Hoa thiên cốt (Tập 2)

Nhưng ai lại có chiếc còi của Cốt Đầu? Hắn vừa kinh ngạc vừa vui mừng, không để ý nhiều nữa, lao người bay ra ngoài.
Ma Nghiêm cho rằng cuối cùng hắn cũng ra tay, bèn tập trung phòng bị, chân khí tăng vọt. Không ngờ chỉ thấy bóng đỏ chợt lóe, Sát Thiên Mạch phóng lên cao, nháy mắt đã không còn bóng dáng.
Sao lại thế này? Chạy ư?
Bọn Vân Ế không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, nhìn Xuân Thu Bất Bại, Xuân Thu Bất Bại thở dài lắc đầu, chỉ hận rèn sắt không thành thép, ra hiệu ọi người án binh bất động.
Ma Nghiêm nào có thể bỏ qua cơ hội như vậy, hắn xông lên định cướp người. Nhưng con tin đang trong tay, yêu ma sao chịu để hắn dễ dàng cứu U Nhược đi. Sài Du biến thành rắn độc quấn chặt lấy cổ con bé, khò khè thè lưỡi. Ma Nghiêm đành phải thôi, vì thế hai phe lại giằng co.
Sát Thiên Mạch bay vụt tới hòn đảo thường gặp Hoa Thiên Cốt như tên đã bắn khỏi cung. Trên đảo có trận pháp và màng bảo vệ như muốn che giấu thứ gì đó, nhưng hắn vẫn không hề nghi ngờ đạp thẳng vào.
Vốn hắn chỉ ôm một tia hi vọng, cho dù không thấy nhóc con, cũng muốn xem xem kẻ nào dám thổi chiếc còi hắn tặng cho nàng, không ngờ thật sự thấy Hoa Thiên Cốt chạy ào lại, lập tức bổ nhào vào lòng hắn.
Sát Thiên Mạch đứng như trời trồng, cả người đều cứng đờ.
Nhóc con?!
Thật sự là nàng?!
Cảnh tượng hắn ngày đêm mong ngóng cứ diễn ra đơn giản như thế?
Cả thế gian bỗng trở nên hư ảo. Chẳng lẽ hắn đang mơ? Ai đã dùng huyễn thuật mê hoặc hắn? Hay là mưu ma quỷ kế của Ma Nghiêm?
“Tỉ tỉ…”
Nhóc con trong lòng run rẩy ôm chặt hắn nghẹn ngào, hơi thở nóng hổi phả lên cổ. Bỗng hắn thấy thật lúng túng, không biết nói gì cho phải.
Hoa Thiên Cốt cau mày, đau lòng quan sát hắn. Dung mạo không hề thay đổi, nhưng ánh mắt càng sắc hơn, gương mặt càng yêu diễm hơn. Khóe mắt bên trái có thêm một dấu ấn màu đen tuyệt đẹp làm nổi bật con ngươi đỏ như máu, mái tóc suôn dài ánh tím càng tôn lên vẻ yêu mị và tà khí thấu xương. Khóe miệng lạnh tanh, không còn hòa nhã dễ gần như trước, hơn nữa khắp người còn tỏa ra mùi sát khí, tựa như chỉ cần nhấc tay lên là muốn hủy diệt tất cả mọi thứ trên thế gian.
“Tỉ tỉ? Tỉ tỉ! Muội là nhóc con đây mà!” Hoa Thiên Cốt ôm lấy mặt hắn, thấy hắn nhìn mình chằm chằm không nói câu nào.
“Tỉ tỉ, tỉ sao thế? Đừng dọa muội!”
Sát Thiên Mạch chậm rãi nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, gắng nặn ra một nụ cười, muốn mình trông dịu dàng hơn một chút.
“Muội đã về?!” Cuối cùng hắn cũng mở miệng, giọng thoáng run.
“Đúng thế, muội đã về! Đông Phương đã cứu muội ra khỏi man hoang!”
“Muội không sao chứ? Khỏi hẳn chưa?” Sát Thiên Mạch kinh ngạc nhìn nàng, kiểm tra khắp người, Hoa Thiên Cốt bị sờ đến phát nhột.
“Không phải muội đã bị phế tiên thân, chặt gân mạch rồi sao?”
“Khỏi hết rồi! Muội khỏe lắm, tỉ đừng lo! Thì ra lúc ở trong lỗ đen Tiểu Nguyệt đã trao hết sức mạnh của Yêu Thần uội, vì vậy tất cả các vết thương kia đều tự lành, giờ không sao nữa rồi!”
“Sức mạnh Yêu Thần?!” Sát Thiên Mạch kinh ngạc trợn mắt.

“Ừm!” Hoa Thiên Cốt ra sức gật đầu.
Thấy nàng thật sự không sao, tảng đá đè nặng bao lâu trong lòng Sát Thiên Mạch cuối cùng có thể buông xuống. Cả người dường như bị rút hết sức lực, hắn ôm Hoa Thiên Mạch từ từ trượt xuống, ngồi trên bờ cát.
“Tỉ tỉ! Tỉ tỉ sao thế?!” Hoa Thiên Cốt hoảng hốt nâng hắn dậy.
“Không sao, không sao, ta ổn.” Sát Thiên Mạch giang một tay ôm nàng vào lòng, tựa như muốn khảm cả cơ thể nhỏ nhắn của nàng vào người mình vậy. Thần kinh căng thẳng một năm bỗng được thả lỏng, hắn đột nhiên thấy hơi mệt.
May mà nàng vẫn ổn… vẫn nguyên vẹn như xưa đứng trước mặt hắn.
“Nhưng… họng muội sao vậy? Vì cớ gì lại phải dùng nội lực truyền âm?”
Sát Thiên Mạch vội vàng đặt tay lên cổ nàng.
Hoa Thiên Cốt mất tự nhiên quay đầu đi: “Muội… lúc ở man hoang, sơ sẩy… cho nên không thể nói nữa.”
Dịch dung thì dễ, nhưng cổ họng này vẫn không thể giấu được.
Sát Thiên Mạch xót xa, hắn có thể hình dung được khi ở man hoang, nàng đã chịu khổ thế nào. Bất thình lình hắn vươn tay ra, kéo áo nàng xuống.
Hoa Thiên Cốt hoảng hốt, lại không giãy giụa được, thầm kêu hỏng bét.
Quả nhiên khi Sát Thiên Mạch kéo áo nàng xuống, nhìn những vết kiếm chằng chịt trên người nàng, đã giận tới nỗi mặt tái mét, môi bị cắn rướm máu ra.
Hắn đã tự thề với mình rằng phải chăm sóc tốt cho nàng, nhưng hận không làm được. Chẳng những không thể bảo vệ nàng chu toàn, không thể bao bọc nàng bình an, thậm chí còn không cứu được nàng, đến cuối vẫn phải nhờ vào tên thư sinh thối tha kia.
Từ đầu đến cuối, tất cả hắn đều không thể bảo vệ…
Hoa Thiên Cốt thấy sự áy náy và buồn bã xen lẫn lửa giận bùng cháy trong đôi mắt hắn, lòng đau nhói, vội vàng nói: “Muội biết tỉ tỉ vì cứu muội đã nghĩ rất nhiều cách, muội rất cảm động. Nhưng tỉ đừng buồn, cũng đừng giận nữa, tất cả là tại muội trộm thần khí gây đại họa cho thế gian nên bị trừng phạt, không liên quan tới người khác.”
Sát Thiên Mạch vốn không định hỏi nàng vì sao muốn trộm thần khí. Trong mắt hắn, làm những việc bản thân muốn là điều tất nhiên, bất kể đúng hay sai, cần gì quan tâm tới đạo lí, cũng không nhất thiết phải giải thích. Có điều, nếu ai dám làm tổn thương đến người của hắn thì cho dù có không nên hay không đúng thế nào, hắn sẽ không bao giờ tha thứ.
“Tỉ tỉ, muội xin tỉ, đừng tiếp tục giết người nữa, cũng đừng đối đầu với Trường Lưu nữa. Tội của muội đã nặng nề lắm rồi, đừng vì muội mà giận cá chém thớt với những người khác nữa.”
Sát Thiên Mạch chậm rãi gật đầu. Hắn cũng không muốn khiến Hoa Thiên Cốt khó xử, nhưng lúc ấy vì tức giận nên không để ý được nhiều. Ngoài người hắn để ý ra thì có thể giết cả vạn kẻ hắn cũng không bận tâm.
“Vậy tỉ thả U Nhược ra đi! Con bé là đồ đệ của muội!”
“Được.” Sát Thiên Mạch lại gật đầu.
Hoa Thiên Cốt có chút kinh ngạc, nàng cứ tưởng không dễ thuyết phục hắn như vậy.
“Nhóc con, muội có biết ta không phải là nữ không?”
Hoa Thiên Cốt cúi đầu: “Biết, nhưng tạm thời không đổi được.”
“Không sao, muội muốn gọi thế nào thì cứ gọi, nhưng muội phải nhớ kĩ ta không chỉ là Sát tỉ tỉ yêu thương muội.” Mà cũng là một người đàn ông muốn bảo vệ nàng, Sát Thiên Mạch thầm bổ sung.

Hoa Thiên Cốt ra sức gật đầu, lại bị Sát Thiên Mạch kéo vào lòng, mặt kề mặt cọ đi cọ lại. Cuối cùng hắn cẩn thận nhìn nàng, vươn tay nâng mặt nàng lên chà chà, cười chiều chuộng.
Hoa Thiên Cốt không thể không bội phục tài liệu sự như thần của Đông Phương Úc Khanh, nếu không phải hắn cẩn thận dịch dung cho thì với trình độ gà mờ của nàng, sớm đã bị Sát Thiên Mạch phát hiện rồi.
“May mà mặt không để lại sẹo, nếu không…”
Nhìn ánh mắt Sát Thiên Mạch đột nhiên trở tối, đáng sợ như đang khát máu, Hoa Thiên Cốt không kiềm được rùng mình, chột dạ cười.
“Tỉ tỉ là mĩ nhân, cũng thích mĩ nhân nhất, nếu có một ngày muội biến thành kẻ xấu xí thì tỉ có ghét muội không?”
“Không được nói bậy, vẻ đẹp của con người là ơn trời ban, phải biết quý trọng. Nhóc con đáng yêu như thế, sau này lớn lên nhất định sẽ là một đại mĩ nhân, sao biến thành kẻ xấu xí được. Đi thôi, về cùng tỉ. Lần này bất kể thế nào tỉ cũng sẽ liều chết bảo vệ muội.”
“Tỉ tỉ, muội còn phải nghĩ cách cứu Tiểu Nguyệt. Để tiện hành động, tỉ đừng nói cho người khác chuyện muội đã thoát khỏi man hoang được không?”
“Được, vậy giờ muội định đi đâu?”
“Muội tới gặp tỉ là để tỉ đỡ phải lo lắng, không cần tiếp tục giết người vì muội nữa. Sau đó muội phải tới Dị hủ các gặp Đông Phương xem có tin gì của Tiểu Nguyệt không. Tỉ tỉ, tỉ nhất định phải thả U Nhược ra bình an đấy.”
Sát Thiên Mạch mỉm cười gật đầu, nụ cười bỗng có chút khó lường.
“Rồi, muội đã về, tỉ sẽ không giết người lung tung nữa, đương nhiên cũng sẽ thả nó ra.”
Bây giờ tất cả mọi thứ, tất cả mọi người đã không còn quan trọng. Chuyện cần giải quyết chỉ có một, đó chính là Bạch Tử Họa!
Hoa Thiên Cốt không biết sao lòng thoáng bất an, nhưng lại quá mong tin tức của Tiểu Nguyệt nên đành tạm gác cảm giác đó lại. Nàng luôn miệng hết lần này tới lần khác nhờ hắn lui binh thả U Nhược, sau đó hai người lưu luyến tạm biệt.
Điều khiến Hoa Thiên Cốt vui vẻ chính là Sát Thiên Mạch đã thay đổi rất nhiều, nhưng hắn vẫn yêu thương nàng y như trước, nửa điểm cũng chưa từng đổi khác.
Sát Thiên Mạch biết nàng bình an vô sự, cuối cùng cũng yên tâm. Nhưng hắn vừa nghĩ tới những khổ sở nàng đã phải chịu thì lửa giận lại cháy ngùn ngụt.
Quay lại biển Trường Lưu, Sát Thiên Mạch hạ lệnh thả U Nhược ra. Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn hắn, trên dưới Trường Lưu đều cho rằng hắn đang có mưu đồ gì đấy.
Tuy U Nhược đã được thả nhưng trong cơ thể ít nhiều vẫn còn độc của Sài Du, Lạc Thập Nhất vội vàng đưa con bé về chữa trị.
Sát Thiên Mạch nhìn xung quanh, không biết vì sao lúc này lại không thấy Ma Nghiêm đâu.
Vừa hay, bây giờ không có ai có thể cản hắn.
Sát Thiên Mạch giơ tay trái vẽ một đường, triệu hồi phượng hoàng lửa, không quan tâm tới hàng phòng vệ trùng trùng điệp điệp, một mình phóng vụt vào Trường Lưu.
Nếu đã không thể bảo vệ, vẫn không thể cứu được, vậy việc hắn nên làm chỉ có một.
Báo thù cho nhóc con!

Khắp Trường Lưu không ai cản được hắn, chẳng mấy chốc Sát Thiên Mạch đã phá vòng vệ hết lớp này đến lớp khác bay thẳng lên Tuyệt Tình điện.
Những người cản hắn không nhanh bằng hắn, cũng không còn câu nệ, đều bay thẳng tới Tuyệt Tình điện, nhất thời hiện lên cảnh tàn sát khốc liệt.
“Bạch Tử Họa! Lăn ra đây cho ta!”
Sát Thiên Mạch nổi giận gầm lên, hai mắt đỏ như lửa. Oán hận và sỉ nhục càng để lâu trong lòng lại càng đậm, nhưng vì Hoa Thiên Cốt còn ở trong tay Trường Lưu, hắn đành phải cố gắng nhẫn nhịn. Bây giờ nàng đã về, hắn không còn gì bận tâm nữa, lại làm một Sát Thiên Mạch thần cản giết thần, phật ngăn giết phật như xưa. Điều Đông Phương Úc Khanh lo lắng ngay từ đầu chính là thế này.
Bạch Tử Họa đẩy cửa tĩnh thất, thong thả ra khỏi phòng, Sát Thiên Mạch dám càn rỡ chạy tới Tuyệt Tình điện ầm ĩ thế này, nhất định là đã gặp Tiểu Cốt, biết nàng không sao.
Sát Thiên Mạch hiện giờ cả Trường Lưu không ai là đối thủ. Trận chiến hôm nay không thể tránh được nữa.
Không màng tới sự can ngăn của bọn Lạc Thập Nhất, sắc mặt Bạch Tử Họa vẫn lạnh lùng, thản nhiên nói: “Ra ngoài đánh đi, đừng phá gốc đào trong sân của ta.”
Lúc này Hoa Thiên Cốt đang vội vàng bay tới Dị Hủ các, ẩn đi mùi và cơ thể, tốc độ lại cực nhanh, mắt thường khó nhìn thấy.
Bỗng nàng nhận ra điều gì đó bất thường, có một luồng khí cực mạnh đang chặn phía trước.
Hoa Thiên Cốt căng thẳng, nhìn bóng người mặc trường bào gấm đen như mực, tựa một vị thần giáng tử từ trên trời xuống đang khoanh tay đứng trên biển. Gương mặt vừa kinh ngạc lại vừa giận dữ, sát khí tỏa hơn mười dặm, đó chính là Thế tôn Ma Nghiêm.
“Nghiệt chướng! Thì ra là ngươi!”
Bạch Tử Họa và Sát Thiên Mạch.
Hoa Thiên Cốt và Ma Nghiêm.
Cả thế gian như tĩnh lặng, sóng biển thổi rì rào, thời gian chững nhịp, ngay cả gió cũng sợ tới mức ngừng thổi.
“Bạch Tử Họa!” Sát Thiên Mạch cầm kiếm Phi Dạ trong tay, phong thái tuyệt đẹp lại không mất đi khí phách.
“Ta sẽ không giết ngươi, ngươi là sư phụ của nhóc con, ngươi chết nàng sẽ buồn. Nhưng những vết thương mà ngươi gây ra cho nàng, hôm nay ta sẽ trả lại ngươi một nhát cũng không chừa.”
Bạch Tử Họa nhìn chân khí quanh Sát Thiên Mạch phập phồng bất ổn theo cảm xúc, tựa như một ngọn núi lửa sắp phun trào.
“Ngươi giết bao nhiêu đệ tử Trường Lưu, món nợ này, hôm nay ta cũng phải tính sổ.”
Tuy nói vậy nhưng ánh mắt Bạch Tử Họa vẫn không hề gợn sóng, khiến người khác không cảm nhận thấy chút sát ý nào.
Cao thủ tranh đấu, hai người lại ra lệnh không cho ai nhúng tay. Yêu ma và đệ tử Trường Lưu đành phải ở dưới chân núi quan vi tình hình phát triển trong đám mây mờ.
Sênh Tiêu Mặc âm thầm lo lắng, một năm nay mặc dù Bạch Tử Họa ra sức tu luyện, công lực phục hồi không ít, nhưng vẫn kém trước quá xa, sao đánh thắng được Sát Thiên Mạch.
Hắn liên tục truyền âm cho Ma Nghiêm, không biết bên kia xảy ra chuyện gì mà mãi vẫn không đáp lời.
Ma Nghiêm kinh ngạc nhìn gương mặt nguyên vẹn như xưa của Hoa Thiên Cốt, hắn chưa bao giờ nghe thấy việc có cách phục hồi vết sẹo do nước ao Tuyệt Tình gây ra. Con nhóc này đã thành phế nhân lại còn bị đẩy tới man hoang, không ngờ vẫn bình an vô sự đứng trước mặt hắn, chẳng lẽ nó thật sự có bản lĩnh thông thiên ư?
“Vì sao ngươi lại quay về?!”
Hoa Thiên Cốt không nói gì, nàng vẫn không biết việc mình bị đày tới man hoang là chủ ý của Ma Nghiêm, tự sâu thẳm trong lòng, nàng chỉ kính sợ vị sư bá này, nào có oán hận.
Bây giờ không cẩn thận bị Ma Nghiêm phát hiện hành tung, lại còn thấy dáng vẻ nàng dịch dung nữa. Nàng biết không thể tránh được, nhưng cũng không muốn đối đầu trực tiếp, chỉ vội vàng nghĩ xem nên trốn như thế nào.
Ma Nghiêm khi nãy cũng chỉ thấy đúng lúc quan trọng nhất vẻ mặt Sát Thiên Mạch đột nhiên trở nên bất thường, lại còn vội vàng bỏ đi. Phòng có gì khuất tất, hắn cũng ngầm tới xem. Ngàn tính vạn tính, vẫn không thể nghĩ lại nhìn thấy Hoa Thiên Cốt với khuôn mặt nguyên vẹn.

“Không ngờ ngay cả man hoang cũng không giam nổi ngươi!”
Ma Nghiêm nhíu mày, nghĩ chắc chắn là đống bằng hữu thối tha kia tìm cách cứu nàng ra, bằng không chỉ dựa vào một tấm thân tàn phế của nàng…
Có điều, cho dù linh đan diệu dược gì thì mới chỉ một năm ngắn ngủi, sao có thể khôi phục thế này?
Hắn vốn niệm tình Tử Họa, tốt bụng tha cho nàng một lần, nhưng nàng lại quay về chịu chết. Nếu Tử Họa thấy… thôi được, lần này hắn sẽ không mềm lòng nữa.
Tay Ma Nghiêm hướng về phía mi tâm, một dòng nước bạc cực lớn biến ra từ ấn kí, từ từ xoáy tròn trên tay hắn, lấp lánh đầy màu sắc, sáng lòa rực rỡ.
Hoa Thiên Cốt không muốn đánh với Ma Nghiêm, nhưng nàng tuyệt đối không thể để bị bắt, càng không thể chết trong tay ông ta, đành phải cưỡi kiếm nghênh chiến.
Thủy ngân xoay tròn bồng bềnh, bay múa tự vầng trăng trên trời, uy lực lại cực lớn, thế công vừa nhanh vừa hiểm. Hoa Thiên Cốt chỉ thấy một dòng thủy ngân óng ánh quanh mình, vội vã điều khiển kiếm chống đỡ, ánh lửa đã văng khắp nơi, chẳng bao lâu thân kiếm đã bị đâm thành mấy lỗ.
Ma Nghiêm khoanh tay đứng một bên, dường như không ngờ nàng lại có nhiều chân khí như thế, tạo màng bảo vệ để thân thể không bị sát khí của thủy ngân gây thương tích xong còn có thể múa kiếm trôi chảy.
Hoa Thiên Cốt vừa đánh vừa lui, Ma Nghiêm vươn ngón tay thứ hai ra, nhẹ nhàng kẹp lấy một bông tuyết đang rơi làm ám khí bắn về phía nàng.
“Nghiệp chướng! Còn dám chạy!”
Chân Hoa Thiên Cốt bị kìm hãm, vừa phải thuận thế nhẹ nhàng tránh tuyết, vừa phải chống lại thế công dữ dội vô cùng của dòng nước bạc. Nàng hít sâu một hơi, nội lực không ngừng trào ra ngoài, xung quanh đóng băng từng tấc một, dọc theo mũi kiếm, đông cứng cả thủy ngân.
Ma Nghiêm hừ lạnh, hai tay bổ thẳng vào phía sau Hoa Thiên Cốt. Nàng vội vã xoay người, thấy không thể trốn thoát, đành phải đỡ hai chưởng của hắn.
Luồng chân khí vừa cương vừa mạnh ập thẳng vào lòng bàn tay, dồn dập lên đầu nàng, tựa như chỉ cần nàng hơi buông lỏng thì sẽ bị bóp đến chết. Dưới nách phải, phong ấn nóng đến kinh người, khiến toàn thân nàng cũng nóng theo.
Nàng cắn răng, không dồn sức lên tay nữa, lấy mạnh chống mạnh thì sẽ bị chưởng này của Ma Nghiêm ép đến sức cùng lực kiệt. Hoa Thiên Cốt tập trung chú ý lên phong ấn, bỗng chốc phong ấn như biến thành một cái động không đáy. Nàng vươn tay vào nắm lấy một đầu dây tơ hồng tràn đầy linh lực, dùng hết sức kéo ra từng chút một.
Ma Nghiêm đột nhiên cảm thấy dưới chưởng của mình trống rỗng, tựa như chạm phải một đám mây mềm mềm, không có thực cảm, nội lực lại liên tục bị Hoa Thiên Cốt hút vào.
Mày hắn càng nhíu chặt, nhưng vẫn không thu chưởng, ngược lại còn tụ chân khí, đẩy mạnh qua. Thủy ngân vốn bị đóng băng đồng thời phát ra tiếng nứt, đón đầu thanh kiếm đang bay tới, chém thành hai đoạn. Hoa Thiên Cốt không còn cách cứu vãn, chân khí tăng vọt, nhưng tấm màng sáng vẫn không thể ngăn được thế tấn công, vòng nước bạc xé gió lao tới, đâm thủng xương bả vai của nàng.
Cả trước sau cùng bị thương nặng, người Hoa Thiên Cốt run bần bật, lồng ngực bức bối, họng lại trào lên vị tanh mặn. Nàng đành phải cắn răng chịu đựng, tiếp tục tập trung hấp thu sức mạnh Yêu Thần từ khe hở nhỏ hẹp của phong ấn.
Ma Nghiêm thấy ánh tím lóe lên từ người nàng, ngày càng nghi ngờ. Vừa nghĩ thế, hắn dồn thêm lực vào thủy ngân, xuyên qua xương bả vai của nàng.
Môi Hoa Thiên Cốt tím ngắt, trán lấm tấm mồ hôi, nhưng họng vẫn không thể phát ra tiếng. Nàng cố vực dậy tinh thần, giáng một chưởng như Trường Giang vỡ đê, cuồn cuộn ập thẳng về phía Ma Nghiêm.
Ma Nghiêm bay người bị đẩy đến hơn mấy trượng, kinh ngạc nhìn nàng. Dưới một sắc tím yêu dị, thủy ngân bị nàng kéo phăng ra ngoài, luồng chân khí đang tuôn ra từ miệng vết thương cực lớn sau lưng từ từ chảy về. Miệng vết thương chậm rãi khép lại, cuối cùng chỉ còn một vết sẹo.
“Ngươi…”
Ma Nghiêm hoảng sợ lùi lại hai bước, tựa như thấy yêu ma quỷ quái.
Sức mạnh Yêu Thần?
Lòng hắn như bị nện một đòn mạnh.
Tất cả nghi vấn đã được làm rõ. Thảo nào nàng có thể thoát khỏi man hoang, gân mạch và vết thương không thuốc mà khỏi, lại còn có sức mạnh địch lại được hắn.
Có điều sức mạnh Yêu Thần lại không thể phát huy hoàn toàn, dường như bị phong ấn áp chế. Không cần nghĩ cũng biết là ai làm.
Ma Nghiêm thấy thật thất vọng, không ngờ Bạch Tử Họa lại làm ra chuyện này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận