Hoa Thiên Cốt Chi Hoa Mãn Lâu Nghênh Sát Thiên Mạch

Trong chính điện tiếng chuông bỗng dưnh vang lên, hơn nữa còn là ngân vang ba hồi dài liên tiếp. Điều này tượng trưng cho Trường Lưu có chuyện trọng yếu cần triệu tập gấp toàn bộ đệ tử môn phái.

Hoa Mãn Lâu cũng đi cũng theo Hoa Thiên Cốt đi tới chính điện.

Chỉ thấy trong chính điện nhiều hơn một người đang đứng, nhười nọ mặc áo bào trắng, tướng mạo tuấn nhã.

” Ngươi nói trưởng môn môn phái các ngươi đang ở tại Trường Lưu ?” Trên đại điện Thế Tôn Ma Nghiêm quay qua hỏi vị nam tử lạ mặt.

Vị nam tử kia gật đầu :” Sư phụ đã đem cung vũ truyền cho chưởng môn tân nhiệm.”

” Chuyện đó thì liên quan gì tới Trường Lưu, trong nhóm đệ tử của Trường Lưu lại có chưởng môn của phái Mao Sơn, há chẳng phải trò cười cho thiên hạ.” Trong giọng nói của Ma Nghiêm có chút không vui.

Hai phái Trường Lưu cùng Mao Sơn có rất ít quan hệ qua lại, bình thường đệ tử hai bên cũng không va chạm lẫn nhau, lần này khen ngược trong chúng đệ tử Trường Lưu lại có chưởng môn của Mao Sơn, trò đùa gì đang diễn ra vậy.

” Gia sư là Thanh Hư Đạo Trưởng trước khi lâm chung đúng là đã truyền cung vũ của bổn phái cho người nọ, theo thông tin chúng ta có được, thì người đó đang tu luyện ở môn hạ.”

Hoa Mãn Lâu càng nghe càng cảm thấy không thích hợp, theo như lời nam tử này diễn thuyết thì người đó tám chín phần là Hoa Thiên Cốt, bất quá đây là việc không thể nào xảy ra, Thanh Hư Đạo Trưởng cũng không có chuyện đưa cung vũ cho Hoa Thiên Cốt.

” Tử Họa, trong Trường Lưu có một người như thế sao ?” Ma Nghiêm bình tĩnh hỏi Bạch Tử Họa.

Hắn không thể nào ngờ rằng Bạch Tử Họa thản nhiên gật đầu :” Hoa Thiên Cốt.”

” Có đệ tử !” Hoa Thiên Cốt phản xạ có điều kiện lên tiếng đáp lời, cái này khiến cho toàn bộ ánh mắt của đệ tử Trường Lưu Sơn đều tập trung hết mên người của nàng.

” Đệ tử bái kiến chưởng môn !” Người no đột nhiên lên tiếng, sau đó trực tiếp quỳ gối xuống trước mặt của Hoa Thiên Cốt, điều đó khiến toàn bộ những người trong đại điện đều cảm thấy choáng váng.

Hoa Thiên Cốt trự tiếp ngốc lăng :” Vị đại ca này, huynh nhất định là nhận nhầm người rồi.” Nàng vôuj vàng né qua một bên, nhất thời cảm thấy người nọ nhất định là quỳ sai người rồi, nàng tài cán gì nhận đại lễ của người khác.

” Đệ tử Mao Sơn Vân Ẩn xin bái kiến chưởng môn.” Không ngờ người nọ cũng chuyển hướng, khom người thật sâu chào hỏi.

Khuôn mặt Hoa Thiên Cốt nhất thời cứng ngắc, ánh mắt nhìn Hoa Mãn Lâu có chút luống cuống tay chân.

” Ta và Tiểu Cốt tới Mao Sơn tầm sư học đạo, Thanh Hư Đạo Trưởng nhưng cũng không đưa cho Tiểu Cốt cái gì …” Hoa Mãn Lâu đang nói đột nhiên dừng lại, hắn mơ hồ cảm giác được linh khí trên người Hoa Thiên Cốt đang không ngừng tràn ra.

” Đây chính là cung vũ của chưởng môn phái Mao Sơn .” Vân Ẩn chỉ chiếc lông vũ mà đỏ bên hông của Hoa Thiên Cốt.

” Vật này ở trên người ta từ lúc nào ?” Hoa Thiên Cốt bất khả tư nghị nhìn cọng lông chim, trên chiếc lông chim mơ hồ tản ra hồng quang.

Phía dưới lập tức có tiếng ồn ào nghị luận. Làm mọi người thật ngạc nhiên hóa ra kẻ bình thường là phế sài không có căn cơ về pháp lực hóa ra lại là một người bối cảnh sâu rộng, dĩ nhiên lại là chưởng môn đứng đầu một phái.

” Các ngươi đi theo ta, những người khác lui xuống trước đi .” Ma Nghiêm nói với Bạch Tử Họa, Hoa Thiên Cốt, Vân Ẩn, Hoa Mãn Lâu.

Đi tới nội điện.

Ma Nghiêm phất tay áo nói :” Thân là đệ tử của Trường Lưu, mà đồng thỡi cũng lại là chưởng môn của môn phái khác, đây khác gì là trò cười cho thiên hạ. Trường Lưu chúng ta dung không được một vị đại phật như ngươi. Ngươi sớm ngày quay về Mao Sơn đi làm chưởng môn của ngươi đi !”

Hoa Thiên Cốt vừa nghe được lời này tâm tràn liền chùng xuống ngay lập tức, hoang mang ngẩng đầu nhìn Hoa Mãn Lâu, bỗng dưng từ trên trời rơi xuống thêm một thân phận trưởng môn, nàng hoàn toàn không biết nên xử lý như thế nào.

Hoa Mãn Lâu cười cười đứng chắn trước mặt của Hoa Thiên Cốt, đứng đối diện với Ma Nghiêm.

” Vị tiêm sinh đây có thể hay không để tại hạ nói vài lời.”

Ma Nghiêm nhìn Hoa Mãn Lâu mang một thân tiên khí, không vui nhíu nhíu mày, thế nhưng vẫn gật đầu một cái, nếu không đồng ý với người nọ truyền ra ngoài sẽ thành hắn lòng dạ hẹp hòi, không để cho người khác cơ hội giả thích.

” Phía bên Thất Sát Điện muốn đem Xích Thuyên Thiên giao cho tân nhiệm chưởng phái Mao Sơn .” Hoa Mãn Lâu nói một chuyện dường như chẳng có gì liên quan.

Ma Nghiêm sửng sốt :” Ngươi nói cái gì ?”

Hoa Mãn Lâu vẫn cười cười :” Chuyện này Tôn Thượng cũng đã từng nghe qua .” Hắn nhìn một chút sang Bạch Tử Họa vẫn lạnh nhạt đứng gần đó.

Bạch Tử Họa gật đầu.

” Quả thực ta không biết tại sao chiếc cung vũ kia lại ở trên người của Tiểu Cốt, thế nhưng Vân Ẩn ta có chuyện muốn hỏi ngươi, nếu Tiểu Cốt đưa trả cung vũ lại cho ngươi, ngươi sẽ trực tiếp đảm nhận chức vị chưởng môn của Mao Sơn sao ?” Hoa Mãn Lâu gặng hỏi.

Vân Ẩn lắc đầu :” Đệ tử không có khả năng tiếp thu, đệ tử cũng biết thân phận của chưởng môn bây giờ hơi … Chỉ là bây giờ tình thế của Mao Sơn là loạn trong giặc ngoài, nếu trong thời điẻm mấu chốt này mà đệ tử lên nắm quyền chưởng môn, thì khi xử lý một số chuyện sẽ gặp sự bất tiện về thân phận, một số đệ tử khác vốn đã coi đệ tử như cái đinh trong mắt cái gai trong thịt thậm chí sẽ nhân cơ hội làm loạn, vậy bên đệ tử cũng chỉ còn cách van cầu Thiên Cốt cô nương tạm thời đảm đương chức vụ chưởng môn, cô nương có cung vũ của gia sư, lại đối với Mao Sơn có ân, mới có khả năng phục chúng. Đợi khi thời cơ đến cô nương không muôn tiếp nhận ngôi vị chưởnh môn thì chúng ta sẽ có tính toán khác, được không ?”

Hoa Mãn Lâu đáp lời :” Nếu chúng ta không có ý tiếp thu, phái Mao Sơn phải chăng tới khi nào mới chọn ra một người tài giỏi khác làm chưởng môn?”

Vân Ẩn có hơi chút khó khăn lắc đầu :” Đệ tử không thể tiếp nhận .”

Tuy bây giờ cơ nghiệp ngàn năm của Mao Sơn đã bị hủy, thế nhưng danh vọng vẫn còn, kẻ mơ ước ngôi vị chưởng môn cũng chẳng ít, hiện tại người duy nhất danh chính ngôn thuận kế thừa chức vị chưởng môn này chính là Hoa Thiên Cốt, nếu bỏ qua mà đi lựa chọn người khác, các loại tranh đấu công khai hay ngấm ngầm khác căn bản là vô pháp ngăn cản được.

Hoa Mãn Lâu quay đầu hỏi ngược lại Bạch Tử Họa :” Tôn Thượng có nên cảm thấy đợi qua một thời gian nữa hãy mang Xích Thuyên Thiên trả lại cho phái Mao Sơn được không ?”

Bạch Tử Họa lắc đầu.

Hoa Mãn Lâu quay ra nhìn Ma Nghiêm một chút :” Thế Tôn cảm thấy chuyện này nên xử lý thế nào mới tốt ?”

Ở cái nơi một hỏi một đáp này, Ma Nghiêm dường như đã nhận ra hắn cơ hồ chỉ còn có một đáp án duy nhất.

” Thân phận đệ tử Trường Lưu Sơn của Hoa Thiên Cốt vẫn tiếp tục được bảo lưu .” Ma Nghiêm cực kỳ không tình nguyện phun ra những lời này. Lời này vừa được thốt ra, thì hình như Bạch Tử Họa đang đứng ngay cạnh đó đã thở dài một hơi, nhưng lúc người khác định thần nhìn lại thì nơi đó chỉ còn lại là một vị tiên dáng dấp lạnh nhạt như băng giá.

” Đệ tử đa tạ Thế Tôn, Tiểu Cốt vẫn cứ là đệ tử của Trường Lưu Sơn .” Hoa Thiên Cốt hưng phấn nói, nàng có chút kích động quay sang nhìn Hoa Mãn Lâu, một chuyện phức tạp như thế mà ca ca nhà nàng chỉ cần nói vài câu là có thể giải quyết xong xuôi.

Ma Nghiêm cương cứng gương mặt gật gật đầu :” Ngươi trước hết hãy về xử lý chuyện ở Mao Sơn đi.”

Hoa Thiên Cốt lại nhìn Bạch Tử Họa đứng cạnh một chút, chỉ thấy hắn hơi hơi gật đầu, mới có thể yên tâm lui xuống.

” Thiên Cốt sau khi mọi chuyện được xử lý tốt đẹp, chắc chắn phải quay về Trường Lưu ngay lập tức .”

Ma Nghiêm chỉ là ừ một tiếng rồi không nói gì nữa, nếu không phải lo lắng cho Xích Thuyên Thiên thì còn lâu hắn mới nhượng cho Hoa Thiên Cốt tiếp tục ở lại Trường Lưu.

Sau khi ra khỏi nội điện, Hoa Thiên Cốt thật sâu sắc thở dài một hơi, vốn cho rằng là mình nhất định sẽ bị trục xuất khỏi Trường Lưu, không nghĩ tới lại thành ra một kết quả tốt như thế, bất quá đều là công lao của Hoa Mãn Lâu.

” Ca ca, huynh sẽ cùng muội đi tới Mao Sơn sao ?” Hoa Thiên Cốt lấy vẻ mặt khẩn cầu nhìn Hoa Mãn Lâu, nàng thật sự không biết chưởng môn là phải làm nào, nếu có Hoa Mãn Lâu bên cạnh nàng, nàng sẽ có cảm giác kiên định hơn một tí.

Hoa Mãn Lâu không chút suy nghĩ gật đầu.

” Ca ca, huynh đối với Tiểu Cốt thật tốt .” Hoa Thiên Cốt vừa vùi đầu vào lòng Hoa Mãn Lâu vừa nói.

Hoa Mãn Lâu cười không ngừng, sờ sờ đầu bánh bao của Hoa Thiên Cốt, rồi hướng về bóng áo trắng xa xa mà gật đầu, nếu không phải là có người nọ âm thầm hỗ trợ, sự tình không có khả năng giải quyết dễ dàng như thế.

Bạch Tử Họa nhìn thoáng qua Hoa Thiên Cốt từ phía xa xa, lại còn ẩn mình trong làn nước thác trắng xóa, chẳng biết tại sao, tựa hồ hắn không thể nào đối với đứa bé này hạ sát tâm cho bằng được.

Trong phòng của Hoa Thiên Cốt.

” Tiểu Cốt Đầu chúc mừng nàng trở thành chưởng môn nha !” Đông Phương Úc Khanh cười ha hả nói.

Hoa Thiên Cốt còn đang vui không nổi nữa kìa, nàng đâu có muốn trở thành chưởng môn gì đó, nàng chỉ thầm muốn trở thành đồ đệ của Tôn Thượng kia, Hoa Thiên Cốt không thèm phản ứng lại với Đông Phương Úc Khanh, tiếp tục thu dọn hành lý của mình.

” Các người muốn đi ngay sao ?”

Hoa Thiên Cốt gật đầu :” Lập tức phải đi ngay .”

Trên mặt Đông Phương Úc Khanh lộ rõ vẻ tiếc hận :” Ta vốn tưởng rằng đêm nay còn có thể cùng ca ca của nàng uống rượu .”

Hoa Mãn Lâu tươi cười đi đến :” Xem ra phải để tới hôm khác bồi tội rồi .”

” Được, như vậy ta liền thiếu huynh một chầu rượu .”

Hoa Mãn Lâu gật đầu cười :” Ta đây có thể hay không hỏi Đông Phương huynh một vấn đề ?”

Đông Phương Úc Khanh thẳng thừng :” Vậy phải xem chầu rượu hôm tới này uống thế nào đã .”

Hoa Mãn Lâu tươi cười, nếu như Đông Phương Úc Khanh ở thế giới của hắn nà nói thì nhất định sẽ là một gã thương nhân xuất sắc.

” Các người trước hết cứ dọn dẹp đi đã, ta đi xem công tử nhà ta thế nào đã, hắn đang đòi tự mình đưa tiễn đâu .” Đông Phương Úc Khanh gượng cười đi ra ngoài.

” Đừng quên chầu rượu của ta nha .” Đi tới nửa đường giống như chợt nhớ ra điều gì đó Đông Phương Úc Khanh lại quay đầu bói với Hoa Mãn Lâu.

Hoa Mãn Lâu gật đầu, Đông Phương Úc Khanh lại khoát tay dời đi.

Sau khi quay đầu lại, xóa đi nụ cười mỉm đọng lại trên khóe môi Đông Phương Úc Khanh tựa người đứng bên cửa, tất cả mọi chuyện đã đi đúng theo những gì mà hắn đã tính toán, chỉ có duy nhất một chuyện là hắn không thể nắm chắc được đí chính là người kia …

Sáng sớm ngày thứ hai hôm sau Hoa Thiên Cốt cùng đám người Vân Ẩn về tới Mao Sơn, trong đó có hai người ngự kiếm, Hoa Mãn Lâu là đằng vân, chính là mất có thời gian một ngày là đã đi tới Mao Sơn.

Tại Thất Sát Điện.

” Ma Quân, chưởng môn của phái Mao Sơn đã tiếp quản công việc, nhưng hóa ra lại chỉ là một con nhóc con, vậy Xích Thuyên Thiên …”

” Tất nhiên là sẽ hoàn trả lại, ta khi nào thì đã lật lọng qua .” Sát Thiên Mạch nhìn ngón tay út của mình và nói.

Đan Xuân Thu bất đắc dĩ nặng nề thở dài trong đầu, Xích Thuyên Thiên a, cứ như vậy chắp tay dâng lên cho người khác, cứ mỗi lần nhớ lại thì dường như trái tim của hắn lại như đang rỉ máu.

“Đan xuân thu.”

“Có thuộc hạ!”

Đan Xuân Thu sáng mắt ra một cái, lẽ nào Ma Quân sẽ đổi ý !

” Cái Mao Sơn tiểu nha đầu kia có phải hay không tên gọi là Hoa Thiên Cốt ?”

” Vâng, đúng là nàng có tên Hoa Thiên Cốt !” Đan Xuân Thu mang vẻ mặt thực sùng bái nhìn Sát Thiên Mạch, ai nói rằng Ma Quân đối với mọi chuyện trong giáo thập phần không quan tâm, xem này ngài đều hẳn đã biết tân nhậm chưởng môn của Mao Sơn gọi là gì, xem ra đây là cho phép hắn toàn quyền hành động nha !

Sát Thiên Mạch giật giật đầu ngón tay út của chính mình, hắn đột nhiên muốn đi nhìn một chút là ngươi như thế nào có thể khiến Hoa Mãn Lâu để bụng sâu như thế, đi theo nàng từ Trường Lưu cho tới cả Mao Sơn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui