“Kết thúc buổi lễ, đưa vào động phòng.”
Tiếng thanh âm nhẹ nhàng vang lên, ta không khỏi nhíu mày.
Theo bản năng mở mắt ra, trước mắt ta là một mảnh hồng rực.
Ta muốn giơ tay lên để gạt bỏ lớp màu đỏ này nhưng phát hiện cơ thể không thể nhúc nhích.
Bên tai tiếng nói vẫn tiếp tục:
“Chúc mừng Tấn Vương cùng quý nữ…”
“Hoa tiểu thư và Tấn Vương thật là trai tài gái sắc…”
...
Đến khi ta ngã lưng lên giường và bên tai dần dần yên tĩnh lại, ta mới phát hiện mình đã kiểm soát được cơ thể.
Gấp gáp kéo xuống lớp màu đỏ trước mắt, ta thấy mình đang cầm một chiếc khăn voan đỏ.
Nhìn lại quần áo của mình… Mũ phượng khăn quàng vai? Ngẩng đầu… Cổ kính trong phòng, ánh nến leo lắt.
Cứng đờ xoay cổ, nhìn thấy một tiểu nha đầu thanh tú khoảng mười sáu mười bảy tuổi.
Nàng ta vẻ mặt kinh hoảng, đoạt lại khăn voan từ tay ta và đắp lại lên đầu ta: “Tiểu thư, đêm đại hôn này khăn voan phải đợi Vương gia đến mới bóc, ngài sao có thể tự kéo xuống? Không may mắn!”
Tầm mắt lại lần nữa bị màu đỏ chiếm cứ, ta ngốc nghếch phản ứng một lát, kết hợp với những tiếng ồn ào vừa rồi, ta mới dần dần nhận ra tình huống.
Ta...!xuyên không?
Là một cô gái mới tốt nghiệp một năm, 23 tuổi, đang ở độ tuổi phát triển sự nghiệp, sao ta chỉ ngủ gật mà lại xuyên về cổ đại? Nhớ lại những lời khen ngợi nghe được trên đường, Tấn Vương, Hoa tiểu thư...!nghe thật quen thuộc.
Bên tai lại vang lên tiếng của nha đầu, hoàn toàn chứng thực phỏng đoán của ta: “Tiểu thư, ngài bây giờ đã gả vào Tấn Vương phủ, không thể như ở Hoa phủ tự tại.
Phu nhân còn dặn dò ta...”
Tấn Vương, Hoa phủ...!Ta thử mở miệng: “Thiên Chỉ?”
“Nô tỳ ở đây.”
Tiếng đáp lại vang lên, ta nhắm mắt lại.
Ta thật là...!muốn chửi thề.
Chỉ vì thức đêm đọc tiểu thuyết, ngủ gật lúc đi làm, mà khi mở mắt ra đã kết hôn? Đối tượng còn là nam chính trong tiểu thuyết ta thức đêm đọc - Trọng Dạ Lan.
Nhưng đây không phải mấu chốt.
Mấu chốt là hiện giờ thân phận của ta không phải nữ chính! Đầu đau từng đợt, ta lại lần nữa kéo khăn voan xuống, làm lơ Thiên Chỉ ngăn cản, nỗ lực giữ bình tĩnh: “Thiên Chỉ, giúp ta lấy chút nước ấm tới, ta mệt mỏi cả ngày.”
“Nhưng phải đợi Vương gia...”
“Hắn sẽ không đến.” Ta ngắt lời Thiên Chỉ, lập tức đi đến trước gương, bắt đầu tháo mũ phượng.
May mà ta vừa đọc xong tiểu thuyết, còn nhớ tình tiết.
Trong tiểu thuyết, Hoa Thiển, nữ phụ ác độc, dù được nam chính cưới nhưng chưa bao giờ được chạm vào, có lẽ do tác giả có thói quen viết sạch sẽ.
Điều này cũng khiến ta thở phào nhẹ nhõm.
Thiên Chỉ do dự hồi lâu rồi lặng lẽ lui xuống, làm theo phân phó của ta.
Trong gương, nữ tử mặt mày như họa, hiện lên dáng vẻ nhu nhược, quả nhiên là kiểu dung mạo mà nam nhân thích, nữ nhân ghét.
“Hành như đỡ liễu, tâm như rắn rết.” Tám chữ này là lời bình của ta về nữ phụ Hoa Thiển sau khi đọc xong tiểu thuyết.
Nhân vật này mang vẻ ngoài nhu mì vô tội, nhưng hành xử tàn nhẫn vô tình, cuối cùng cũng rơi vào kết cục bi thảm.
Tiểu thuyết này nữ chính tên là Mục Dao, phụ thân là thái thú biên thành, nhờ chiến tích nổi bật mà được bổ nhiệm vào kinh thành, từ đó bắt đầu mối tình ngược luyến với nam chính.
Nữ phụ Hoa Thiển, hiện tại chính là thân phận của ta, có phụ thân là đương triều tể tướng, Hoa thị nhất tộc nhiều thế hệ vinh hoa.
Nàng và nam chính Trọng Dạ Lan từ nhỏ đã quen biết, nam chính nhận nhầm, giai đoạn đầu mới có tình cảm với nàng.
Hoa Thiển tướng mạo xinh đẹp, cầm kỳ thi họa tinh thông, nhưng lại đánh nát hảo bài.
Trong tiểu thuyết, Hoa Thiển rất công tâm kế, khi phát hiện Trọng Dạ Lan có tình cảm với Mục Dao, nàng liền tiếp cận nữ chính, sau đó châm ngòi, hãm hại.
Hôn lễ này là do Hoa Thiển mưu tính, nàng đầu tiên là hạ dược nam chính làm bộ thất thân, sau đó giả ý t·ự s·át để giữ trong sạch, mới gả vào Tấn Vương phủ.
Đồng thời, hôn lễ cũng là bước ngoặt của tiểu thuyết, sau đó nữ chính bắt đầu phục thù, phong thủy thay đổi, vận may đến với nữ chính.
Khi đọc tiểu thuyết, ta rất ghét tình tiết này, vì gia đình Mục Dao bị hại trong ngày nam chính và nữ phụ thành hôn.
Không ngờ ta lại xuyên vào lúc này, thật là những lời mắng chửi trước kia đều bỗng chốc trở thành sự thật trên người ta.
Ngồi trong thau tắm nóng hổi, ta không khỏi cảm thấy lo lắng.
Ta sợ...!Kết cục của nữ phụ trong tiểu thuyết là phi thường bi thảm, bởi vì sự ác độc, tác giả cho nàng một kết cục đau khổ: rơi vào lầu xanh, sau đó bị vạn tiễn xuyên tâm mà chết.
Khi đọc chỉ thấy thống khoái, nhưng đổi lại là ta, ngẫm lại thấy ngực đau.
Nam chính trong tiểu thuyết là bạo ngược máu lạnh, chỉ dịu dàng với người mình yêu.
Ban đầu vì hiểu lầm, cho rằng nữ phụ là người hắn yêu nên đối xử tốt, sau đó phát hiện tình cảm thật sự và nhìn thấu mặt thật của nàng, mới hoàn toàn tỉnh ngộ, đối xử tàn nhẫn.
Theo tình tiết phát triển, sau đó gia đình Mục Dao bị xử tử trong mười ngày nữa, tội danh do Hoa tướng bịa đặt “phản quốc”.
Nữ chính trước đó được gia đình bảo vệ không bị bắt, nhưng muốn tìm nam chính giúp đỡ, lại gặp hôn lễ của Trọng Dạ Lan và Hoa Thiển, bị phát hiện và giấu đi.
Nữ chính bất lực nhìn gia đình bị xử tử, nàng nén giận tránh trong Tấn Vương phủ, vừa yêu vừa trả thù.
Dưới hào quang nữ chính, nàng không chỉ tìm ra chứng cứ phạm tội của Hoa thị, mà còn cùng nam chính vạch trần sự thật.
Cuối cùng, dưới sự trợ giúp của nam chính, nữ chính diện thánh trần tình, khiến cho Hoa thị nhất tộc chịu trừng phạt tương xứng, nam tử bị chém đầu, nữ tử bị nhập nô tịch.
Ta vốc nước lên mặt, đầu óc hỗn loạn dần dần tỉnh táo.
Sớm không xuyên, muộn không xuyên, cố tình lại xuyên vào đêm đại hôn, thà xuyên vào lúc nữ phụ bị vạn tiễn xuyên tâm còn hơn.
Hiện tại nữ phụ đã làm hết chuyện xấu, ta chỉ là đến để gánh tội, không hưởng được phúc, chỉ có tội danh đến tay.
Ta tức giận, nghĩ không biết mình đã làm bao nhiêu chuyện tày trời mà rơi vào tình cảnh này.
Thau tắm nước lạnh dần, ta vẫn không biết, chỉ khi tiếng Thiên Chỉ từ sau bình phong vang lên mới kéo ta ra khỏi suy nghĩ.
“Tiểu thư… Vương gia ở sảnh ngoài uống nhiều quá, sợ quấy nhiễu ngài, nhờ người truyền lời nhắn đêm nay ở thư phòng nghỉ ngơi.”
Quả nhiên giống tiểu thuyết, lúc này nam chính hẳn là phát hiện nữ chính tung tích, hai người đang diễn ngược luyến tình thâm.
Ta đứng dậy thay quần áo, cần suy nghĩ rõ ràng, tạm mặc kệ bọn họ.
Dù cuối cùng gia đình Hoa Thiển bị trừng phạt, nhưng ta vô tội, không thể để cốt truyện phát triển theo tiểu thuyết.
Trước đó, Hoa Thiển đã làm nhiều chuyện xấu, lúc này Mục Dao đã nhìn thấu nàng, dù ta có xin lỗi, nàng cũng không tha thứ.
Ta phải từ từ mưu tính.
Còn có nam chính Trọng Dạ Lan, hắn thích Hoa Thiển vì nhầm lẫn khi còn nhỏ, hiện tại chỉ có Mục Dao và ta biết.
Việc này ta cần nói cho Trọng Dạ Lan, nếu Mục Dao nói ra, chỉ sợ ta càng chết không chỗ chôn.
Nhưng việc này không cần gấp, trong tiểu thuyết, nữ chính phải ngược hơn hai trăm chương mới nói ra, hiện tại ta có nhiều thời gian tìm cơ hội thích hợp.
Ít nhất phải làm điều gì để Trọng Dạ Lan cảm thấy hổ thẹn, ta mới dám nói ra.
Nếu không, ta sợ bạo ngược nam chính sẽ chém ta ngay lập tức.
Trong tiểu thuyết hiện tại đã qua hơn một trăm chương, ta còn khoảng một trăm chương thời gian để thay đổi.
Tiền đồ chưa biết, thích ứng mọi tình cảnh, ta muốn tồn tại.
Đây là ý niệm duy nhất khi ta xuyên qua.