“Trên người ngươi có yêu thần chi lực?” Ma Nghiêm mở to hai mắt nhìn Hoa Mãn Lâu nói.
Thấy Sát Thiên Mạch và Hoa Thiên Cốt đã đi xa, Hoa Mãn Lâu liền cảm thấy an tâm.
Vừa mới sử dụng yêu thần lực, lúc này hai lực lượng trong cơ thể Hoa Mãn Lâu đấu tranh dữ dội, hơn nữa Hoa Mãn Lâu vừa nãy lại đứng ra chịu thay cho Hoa Thiên Cốt mấy cây đinh Tiêu Hồn, trong giây lát hắn phun ra một búng máu.
“Ta đã nói rồi, việc này không có liên quan gì tới Hoa Thiên Cốt.” Hắn tuy đang nói chuyện với Ma Nghiêm thế nhưng từng lời từng chữ lại như in vào ngực Bạch Tử Họa.
“Vì sao?” Giọng Ma Nghiêm hoàn toàn không tin vào sự thật.
“ Vì ái nhân.” Lời này Hoa Mãn Lâu nói ra hoàn toàn là để cho Bạch Tử Họa nghe.
Bạch Tử Họa kinh hãi, bây giờ hắn mới hiểu ra vì sao độc của hắn lại được giải, nguyên lai đều là vì nàng …
“Sư đệ, người này phải bắt lại, trên người của hắn có yêu thần lực, nếu thả ra ngoài, tất sẽ gây ra hậu họa khôn lường!”
“Yêu thần lực ta sẽ phong tỏa.”
‘ Hanh.’’ Ma Nghiêm hừ lạnh một tiếng, kẻ đã ở chung với Sát Thiên Mạch lâu như thế dù cho Hoa Mãn Lâu có nói như thế nào thì vẫn không thể làm cho người khác tin tưởng.
‘‘Vậy coi như Trường Lưu Sơn vì chúng sinh thiên hạ này phong tỏa yêu thần lực của ngươi lại.’’ Vì nghĩ cho thiên hạ, Bạch Tử Họa không thể không làm như vậy.
Không nghĩ tới Hoa Mãn Lâu lại thản nhiên gật đầu đáp ứng.
Thêm vào bẩy cây đinh Tiêu Hồn, bây giờ chính là thời điểm tốt nhất để phong ấn yêu thần lực.
Hoa Mãn Lâu nín thở ngưng thần, dùng tất cả tiên lực của bản thân, vây nhốt yêu thần lực trong cơ thể một cách kín kẽ.
‘‘Sư huynh, huynh đang định làm gì!’’ Bạch Tử Họa kinh hãi, giọng điệu không còn giữ được sự lạnh lẽo như thường ngày.
Chỉ thấy Ma Nghiêm trực tiếp công kích Hoa Mãn Lâu, hắn không đời nào có thể tin tưởng tên ‘‘Ma đầu’’ này sẽ chịu bỏ qua cho yêu thần lực, bây giờ đang là cơ hội tốt nhất, Ma Nghiêm đâu có ngu gì mà buông tha.
Ma Nghiêm nhanh chóng vung chưởng trực tiếp đánh ngất Bạch Tử Họa đang có ý định ngăn cản hắn.
Giờ khắc này Hoa Mãn Lâu đang dốc hết toàn lực phong tỏa yêu thần lực trong cơ thể, hắn cũng không thể ngờ được rằng đường đường là Thế Tôn của Trường Lưu Sơn lại có thể làm ra cái trò đánh lén đê tiện ấy.
Không có trời, khắp bốn phía đều một mảng hỗn độn mờ mịt như thời hồng hoang không phân chia trời đất.
Không có mặt trời, mặt trăng, mây, sao, không thể phân chia được ngày hay đêm.
Bốn phía chỉ là một màu đen mờ mịt.
Đây chính là Man Hoang, là một vùng không gian tách rời độc lập nằm ngoài lục giới, là không gian cằn cỗi hoang vu, phía tây là sa mạc rộng lớn, phía nam là hồ nước đầm lầy, phía bắc là băng tuyết lạnh lẽo, trung tâm là Mê Vụ sâm lâm, phía đông nhất Hải Liên cùng với Quy Khư được coi là cửa của Man Hoang, cũng là nơi mà phạm nhân của tiên giới cùng tử hồn thông qua minh độ tiến vào lưu vong.
Có truyền thuyết nói rằng đây là nơi mà khi Bàn Cổ khai thiên lập địa đã không cẩn thận đánh đổ, cũng có truyền thuyết kể lại thì đây là mồ chôn của chúng thần từ thời thượng cổ sau trận thảm sát yêu thần.
Tại cái nơi khỉ ho cò gáy này bất kỳ bảo vật, pháp lực gì cũng không thể sử dụng được, khí hậu lại vô cùng ác liệt, nguy hiểm trùng trùng, điều kiện sống vô cùng khó khăn gian khổ.
Từ yêu ma quỷ quái cho đến động vật tiên nhân đều lấy phương thức nguyên thủy nhất để sinh tồn, lấy máu tanh, máu của kẻ khác để duy trì sự sống cho bản thân.
Đi vào nơi này không dễ, bởi vì cực ít người biết cách mở ra lối vào Man Hoang như thế nào.
Vì lẽ ấy những kẻ lưu vong tới nơi này, đều có chút ít danh vọng cao, không thể tùy tiện xử tử hình, ví dụ như đọa tiên.
Hoặc là làm quá nhiều việc ác, nhưng tổng cộng tội lại thì lại không đáng tội chết, ví như yêu ma các loại.
Cũng có thể là không thể dùng bất cứ biện pháp nào để tiêu diệt hoàn toàn như tử hồn.
Việc rời đi lại càng không thể xảy ra.
Cũng giống như khi bạn bị rơi xuống vực sâu, trong tay lại không có một tấc sắt phòng thân, xung quanh là rừng hoang nước độc, không tài nào tìm được biện pháp thoát ra ngoài, khi đó dù bên ngoài bạn có núi vàng núi bạc, danh vọng bàng thân thì cũng đâu thể thoát ra.
Coi như là tiên nhân mạnh tới đâu đi chăng nữa, bước vào Man Hoang cũng chỉ như con sâu cái kiến không khác gì nhau, đều không có cách nào để rời khỏi.
Tỉnh lại Hoa Mãn Lâu liền phát hiện mình đã ở đây.
‘‘Kẻ này vừa nhìn đã biết là tiên nhân.’’ Người chung quanh cũng không ít, phần lớn là yêu ma nhưng trong đó cũng có mấy kẻ là đọa tiên.
“Xin hỏi, đây là nơi nào?’’ Thanh âm Hoa Mãn Lâu lúc này còn có phần suy yếu.
Một cô gái nở nụ cười, nhưng nghe ra tiếng cười có phần rờn rợn khiến người nghe kinh hãi: ‘‘Này còn có thể là nơi nào, đây đương nhiên là Man Hoang!’’
Nàng ta đu cả người lên Hoa Mãn Lâu: ‘‘Nương nhờ vào ta thì thế nào?’’ Nhìn thấy dung mạo của Hoa Mãn Lâu, nữ tử cũng có chút động lòng, dù sao những người đạt chân tới Man Hoang đều đã chịu những hình phạt tàn khốc nhất, dung mạo khó tránh bị ảnh hưởng vài phần.
Kẻ như Hoa Mãn Lâu là vô cùng hiếm thấy.
Hoa Mãn Lâu không vết tích tranh xa, trong lòng hắn có một tia khiếp sợ, nơi này thế nhưng lại là Man Hoang.
‘‘Xem ra rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, xem chừng hôm nay chúng ta sẽ có thể đại khai sát giới.’’ Ở Man Hoang lâu ngày những kẻ này tính cách đều thay đổi theo xu hướng hỉ nộ vô thường.
Dù hiện tại Hoa Mãn Lâu không còn tiên khí hộ thể, nhưng hắn vẫn còn một thân võ công, tại Man Hoang này không thể nghi ngờ gì là một ưu thế tuyệt đối.
Chỉ trong chốc lát, đám tiêm ma hung hăng kia đều phải cuốn gói lui ra xa.
‘‘Ồ! Đi tới nơi này, còn giữ được võ công như vậy, cũng không phải đơn giản.’’
Một người chậm rãi tiêu sái đi đến, những kẻ kia vừa thấy người này, lập tức đồng loạt lui xuống.
‘‘Ngươi là ai?’’
Người kia cười cười trả lời: ‘‘ Ta là Trúc Nhiễm.
Ngươi có quan hệ gì với Sát Thiên Mạch?’’
Hoa Mãn Lâu sững sờ: ‘‘Tại sao ngươi biết được?’’
Trúc Nhiễm tới gần Hoa Mãn Lâu: ‘‘Trên người ngươi có mùi của hắn.’’
Mùi hương này dùng cả đời hắn đều không thể nào mà quên được.
‘‘Câu này phải là ta hỏi mới đúng, ngươi có quan hệ gì với Sát Thiên Mạch.’’ Hoa Mãn Lâu thu liễm nụ cười, trên người hắn lần đầu tiên tỏa ra nồng đậm địch ý.
Trúc Nhiễm nở nụ cười: ‘‘ Ta có thể được coi như là kẻ mà hắn hận nhất trong đời này.’’
Hắn cười có chút điên cuồng, dường như trước mặt là khuôn mặt mà hắn vừa yêu vừa hận kia.
Trúc Nhiễm đột nhiên tiến lên muốn bóp cổ Hoa Mãn Lâu, không, hắn không cho phép, trong mắt người kia chỉ được có duy nhất một mình hắn, hắn không tin trong mắt người đó có người khác.
Hắn không tin!
Hoa Mãn Lâu né tránh.
Trúc Nhiễm đột nhiên nở nụ cười, khiến người ta không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
‘‘Vậy thì như thế nào đâu, ngươi vĩnh viễn không thể đi ra khỏi Man Hoang này, trong mắt hắn có ngươi thì như thế nào, trong lòng hắn cũng xem như là có ta! Kể cả là hận ý, thì trong lòng hắn cũng là có ta!’’
Trúc Nhiễm cười lớn rời đi.
Hoa Mãn Lâu sững sờ tại chỗ: ‘‘Không thể nào rời khỏi Man Hoang sao?’’
Không, hắn nhất định phải rời đi, người kia còn đang đợi hắn trở về.
Ở Thất Sát điện chờ một ngày vẫn không thấy Hoa Mãn Lâu trở về, Sát Thiên Mạch vô cùng nóng nảy.
Hắn giật giật ngón tay út của chính mình, nhưng lại không cảm nhận được chút nào về sự tồn tại của hắn.
Nếu không phải Hoa Thiên Cốt còn chưa có tỉnh lại, Sát Thiên Mạch nhật định sẽ lập tức chạy về phía Trường Lưu Sơn.
Có được Yêu Thần lực, hắn nhất định sẽ không xảy ra việc gì, Sát Thiên Mạch tự bơm hơi cho bản thân an ủi chính mình.
‘‘Ta đang ở đâu đây?’’ Cuối cùng Hoa Thiên Cốt cũng chịu tỉnh lại.
‘‘Tiểu bất điếm nhi, muội cũng chịu tỉnh lại rồi.
Muội đang ở Thất Sát điện của tỷ chứ ở đâu.’’
‘‘Tỷ tỷ, muội phải trở về …’’ Hoa Thiên Cốt giẫy giụa đứng lên.
Sát Thiên Mạch mạnh mẽ đè lại Hoa Thiên Cốt: ‘‘Tiểu bất điếm nhi, tỷ tỷ không muốn muội quay trở về nơi đó, ở chỗ đó có cái gì tốt đâu cơ chứ! Tỷ tỷ chắc chắn sẽ không cho muội rời khỏi đây.’’
Bạch Tử Họa chết bầm kia dĩ nhiên lại dùng loại hình phạt tàn khốc như vậy với tiểu bất điếm nhi nhà hắn, mặc kệ nàng nói gì đi chăng nữa Sát Thiên Mạch hắn cũng sẽ không để cho nàng trở lại.
‘‘Tỷ tỷ …’’ Hoa Thiên Cốt dùng giọng điệu cầu khẩn năn nỉ.
Nhưng lần này Sát Thiên Mạch giống như đã hạ quyết tâm, nhất quyết không đồng ý.
‘‘Ma Quân, không xong!’’ Đan Xuân Thu nhanh chân chạy vào.
‘‘Có chuyện gì?’’ Sát Thiên Mạch không vui hỏi, lúc này bởi vì Hoa Mãn Lâu mất tích nên tâm trạng hắn cũng buồn bực không vui, thêm vào Hoa Thiên Cốt chống đối lại càng khiến tâm tình hắn lao xuống đáy vực.
‘‘Hoa công tử bị đám người Trường Lưu Sơn lưu đày tới Man Hoang rồi!’’
‘‘Cái gì!’’ Sát Thiên Mạch và Hoa Thiên Cốt đồng loạt nói..