Hoa Thiên Cốt Chi Hoa Mãn Lâu Nghênh Sát Thiên Mạch

” Tiểu Cốt, chúng ta không phải đã loanh quanh ở chỗ này cả ngày rồi sao?” Hoa Mãn Lâu đi theo đằng sau Hoa Thiên Cốt cả ngày trời, trời cũng đã tối, nhưng Hoa Mãn Lâu vẫn đang cảm nhận là họ vẫn đang đứng nguyên một chỗ.

Hoa Thiên Cốt nhìn ngó chung quanh, sau lại ảo não gõ đầu mình một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn thành một đoàn :” Đại ca thật xin lỗi, thật ra thì… thật ra thì…”

Hoa Thiên Cốt nhắm mắt lại sau đó lớn tiếng nói :” Thật ra muội là một kẻ mù đường, một kẻ mù đường nặng.”

Cấp độ mù đường của nàng cũng coi như là rất cao, mặc cho mọi người đã chỉ đường cho nàng cặn kẽ thế nào thì nàng vẫn cứ đi lạc.

Hoa Mãn Lâu vẫn đối với Hoa Thiên Cốt cười ôn nhu, cũng không có trách cứ nàng, hắn xoa hai cái búi tóc bánh bao đáng yêu của nàng :” Tiểu Cốt, đọc những thứ ghi trên bản đồ ấy cho ca ca nghe, càng cặn kẽ thì càng tốt được không?”

Tấm bản đồ này là do ban ngày có một thư sinh hảo tâm vẽ cho Hoa Mãn Lâu, nhưng Hoa Mãn Lâu lại đưa cho Hoa Thiên Cốt.

” Đại ca, Tiểu Cốt thật sự quá ngu ngốc, sợ rằng xem không hiểu được, hay huynh tự mình xem đi.” Hoa Thiên Cốt đưa bản đồ cho Hoa Mãn Lâu, bộ dáng như trút được gánh nặng ngàn cân, bản đồ này nằm trong tay Hoa Thiên Cốt cả ngày nay, cũng không phải do Hoa Mãn Lâu không muốn cầm, tất cả đều dựa vào Hoa Thiên Cốt nhắm mắt dẫn đường.

Trên mặt Hoa Mãn Lâu vẫn treo nụ cười : “Nhưng Tiểu Cốt à, ánh mắt của đại ca không nhìn thấy gì cả, chỉ có thể nhờ muội nói cho ta nghe.”

” Cái gì?” Mắt Hoa Thiên Cốt trợn to nhìn Hoa Mãn Lâu, dáng vẻ không thể tin vào tai mình.

Nàng bước vài bước về phía trái, ánh mắt Hoa Mãn Lâu cũng đảo sang trái, nàng bước sang phải mấy bước, ánh mắt Hoa Mãn Lâu liền hướng về bên phải nhìn nàng.

Nàng dùng sức nhéo nhéo hai lỗ tai, chắc chắn vừa nãy nàng nghe nhầm rồi. Ánh mắt của đại ca làm sao có thể không nhìn thấy gì, ánh mắt hắn sáng ngời như vậy, hơn nữa nhất cử nhất động của mình đều có thể nhìn thấy, nàng nhất định là nghe nhầm rồi đi.

Hoa Mãn Lâu cười cười, giôdng như đã đọc được suy nghĩ của Hoa Thiên Cốt, hắn chỉ tai mình :” Đại ca tuy nhìn không thấy, nhưng đôi tai vẫn có thể sử dụng.”

Hoa Thiên Cốt ngẩn người :” Là thật? Chứ không phải lỗ tai muội có vấn đề sao?”

Đầu Hoa Mãn Lâu gật gật, lúc này Hoa Thiên Cốt mới phát hiện ánh mắt của Hoa Mãn Lâu tuy sáng ngời nhưng trống rỗng vô thần, cẩn thận nhìn rõ thì con ngươi luôn tản ra không tập trung nhìn về phía nào cả.

Trong lòng Hoa Thiên Cốt lúc này vô cùng khổ sở không nói nên lời, đại ca tốt đẹp như vậy ôn nhu như vậy, nhưng lại không thể nhìn thấy bất cứ vật gì, trước mắt đại ca vĩnh viễn chỉ là bóng đêm sâu thẳm, nghĩ như vậy nên Hoa Thiên Cốt cảm thấy đau lòng không nguôi.

” Đại ca…” Hoa Thiên Cốt thấp giọng gọi Hoa Mãn Lâu, thanh âm có chút nghẹn ngào.

Thế nhưng Hoa Mãn Lâu vẫn cười ôn nhu, hắn nhẹ giọng nói với Hoa Thiên Cốt :” Tiểu Cốt, muội không nên như vậy, đại ca mặc dù không nhìn thấy gì, nhưng mỗi ngày trôi qua lại vô cùng vui vẻ, mắt không thấy thì tâm sẽ càng sáng hơn nhìn rõ vạn vật hơn cả khi mắt còn sáng, muội có tin không?”

Trên mặt Hoa Thiên Cốt vẫn mang theo nghi ngờ, nhưng vẫn gật đầu mạnh một cái, nàng biết đây là đại ca là đang an ủi nàng.

Đôi tay Hoa Mãn Lâu đưa lên bịt kín hai mắt Hoa Thiên Cốt, ở bên tai nàng ôn nhu nói :” Không tin thì muội nghe đi.”

” Đay là âm thanh của giọt nước rơi trên lá cây, âm thanh này là âm thanh của gió thổi qua ngọn cỏ, âm thanh này là…

Hoa Mãn Lâu đem hết nhưng âm thanh mà mình nghe thấy kể cho Hoa Thiên Cốt nghe, mặc dù không nhìn thấy, nhưng Hoa Thuên Cốt lại thấy sống dậy trước mắt là một bức họa đẹp nhất của tạo hóa, những gì trước kia nàng chưa bao giờ để tâm cung hiện lên rõ ràng, hết thảy đều vô cùng đẹp đẽ.

Hoa Thiên Cốt cười :” Đại ca, quả nhiên, quả nhiên là có thể nhìn thấy nhiều thứ hơn.”

Hoa Mãn Lâu ôn nhu gật đầu: ” Tiểu Cốt, chỉ cần muội dụng tâm lắng nghe, muội sẽ cảm nhận được thế gian này vô cùng tốt đẹp, dẫu có mù hay câm, đều phải sống cho thật tốt, vui vẻ sống qua ngày.”

Nghe một hồi như vậy, Hoa Thuên Cốt bỗng dưng cảm thấy thật sáng sủa, nàng từ trước tới giờ đều sống trong tăm tối, ngay từ khi sinh ra đã có điều xấu dị tượng, nhưng nàng se vui vẻ mà sống qua ngày, tựa như Hoa Mãn Lâu vậy.

Hoa Thiẻn Cốt cười, chân chính tươi cười, nàng rất vui vhoa ngàn cốt cười , chân chính cười , nàng muốn sau này cũng phải vui vẻ giống như ngày hôm nay.

” Đại ca, Tiểu Cốt sẽ đọc bản đồ cho đại ca nghe. Mặc dù Tiểu Cốt rất ngốc, nhưng sẽ luôn cố gắng.”

Hoa Mãn Lâu gật đầu :” Huynh tin tưởng Tiểu Cốt.”

Hoa thiên Cốt vừa nói, Hoa Mãn Lâu vừa cẩn thận nghe, trí nhớ của hắn tốt kinh người,Hoa Thiên Cốt mới nói có một lần đã nhớ kỹ, hơn nữa không còn lạc đường thêm lần nào nữa.

Điều này làm cho Hoa Thiên Cốt sợ hãi than không dứt miệng, nàng nhìn chằm chằm vào bản đồ mà vẫn có khả năng rất lớn sẽ lạc đường, nhưng mà Hoa Mãn Lâu chỉ dựa vào trực giác lại chưa hề đi nhầm đường bao giờ. Nếu không phải Hoa Mãn Lâu chính miệng nói ra mình bị mù, thì Hoa Thiên Cốt chắc chắn sẽ không tin đại ca mình là một người mù.

Hai người chỉ dùng có nửa tháng thời gian đã đi tới chân núi Mao Sơn, điều làm Hoa Thiên Cốt cảm thấy kỳ quá là suốt dọc đường đi nàng không bắt gặp bất kỳ một con quỷ quái nào, cho dù vó ngẫu nhiên đụng phải thì bọn chúng cũng sẽ cói gắng tránh xa bọn họ.

Hoa Thiên Cốt cảm thấy kể từ khi mình đồng hành cùng Hoa Mãn Lâu, bắt cứ chuyện gì cũng đều chuyển hướng tốt đẹp hơn, thậm chí nàng còn có mong muốn có thể cả đời này chỉ làm muội muội của người là tốt rồi.

Vốn tưởng rằng mọi chuyện sẽ tiếp tục thuận lợi, sẽ rất nhanh lên đượ đỉnh Mao Sơn nhưng không ai ngờ được ngọn núi ấy lại có chuyện xảy ra.

Hoa Mãn Lâu vốn có thể dễ dàng leo lên đỉnh núi, nhưng mà Hoa Thiên Cốt lại không thể leo lên, cứ coi như Hoa Mãn Lâu luôn nắm tay kéo nàng đi, nhưng chỉ cần vừa lên tới đỉnh Hoa Mãn Lâu sẽ phát hiện ra chỉ còn một mình hắn, còn Hoa Thiên Cốt lại đang ở một địa phương khác.

” Đại ca, có phải là gặp quỷ rồi hay không?” Hoa Thiên Cốt rầu rĩ nhìn đỉnh núi đã ở ngay trước mặt. Tại sao nàng lại không thể leo lên cơ chứ?

Nếu như là trước kia, Hoa Mãn Lâu sẽ lập tức phán rằng trên đời này làm gì có quỷ với thần, nhưng còn bây giờ thì chính hắn cũng không thể xác định

Hắn mơ hồ cảm thấy đây không phải chuyện lạc đường bình thường, tựa hồ như hắn đã đi vào một thế giới khác, thế giới này có phần giống rồi lại có phần bất đồng với thế giới cũ của hắn.

” Ngươi dĩ nhiên là không thể đi vào, trên người ngươi ngay cả một tia pháp lực cũng không có, làm sao có thể mở ra kết giới của Mao Sơn. Một thanh âm đột nhiên vang lên làm Hoa Thiên Cốt sợ hết hồn, nàng lập tức trốn ra phía sau Hoa Mãn Lâu, chỉ lộ ra nửa cái đầu nhìn ” người” đột nhiên xuất hiện trước mắt này, thật sự không thể nói là người.

” Ngươi, ngươi là quỷ sao?” Hoa Thiên Cốt đánh bạo hỏi.

” Người” trước mắt gần như trong suốt, bộ dáng ăn mặc như đạo sĩ, theo kinh nghiệm của Hoa Thiên Cốt, ” người” này mười phần có tới tám phần là quỷ.

Hoa Mãn Lâu đem Hoa Thiên Cốt tron lòng tránh về phía sau, cả người chắn trước mặt nàng.

Con quỷ trước mặt lập tức có vẻ mặt như khóc tang :” Tiểu cô nương đừng nói lời khó nghe như vậy có được hay không, ta không phải là quỷ mà là linh thể!”

Mắt Hoa Thiên Cốt trừng to, lại từ sau lưng Hoa Mãn Lâu xông ra :” Có cái gì khác nhau sao?”

” Có khác nhau chứ, khác rất lớn đó!” Con ” quỷ” có chút kích động.

Hoa Mãn Lâu một tay đem Hoa Thiên Cốt ôm về một bên nhấn mạnh :” Ngươi rốt cục là ” người” nào? Hoặc có thể nói là linh thể gì?” Bộ dáng của hắn cho dù thập phần cản giác cũng không mất phần nho nhã.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui