Hoa Thiên Cốt Chi Hoa Mãn Lâu Nghênh Sát Thiên Mạch


Hoa Mãn Lâu đi tới bên cạnh một bờ hồ xanh thẳm, nơi Sát Thiên Mạch thường bế quan.

Ánh sáng mặt trời chiếu lên mặt hồ lấp lánh, hồ nước như được phủ thêm một tầng ánh sáng bạc, khiến cho mặt hồ vừa mang sắc xanh của nước nhưng lại bóng loáng như gương soi.
Ở giữa hồ, giữa không trung lơ lửng một bọt khí thật to, dưới ánh mặt trời chiếu xuống, lóe lên thất sắc quang mang bảy sắc cầu vồng lóng lánh rực rỡ, như một quả cầu thủy tinh trong suốt.
Mà Sát Thiên Mạch chính là nhàn tản ở trong đó làm một giấc mỹ danh ngủ để dưỡng nhan.
Chớ có xem thường cái bọt khí quái dị này, nó hoàn toàn là do linh khí biến ảo mà thành, ngủ ở bên trong này chẳng những có thể đề cao công lực, mà quan trọng hơn là nó có thể dưỡng nhan.
Hoa Mãn Lâu ôn nhu cười, nhẹ nhàng triệu hồi một đám mây, chậm rãi bay ra giữa hồ.
Sát Thiên Mạch khí tức bình ổn, đang ngủ ngon lành, nhưng trong nháy mắt mà Hoa Mãn Lâu đến gần, mở mắt.
Hắn chậm rãi mở mắt, con ngươi nhàn nhạt hồng, hắn vươn tay ra lôi kéo Hoa Mãn Lâu tiến vào bên trong bọt khí.
Sau đó đem đầu của bản thân gối trên đùi của Hoa Mãn Lâu, tay vẫn ôm ngang hông của Hoa Mãn Lâu, rồi từ từ ngủ say.
Hoa Mãn Lâu cười, cảm giác được người trong lòng dù đang ngủ say vẫn giữ thói quen thân cận, cũng nhắm hai mắt lại.
Đợi tới khi hai người tỉnh lại, mặt trời đã xuống núi.
Sát Thiên Mạch thấy Hoa Mãn Lâu trước mắt bỗng ngây ra một lúc: “ Nguyên lai không phải là mơ nha.” Hắn lầm bầm lầu bầu nói.
Hoa Mãn Lâu có chút cưng chiều cười: “ Ta đã trở về.”
“ Tiểu bất điểm nhi thế nào rồi?” Sát Thiên Mạch không có ý tứ đứng dậy, trong lòng Hoa Mãn Lâu rất thoải mái, mùi hương của hắn cũng vô cùng đặc biệt, Sát Thiên Mạch cho rằng có ngửi nhiều như thế nào đi chăng nữa cũng sẽ không thấy chán ghét.
“ Tiểu Cốt bây giờ là Bạch Tử Họa đồ đệ.”
“ Cái gì?” Sát Thiên Mạch đột nhiên ngồi dậy: “ Tiểu bất điểm nhi làm sao có thể bái người kia làm sư phụ, không được, ta không đồng ý.”
Hoa Mãn Lâu cười, một tay kéo Sát Thiên Mạch trở về trong lồng ngực của mình: “ Thế nhưng Tiểu Cốt lại thích.”
“ Bạch Tử Họa kẻ kia vô tâm vô phế như thế, suốt ngày trưng ra khuôn mặt lạnh như băng, hắn nhất định sẽ ngược đãi tiểu bất điểm nhi!” Sát Thiên Mạch đối với Bạch Tử Họa là có mối thù sâu đậm.
“ Nếu như hắn đối xử với Tiểu Cốt có chỗ nào không tốt, chúng ta liền đem Tiểu Cốt trở lại nơi này.” Hoa Mãn Lâu vừa cười vừa nói.
Nghe được hai chữ chúng ta này, trong lòng Sát Thiên Mạch không khỏi chấn động.

Hắn nhìn về phía Hoa Mãn Lâu vẫn như cũ là khuôn mặt ôn nhuận như ngọc, tựa hồ không có bất kỳ một tâm tình nào khác.
Sát Thiên Mạch liền thất lạc một chút, luôn là như vậy, người trước mặt luôn dùng hoa ngôn xảo ngữ trong lúc vô tình lại khiến cho trái tim hắn gợn sóng.
“ Làm sao vậy?” Cảm giác được tâm tình Sát Thiên Mạch biến hóa, Hoa Mãn Lâu liền ôn nhu hỏi.
Sát Thiên Mạch ổn định tâm trạng bản thân, hắn ngước mắt nhìn Hoa Mãn Lâu: “ Hoa Mãn Lâu, bản quân hỉ …”
“ Ma Quân, Ma Quân, có chuyện trọng đại.” Đan Xuân Thu vội vã bay tới.
‘‘ Đan ! Xuân ! Thu !’’ Sát Thiên Mạch cắn chặt hàm răng trắng bóng như ngọc, tụ lời nói phát ra sát khí dày đặc.
Gương mặt Đan Xuân Thu lập tức chuyển sang trạng thái khóc tang tới nơi, hắn cũng không muốn vào nơi này đâu, ai mà chẳng biết quấy rối Sát Thiên Mạch đang bế quan hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Bất quá Đan Xuân Thu cũng không biết được lần này tội trạng của hắn không phải đơn giản là quấy rầy Sát Thiên Mạch bế quan, mà quan trọng hơn là hắn đã cắt đứt lời nói Sát Thiên Mạch phải quyết tâm lắm mới có thể nói ra miệng kia.
‘‘ Thuộc hạ biết tội.’’ Đan Xuân Thu một bên nói như vậy, một bên cầu xin nhìn Hoa Mãn Lâu.
‘‘ Hắn gấp gáp như vậy, nhất định là có chuyện quan trọng cần bẩm báo.’’ Hoa Mãn Lâu một bên thay Đan Xuân thu biện hộ.
‘‘ Nói.’’ Nếu như không phải chuyện gì to tát vậy lần này Đan Xuân Thu chết chắc rồi.
Đan Xuân Thu ở trong lòng khẽ thở phào một hơi, hoàn hảo là lần này có Hoa Mãn Lâu áp trận, xem ra sau này phải tăng cường tìm biện pháp lấy lòng hắn mới được.
‘‘ Một trong Ngũ đại thượng tiên Tử Huân thượng tiên nàng ta đọa tiên.’’
‘‘ Nga?’’ Sát Thiên Mạch đôi mắt đẹp thượng phiêu.

Điều này là cho Đan Xuân Thu đang quỳ trên mặt đất thở dài một hơi, xem ra tin tức này khiến cho Sát Thiên Mạch hài lòng.
‘‘ Đan Xuân Thu, ngươi đem nàng chiêu mộ vào Thất Sát Điện, bản quân phải chiêu đãi nàng ta thật tốt.’’ Sát Thiên Mạch vừa cười vừa nói, một thượng tiên nay lại đọa tiên vi ma, nầy có tính hay không là tát vào mặt Bạch Tử Họa một cái không nhỉ.
‘‘ Hoa Thất Đồng, theo ta đi xem náo nhiệt một chút.’’ Sát Thiên Mạch hưng phấn bừng bừng lôi kéo Hoa Mãn Lâu.
Hoa Man Lâu bất đắc dĩ cười cười, hình như vừa nãy hắn đã nghe ra được cái gì, bất quá bây giờ muốn nghe lại người kia nói lại một lần nữa là chuyện không thể xảy ra.
Lần đầu tiên Hoa Mãn Lâu có cảm giác kẻ vô công rồi nghề kia tuyệt nhiên đáng chết.
Trên mặt đất Đan Xuân Thu vô cùng kinh ngạc liếc mắt nhìn Hoa Mãn Lâu, nhất định là ảo giác, như thế nào hắn lại cảm thấy người như Hoa công tử lại đang ra sức trừng chính mình đây.
Trong đại điện Thất Sát.
‘‘ U, đây là Tử Huân thượng tiên sao? Qủa nhiên là đúng so với đồn đại xinh đẹp vô song, tuy rằng còn kém ta rất xa.’’ Sát Thiên Mạch vẻ mặt thú vị cười đi tới đi lui nhìn Tử Huân.
Cô gái trước mặt có vài phần ôn nhuận thanh nhã, chỉ là ấn kí màu đen trên ấn đường đã cho thấy nàng là đọa tiên chứ không phải tiên tử như trước đây.
‘‘ Ta đã không còn là tiên nhân.’’
Sát Thiên Mạch che miệng cười nói: ‘‘ Ta tự nhiên là biết, bất quá ta thực tò mò, rớt cục nguyên nhân gì đã khiến ngươi thành đọa tiên, để cho ta tới đoán xem, chẳng lẽ là bởi vì Bạch Tử Họa?’’
Khí tức Hạ Tử Huân đột nhiên hỗn loạn thấy rõ, ấn kí màu đen kia cũng hiện lên rõ ràng hơn.
‘‘ Thiên Mạch.’’ Hoa Mãn Lâu liền tiến lại kéo Sát Thiên Mạch về phía mình.
Sát Thiên Mạch vốn còn muốn hỏi tiếp, nhưng khi nhìn bộ dáng này của Hoa Mãn Lâu, hắn liền biết bệnh mềm lòng của người nầy lại tái phát.

Tính toán một chút, chờ lúc Hoa Mãn Lâu không có ở đây sẽ hỏi cho kỹ càng để thỏa mãn lòng hiếu kỳ của bản thân mình.
‘‘ Tại sao ngươi lại ở chỗ này?’’ Hạ Tử Huân vô cùng kinh ngạc nhìn Hoa Mãn Lâu.

Người này nàng biết, ở Quần tiên yến và Tiên kiếm đại hội nàng đã thấy hắn xuất hiện qua.
Nếu nàng không có nhớ lầm, người này chính là huynh trưởng của Hoa Thiên Cốt.

Vừa nghĩ tới Hoa Thiên Cốt, Hạ Tử Huân lại cảm thấy không cam lòng, tại sao chứ, nàng vì người kia hy sinh nhiều tới vậy, thế nhưng hắn lại luôn làm như không nghe không thấy không biết, đã thế còn đi thu một kẻ không biết liêm sỉ như vậy làm đồ đệ.
Hoa Mãn Lâu cười cười: ‘‘ Ngươi nhận thức ta?’’
Hạ Tử Huân gật đầu, một kẻ trời sinh tiên cốt, lại tuấn tú bức người như thế muốn quên cũng khó: ‘‘ Ngươi vì sao vẫn còn có tiên cốt?’’
‘‘ Chuyện mà Tử Huân thượng tiên quản có phải là quá nhiều không.’’ Sát Thiên Mạch có chút không vui cắt đứt đối thoại của hai người.

Bày đặt, một đại mỹ nhân như hắn lại không nhìn, Hạ Tử Huân luôn nhìn chằm chằm Hoa Mãn Lâu làm gì, chớ không phải là …
Giống như biết Sát Thiên Mạch đang nghĩ gì, Hoa Mãn Lâu nắm chặt tay của Sát Thiên Mạch.
Hắn cười nói: ‘‘ Việc có tiên cốt và việc ta ở đây có liên hệ gì với nhau sao?’’
Câu hỏi này khiến Hạ Tử Huân á khẩu không biết trả lời như thế nào, từ trước tới nay nàng vẫn luôn tâm niệm người có tiên cốt tất nhiên sẽ ở tiên giới, tất nhiên sẽ giống nàng không ngừng cố gắng giành lấy một chỗ đứng trong tiên giới, ha hả, chấp niệm này mới buồn cười làm sao.
‘‘ Ngươi là muốn biết vì sao ta đọa tiên đúng không?’’ Hạ Tử Huân nhìn Hoa Mãn Lâu nói, chẳng biết tại sao, nếu người trước mặt này nguyện ý nghe, nàng sẽ nói tất cả cho hắn nghe.

Có lẽ là cuộc sống bi kịch quá lâu, nàng đã quá tĩnh mịch cần một người để trút bầu tâm sự.
Sát Thiên Mạch gật đầu: ‘‘ Bản quân muốn nghe thử.’’
Hạ Tử Huân thế nhưng không có mở miệng, nàng nhìn Hoa Mãn Lâu.
Sát Thiên Mạch khá là bất mãn, thế nhưng không chịu nổi lòng hiếu kỳ giày vò, hắn đâm trạc Hoa Mãn Lâu.
Hoa Mãn Lâu mặc kệ Hạ Tử Huân, hắn cho rằng nói hay không là quyền của nàng, có nguyện ý để người khác nghe được hay không cũng là do nàng quyết định.
Bất quá nếu nàng không muốn cho Sát Thiên Mạch nghe, thì tất nhiên hắn cũng không muốn nghe để làm gì.
Hoa Mãn Lâu là một người giữ bí mật khá tốt, hắn sẽ không đem bất cứ sự tình nào mà mình nghe được kể cho người khác nghe, coi như là Sát Thiên Mạch cũng không thể.
Hạ Tử Huân cười cười: ‘‘ Ta rất muốn biết tại sao ngươi lại ở chỗ này?’’
Người trước mắt tuy rằng không nhìn thấy, thế nhưng nàng có thể cảm nhận được sự ôn nhu hắn dành cho Sát Thiên Mạch hoàn toàn không giống với sự ôn nhu hắn thường thể hiện cho người khác.
‘‘ Ta nguyện ý nói, các ngươi nguyện ý nghe sao?’’ Hạ Tử Huân mở miệng nói.
Hoa Mãn Lâu mỉm cười gật đầu.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui