Hàn huyên một lát, hoàng đế cùng Trọng Dạ Lan liền mở miệng rời đi.
Hai người không biết là bàn thảo quốc sự hay lén nói chuyện phiếm, tính ra Trọng Khê Ngọ còn chưa gặp nữ chủ, lúc này hai người vẫn chưa từng phản bội nhau.
Ta vẫn giữ nụ cười giả tạo, ngồi nghe Thái Hậu và Thích quý phi nói chuyện phiếm.
Thái Hậu trong lòng đối ta có xích mích, nên cố tình bỏ ta ở một bên, Thích quý phi cũng không dám vi phạm mà đáp lời ta.
Hai người trò chuyện không để ý ai, ta dù sao cũng không thấy xấu hổ, bởi vì khi còn làm việc ở công ty, mỗi lần cùng sếp đi ăn, ta đều cố gắng hạ thấp sự hiện diện của mình.
Vì thế làm một người lắng nghe im lặng, ta rất thành thạo.
Chỉ là hôm qua không ngủ ngon, đầu vẫn từng đợt đau, ta yên lặng giơ tay xoa huyệt thái dương, thì nghe thấy Thái Hậu nói: “Tấn vương phi dáng vẻ này là có bất mãn gì với ta sao?”
Tay ta khựng lại, đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của Thái Hậu.
Ta...!chỉ là thất thần xoa đầu thôi, các nàng nói gì chứ?
May mà chưa kịp trả lời, Thái Hậu lại nói: “Ngươi nói thử xem, với nữ tử giả, cái gì là quan trọng nhất?”
Đầu óc ta nhanh chóng chuyển động, nhớ lại tính cách của Thái Hậu trong tiểu thuyết, ta do dự mở miệng: “Hồi mẫu hậu, cổ nhân nói nữ tử có tứ đức, gồm đức, dung, ngôn, công.”
“Ngươi cũng biết đức là đệ nhất, ngày sau hãy tu thân tề gia, làm tốt vai trò hiền nội trợ bên cạnh Lan nhi.” Thái Hậu nghe ta trả lời trung dung, liền nhàn nhạt nhắc nhở.
Quả thật là không ưa ta, không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để thuyết giáo.
“Thần thiếp chắc chắn không quên.” Ta cúi đầu cung kính.
Thích quý phi thấy không khí không tốt, nhanh chóng đổi chủ đề, nhắc tới hồ nước mới thêm cá vàng trong Ngự Hoa Viên.
Thật là nữ nhị làm yêu, ta đến chuộc tội.
Thái Hậu nghe nói cá vàng, liền hứng thú dẫn mọi người đi xem, ta cũng ngoan ngoãn theo sau.
Nhìn một đống người xoi mói về cá, ta chỉ cảm thấy nhàm chán đến cực điểm.
Hậu cung nữ nhân quả thực quá không thú vị, cá vàng có gì đẹp?
Có phi tần muốn lấy lòng Thái Hậu, vẫn luôn tiếp cận nàng, ta liền tự nhiên đứng ở góc.
Vô tình cảm giác thấy Thái Hậu nhìn mình, ta nhìn lại nhưng không bắt gặp ánh mắt nàng, chỉ cho là mình đa tâm.
Nhìn mọi người bên ao, ta đột nhiên nghĩ đến rất nhiều tiểu thuyết cứu người, lại nhớ ra ta từng học bơi.
Nếu Thái Hậu trượt chân rơi xuống nước, ta có thể dùng kỹ năng bơi mèo ba chân để cứu nàng, chắc chắn nàng sẽ thay đổi cái nhìn, có thể trở thành chỗ dựa của ta, làm Trọng Dạ Lan không dám đụng đến ta sau khi biết chân tướng.
Nhưng đây chỉ là tưởng tượng của ta thôi, Thái Hậu không ngốc mà nhảy xuống nước, cũng không ai dám đẩy nàng xuống.
Khi ta còn đang mơ màng, đột nhiên có một lực đẩy từ phía sau, ta cười tươi tức khắc đông cứng trên mặt.
“Thình thịch.”
Người quả nhiên nên một lòng hướng thiện, tâm tư bất chính sẽ gặp hậu quả.
Giống như ta lúc này, chỉ nghĩ thôi cũng gặp báo ứng.
“Trời ơi, Tấn vương phi rơi xuống nước, mau cứu người ——”
Tiếng kinh hô của Thích quý phi đột nhiên im bặt.
Bởi vì nàng thấy ta dùng bơi ếch tự bơi trở lại bờ, sau đó dưới sự trợ giúp của nha hoàn, ta bò lên bờ.
Ta rơi xuống nơi gần bờ, mọi chuyện xảy ra rất nhanh, nhanh đến mức Thái Hậu cũng trợn mắt há hốc mồm.
“Ngươi từ khi nào học được loại này…” Thái Hậu cực kỳ khó khăn mở miệng, dường như suy nghĩ tìm từ để hình dung ta bơi.
Hiện tại là đầu thu, thời tiết không lạnh lắm, nhưng toàn thân ướt sũng khiến ta run rẩy.
Nhìn ta chật vật, Thái Hậu liền thu hồi dò hỏi, lệnh tả hữu nô tỳ đưa ta đi thay quần áo.
Nàng tuy chán ghét ta, nhưng chỉ là miệng giáo huấn, không cố tình để ta chịu tội.
Vì thế ta yên lặng định ngày sau nịnh bợ nàng.
Đi theo hai cung nữ tới một cung điện, họ nhanh chóng mang nước ấm.
Ta tắm qua loa, đuổi đi cảm giác lạnh rồi thay quần áo, vì Thái Hậu còn đang chờ.
Mới vừa mặc xong áo ngoài, ngồi trước gương chải tóc, đột nhiên nhìn thấy qua gương có một nữ nhân đứng im lặng phía sau.
Nha hoàn này thật không hiểu quy củ, ta quay đầu lại, nhìn thấy nàng trang điểm hoa lệ khác với nô tỳ trong cung, lòng sửng sốt, liền nhận ra đây là ai.
Chúng ta trầm mặc hồi lâu, không phải ta cố ý giả vờ cao thâm, mà thật sự không biết nàng là ai.
Lỡ nói sai thì sao?
Cuối cùng, mỹ nhân trước mặt mở miệng: “Thiển muội muội rốt cuộc cũng làm Tấn vương phi, ta làm tỷ tỷ, thật lòng thấy cao hứng.”
Tỷ tỷ?
Ta tức khắc phản ứng, trong tiểu thuyết Hoa Thiển là con gái duy nhất của Hoa phủ, vì thế Hoa tướng phải đưa một nữ tử từ dòng bên vào cung, hẳn là ta phải gọi nàng đường tỷ.
Nhưng đường tỷ này...!chính là nhân vật quan trọng trong việc Hoa phủ bị diệt môn.
Nàng đầu tiên lợi dụng thế lực Hoa tướng để tiến lên trong hậu cung, sau thấy Hoa tướng thất thế liền phản bội, kỳ thực là vì lợi ích cá nhân.
Ta không đáp lời, quay lại gương, cầm lược chải tóc.
Từ gương nhìn thấy nàng không nhịn được, ta mới mở miệng: “Hoa mỹ nhân nếu đã vào cung, chớ gọi ta là tỷ muội, tránh bị chê cười.”
Chỉ có nữ nhân hậu cung mới xưng tỷ muội.
Hoa mỹ nhân trong mắt biến đổi, nhưng không phát tác, rốt cuộc nàng dựa vào thế lực Hoa tướng mới tiến lên trong hậu cung.
“Là ta lỡ lời, lâu chưa gặp Tấn vương phi, nhất thời thân thiết mà nói sai.” Nàng co được dãn được trả lời.
Lòng ta thắt lại, nắm chặt lược, quay đầu hỏi: “An bài?”
Hoa mỹ nhân sắc mặt lúng túng, vẫn trả lời: “Tấn vương phi bên người nhiều người, Thái Hậu tâm niệm ngươi, ta muốn nói chuyện riêng nên mới dùng hạ sách này.”
“Mới vừa rồi là ngươi an bài người...!đẩy ta xuống nước?”
“Bên bờ có ma ma biết bơi, sẽ không làm Tấn vương phi bị thương.” Hoa mỹ nhân vội giải thích, “Hậu cung nhiều nhãn tuyến, như vậy mới không bị chú ý.”
Đầu óc ta nhanh chóng suy nghĩ, lòng lạnh lẽo hơn cả khi rơi xuống nước.
Nàng chỉ là một mỹ nhân, làm sao có thể một tay che trời trong hậu cung? Nhớ lại ánh mắt Thái Hậu tựa như có như không, nàng nghĩ ta cố tình đứng bên ngoài để phối hợp với Hoa mỹ nhân sao?
Trong lòng một trận bực bội.
Trong tiểu thuyết chỉ nhấn mạnh vai trò của nam nữ chủ, nữ nhị Hoa Thiển và pháo hôi Hoa mỹ nhân chỉ được đề cập sơ qua về việc cấu kết, truyền tin.
Giờ ta xuyên vào, hẳn là phải bổ sung ngoại truyện này.
Suy nghĩ kỹ, ta lập tức muốn cắt đứt liên hệ với Hoa mỹ nhân.
Một là chặt đứt tay chân Hoa tướng trong hậu cung, hai là xử lý Hoa mỹ nhân tầm nhìn hẹp hòi...
Tường đầu thảo.