằng khốn!"
Tại trụ sở làm việc của nhà họ Lý.
"Anh hai! Tiền lương của em anh đừng chuyển khoản nữa, đưa tiền mặt cho em"
Diệp Châu đang ở phòng làm việc của Diệp Phong mà thương lượng chuyện tiền nong của mình.
Diệp Phong không biết hắn định làm gì mà nhất định không chịu để kế toàn chuyển khoản, nhất định phải cầm bằng được tiền mặt.
Trong đầu cũng có chút nghi hoặc nhưng mà anh nghĩ sẽ tốt hơn nếu như anh chủ động hỏi và hắn trả lời đúng sự thật.
"Lấy tiền mặt làm gì? Lương của mày một tháng không phải ít, sao không để vào tài khoản?"
"Em có việc, sau này đừng chuyển vào tài khoản mà cứ đưa hết tiền mặt cho em."
Diệp Phong nhìn Diệp Châu rồi không nói gì thêm về chuyện này nữa mà chuyển sang chuyện khác.
"Cái bụng của Tô Duệ lớn rồi đấy, cũng đã bốn tháng rồi còn gì.
Mày cũng nhanh chóng cho người ta một câu trả lời đi.
Ba mẹ thời gian này chịu để cho nhà họ Tô lấn lướt cũng không vui vẻ đâu.
Mày lại còn ra ngoài ở, ba mẹ cũng bởi vì lo nghĩ nhiều chuyện cho nên mới không đả động tới hai đứa mày.
Ở bên ngoài cũng đừng có làm cái gì quá trớn kẻo lại như ong vỡ tổ."
Diệp Châu nghe người khác nhắc về vấn đề này thì triệt để im lặng.
Hiện tại chẳng còn cách nào khác đó là kéo dài thời gian thêm mấy tháng.
Nhất định hắn sẽ không nghe theo lời sắp đặt của gia đình mà kết hôn được.
Nếu bây giờ cứ như vậy kết hôn thì xem như công sức thanh minh của hắn bấy lâu đổ sông đổ bể.
Ai mà biết được sau khi kết hôn rồi thì sẽ còn xảy ra chuyện gì nữa.
Vậy nên ngay từ đầu hắn đã nhất quyết không thỏa hiệp, chờ đến khi có kết quả hắn mới tính.
Thấy Diệp Châu im lặng né tránh thì Diệp Phong lại sinh ngờ vực mà buột miệng hỏi.
"Anh Anh thì sao? Mày định không về nhà luôn đấy à?"
"Thời điểm này anh đừng nhắc mấy chuyện này nữa, em sẽ về khi nào thích hợp."
"Mày đang nuôi Anh Anh phải không? Muốn dùng tiền mặt để không bị kiểm soát?"
Diệp Châu vân vê chiếc điện thoại trên tay mình một lúc sau đó dứt khoát trả lời.
"Từ lúc bác gái ra viện thì Anh Anh đã tự mình đi làm kiếm tiền rồi.
Tiền của em làm ra em ấy không động tới dù chỉ một đồng.
Anh Anh đang cố gắng tạo một bức tường giữa chúng em, em ấy không tin em."
Diệp Phong thực sự không biết nên hay không nên tin Diệp Châu.
Anh nhìn thấy sự cố gắng của hắn thì thực lòng rất muốn tin.
Thế nhưng mọi thứ xung quanh giống như đang cùng nhau chống đối hắn, đến nỗi làm người khác muốn tin cũng không cách nào tin được.
"Khó khăn lớn nhất trong tất cả mọi chuyện đó là vì ba mẹ quá cứng nhắc trong chuyện của mày.
Nếu như họ chịu nghe lời khuyên từ người khác một chút thì đã tốt rồi.
Xét nghiệm AND trước sinh cũng là một chuyện rất bình thường nhưng rốt cuộc họ lại làm quá vấn đề đó lên thật nghiêm trọng.
Anh nghĩ tất cả mọi chuyện đều là do nhà họ Tô tạo sức ép thôi.
Ba tuy là người làm ăn kinh doanh, hơn nữa còn là một người có tiếng trong giới.
Nhưng cho dù là như thế cũng không tránh khỏi sẽ có lúc suy nghĩ hạn hẹp.
Vẫn là tự mình tìm cách đi, Tô Duệ đang mang thai muốn động vào cũng khó."
Buổi chiều sau khi tan làm thì Diệp Châu trở về tiệm bánh.
Một thời gian rồi hai người sống cùng nhau cho nên sinh ra nhiều thói quen hằng ngày.
Chẳng hạn như Diệp Châu sau khi rời khỏi công ty thì nhất quyết không đến bất cứ đâu nữa mà chỉ chăm chăm trở về.
Hắn bắt đầu cảm thấy giữ không nổi Phí Anh rồi.
Trần Kính Đằng kia có vẻ như mỗi ngày đều tìm tới nơi này để dây dưa một lúc mới chịu rời khỏi.
"Em vẫn không chấm dứt với thằng khốn đó? Em còn muốn dằn vặt anh đến bao giờ?"
"Tôi dằn vặt ai? Tôi đã nói là anh không có quyền xen vào cuộc sống cá nhân của tôi rồi cơ mà.
Tôi đi đâu, làm gì với ai anh không cần phải quản."
"Phí Anh! Em đừng có ngang ngược như thế, em có còn xem sự tồn tại của anh ra cái gì hay không?"
Phí Anh không nói gì mà tự mình dọn lên bàn ăn một vài món mà cậu tự nấu.
Tuy là trong lòng không muốn đối với Diệp Châu làm ra thái độ này nhưng mà cậu không thể cản được chính mình làm loạn.
Yêu hắn nhưng mà cứ nhìn thấy hắn thì cậu lại cứ uất ức chẳng thể tả được.
"Không phải là anh muốn giữ tôi lại cho nên cái gì cũng có thể thỏa hiệp hay sao? Tôi mỗi ngày sáng đi làm tối đến thì ở với anh thì anh còn muốn cái gì nữa? Nếu anh không chịu được thì đi về nhà đi, về với vợ con anh ấy..."
"Em..."
"Em cái gì? Còn không phải anh là người gây ra trước? Còn dám mở miệng ra oai với ai?"
Diệp Châu cố gắng áp chế cơn giận trong người của mình mà vào nhà vệ sinh tắm rửa.
Hắn biết là Phí Anh cố tình làm như vậy để dằn vặt mình cho nên không cách nào xuống tay được.
Cả một khoảng thời gian cố chấp sống với nhau, ngoại trừ những cảm xúc thật trên giường thì hình như hắn lại phải nhẫn nhịn quá nhiều.
"Anh tắm lẹ lên đi đồ ăn sắp nguội cả rồi, tôi không đợi đâu đấy."
Nói thì nói vậy nhưng mà có những ngày Diệp Châu tăng ca về trễ Phí Anh cũng không chịu ăn, nhất định phải có hắn mới ăn được.
Có điều những lúc đối mặt thì cậu lại luôn dối lòng mà ít nhiều làm tổn thương hắn.
Nói người khác phải thấu hiểu cho hắn một chút nhưng mà có khi cậu lại chẳng hơn họ là mấy.
Hai người ăn xong thì không làm gì ngoại trừ việc lăn lên giường, ngày nào cũng như ngày nấy tuyệt đối không khác.
Có điều Diệp Châu không tiến xa hơn mà chỉ đơn giản là nằm ở đấy nhắm mắt.
Còn Phí Anh thì lôi mấy cuốn sách nghiên cứu ra đọc tới nửa đêm mới chịu đi ngủ.
Họ chính là quan hệ dở dở ương ương đến ấm ức nhưng không chịu dứt khoát tách ra, nhất định phải dính với nhau rồi lạnh nhạt.
Tô Duệ trong khoảng thời gian Diệp Châu không ở nhà thì giống như càng trở nên thâm thúy.
Mỗi ngày cô ta đều lấy lý do ra ngoài cho khuây khỏa thực ra là tìm người dạy dỗ Phí Anh.
Bởi vì Phí Anh quá lanh lợi xéo xắt, thêm việc Diệp Châu mỗi ngày đều kè kẻ bên cạnh cậu cho nên việc tìm cậu răn đe cũng có chút khó khăn.
Nhìn bụng mình ngày càng lớn thì Tô Duệ không khỏi sốt ruột.
Biết được Phí Anh xin vào làm nhân viên trong một phòng khám thì cô ta lại rắp tâm bày mưu tính kế.
Lúc này bụng cũng đã lớn rồi, việc đi lại cũng bắt đầu có bất tiện cho nên cô ta cũng chỉ có thể tìm đến những kẻ bất hảo lảng vảng quang khu vực này.
Trong một quán cà phê nhỏ kín đáo, một người đàn ông che mặt nhận từ tay Tô Duệ một phong bì.
Sau đó hai người bọn họ thương lượng cái gì đó không rõ rồi đường ai nấy đi.
"Phí Anh! Để tao xem mày chống đối bằng cách nào?"
Phí Anh làm trong phòng khám tư nhân cho nên cậu cũng xin bác sĩ cho mình làm thêm giờ phụ việc kiếm thêm tiền.
Hôm nào có mẫu xét nghiệm nhiều thì cậu sẽ ở lại làm tới khuya.
Hoặc hôm nào đó cậu biết Diệp Châu tăng ca về trễ thì cũng sẽ nán lại làm việc thêm giờ để tránh cảm giác phải ở nhà một mình.
Hôm nay cũng giống như những ngày bình thường khác, mười giờ Phí Anh tan làm.
Giờ này thì Diệp Châu cũng tan làm rồi và hắn đang trên đường trở về nhà.
Cậu không nghĩ tới sẽ có ngày mình gặp bất trắc cho nên sẽ bắt hắn về nhà luôn mà không cần ghé qua đón cậu.
Hắn bỏ nhà đi rồi thì cũng chỉ có thể đi làm bằng tàu điện ngầm hoặc là taxi thôi.
"Mình sẽ mua một ít đồ ăn khuya để tẩm bỏ cho anh ấy.
Nuôi cho đầy đặn một chút mới được, ôm mới sướng tay."
Phí Anh dự định lúc về sẽ ghé qua một tiệm canh hầm nổi tiếng ở gần trường đại học tổng hợp để mua canh cho Diệp Châu.
Trời cũng khuya rồi nên đường sá có chút vắng vẻ mà phòng khám nơi cậu làm cũng có hơi xa nhà một chút.
Bình thường đi về khuya thế này cũng không cảm thấy gì nhưng mà hôm nay cậu cứ có cảm giác bất an không rõ.
Nghĩ đường về nhà cũng còn một đoạn khá xa cho nên cậu muốn bắt taxi để về cho nhanh.
Đứng chờ hoài mà không thấy chiếc taxi nào còn trống chỗ nên Phí Anh có chút sốt ruột.
Cậu nhìn ngó xung quanh một lúc rồi lại thở dài lấy điện thoại trong túi ra định gọi cho Diệp Châu.
Điện thoại vừa mới sáng lên thì bất chợt ở phía trước mặt có ba bốn người mặt bịt kín tiến sát về phía cậu sau đó cùng lúc khống chế cậu bắt lên một chiếc xe đậu gần đó.
"Thả tao ra!"
"Thả mày ra hả? Im miệng đi thì còn nghe được."
"Bọn chó này! Tao không đụng chạm gì đến tụi mày thì tụi mày bắt tao làm gì? Tao không có tiền đâu."
Một tên trong số đó cười thành tiếng nghe rất phản cảm.
Hắn bóp cằm Phí Anh sau đó tùy tiện đánh vào mặt cậu một cái kêu thành tiếng.
"Bọn tao cũng không nghĩ là sẽ cướp tiền của mày."
"Vậy chúng mày muốn làm gì?"
"Hừ! Thấy mày đẹp lại hợp gu quá nên muốn bắt mày phục vụ anh em tao một đêm được không? Chơi cùng một lúc nó sướng lắm, tha hồ mà kêu."
Phí Anh cảm thấy lạnh sống lưng rồi nhưng cậu vẫn tỏ ra thật bình tĩnh để tìm cách đối phó.
Cậu không tin là bọn người này tự nhiên lại tìm đến cậu với ý đồ như vậy, cam đoan là có kẻ nào đứng sau chuyện này và cậu cần phải biết danh tính của kẻ đó.
"Là ai sai tụi mày làm? Nếu tụi mày nói tao sẽ cho tụi mày tiền.
Nhà tao giàu lắm, muốn bao nhiêu tiền cũng có."
"Tao biết nhà mày giàu nhưng mà chẳng phải mày đã chạy theo một thằng đàn ông nào đó rồi bị gia đình bỏ rồi à? Nghe đâu là mày chán sống cuộc đời của một thiếu gia, muốn ra đường làm trai bao cho lắm thằng sờ mó mà.
Phải không Phí Anh?"
Phí Anh không thể nhìn được khuôn mặt của bọn người này cho nên trong lòng càng sợ.
Cậu nghĩ hôm nay nếu gặp chuyện thật thì sẽ liều mạng với bon chúng.
Nhìn tình hình này là biết chuyện gì sắp xảy ra rồi và cậu thà chết chứ nhất quyết không để bất cứ kẻ nào khác ngoài Diệp Châu chạm vào người mình.
"Đừng có mơ!"
Phí Anh bị kéo vào một công trình đang thi công gần đó.
Nơi này đang xây chung cư và một phần đã hoàn thành phần thô rồi nên không có nhiều công nhân lui tới nữa.
Thi thoảng sẽ có giám sát công trình đi kiểm tra một lượt cho nên cũng xem đó là một tia hi vọng vào lúc này.
Cách đó không xa công trường vẫn đang hoạt động nhưng mà tiếng máy móc dường như đã lấn át hết âm thanh xung quanh rồi.
"Không có ai đến đâu mà nhìn."
"Kéo nó vào trong góc kia, chúng ta vui vẻ."
"Lâu rồi không được ăn qua đám con nhà giàu, chắc mùi vị của chúng cũng khác bọn đĩ đực ở ngoài kia."
Phí Anh bị bịt kín miệng nên chỉ có thể ư a ở trong họng.
Cậu dùng hết sức lực của mình để thoát khỏi đám yêu râu xanh này.
Từ lúc cha sinh mẹ đẻ đây là lần đầu tiên cậu gặp phải tình huống này cho nên tinh thần vô cùng hoảng loạn.
"Ưm...ưm...ứ...ứ..."
"Nó đang kêu cái gì đấy? Giọng nó nghe khiêu gợi thế, làm tao cứng luôn rồi."
"Thế thì cho mày chơi nó trước, muốn nghe nó kêu nhiều hơn nữa."
Phí Anh bị kẹp giữa bốn tên đàn ông, tên nào tên nấu đếu như thú đói lâu năm.
Bọn chúng tranh nhau hít hà cơ thể của cậu còn tự ý sờ soạng đủ chỗ khiến cậu cũng muốn trở thành người cảm tử rồi.
"Ưm..."
"Cởi quần nó ra đi."
"Ưm...ứ..."
Phí Anh dùng hết khả năng của mình mà giơ chân lên đạp.
Cậu không thể để cho bất cứ kẻ nào làm chuyện đó với mình nên bất chấp bị kìm kẹp cũng phải phản kháng cho bằng được.
Bọn người kia thấy bị cậu chống cự như vậy thì cũng rất khó khăn để mà hành sự.
Trời cũng khuya rồi nên từng âm thanh phát ra ở đây cũng có khả năng khiến giám sáy công trường nghe thấy.
Phí Anh đã nghe thấy bước chân của ai đó đang đến gần chỗ bọn họ vì thế càng gắng sức mà giãy giụa.
"Con mẹ nó! Thằng này sao mà lì vậy?"
"Mày có im không hay là để tao cắt lưỡi mày?"
"Có người đến."
"Mẹ kiếp! Là bọn giám sát công trình đấy.
Thế đéo nào mà chúng nó lại đến vào lúc này chứ."
"Qua một lúc thì lại có hai ba tiếng bước chân dồn dập đi về phía này.
Phí Anh gặp may rồi cho nên cũng không hề nản chí mà cố gắng dùng chân đập mạnh xuống sàn.
Cậu không sợ đau nữa mà dùng đầu đập vào mấy tấm cốp pha đang dựng gần đó.
Tiếng động của cốp pha đủ lớn nên những người giám sát kia cũng xác định được phương hướng nhanh hơn.
"Chạy đi! Có người đến."
"Mẹ nó! Hư hết chuyện rồi!"
"Trốn đi không là bị tóm hết bây giờ."
Một tên trong số đó vẫn còn giữ chặt Phí Anh lại không ngừng nói với đồng bọn của mình.
"Còn nó thì sao?"
"Kệ mẹ nó đi!"
"Á...ự..."
Tên kia còn chưa kịp buông Phí Anh ra để tìm đường thoát thì đã bị cậu bất ngờ quật ngã xuống.
Thực ra cậu không phải là loại công tử yếu đuối, khoảng thời gian ở nông trại cũng đã rèn luyện thể chất không ít.
Hiện tại sức khỏe cũng rất tốt, sức lực cũng không thua kém ai.
"Mày dám sờ tao hả? Con mẹ mày!"
Phí Anh bắt được một tên sau đó cùng hắn sống chết hơn thua.
Cậu không hề yếu thế mà đem hắn đánh đến kêu thành từng tiếng bùm bụp.
Mãi cho đến khi những người giám sáy kia đến nơi thì cậu đã ở thế thượng phong rồi.
Biết là ba tên kia còn đang trốn va chưa ra khỏi đâu thì cậu vội vàng kêu to.
"Còn ba tên nữa, chúng nó đang trốn ở phía trong đó."
"Ở đâu?"
"Trong kia! Bọn chúng định hội đồng em."
"Mẹ nhà nó!"
Trong lúc mấy người giám sát cùng bảo vệ tìm mấy tên kia thì ở đây Phí Anh cũng cho tên còn lại một trận ra bã.
Bởi vì nghĩ đây là một cuộc thanh toán nhau cho nên mấy người của công trình chỉ muốn tìm ra mấy kẻ lẩn trốn để đuồi đi chứ không hề có ý định sẽ làm lớn chuyện.
Nởi vì nếu làm lớn chuyện thì bọn họ cũng bị tra cứu trách nhiệm không ít.
"Cút ra ngoài mà đánh nhau!"
Lúc Phí Anh nhìn thấy ba tên kia thì máu liều đã dồn đến đỉnh.
Cậu không đợi bị đuổi ra khỏi khu vực của công trình mà trưc tiếp cầm một thanh gỗ ở gần đó đánh bọn chúng.
Phải nói là đánh bằng tất cả sức lực mình có chứ không phải chơi.
"Con mẹ mày! Hôm nay ông đánh chết mẹ chúng mày hết.".