Hoa Thiên Cốt cười mà như không cười, khóc mà như không khóc.
Trúc Nhiễm nói cho nàng biết, trong người nàng có sức mạnh Yêu Thần thực sự, từ đó nàng vẫn thấy hoang mang khó hiểu. Nếu khi đó Tiểu Nguyệt truyền hết sức mạnh Yêu Thần cho nàng thì lúc bị sư phụ bắt ra, người sao có thể không phát hiện? Làm sao có thể không biết? Tại sao coi Tiểu Nguyệt là Yêu Thần rồi xử tử thằng bé?
Nhưng nàng không dám nghĩ, càng không dám đoán, sư phụ là người thế nào chứ, nàng sao dám nghi ngờ.
Vậy nên nàng nguyện tin rằng người không biết chân tướng, mà không phải cố ý bao che ình. Nếu không…
Hoa Thiên Cốt rùng mình, cắn chặt môi dưới, bất kể thế nào nàng cũng không ngờ người sẽ chịu thay mình sáu mươi tư cây đinh, còn lấy Tiểu Nguyệt ra gánh tội thay mình nữa.
“Hôm qua tới đó nàng không thấy sức khỏe hắn có gì bất thường ư?” Đông Phương Úc Khanh thở dài hỏi.
“Bạch Tử Họa không bị bệnh, dù đinh Tiêu Hồn đáng sợ, nhưng dựa vào đạo hạnh của hắn thì vẫn chịu được. Hắn đột nhiên suy yếu chính là vì nàng đã thoát khỏi man hoang, không bị giam cầm nữa. Để áp chế sức mạnh Yêu Thần trong nàng, sức mạnh phong ấn cũng sẽ tăng tương ứng, hắn không chịu được phản phệ, sức khỏe tất sẽ yếu đi rất nhiều.”
“Phong ấn?” Hoa Thiên Cốt vô thức đưa tay sờ chỗ dưới nách phải, mỗi khi nàng vận chân khí, chỗ đó luôn nóng rực.
“Phải, sở dĩ nàng đã ra khỏi man hoang mà vẫn không thể dùng sức mạnh Yêu Thần là bởi sức mạnh đó đã bị chính tay sư phụ nàng phong ấn.”
“Không thể nào, sư phụ sẽ không làm thế!” Hoa Thiên Cốt ra sức lắc đầu. Nàng nhớ lại một trăm lẻ một nhát kiếm không chút nương tình kia, người là chưởng môn của Trường Lưu, sao thiên vị nàng được.
Đông Phương Úc Khanh cười khổ: “Ta cũng biết là không thể, càng không hiểu vì sao hắn lại làm như vậy. Ta nghĩ hắn sẽ phạt nàng theo lẽ thường, kết quả là hắn lừa cả Lục giới, vì tình riêng mà làm trái quy định. Ta nghĩ hắn sẽ vì đại nghĩa diệt thân, ọi người một câu trả lời thuyết phục, kết quả hắn lại chịu hình thay nàng. Mà đúng lúc ta đang cảm thán bao tâm huyết của nàng cuối cùng cũng được đáp lại, không phải hi sinh uổng phí, thì hắn lại lóc tiên cốt, phế tiên thân, chém đứt gân mạch của nàng, còn đày nàng tới man hoang. Ta thật không tài nào hiểu nổi hắn đang nghĩ gì, lại càng không biết phải hận hắn hay cảm ơn hắn.”
Hoa Thiên Cốt mệt mỏi giơ tay lên, vuốt ve mặt mình, nhất thời ngỡ ngàng không nói gì.
“Sư phụ đối xử với ta tốt vô cùng, có thể người niệm tình ta còn nhỏ mà mắc lỗi, không đành lòng để ta bị phạt, tất sẽ bao che cho ta. Nhưng sư phụ lại biết ta có ý nghĩ xấu về người, trong cơn giận dữ muốn ép ta quên. Còn chuyện phong ấn đày ta tới man hoang, chẳng qua chỉ để bảo vệ muôn dân Lục giới không phải lầm than mà thôi.”
Thì ra sư phụ mới là người khổ nhất, mặc dù nàng không nói vì sao mình trộm thần khí nhưng chắc chắn người cũng đoán được. Vừa phải lo cho Lục giới vừa phải lo cho nàng, vừa thương nàng vừa thương thiên hạ. Dẫu vai mang trọng trách, nhưng thà để bản thân trở thành tội nhân thiên cổ, cũng không muốn nàng phải chết oan. Có lẽ biết nàng có sức mạnh Yêu Thần bảo vệ nên người mới xuống tay nặng như thế…
Tại nàng, là nàng hại tất cả mọi người! Nàng thà rằng người tuyệt tình, nếu thế nỗi đau của nàng sẽ đơn giản hơn. Tất cả những gì nàng làm chỉ vì muốn người khỏe mạnh, ai ngờ lại đẩy người tới tình cảnh thảm thương đó.
Đông Phương Úc Khanh buồn bã nói: “Cốt Đầu, trước kia nhìn nàng vất vả vì hắn, cố gắng vì hắn, tan nát cõi lòng vì hắn, mà hắn vẫn lạnh lùng vô tình, ta luôn thấy không đáng. Sau đó mới nhận ra, không nói tới công dạy dỗ, sự yêu thương Bạch Tử Họa dành cho nàng mấy năm nay, chỉ cần nói tới việc dựa vào tính cách của hắn mà để bảo vệ nàng, ngay cả nguyên tắc và đức tin bản thân tuân thủ nghiêm túc bấy lâu nay đều vứt bỏ. Ta hiểu hắn luôn ngấm ngầm chịu đựng, việc gì cũng có nỗi khổ trong lòng, nhưng lại không nhịn được đổ tất cả những nỗi khổ nàng đã phải chịu lên đầu hắn, tìm cớ để oán hận. Có lẽ ở một phương diện khác, ta vẫn thông cảm cho hắn.”
“Thế gian này ai quy định nàng yêu ai thì người ấy phải yêu lại nàng? Nàng trả giá vì hắn thì hắn nhất định sẽ báo đáp nàng? Đặc biệt là những người vô tình như Bạch Tử Họa, bất kể nói thế nào, trên cương vị là sư phụ nàng, hắn hoàn toàn xứng đáng. Với nàng, với Trường Lưu, với Tiên giới, hắn đều hoàn thành trách nhiệm lớn nhất mà hắn có thể. Nỗi khổ của hắn người thường không thể biết, hắn cũng chưa từng hé miệng. Lần này hắn nhận thêm đồ đệ khiến nàng tuyệt vọng vô cùng nhưng nàng muốn trốn ở chỗ này không làm gì sao? Từ trước tới nay nàng tin tưởng hắn đến thế, bất kể có chịu bao nhiêu oan ức khổ sở đều chưa từng oán hận. Tại sao lúc này cũng không thử tin tưởng hắn, tin tưởng lời thề với nàng và với thiên hạ khi nhận nàng làm đồ đệ?”
Hoa Thiên Cốt ngơ ngác nhìn Đông Phương Úc Khanh, đáy lòng vô thức rơi lệ. Vì sao sau tất cả những chuyện đó, huynh ấy vẫn động viên nàng, giúp đỡ nàng như vậy?
Đông Phương Úc Khanh dịu dàng cười, thong thả vươn tay ra.
“Mau đi thôi, nếu không lên đường thì sẽ không tới kịp bữa tiệc của Trường Lưu đâu.”
Trời rét căm căm, Trường Lưu Sơn trắng xóa. Ba con thác lớn vẫn chảy từ ba tòa đại điện xuống dưới như xưa. Để đề phòng yêu ma gây sự, lớp ánh sáng bảo vệ bên ngoài rất mạnh.
Sau khi dịch dung, Hoa Thiên Cốt, Đông Phương Úc Khanh và Đường Bảo bí mật trà trộn vào đoàn người của các phái. Bởi vì họ tới khá muộn nên bữa tiệc đã bắt đầu. Xung quanh mặc dù trang trí khá kì công, xa hoa, náo nhiệt nhưng chung quy Trường Lưu đã sa sút, không thể khôi phục cảnh tượng thịnh vượng như xưa, gương mặt của các đệ tử cũng thoáng chút phiền muộn.
Hoa Thiên Cốt đứng phía xa nhìn Ma Nghiêm và Sênh Tiêu Mặc đang ngồi tít trên cao, xung quanh còn có Lạc Thập Nhất và Khinh Thủy đang bận rộn. Nàng rất kích động, nhưng không dám lỗ mãng đánh tiếng.
Bỗng một ánh cầu vồng lướt qua mắt, Hoa Thiên Cốt nắm chặt hai tay, lòng thít chặt.
Nghê Mạn Thiên!
Lúc đó nàng đang mê man nên không biết người tới hôm đó là Ma Nghiêm, vẫn tưởng Nghê Mạn Thiên hắt nước ao Tuyệt Tình lên người nàng trước mặt Bạch Tử Họa, bởi vì không thể nói nên dùng cách này báo cho sư phụ biết.
Nghê Mạn Thiên cười rạng rỡ, vẻ mặt đắc ý vui vẻ, phụ mẫu nàng ta cũng tới, ngồi ở ghế trên, ngoài ra còn rất nhiều tiên nhân khác.
Hoa Thiên Cốt nôn nóng nhìn khắp xung quanh cũng không thấy bóng Bạch Tử Họa đâu.
Một lúc lâu sau, cuối cùng tiếng chuông đại điện Trường Lưu cũng vang lên. Nàng biết nghi thức sắp bắt đầu, bèn ngồi ngay ngắn, xốc lại tinh thần. Nàng cũng không biết tới nước này rồi, bản thân còn mong đợi điều gì nữa.
Có lẽ, chỉ vì muốn gặp người một lần…
Cuối cùng, bóng hình màu trắng kia cũng chậm rãi bay từ trên Tuyệt Tình điện xuống. Dung mạo vẫn không thay đổi, nhưng đôi mắt lại lạnh như băng, so với trước kia còn sắc hơn vài phần.
Chúng tiên không khỏi thán phục, ngay cả Nghê Thiên Trượng cũng không kìm được khẽ liếc mắt nhìn bọn đệ tử đầy thâm ý.
Chuyện Bạch Tử Họa chịu thay đồ đệ sáu mươi tư cây đinh Tiêu Hồn mọi người đều biết, từ đó về sau hắn chỉ bế quan, cực ít khi lộ diện. Dù sao đinh Tiêu Hồn cũng là thần vật, hơn nữa còn bị đóng nhiều như thế, khắp Tiên giới đều đồn rằng hắn đã mất tiên thân, nguyên khí đại thương, buộc phải để Ma Nghiêm đứng ra giải quyết mọi chuyện. Dù danh tiếng của hắn vẫn còn vang vọng đấy, nhưng sức uy hiếp đã giảm đi rất nhiều. Lần này Bạch Tử Họa lại như không sao cả. Người khác bị trúng đinh, thương thế phải mất nhiều năm mới hồi phục được, hắn lại cưỡi gió tới, pháp lực không thấy yếu đi chút nào. Con người này, chẳng lẽ đã mạnh tới mức không gì không làm được như thần rồi sao? Thảo nào Ngọc Đế lại đưa nữ huyền tôn ngài thương nhất, có tư chất nhất tới Trường Lưu. Nhẫn nhịn bao lâu nay, Ngũ Tinh Diệu Nhật sắp tới, Tiên giới hẳn đang chuẩn bị phản kích đến nơi.
Chúng tiên mỗi người nghĩ một kiểu, Hoa Thiên Cốt chỉ đờ đẫn nhìn bóng hình không dính chút bụi trần của Bạch Tử Họa. Nghĩ tới việc người chịu phạt thay ình, lòng nàng lại thoáng đau.
Mãi lâu sau, nàng mới nhận ra phía sau người còn có một chiếc bóng màu hồng phấn. Tuy đang đứng rất nghiêm túc, nhưng ánh mắt lại tò mò hết ngó đông lại ngó tây.
Hoa Thiên Cốt xót xa, nhìn mái tóc dài đen như mực của Bạch Tử Họa, hoang mang vô ngần. Sư phụ, giờ đây ai buộc tóc cho người?
Đại lễ bắt đầu, tất cả mọi thứ đều quen thuộc, ấy vậy mà cũng cực kì xa lạ. Tim nàng như nhảy ra khỏi lồng ngực, chỉ ngóng trông một sự cố gì đó xảy ra, chặn lễ bái sư này lại, hoặc là sư phụ sẽ nói gì đó…
Nhưng không.
Tất cả mọi thứ lần lượt tiến hành không hề vội vàng mà rất trang nghiêm.
Cả thế giới chỉ còn hai màu trắng đen, không có tiếng động. Nàng không nghe thấy Bạch Tử Họa nói gì, cũng không nghe thấy U Nhược đang cười rạng rỡ nói gì, càng không nghe thấy chúng tiên đang bàn tán gì. Đông Phương Úc Khanh vẫn âm thầm dùng một tay đỡ nàng, sợ nàng ngất đi. Nhưng nàng không sao, nàng chỉ hơi buồn nôn thôi. Dạ dày nàng nhức nhối cồn cào đến long trời lở đất rồi.
Có một khoảnh khắc nào đó, nàng đã muốn xông lên đài, quỳ trước mặt người, xin người đừng bỏ nàng. Có một khoảnh khắc nào đó, nàng đã muốn nhào vào trong lòng người, hỏi người tại sao âm thầm làm nhiều việc vì nàng như thế, lại lập tức muốn nhận đồ đệ khác!
Bạch Tử Họa vẫn bình tĩnh như nước, mắt không có lấy chút gợn sóng.
Cuối cùng đúng giây phút người bẻ cỏ hương đưa cho U Nhược. Hoa Thiên Cốt vội vàng giãy khỏi tay Đông Phương Úc Khanh, độn thân ẩn náu, biến mất trong biển người.
Xin lỗi, rốt cuộc nàng vẫn quá yếu đuối, không thể bình tĩnh đối mặt với trái tim vỡ tan của mình.
Trong đại lễ bái sư, Ma Nghiêm vẫn luôn cau mày, không nói một lời, ánh mắt sâu xa nhìn Bạch Tử Họa, tựa như đó không phải là người mà mình quen biết.
Hơn trăm năm, Ma Nghiêm tự nhận trên thế gian này không còn ai hiểu Bạch Tử Họa hơn mình.
Mới đầu hắn là băng, tuy lạnh nhưng còn có hình thái cố định.
Nhưng từ sau khi con nhóc kia tới đây, hắn đã tan thành nước, thế gian này không ai có thể nhìn thấu nữa.
Ma Nghiêm nhìn chúng tiên ngồi phía dưới, bỗng cảm thấy đại lễ bái sư này thật buồn cười. Đứa bé đang quỳ kia quả thật rất giống Hoa Thiên Cốt năm đó.
Trò đời dường như đang lặp lại, Ma Nghiêm chăm chú nhìn Bạch Tử Họa, nhưng vẫn không thể nắm bắt được bất cứ cảm xúc gì trong mắt hắn. Ma Nghiêm không hiểu hắn làm vậy là có ý gì. Chẳng phải lúc nào hắn cũng mong nhớ đứa trẻ kia sao? Chẳng phải hắn không thích xã giao kiểu này sao? Quả thực Ma Nghiêm luôn lấy đại cục làm trọng, vì bảo vệ Trường Lưu, bảo vệ Bạch Tử Họa, bản thân có thể chịu nhục, có thể không từ thủ đoạn. Nhưng Bạch Tử Họa lại khác, hắn sẽ không để người khác tác động hay đi ngược lại nguyên tắc của mình. Vậy tại sao phải làm thế? Tại sao lại muốn nhận đứa bé kia làm đồ đệ? Bởi vì nó giống Hoa Thiên Cốt ư? Hay vì muốn trả thù, khiến Ma Nghiêm khó chịu?
Bạch Tử Họa bình tĩnh đưa cỏ hương cho đứa bé, mắt rõ ràng đang nhìn nó, mà lại trống rỗng như không chứa gì.
Hoa Thiên Cốt đi rồi, thế gian này chắc không còn ai có thể lọt vào mắt hắn nữa.
Ma Nghiêm thở dài, nhớ tới một năm trước mình đày Hoa Thiên Cốt vào man hoang, sau đó đến gặp Bạch Tử Họa.
Ma Nghiêm gằn từng tiếng: “Hoa Thiên Cốt được Sát Thiên Mạch cứu đi rồi.”
Bản thân đã chuẩn bị rất tốt để đối mặt với sự chất vấn của hắn, chỉ cần có thể đẩy tai họa kia đi, Ma Nghiêm bất chấp cả việc Bạch Tử Họa sẽ tức giận mà trở mặt với mình.
Mặc dù đã chứng thực việc Tử Họa chưa từng rung động với con nhóc kia, nhưng không ngờ hắn lại cố ý bao che, miễn tội chết cho nó, còn thay nó chịu bao nhiêu đinh Tiêu Hồn. Thế cũng đủ biết con nhóc đó quan trọng với hắn đến mức nào.
Trước kia Ma Nghiêm quá tin vào sự tuyệt tình của Bạch Tử Họa, nhưng giờ xảy ra chuyện lớn như thế, thực sự không thể coi nhẹ hay làm lơ sức ảnh hưởng của Hoa Thiên Cốt đối với hắn được nữa.
Nhưng sự lãnh đạm và thờ ơ của Bạch Tử Họa khi ấy lại vượt ra khỏi tầm dự liệu.
Hắn chỉ dùng ánh mắt như đã thấu hết thảy nhìn Ma Nghiêm, khẽ gật đầu, ho khan vài tiếng, rồi lại ngủ mê man.
Lúc đó Ma Nghiêm thực sự luống cuống, Bạch Tử Họa đã biết hắn đày Hoa Thiên Cốt đi mà vẫn thản nhiên vậy sao?
Một năm trôi qua, Bạch Tử Họa không hề đề cập đến chuyện này, thậm chí cũng rất ít khi nói chuyện.
Mao Sơn tới đòi người, hắn vẫn bình tĩnh nói lệnh lưu đày là do mình ban ra.
Ma Nghiêm bị sự lãnh đạm của Bạch Tử Họa ép tới sắp tắc thở, bắt đầu nghi ngờ quyết định đày Hoa Thiên Cốt tới man hoang rốt cuộc là đúng hay sai, Bạch Tử Họa bây giờ là tốt hay xấu?
Vì Sát Thiên Mạch tạo áp lực với Trường Lưu, Ma Nghiêm cuối cùng cũng do dự liệu có nên triệu Hoa Thiên Cốt về hay không, vì Trường Lưu, cũng vì Bạch Tử Họa. Nhưng không ngờ hắn lại phủ quyết ngay lập tức.
Sau đó càng không ngờ hắn lại đồng ý dạy U Nhược, vì sự an toàn của con bé mà để nó ở lại Tuyệt Tình điện. Bây giờ còn phạm lời thề trước kia nhận con bé làm đồ đệ nữa.
Quá nhiều chuyện Ma Nghiêm không thể tưởng tượng được, quá nhiều điều Bạch Tử Họa trước kia không làm đã xảy ra. Ma Nghiêm ngày càng bất an, không hiểu vì sao thoáng thấy dự cảm không lành.
Tiếng chuông đại điện không ngừng vang lên, đã cử hành xong tất cả các nghi thức, giờ chỉ còn mỗi bước nhận cung linh.
Cuối cùng Ma Nghiêm vẫn không nhịn được, nói: “Tử Họa, đệ đã suy nghĩ kĩ chưa?”
Bạch Tử Họa không nhìn Ma Nghiêm, cũng không trả lời. Hắn cúi người đỡ U Nhược đứng dậy, sau đó quay về phía mọi người, giọng không lớn cũng không nhỏ.
“Liệt tiên Trường Lưu ở trên chứng giám, nay Bạch Tử Họa nhận U Nhược làm môn đệ. Từ nay về sau U Nhược chính là đệ tử đời thứ một trăm hai mươi tám của Trường Lưu Sơn.”
Những tiên nhân đến dự tiệc vẫn chưa thấy gì bất thường, nhưng tất cả đệ tử Trường Lưu lại sợ hãi choáng váng.
Cây tiêu trong tay Sênh Tiêu Mặc khẽ gõ lên bàn, hắn không nhịn được quay đầu phì cười. Nhị sư huynh quả nhiên vẫn là nhị sư huynh, thời khắc quan trọng không làm mặt lạnh thì cũng khiến người ta ngã ngửa, phí công hắn lo lắng bấy lâu. Thật là!
Ma Nghiêm cứng mặt nhìn Bạch Tử Họa, khóe miệng khẽ run, mãi lâu sau vẫn không nói nên lời.
Phía dưới lập tức hỗn loạn, đâu đâu cũng có tiếng bàn tán.
Cha của U Nhược, Hiên Võ Thánh Đế tới dự lễ thấy có điều kì lạ, nhưng vẫn không biết lạ chỗ nào, thuộc hạ vội vàng nói nhỏ vài câu, mặt ông ta lập tức tái mét.
Đông Phương Úc Khanh mỉm cười, Bạch Tử Họa quả nhiên không làm hắn thất vọng, càng không làm Tiểu Cốt thất vọng. Nhưng từ sự ích kỉ nho nhỏ trong thâm tâm mà nói, hắn rất bình tĩnh, bởi mình lại thua Bạch Tử Họa một ván. Tiếc rằng Tiểu Cốt không ở đây, bằng không chưa biết nàng sẽ trợn mắt há miệng thành vẻ mặt gì nữa. Tiểu nha đầu này, mai kia hẳn sẽ hối hận vì chưa lâm trận đã bỏ chạy.
Hiên Võ Thánh Đế cố nén giận: “Tôn thượng, người làm vậy là có ý gì?”
U Nhược sung sướng tiếp lời: “Phụ thân, người đừng giận, đây là ý của con! Con xin Tôn thượng bao lâu, muốn trở thành môn đệ của người, làm đồ đệ của Hoa tỉ tỉ!”
Khắp nơi chấn động, chúng tiên kinh sợ tột độ.
Hiên Võ Thánh Đế nhíu mày giận dữ: “U Nhược, không được làm càn! Chưa nói tới việc Hoa Thiên Cốt gây bao nhiêu họa cho Lục giới, bây giờ nàng là tội đồ bị đày tới man hoang, sao nhận con làm đồ đệ được?!”
U Nhược hất cằm, không phục đáp: “Bất kể Hoa tỉ tỉ đã làm gì, Trường Lưu thưởng phạt phân minh, đã nghiêm khắc xử phạt từ lâu rồi. Giờ đây chỉ cần một ngày Hoa tỉ tỉ chưa bị trục xuất khỏi sư môn thì vẫn là đệ tử Trường Lưu, sao con không bái tỉ ấy làm thầy được? Hừ! Con chờ trăm năm ngàn năm, không tin không đợi được tỉ ấy quay về!”
“Làm càn!” Hiên Võ Thánh Đế đập mạnh lên bàn, tức sắp nói không nên lời.
Mọi người đều chép miệng nhìn Bạch Tử Họa, Bạch Tử Họa lại chỉ khoanh tay không nói gì, như thể đã sớm đoán trước tình cảnh này. Từng lời U Nhược nói bay vào tai hắn, không rõ là vui hay buồn.
Không cần trăm năm ngàn năm, tuy kết giới của Dị Hủ các đã cẩn thận giấu đi hơi thở, nhưng căn cứ vào phản ứng dữ dội của phong ấn vào hôm qua, hắn có thể chắc chắn Tiểu Cốt đã ra khỏi man hoang.
Dẫn dắt không được, ngăn trở không được, phong ấn không được, thậm chí ngay cả man hoang cũng không giam được nàng, hắn cứ trơ mắt nhìn tình thế bước dần vào ngõ cụt. Chẳng lẽ đó chính là thiên mệnh?!
Nhưng hắn đã nhân từ nương tay, mạo hiểm việc đất trời có thể bị hủy diệt, bao che nuông chiều nàng một lần. Nếu vẫn không có cách thay đổi số phận của nàng, vì Trường Lưu, vì Lục giới, hắn quyết không nương tay với nàng thêm lần nào nữa!
Bạch Tử Họa xoay người cầm kiếm Linh Tê đưa cho U Nhược.
“Sư phụ ngươi không ở đây, ta sẽ không truyền cung linh thay nàng, chờ tới ngày nàng tự tay trao cho ngươi đi. Ta truyền thanh kiếm Linh Tê này cho ngươi trước, hi vọng sau này ngươi có thể phổ độ chúng sinh, trừ ma vệ đạo, đừng theo gót sư phụ ngươi.”
U Nhược nhận kiếm, mặt mày rạng rỡ, Hiên Võ Thánh Đế đang định nổi giận thì Ma Nghiêm lại vội vã khuyên can: “Trước kia khi nhận Hoa Thiên Cốt sư đệ có nói đời này chỉ nhận một đồ đệ, muốn cho U Nhược nhập môn mà không làm trái lời thề thì đây là cách duy nhất. Dù sao bây giờ Hoa Thiên Cốt cũng đang ở man hoang, sư đệ sẽ tự mình dạy dỗ U Nhược. Những cái khác ngài không nên quá chú ý.”
Hiên Võ Thánh Đế thấy cũng có lí nên không nói thêm gì nữa. Trong Tiên giới, người ông ta tín phục nhất chính là Bạch Tử Họa, trước kia có mấy lần muốn đưa U Nhược tới bái sư mà không được. Hoa Thiên Cốt, đứa bé ấy ông từng gặp hai lần, vốn rất thích, nhưng không hiểu sao lại lầm đường trộm đi thần khí thả Yêu Thần xuất thế. Mà cũng thật không ngờ Bạch Tử Họa lại có thể chịu sáu mươi tư cây đinh Tiêu Hồn cho đệ tử, nên sau này chắc chắn hắn cũng sẽ vô cùng yêu thương U Nhược. Ông ta nghĩ thế nên cũng thấy không sao, có điều nhớ tới việc U Nhược tùy hứng quyết định rồi tiền trảm hậu tấu, cố ý che giấu, chờ tới lúc bái sư, gạo đã nấu thành cơm rồi mới bố cáo với thiên hạ, lại không thể nguôi giận nổi. Đứa bé này quả nhiên đã bị ông làm hư rồi!
Cuối cùng đại lễ bái sư với kết quả bất ngờ đã kết thúc, bọn Lạc Thập Nhất và Khinh Thủy không biết vui đến nhường nào.
Nghê Mạn Thiên lại tức đến không còn khẩu vị, nghiến răng nghiến lợi nhìn U Nhược chằm chằm. Con nhóc kia từ ngày bước chân vào Trường Lưu Sơn tới nay luôn gây khó dễ cho nàng, rõ ràng là một phiên bản của Hoa Thiên Cốt. Đúng là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa!
U Nhược nghịch kiếm Linh Tê trong tay, gài cỏ hương lên đầu, tung tăng bước qua mặt nàng, lại còn kiêu ngạo hừ một tiếng. Nếu không phải có chúng tiên ở đây… Nghê Mạn Thiên hận không thể lột quần nó ra, đánh cho mấy cái.
U Nhược cười tủm tỉm, nịnh nọt nhào vào lòng cha mình, bắt đầu dùng hết công lực đấm đá dỗ cha vui vẻ. Con bé nghịch nghịch kiếm Linh Tê, mắt sáng quắc như kẻ trộm.
Bước đầu tiên của kế hoạch tác chiến đã thành công! Muôn năm!
Giờ bước thứ hai của kế hoạch là… cứu sư phụ đại nhân ra khỏi man hoang! Ha ha ha!
“Sư huynh, sư đệ, hai người tiếp đón chư vị tiên gia, ta về Tuyệt Tình điện trước.” Bạch Tử Họa đứng dậy rời khỏi bữa tiệc.
Ma Nghiêm nhìn theo bóng hắn, buông chén ngọc lưu li trong tay xuống, thầm thở phào một hơi. Như vậy có khi lại tốt, đây mới là Bạch Tử Họa mà hắn biết.
Bạch Tử Họa bay người xuống sân, nhìn gốc đào phủ đầy tuyết trắng, gương mặt nhỏ nhắn của Hoa Thiên Cốt lại hiện ra trong đầu.
…
Sư phụ, sư phụ, khi nào Tiểu Cốt mới được nhận đồ đệ như Lạc sư huynh?
Vì sao đột nhiên lại muốn nhận đồ đệ?
Tuyệt Tình điện lớn như thế mà chỉ có mỗi hai chúng ta, trống trải quá. Con muốn có nhiều người chơi với con, để cho con bắt nạt, nhưng lại không muốn có sư đệ, sư muội, vậy đương nhiên tự nhận đồ đệ là hay nhất rồi! Sư phụ xem, Tiểu Cốt ngoan ngoãn như thế, nghe lời như thế, nếu Tiểu Cốt nhận đồ đệ tới chơi thì nhất định sẽ rất vui.
…