Hòa Thân Tân Truyện

Đả tự: Upin - Kiếm Giới

“Hòa công tử, tỉnh dậy đi Hòa công tử!” Một tên dịch tốt đến bên Hòa Thân gọi khẽ.

“Ai đó? Có chuyện gì thế?” Hòa Thân mở hé đôi mắt ngái ngủ, ngáp dài hỏi.

“Tri phủ đại nhân có lời mời!” Tên dịch tốt cung kính trả lời.

“Liễu đại nhân? Ờ...” Hòa Thân giật mình bừng tỉnh, mở to mắt nhìn ra bên ngoài, thấy ánh nắng vàng chiếu thẳng vào phòng từ cửa sổ phía tây, biết đã muộn lắm rồi, vội nhổm người ngồi dậy.

Sáng nay khi Hòa Thân đưa nhầm xấp ngân phiếu âm phủ hối lộ Liễu Hỷ Công, biết chắc chuyến đi Khai Phong xin giảm thiểu số tiền lương giao nộp đã thất bại hoàn toàn, vốn định đi tìm Liễu Hỷ Công giải thích vài lời, nhưng cuối cùng hắn cũng không lấy đâu ra can đảm, sau đó lại nghĩ: Dù gì nhiệm vụ cũng thất bại rồi, thôi thì ngủ một giấc xong quay về Huỳnh Dương bàn tính cách khác với Triệu Nhân Nghĩa vậy, nào ngờ đặt lưng xuống giường lại ngủ quên đến giờ này.

“Liễu đại nhân của chúng tôi có lời mời, mời Hòa công tử hãy theo tiểu nhân đến nha môn tri phủ một chuyến!” Tên dịch tốt thấy Hòa Thân đã tỉnh, vội cung kính nhắc lại lời mời.

Nhìn thái độ lễ phép của tên dịch tốt, Hòa Thân thật không đoán ra Liễu Hỷ Công định trừng trị mình thế nào đây, nhưng việc đã đến nước này muốn trốn cũng không được, đành tới đâu hay tới đó, Hòa Thân thay y phục chỉnh tề xong bước ra khỏi dịch trạm.

Vừa đặt chân ra bên ngoài, cảnh tượng trước mắt sém làm Hòa Thân sợ chết khiếp, thì ra Liễu Hỷ Công đã phái một đội thân binh đến đón Hòa Thân, đội thân binh tay cầm giáo dài lưng đeo đao nhọn, khí thế hùng hục như muốn hành hình phạm nhân vậy.

Hòa Thân thót tim sợ hãi, khó khăn lắm mới đứng vững, nghĩ thầm: “Không phải chứ? Chỉ vì mình tặng nhầm mấy tờ ngân phiếu âm phủ mà tên tri phủ này ngang nhiên trả thù hay sao? Nếu muốn giải quyết một thư sinh trói gà không chặt, tay không tấc sắt như mình đâu cần cả đội binh mã trang bị đầy đủ như thế. Trốn chạy là không thể nào rồi, nhưng hy sinh vì nghĩa thì quả thật oan uổng quá...”

“Hòa công tử, tri phủ đại nhân có lời mời! Tại hạ đến đây để hộ tống công tử đến nha môn.” Một tên quan quân tiến lại gần cung kính hành lễ xong cất tiếng.

“Không ngờ Liễu Hỷ Công lại tiên lễ hậu binh với mình! ở đây suy đoán lung tung, chỉ bằng đến nha môn tri phủ một chuyến, xem thử Liễu Hỷ Công định gán tội danh gì để trứng trị minh.” Nghĩ đến đây, Hòa Thân không còn cảm thấy sợ hãi nữa, hiên ngang leo lên lưng ngựa cùng đội thân binh tiến về phía nha môn tri phủ.

Lúc đi trên đường, Hòa Thân phát hiện dọc hai bên đường ngoại trừ một số dân tị nạn từ nơi khác đến còn tăng thêm rất nhiều binh sĩ tuần tra, tên lính nào cũng lăm lăm giáo dài, hình như đang có sự kiện gì quan trọng lắm vậy.

Hòa Thân nhủ thầm: “Liễu Hỷ Công, chỉ vì một người hối lộ nhầm cho ngươi mà lại huy động lực lượng như thế để trả thù. Đừng để ta có ngày nắm quyền cao chức trọng, dù không nắm quyền đi chăng nữa, chỉ cần hôm nay ngươi không dìm chết được ta, đợi khi ta về Bắc Kinh việc đầu tiên là nghĩ cách trả thù ngươi... Tiếc rằng ta có qua khỏi hôm nay hay không cũng không biết được rồi.”

Đội thân binh hộ tống Hòa Thân đến tận nha môn, một điều bất ngờ là tri phủ đại nhân Liễu Hỷ Công đã đứng sẵn bên ngoài chờ đợi. Hòa Thân ngơ ngác chưa hiểu xảy ra chuyện gì, Liễu Hỷ Công đã đến gần nắm lấy tay hắn một cách thân thiết, tươi cười hớn hở, khách sáo nói: “Hòa công tử, sáng nay ta thấy công tử lộ vẻ mệt mỏi, biết công tử đi đường vất vả nên không tiện giữ lại tiếp đãi, nay công tử đã nghỉ ngơi đủ rồi, hai ta hãy nhập tiệc thôi!”

Vừa nói, Liễu Hỷ Công vừa kéo Hòa Thân vào đại sảnh bên trong, ở đó đã bày sẵn một bàn tiệc toàn sơn hào hải vị, Hòa Thân càng thêm ngạc nhiên, vừa rồi mình còn chuẩn bị bước vào Quỷ Môn Quan, sao thoắt cái lại trở thành thượng khách rồi? Chẳng lẽ tên Liễu Hỷ Công này thích bày trò, có lòng muốn giúp ta làm một con ma no? Thôi mặc kệ lão ta muốn giở trò gì, cứ ăn uống thỏa thích một trận trước đã.

“Hòa công tử, sáng nay công tử tặng ta một xấp ngân phiếu là được sản xuất trong xưởng của công tử đúng không? Ây da Hòa công tử, lần này công tử đã giúp ta một việc lớn đó, chiều nay mẫu thân của ta phải đến mộ phần phụ thân ta bái tế, ta đang lo không có gì dâng lên cho ông, may mắn được công tử giúp ta, mẫu thân ta vừa nhìn thấy xấp ngân phiếu kia đã rất mừng rỡ, còn luôn miệng khen ta có hiếu nữa chứ! Hòa công tử, từ ngày phụ thân ta mất đến nay mẫu thân ta chưa ngày nào vui như hôm nay. Nào, Hòa công tử, chúng ta uống với nhau 3 chum trước!” Dứt lời, Liễu Hỷ Công nâng ly ngửa cổ uống cạn.

Nghe lời giải thích trên, Hòa Thân sém chút té xỉu, lại có chuyện này sao? Đúng là chó ngáp phải ruồi, vừa định lên tiếng nói chuyện, chợt nghe ngoài sảnh có người nói lớn: “A mã, con và bà nội về rồi đây!” Âm thanh trong trẻo như một làn gió mát ùa đến, hiển nhiên đó là giọng của một nữ nhi.

“Hòa công tử xin cứ tự nhiên, tiểu nữ Doanh Doanh và gia mẫu quay về rồi, ta phải đến tham kiến gia mẫu...” Dứt lời, Liễu Hỷ Công đứng dậy bước ra ngoài.

Hòa Thân nổi cơn tò mò, hắn muốn biết dung mạo của chủ nhân giọng nói trong trẻo kia, thế là bám theo Liễu Hỷ Công ra ngoài, đứng cạnh cửa nhìn lén từ chiếc khe hẹp, thấy trong vườn một thiếu nữ thân hình thon gọn đang dìu một bà lão tóc bạc râm, Liễu Hỷ Công đến gần gọi một tiếng “mẫu thân”, thiếu nữ kia quay đầu lại, Hòa Thân nhìn rõ dung mạo tuyệt mỹ của nàng, thật là một mỹ nhân khiến người ta nhìn một lần sẽ nhớ mãi!

“Không ngờ Liễu Hỷ Công lại có một cô con gái xuất trần thoát tục đến thế...” Hòa Thân quay về bàn tiệc, si mê thốt lên.

Một lúc sau Liễu Hỷ Công quay lại bàn tiệc, vừa bước vào đã nói lớn: “Ây da Hòa công tử, thật là ngại quá! Để công tử đợi lâu rồi. Nào, nào, chúng ta uống tiếp đi!”

Hòa Thân định chớp lấy cơ hội hỏi về vụ tiền lương giao nộp của huyện Huỳnh Dương, nhưng chưa đợi hắn mở miệng, Liễu Hỷ Công đã mỉm cười nói trước: “Hòa công tử, ta đã hạ lệnh giảm hơn một nửa số tiền lương giao nộp cho lão bằng hữu Triệu Nhân Nghĩa của công tử rồi, hắn chỉ cần nộp nửa số còn lại là xem như hoàn thành nhiệm vụ, sáng nay ta đã cho người đến huyện Huỳnh Dương truyền lệnh, chắc giờ này mệnh lệnh cũng đã đến nơi. Hôm nay ta kiểm đếm tiền lương các nơi nộp về, lại mở kho phủ Khai Phong lấy ra một phần, giờ đã gộp đủ số yêu cầu của tuần phủ đại nhân, đợi ngày mai quan áp giải tiền lương trên tỉnh xuống sẽ chuyển ngay đến vùng thiên tai cứu tế...”

Mọi việc diễn ra quá thuận lợi khiến Hòa Thân không dám tin đó là sự thật, hình như sau lưng có một bàn tay vô hình giúp mình sắp đặt mọi thứ vậy, nhưng những chuyện thế này không thể hỏi đến cùng, Hòa Thân đành dùng ánh mắt hồ nghi soi mói Liễu Hỷ Công.

“Hòa công từ vẫn chưa hài lòng à? Hay là ta lại sai người đến truyền lệnh miễn hết tiền lương giao nộp của Triệu Nhân Nghĩa vậy?”

“Không... không..., Liễu đại nhân, tuyệt đối đừng làm thế! Tại hạ đang nghĩ sau khi quay về làm sao để mười mấy vạn bá tánh Huỳnh Dương đáp tạ đại ân đại đức của Liễu đại nhân ấy chứ, ngài đúng là phụ mẫu tái sinh của bá tánh Huỳnh Dương, xin nhận một lạy của Hòa Thân!” Vừa nói, Hòa Thân vừa khom lưng vái lạy Liễu Hỷ Công.

“Ấy đừng! Công tử đừng như thế!” Liễu Hỷ Công vội đỡ lấy Hòa Thân, cung kính mời hắn một chum rượu xong, nói tiếp: “Hòa công tử, nghe nói tiền âm phủ của công tử ở Huỳnh Dương bán chạy lắm. Ta có lời này, không biết Hòa công tử có tiếp nhận hay không?” Liễu Hỷ Công dùng giọng điệu thăm dò trước.

“Liễu đại nhân có gì xin cứ nói thẳng, Hòa Thân nguyện nghe lời giáo huấn của đại nhân!”

“Hòa công từ khách sáo rồi! Huyện Huỳnh Dương chỉ có mười mấy vạn dân, dù nhà nào cũng dùng hàng của công từ thì cũng chả có bấy nhiêu. Ta thấy hay là công tử đến phủ Khai Phong phát triển đi, Khai Phong là vị trí quan trọng nối hai miền nam bắc, dân số thường trú ở đây đã mấy mươi vạn, cộng thêm thương buôn hàng năm qua lại nơi đây không dưới trăm vạn, buôn bán ở đây mới càng làm càng lớn được chứ!” Liễu Hỷ Công hào hứng nói.

Thật ra Hòa Thân có nghĩ đến vấn đề trên, hắn luôn cảm thấy huyện Huỳnh Dương bé nhỏ không phải vùng đất lý tưởng để phát triển sự nghiệp kinh doanh, nhưng muốn đến thành phố lớn Khai Phong phát triển, không ai chống đỡ có được hay không?

“Không giấu gì Liễu đại nhân, tại hạ cũng có ý định đó, nhưng vừa rời khỏi kinh thành, có nơi dung thân đã tốt lắm rồi, đâu dám mơ đến nơi trù phú như phủ Khai Phong để kinh doanh chứ! Khoan nói đến việc tại hạ không có bản lĩnh ấy, dù nghĩ ra cách phát tài chỉ e tại đây không quen biết ai sẽ không có chỗ đứng...” Hòa Thân thở dài phân bua.

“Hòa công từ nói vậy là khách sáo rồi, chẳng phải ta đã nói rồi sao, công từ đến Khai Phong cứ việc xem đây là nhà của mình, Hòa công tử thử nghĩ xem: Kinh doanh ở tại nhà mình có cần cầu xin người khác hay không? Chỉ cần Hòa công tử chịu đến Khai Phong, việc kinh doanh cứ để ta lo tất!” Liễu Hỷ Công vỗ ngực hứa hẹn.

Hòa Thân càng lúc càng không hiểu nổi tên Liễu Hỷ Công này đang toan tính chuyện gì, nhưng thấy ông nhiệt tình như thế cũng không nỡ từ chối, chỉ chắp tay nói: “Vậy chẳng phải việc gì cũng làm phiền đến Liễu đại nhân hay sao, tại hạ đâu dám làm thế chứ?”

“Hòa công từ có biết hiện nay thịnh hành nhất chính là nửa quan nửa thương, nghĩa là vừa làm quan vừa kinh doanh buôn bán, không giấu gì công tử, ta đây vừa làm tri phủ vừa kinh doanh tơ lụa sành sứ từ Giang Nam đến Hà Nam đó.” Liễu Hỷ Công thẳng thắn tiết lộ.

“Ồ!” Hòa Thân kinh ngạc thốt lên, hắn không ngờ một tri phủ đạo mạo như Liễu Hỷ Công lại biết kinh doanh tơ lụa kia đấy.

“Nếu Hòa công từ không chê nha môn tri phủ của ta thì có thể đến chỗ ta giúp chút việc, như vậy không ảnh hưởng gì đến chuyện kinh doanh của công tử, công tử cũng trở thành nửa quan nửa thương như ta vừa nói rồi, không biết ý công tử thế nào?” Liễu Hỷ Công cuối cùng đã nói ra ý đồ thật sự.

Hòa Thân sẵn tính thông minh, vừa nghe Liễu Hỷ Công muốn lôi kéo mình vào nha môn tri phủ làm việc là biết ngay ông vốn chẳng phải vì mời hắn đến Khai Phong buôn bán mà nhiệt tình như thế, tin chắc Liễu Hỷ Công gặp phải chuyện rắc rối gì cần mình giúp đỡ đây.

Nghĩ đến đây, Hòa Thân cười ha hả hỏi thẳng: “Chẳng lẽ Liễu đại nhân gặp phải chuyện gì không thể tự giải quyết à?”

Liễu Hỷ Công thấy Hòa Thân quả nhiên là người thông minh tuyệt đỉnh, liền mở lòng nói ngay: “Thật không dám giấu, chỗ ta đúng là gặp phải một chuyện lớn không thể giải quyết, ta suy đi tính lại thấy việc này chỉ có công tử là giúp được ta thôi.”

Hòa Thân nhủ thầm: Trên đời làm gì có may mắn từ trên trời rơi xuống, xem ra nếu ta không nhận lời giúp thì số tiền lương giao nộp của Triệu Nhân Nghĩa được miễn hay không còn chưa dám chắc à...

Thế là Hòa Thân thận trọng dò hỏi: “Rốt cuộc Liễu đại nhân đã gặp phải vấn đề nan giải gì vậy?”

conem_bendoianh

Hòa Thân Tân Truyện

Tác giả: Độc Cô Hắc Mã

-----oo0oo-----


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui