Hoa Thiên Cốt Chi Hoa Mãn Lâu Nghênh Sát Thiên Mạch


“Ngươi có biện pháp gì?” Hoa Thiên Cốt hấp tấp đứng dậy, thanh âm của nàng lộ rõ sự run rẩy.
“Thế nhưng, ta có một cái yêu cầu.” Đông Phương Úc Khanh nói.
“Điều kiện gì, ta đều có thể đáp ứng ngươi, chỉ cần ngươi có thể cứu ca ca của ta tỉnh lại!” Cho dù là muốn mạng của nàng, nàng cũng sẽ không chần chừ cho hắn!
Đông Phương Úc Khanh cười lắc lắc đầu: “Hôm nay là sinh nhật hai mươi lăm tuổi của ta, ta chỉ muốn đơn độc ở bên cạnh Hoa Mãn Lâu một lúc!”
“Chỉ có như vậy?” Hoa Thiên Cốt không ngờ tới Đông Phương Úc Khanh sẽ đưa ra yêu cầu đơn giản như vậy.
Đông Phương Úc Khanh gật đầu cười, nụ cười này không giống với những nụ cười trong dĩ vãng, ôn nhu như vậy, khiến cho Hoa Thiên Cốt như phảng phất thấy được Hoa Mãn Lâu.
“Đông Phương ca ca, cám ơn huynh.” Hoa Thiên Cốt dẫn đường cho Đông Phương Úc Khanh tới quan tài băng đặt Hoa Mãn Lâu.
“Tiểu Cốt đầu, cám ơn muội.” Đông Phương Úc Khanh ngồi xổm xuống: “ Sau này muội phải trở nên mạnh mẽ hơn để có thể bảo vệ ca ca của muội.”
Hoa Thiên Cốt gật đầu.
Đông Phương Úc Khanh cười cười đi vào.
Hắn đi tới trước quan tài băng đặt xác Hoa Mãn Lâu, nhẹ nhàng đẩy ra nắp quan tài, một gương mặt vô cùng quen thuộc hiện ra ngay trước mắt hắn.
Hắn nhẹ nhàng đặt tay lên mái tóc bạc của Hoa Mãn Lâu: “Vì người nọ, ngươi sẵn sàng đọa ma, Hoa Thất Đồng, ta thực sự hâm mộ Sát Thiên Mạch.”
Hắn cúi đầu xuống nhẹ nhàng hôn lên bên môi người kia.
Hai hồn hai phách Đông Phương Úc Khanh đổi lấy được chậm rãi tiến vào trong cơ thể Hoa Mãn Lâu.
Ánh mắt hắn vẫn nhìn Hoa Mãn Lâu không nhúc nhích, dù nhìn thế nào vẫn không cảm thấy đủ được.
Hắn khom lưng đem môi mình đặt lên trên môi của Hoa Mãn Lâu hôn sâu: “Hoa Thất Đồng, ngươi còn thiếu ta một đời, nhất định không thể quên…”
Cơn đau trên người truyền tới dữ dội, giờ phút này, Đông Phương Úc Khanh tròn hai mươi lăm tuổi, kiếp này của hắn cũng chính thức chấm dứt.
Thân thể Đông Phương Úc Khanh dần dần biến thành trong suốt, thế nhưng hắn ngược lại lại không cảm thấy đau đớn gì: “Hoa Mãn Lâu, nếu ngươi mạnh khỏe sống tốt, tất cả đều đáng giá.

Kiếp sau, ngươi sẽ là của ta?”
Hoa Mãn Lâu chậm rãi mở mắt, nhưng Đông Phương Úc Khanh lại tan biến mất rồi.
Thương hắn, cũng không tham luyến hắn.

Đây là phương thức làm vợ của Đông Phương Úc Khanh.
Nếu như thời gian có thể quay ngược trở lại, hắn nhất định sẽ đem Hoa Mãn Lâu bắt tới bên người mình thật sớm, hắn nhất định phải đến trước Sát Thiên Mạch một bước.

Để Hoa Mãn Lâu vĩnh viễn chỉ là Hoa Thất Đồng của một mình hắn.
“Hoa Thất Đồng.” Sát Thiên Mạch ngốc lăng đứng ở bên ngoài, hắn thậm chí còn không dám tới gần, hắn sợ chính mình chỉ cần cựa quậy một cái thì sẽ nhận ra đây thực chất chỉ là cảnh trong mơ.
Hoa Mãn Lâu mỉm cười: “Thiên Mạch, ta đã trở về.”
Sát Thiên Mạch gật đầu, hắn giống như một cơn gió vọt tới bên người Hoa Mãn Lâu.
Tay hắn đang đặt trên mặt Hoa Mãn Lâu cảm nhận độ ấm trên gương mặt Hoa Mãn Lâu, nhìn sâu vào đôi tử mâu xinh đẹp ấy.
Hắn một tấc một tấc lại một tấc hôn lên khuôn mặt Hoa Mãn Lâu, tựa hồ chỉ có như vậy mới có thể xác nhận người này đã thực sự tỉnh lại.
Hoa Mãn Lâu ôn nhu cười, hắn hôn lên đôi môi Sát Thiên Mạch, hôn sâu đậm…
“Xin lỗi, Thiên Mạch, ta đã tới chậm.

Lúc này đây ta sẽ không bao giờ rời khỏi ngươi nữa…”
Ngoài cửa Hoa Thiên Cốt đã nhìn thấy cảnh này, nàng chỉ biết lặng lẽ đóng cửa phòng: “Ca ca, cám ơn huynh đã tỉnh lại.” Đây là lần đầu tiên kể từ lúc Hoa Mãn Lâu gặp nạn nàng nở nụ cười lại, ngày này nàng đã chờ lâu lắm rồi.
“Tiểu Cốt, muội …” Thấy dáng vẻ của Hoa Thiên Cốt, thanh âm của Hoa Mãn Lâu đều có chút âm trầm, ánh mắt Hoa Thiên Cốt biến thành hồng mâu y hệt như Sát Thiên Mạch.
Nhưng Hoa Thiên Cốt cười lại càng tươi rói hơn: “ Tiểu Cốt và ca ca đều biến thành ma nga ~” Hoa Thiên Cốt không quan tâm thản nhiên đáp.
Hoa Mãn Lâu đau lòng vuốt mái tóc dài của Hoa Thiên Cốt.
“Tiểu Cốt của ca ca đã trưởng thành.” Hoa Mãn Lâu cũng không nói thêm gì nữa.
“Tiểu Cốt hiện tại đã có đủ năng lực để bảo hộ ca ca rồi.” Hoa Thiên Cốt vùi đầu vào trong lòng Hoa Mãn Lâu, nàng có ca ca là tốt rồi…
Đêm khuya Hoa Mãn Lâu lại không thể yên giấc.
“Hoa Thất Đồng, ngươi đang suy nghĩ điều gì?” Sát Thiên Mạch ôm chặt Hoa Thất Đồng, hắn hiện tại thích nhất chính là đem đầu mình tựa vào ngực hắn, chỉ cần nghe được nhịp tim của hắn, Sát Thiên Mạch sẽ đặc biệt yên tâm.
“Thiên Mạch, ta muốn đi tìm Bạch Tử Họa.”
Sát Thiên Mạch sửng sốt: “ Ngươi tìm hắn làm gì!”
Vừa nhắc tới Bạch Tử Họa, Sát Thiên Mạch lại nhớ tới một cảnh kia, nếu không phải không muốn làm lỡ thời gian chung đụng cùng Hoa Mãn Lâu, Sát Thiên Mạch nhất định sẽ không tha cho người nọ.
Hoa Mãn Lâu cười cười lắc đầu: “Ta không muốn Tiểu Cốt cứ như vậy.”
“Ta chưa từng hận Bạch Tử Họa, ta luôn mong muốn Tiểu Cốt được hạnh phúc, Thiên Mạch…”
Sát Thiên Mạch vùi đầu vào ngực Hoa Mãn Lâu: “Nếu như hắn dám động tới một cọng tóc của ngươi, ta nhất định sẽ giết hắn.”
Hoa Mãn Lâu gật đầu cười: “Thiên Mạch, cám ơn ngươi.”
Không nghĩ tới Hoa Mãn Lâu còn chưa có đi tìm Bạch Tử Họa, mà Bạch Tử Họa đã tự động vác xác tới trước cửa Thất Sát điện.
Điều bất ngờ là hắn không tới với thân phận là Trường Lưu Sơn thượng tiên, mà lại tới trong thân phận một gã đọa tiên.
Điều này làm cả Sát Thiên Mạch và Hoa Mãn Lâu khiếp sợ không thôi.
Hoa Thiên Cốt vẫn cố chấp không ra nhìn hắn.

Hoa Mãn Lâu đi tới trước mặt của Hoa Thiên Cốt: “Tiểu Cốt, đi gặp hắn một chút đi.

Ca ca mong muội được hạnh phúc.”
Hoa Thiên Cốt lắc lắc đầu, nàng không muốn nhìn thấy người kia.

Giây phút hắn đem bội kiếm cắm vào khư đỉnh của Hoa Mãn Lâu, tình cảm của hai người đã chính thức chấm dứt.
Hoa Mãn Lâu cười lắc đầu, hắn lôi kéo Hoa Thiên Cốt tới trước mắt Bạch Tử Họa, sau đó lặng lẽ rời khỏi.
Hai người cứ nhìn nhau như vậy…
“Tiểu Cốt, thần cũng tốt, tiên cũng được, ma cũng vậy, sư phụ chỉ muốn mình con.” Bạch Tử Họa cầm cung linh nhìn Hoa Thiên Cốt…
...
.oOo.

Hoàn chính văn .oOo.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui