“Thiếp rất khâm phục cậu ấy, bất kể gặp chuyện gì cậu ấy cũng vẫn lạc quan mạnh mẽ. Nếu là thiếp…” Khinh Thủy sợ hãi chạm vào mặt mình, run rẩy. Bây giờ với bản thân nàng, nước ao Tuyệt Tình cũng là thuốc độc.
“Nàng ấy hình như có ý định gì đó nhưng không nói, chỉ muốn ta chăm sóc tốt cho nàng.”
Khinh Thủy sửng sốt.
Hiên Viên Lãng ngẩng đầu nhìn vào mắt Khinh Thủy, lờ đi nỗi đau dưới đáy lòng, thấp giọng nói: “Nhưng ta thích Thiên Cốt, cũng sẽ luôn bảo vệ nàng ấy. Hiện giờ dung mạo nàng ấy đã bị hủy, lại mang sức mạnh Yêu Thần, nguy hiểm khắp nơi, vô cùng gian khổ, ta càng không thể bỏ rơi. Khinh Thủy, hi vọng nàng hiểu.”
Suốt một năm ở chung, khó khăn lắm chàng mới có chút thả lỏng, ánh mắt ngày càng dịu dàng, giờ phút này lại đầy kiên định và dứt khoát. Nàng biết ý chàng đã quyết, bất đắc dĩ cười khổ lắc đầu.
“Chàng biết dung mạo của Thiên Cốt vì sao lại bị hủy không? Đó là nước ao Tuyệt Tình của Trường Lưu Sơn, tình càng sâu thương càng nặng. Thiên Cốt bị thương nặng như vậy, có thể thấy cậu ấy yêu sâu đậm tới mức nào. Dù cậu ấy đã yêu người khác, chàng vẫn không hề bận tâm ư?”
Mắt Hiên Viên Lãng hiện lên vẻ kinh ngạc và đau đớn, nhưng vẫn chậm rãi lắc đầu: “Ta biết, người nàng ấy thích là Bạch Tử Họa, lúc ở núi Thái Bạch ta đã đoán được rồi. Ta chỉ muốn nàng ấy vui vẻ, còn những chuyện khác ta không quan tâm.”
Khinh Thủy thở dài, đôi mắt càng lộ rõ vẻ thê lương: “Được rồi, cậu ấy không để ý, chàng không quan tâm, thiếp cũng không để bụng. Vậy chúng ta cùng đợi đi, đợi tới ngày một người trong chúng ta thật sự tỉnh táo.”
Đông Phương Úc Khanh đẩy cửa vào, thấy Hoa Thiên Cốt đang ngồi trên giường, vẻ mặt hoang mang.
“Đông Phương, có phải ta đã sai rồi không?”
Đông Phương Úc Khanh cười khó hiểu: “Không sai, nàng đã nhìn rõ chuyện tình cảm hơn trước kia rất nhiều, chỉ có điều vẫn thiếu một chút. Nàng cho là mình đã bị hủy dung, Hiên Viên Lãng sẽ chịu lùi bước? Nàng đánh thức hắn ta thì hắn ta có thể đối mặt với tình cảm thật của mình ngay ư? Nàng thành tâm nhờ hắn ta, hắn ta sẽ đồng ý ở bên Khinh Thủy? Chuyện tình cảm nào dễ dàng như thế. Dựa theo tính cách của Hiên Viên Lãng, có khi lại phản tác dụng không chừng.”
“Hả? Vậy phải làm thế nào?” Hoa Thiên Cốt chợt hoang mang.
Đông Phương Úc Khanh vuốt đầu nàng: “Nàng còn chưa lo xong ình, không phải quan tâm tới chuyện của Khinh Thủy nữa. Khinh Thủy chín chắn trưởng thành hơn nàng, biết mình muốn gì, biết phải tranh giành thế nào. Không như nàng ngây thơ ngốc ngếch. Nàng tưởng rằng nàng chết thì mọi chuyện sẽ kết thúc sao?”
Hoa Thiên Cốt cúi đầu: “Đó là việc duy nhất ta có thể làm được. Đông Phương, Tiểu Nguyệt ở đâu, bao giờ chúng ta đi cứu nó?”
“Vết thương của nàng còn chưa lành, đợi khỏi hẳn rồi bàn tiếp.”
Hoa Thiên Cốt xắn tay áo: “Huynh xem, chẳng phải khép miệng gần hết rồi sao. Chúng ta mau đi chuẩn bị thôi, càng cứu thằng bé sớm càng tốt. Thời gian không còn nhiều, mấy ngày nay ta đều lo, đêm nào cũng mơ thấy Tiểu Nguyệt khóc gọi mình, không biết một năm nay thằng bé phải chịu bao nhiêu tủi hổ nữa.”
Đông Phương Úc Khanh thở dài: “Có nhanh cũng phải chờ đến mai, nàng ngủ trước đã.”
“Hai chúng ta lén đi?”
“Đương nhiên, biết rõ là bẫy, chẳng lẽ còn muốn hơn hai người đi chịu chết?”
“Bẫy?!”
“Ta và Sát Thiên Mạch nhiều lần muốn cứu thằng bé mà không được, hơn nữa có bao người muốn cướp sức mạnh Yêu Thần, sao lại không có bẫy. Hơn nữa Ma Nghiêm đã biết nàng về, đương nhiên sẽ bày thiên la địa võng, chờ nàng tới cứu người. Nhưng dù là bẫy cũng tốt hơn trực tiếp đối mặt, địch đông ta ít. Vậy nên lần này bất kể thế nào cũng phải đi.”
“Thế huynh nói cho ta biết thằng bé ở đâu, ta sẽ đi một mình. Ta có sức mạnh Yêu Thần, chạy trốn cũng nhanh hơn.”
“Đồ ngốc, sao ta có thể để nàng mạo hiểm một mình, huống chi trận pháp này không phải chỉ cần có sức mạnh là xông vào được. Nàng ngốc như thế, không có ta đi theo hướng dẫn thì biết làm gì đây. Ma Nghiêm và những kẻ khác trên Tiên giới ta đều ứng phó được, chỉ sợ Bạch Tử Họa tự mình ra tay…”
Nam Vô Nguyệt bị giam trên Cửu Trọng Thiên, do Bắc Đẩu Thất Tinh Quân canh giữ.
Hoa Thiên Cốt đã từng gặp họ hai lần ở Quần Tiên yến nhưng không tới chào hỏi. Bảy người họ không uống rượu cũng không tán chuyện, chỉ chơi cờ với Nam Đẩu Lục Tinh Quân, mười ba người hỗn chiến cùng một lúc. Thường thì Quần Tiên yến kết thúc mấy ngày rồi bọn họ cũng chưa đánh xong một ván, tranh đấu cực kì dữ dội.
Cờ của bọn họ đều là những vì sao trên bầu trời, có thể rèn nên những vũ khí tốt nhất, đương nhiên cũng có thể rèn nên cũi giam kiên cố nhất. Đồng thời Bắc Đẩu Thất Tinh trận của bọn họ lại là nguồn gốc của hàng vạn trận khác. Càn Khôn khó phá, các trận pháp phức tạp trên trời phần lớn đều nảy sinh từ những thứ đơn giản.
Hoa Thiên Cốt ngẩng đầu nhìn xa xăm, bầu trời mặc dù tối đen nhưng nàng vẫn có thể nhìn xuyên tầng tầng cách trở, thấy bảy chấm nhỏ lóe sáng trên Cửu Trọng Thiên. Còn Tiểu Nguyệt đang ở chính giữa hình cái phễu do Thiên Xu, Thiên Tuyền, Thiên Cơ và Thiên Quyền tạo thành.
Đông Phương Úc Khanh nương theo ánh mắt của Hoa Thiên Cốt nhìn về phía Bắc, vuốt đầu nàng trấn an.
“Chúng ta đi thôi.”
Hoa Thiên Cốt chỉ bừa gọi một đám mây bay tới, đứng lên trên. Dưới chân Đông Phương Úc Khanh cũng có một lớp khói giống mây mà không phải mây, giống sương mà chẳng phải sương, không phải tiên thuật mà lại giống như đang điều khiển một vật thể trong suốt vậy.
“Nhanh hơn ta không?”
“Tất nhiên.” Đông Phương Úc Khanh không thèm nghĩ gật đầu cười.
Bởi vì đường lên Cửu Trọng Thiên là một đường thẳng nên cưỡi mây nhanh hơn và cũng ổn định hơn điều khiển kiếm. Thoáng một cái hai người đã lần lượt biến mất phía chân trời.
Gió thổi tấp vào mặt, tốc độ quá nhanh nên xung quanh mờ mờ không thấy rõ thứ gì. Hoa Thiên Cốt vận chân khí, không thấy lạnh chút nào, cả người như đang đắm trong biển rộng. Trên đường nàng nhớ lại những ngày ở cùng Tiểu Nguyệt, tuy không lâu nhưng cũng chứng kiến thằng bé dần trưởng thành, tình cảm đã sâu đậm một từ khó nói.
Chuyện tình cảm vốn là vậy, cho dù chỉ gặp nhau trong phúc chốc, rung động trong nháy mắt thì cũng đáng để hồi tưởng và theo đuổi cả đời, dùng cả kiếp để bảo vệ và chờ đợi.
Khi cơ thể cuối cùng cũng cảm thấy thoải mái như lao ra khỏi biển, nàng biết bọn họ đã tới Cửu Trọng Thiên.
Nơi này dưới có trăm vị tiên của Thiên Đình, chỉ là khái niệm vị trí hơi trừu tượng. Trên thực tế nơi này cũng giống man hoang, mỗi bên đều có một không gian khác nhau, Cửu Thiên liên kết qua những con đường bí mật, thường hay có một phần đè lên nhau. Phật viết, một nhành hoa, một thế giới. Vạn vật đều có thế giới riêng của mình, lớn có bé có. Nhưng nắng mùa hè không thể hiểu băng mùa đông, cũng tức là người ở không gian khác không thể hiểu nhau.
Đông Phương Úc Khanh bỗng tới gần, khẽ phả hơi vào mắt nàng. Lập tức mắt nàng được phủ kín một lớp hơi nước mỏng, lành lạnh, khung cảnh trước mắt trở nên mờ ảo. Hai người đánh tan mây mù, lập tức xung quanh chói lòa rực rỡ, khiến người ta không thể nhìn nổi. Tuy mắt nàng đã được phủ một lớp màng mỏng mỏng trong suốt nhưng vẫn bỏng rát như bị kim châm vậy.
Đón từng ngọn gió thổi tới, mây mù đằng sau dần khép lại, Hoa Thiên Cốt tò mò quan sát thế giới lộng lẫy rực rỡ đầy sao này, sáng tới mức khiến nàng không thể mở mắt.
Cả bầu trời đều là những chấm nhỏ, có sáng có tối, có gần có xa, e rằng còn nhiều hơn cả người trên mặt đất. Bất kể là ở trên hay ở dưới đều lấp lánh ánh sao. Hoa Thiên Cốt cúi đầu, thấy mình và Đông Phương Úc Khanh đang đứng trên mặt nước.
Đó là một con sông vô cùng rộng lớn, khúc khuỷu, không nhìn thấy đầu hay cuối. Mặt nước rất trong, không chút sóng gợn, dường như không hề di chuyển. Hình ảnh những vì sao phản chiếu trong đó, bỗng khiến người ta có cảm giác như nằm mơ, không biết rốt cuộc sao ở trên trời hay ở dưới đáy sông.
Hoa Thiên Cốt tò mò ngồi xổm xuống, thử vốc lên xem, không ngờ lại vớt được một thứ gì đó sáng lấp lánh, tựa như vô số mảnh vỡ của sao trời.
“Đây là thiên hà, chúng ta đi ngược về phía Bắc thì có thể tìm được Bắc Đẩu Thất Tinh.”
Hoa Thiên Cốt dùng thuật ẩn thân, Đông Phương Úc Khanh lại bẻ một chiếc bùa giữa trời làm cơ thể biến mất. Hai người lặng lẽ bay tà tà trên mặt nước. Xung quanh vô cùng yên tĩnh nhưng lại quá rực rỡ, càng nhìn càng thấy cô đơn.
Nàng nhìn thấy sao Bắc Đẩu, tới gần chỉ thấy bảy vầng sáng cực lớn, như thể bảy vầng thái dương, trong vầng sáng hình như có gì đó, nhưng vì sáng quá nên không nhìn rõ.
Đông Phương Úc Khanh đặt tay lên môi, cười truyền âm: “Sao đang ngủ.”
Bởi vì đã nắm rõ tình hình bên ngoài, cũng chuẩn bị từ trước nên bọn họ dễ dàng đột phá Thất Tinh trận, bước vào chốt gác trùng điệp của thiên binh thiên tướng.
Nhưng phía trong trận pháp lại như một mê cung, hơn nữa rộng lớn vô cùng, muốn tìm Nam Vô Nguyệt không phải chuyện dễ dàng. Cho dù Đông Phương biết nhiều thứ, nhưng vẫn bó tay trước sự biến hóa tự nhiên của những tinh tú này.
Bên ngoài có vài nơi được canh giữ nghiêm ngặt, nhưng trong trận lại không có bóng người nào. Bọn họ lòng vòng trong đó rất lâu, thỉnh thoảng lại gặp mấy cái bẫy kì lạ đáng sợ, may mà có Đông Phương ở đây, tất cả đều biến nguy thành an được.
Hơi thở của Nam Vô Nguyệt bị che giấu hoàn toàn, không thể xác định thằng bé đang ở đâu. Hoa Thiên Cốt chỉ có thể tìm bằng trực giác.
Không có mặt trời cũng không có ánh trăng, bất giác bọn họ đã ở trong trận ba ngày. Hoa Thiên Cốt bắt đầu sốt ruột, muốn xuất nguyên thần đi tìm nhưng làm thế nào cũng không thể rời khỏi thân thể.
“Trong trận phần lớn pháp lực đều bị kìm chế, Thất Tinh trận là trận pháp giam cầm, điển hình nhất cho dạng vào thì dễ, ra thì khó. Kẻ lợi hại tới đâu bị giam trong đây cũng hết cách. Trước kia khi Hiên Võ Thánh Đế lùng bắt Hủ Mộc quỷ, đầu tiên phải dụ gã vào Thất Tinh trận trước, giam suốt ba năm mới bắt được.”
Nói cách khác, cho dù cứu được Tiểu Nguyệt thì cũng không thể ra ngoài?”
Đông Phương Úc Khanh gật đầu: “Ta đã thử để lại các kí hiệu trên đường nhưng cũng không ăn thua.”
“Vậy chẳng phải là tự chui đầu vào lưới sao?”
“Không vào hang cọp sao bắt được cọp con.” Đông Phương Úc Khanh nghiền ngẫm nhìn xung quanh, “Trước đó Nam Vô Nguyệt bị giam giữ ở Phệ Hải dưới mười tám tầng địa ngục, chỗ đó không đẹp như Cửu Trọng Thiên này nhưng nguy hiểm và khó tiếp cận hơn nhiều. Đúng cái hôm nàng quay về thì Nam Vô Nguyệt đột nhiên bị chuyển tới đây.”
Hoa Thiên Cốt sửng sốt.
Đông Phương Úc Khanh cười lắc đầu: “Sư phụ nàng đoán nàng sẽ không đợi tới ngày hành án đến Dao Trì cướp người, đối đầu trực tiếp với hắn, mà sẽ lén cứu người ra trước. Cho nên đã dọn đường sẵn, chỉ chờ chúng ta lọt hố.”
“Người muốn giam chúng ta ở đây?”
“Tất nhiên, chỉ cần kéo dài qua Ngũ Tinh Diệu Nhật, Tiểu Nguyệt chết, nàng không còn lí do gì làm trái ý hắn, trở thành kẻ địch của Lục giới nữa.”
Quả thực nếu Tiểu Nguyệt chết, ngoài đau lòng ra nàng còn làm được gì? Chẳng lẽ diệt cả Tiên giới báo thù cho thằng bé ư?
Đông Phương Úc Khanh vỗ vai nàng: “Đừng lo, nếu dám đến tất nhiên ta đã nghĩ cách ra ngoài rồi. Quan trọng là nàng nhất định phải tìm ra được vị trí của Tiểu Nguyệt, lúc này tiên lực của sư phụ nàng đã khôi phục rồi, không cần bận tâm cơ thể hắn không chịu nổi mà áp chế yêu lực nữa. Nàng cố phá phong ấn để yêu lực phát ra càng nhiều càng tốt. Tiểu Nguyệt mới là Yêu Thần thực sự, yêu lực có thể nhận ra chủ, nó sẽ đưa chúng ta đi tìm thằng bé.”
Hoa Thiên Cốt gật đầu, bắt đầu dùng cách Đấu Lan Can dạy nàng để phá phong ấn. Sức mạnh kì lạ tỏa ra khắp nơi, cuối cùng nàng cũng có cảm giác, chỉ sang bên phải.
“Hướng này.”
Hai người lách hết màn sương mù này đến màn sương mù khác, cuối cùng cũng nhìn thấy một vật thể hình thoi cực lớn như viên kim cương ở giữa không trung, không biết nó làm bằng gì mà còn trong hơn cả thủy tinh, mọi góc đều phản xạ lấp lánh, còn Nam Vô Nguyệt thì như chú sâu nhỏ đông trong hổ phách, thằng bé có vẻ đã ngủ rất lâu.
“Tiểu Nguyệt!”
Hoa Thiên Cốt vui vẻ nhào tới, Đông Phương Úc Khanh không cản. Nhưng đúng lúc nàng sắp chạm tới thì lại bị kết giới xung quanh hất văng ra xa.
Lập tức Bắc Đẩu Thất Tinh sáng rực lên, như chạm phải chốt mở. Cả trời đất đều ngập tràn những luồng sáng, không thể thấy gì, nếu đó không phải là ánh sáng lạnh thì Hoa Thiên Cốt nghĩ mình sớm đã tan biến.
Đông Phương Úc Khanh nhếch miệng, cười nói: “Sao tỉnh rồi.”
Cảm giác thấy có người tới gần, Hoa Thiên Cốt tụ khí ở hai ngón tay rồi lướt nhanh qua mắt, lúc mở ra thì đã có thể nhìn thấy trong ánh sáng cực chói này.
Bảy vị tiên áo mũ tung bay giáng từ trên trời xuống, người cầm quạt, người cầm tiêu cầm sáo, còn có cả bàn cờ, vô cùng nho nhã, nhưng ai cũng đầy sát khí.
Tuy có sát khí nhưng lại không có sát ý, Hoa Thiên Cốt lễ phép chắp tay gật đầu xem như chào hỏi. Bảy người kia lạnh lùng, mặc dù dáng vẻ khác nhau nhưng vẻ mặt lại y đúc, kì lạ khó nói nên lời.
“Hoa Thiên Cốt?” Phá Quân Tinh Quân bỗng hỏi, ánh mắt chiếu thẳng vào nàng.
“Đúng là vãn bối.”
“Chờ ngươi đã lâu rồi, tốt nhất là nên khoanh tay chịu trói đi, chúng ta mới đánh được nửa ván cờ, muốn về nhanh.”
Hoa Thiên Cốt biết Bắc Đẩu Thất Tinh có chức trách của bọn họ, nói nhiều cũng vô ích, chẳng bằng mau cứu Tiểu Nguyệt. Nàng hất tay lên, chân khí tụ thành một thanh kiếm ánh tím bay vọt lên trời, chuẩn bị chiến đấu.
Đông Phương Úc Khanh chỉ sợ bọn họ không đến, hai người còn phải ở trong trận lâu, nếu đã đến thì dễ hơn nhiều rồi. Vì thế hắn truyền âm cho Hoa Thiên Cốt: “Đánh bại bảy người bọn họ thì sẽ có cách thoát khỏi trận. Bên này để ta ứng phó, nàng đi cứu Tiểu Nguyệt.”
Hoa Thiên Cốt sao chịu, đẩy Đông Phương Úc Khanh ra sau người. Một người phàm như hắn sao đấu nổi bảy vị tiên.
Thất Tinh Quân chỉ muốn quay về chơi cờ, không màng tới việc ỷ đông hiếp ít, huống chi bao lâu nay họ đều sát cánh bên nhau.
Cuộc hỗn chiến bắt đầu, bảy người ai cũng có sở trường riêng, xuất chiêu vừa nhanh vừa chuẩn, phối hợp vô cùng ăn ý. Hoa Thiên Cốt bị vây trong trận, không thể lui cũng không thể phá, đành phải dùng yêu lực chống chọi. Đông Phương Úc Khanh di chuyển kì lạ, chiêu thuật kì quái nhưng cũng rơi vào thế yếu.
Đánh mấy canh giờ vẫn bất phân thắng bại, Hoa Thiên Cốt ngày càng nóng vội, Thất Tinh Quân mặc dù không thể hiện ra, cũng bắt đầu sốt ruột.
Nàng cố hết sức dẫn bảy người về phía Tiểu Nguyệt, lợi dụng sơ hở, dồn pháp lực đánh lên khối vật thể trong suốt kia, cứ nghĩ nó sẽ vỡ vụn, ai ngờ lại bắn ngược cả về.
“Không cần lãng phí chân khí, đó là miếng đá Thôi Tinh bảy người chúng ta phải mất mấy ngàn năm mới luyện ra, dùng búa Bàn Cổ mới đập vỡ được, chỉ bằng ngươi sao đánh nổi.” Cự Môn Tinh Quân lạnh lùng nói.
Hoa Thiên Cốt chau mày, thầm nghĩ: Được, nếu không đánh nổi thì ta sẽ mang nó theo luôn.
Yêu lực tăng vọt, lập tức có vô số ánh kiếm bay loạn trên bầu trời, bảy người tạm thời bị bức lui, chỉ thấy gió dữ gào thét chung quanh, ngay cả chỗ mây phía đằng xa cũng bị chém rách thành từng mảnh nhỏ.
Dường như không ngờ Hoa Thiên Cốt có thể khống chế sức mạnh Yêu Thần tới mức này, còn định hút cả đá Thôi Tinh vào trong khư đỉnh mang đi, bảy người cùng nhíu mày.
Nhưng đá Thôi tinh như bị thứ gì đó giữ chặt giữa không trung, có làm thế nào cũng không nhúc nhích, nặng cả ngàn cân.
Đông Phương Úc Khanh bỗng bật cười, lấy một quyển sách dạy đánh cờ ra, trên tấm bìa cũ nát là hai chữ triện “Thiên Dịch”: “Ta biết bảy người các ngươi đã tìm quyển sách từ thời thượng cổ này lâu rồi, chúng ta trao đổi nhé?”
Mắt bảy người cùng sáng lên, nhưng phút chốc đã khôi phục như bình thường.
“Ta há có thể bị vật tầm thương cám dỗ.” Người nói chính là Văn Khúc Tinh Quân cầm bút.
Đông Phương Úc Khanh cười lười biếng: “Nếu không cần thì thôi vậy.” Nói xong bèn quăng đi.
Thất Tinh Quân cùng ngẩn người, bất giác đau lòng vươn tay ra.
Đông Phương Úc Khanh nhân cơ hội này tóm Hoa Thiên Cốt rồi thi triển vài bộ pháp kì lạ, trận pháp của bảy người lập tức xuất hiện một lỗ hổng, đẩy nàng ra khỏi trận.
Hoa Thiên Cốt quay đầu nhìn hắn. Đông Phương Úc Khanh lại bị bảy người bao vây, ngoài lần đấu cơ quan thuật với Khoáng Dã Thiên, nàng chưa từng thấy Đông Phương Úc Khanh ra tay với ai. Người thường dù sao sức cũng có hạn, không ngờ hắn không cần pháp lực mà vẫn có thể đấu với tiên nhân trên Cửu Thiên đến mức này. Nếu hắn mà tu tiên thì còn đáng sợ tới chừng nào?
Hoa Thiên Cốt không để ý được nhiều, cứu Tiểu Nguyệt quan trọng hơn. Nàng lại dồn toàn sức muốn phá đá Thôi Tinh, nhưng chỉ thấy ánh sáng lóe lên bắn ngược lại khiến bản thân hộc máu, còn khối đá thì không mảy may tổn hại.
Đúng vào lúc này, bỗng thấy Đông Phương Úc Khanh khẽ hừ một tiếng, nàng vội vàng quay đầu lại. Không biết tảng đá giống ngọc mà không phải ngọc đè lên đầu hắn từ lúc nào. Tảng đá kia ngày càng lớn, Đông Phương Úc Khanh chống bằng hai tay, mặt trắng bệch như tờ giấy.
Thất Tinh Quân nhân cơ hội này, liên tiếp điểm mấy huyệt lớn của hắn, không ngờ lại không có chút tác dụng nào.
Hoa Thiên Cốt vội vàng bay qua, tảng đá đã to như một ngọn núi nhỏ, bùa chú màu đỏ thoáng hiện trên mặt đá, không ngờ lại là nét chữ của Bạch Tử Họa.
Sư phụ?
Thất Tinh Quân vây quanh nàng, lòng Hoa Thiên Cốt nóng như lửa đốt, nhưng làm thế nào cũng không thể lại gần.
Đông Phương Úc Khanh mấy lần muốn dùng dị thuật hoặc bỏ chạy nhưng đều bị chặn hết. Tảng đá kia như nặng bằng Tam Sơn Ngũ Nhạc[1], dẫu gì hắn cũng chỉ là phàm thai tục thế, sao có thể chịu nổi.
[1] Tam Sơn Ngũ Nhạc: Những ngọn núi thiêng của Trung Quốc (Hành Sơn, Tung Sơn, Thái Sơn, Hoa Sơn, Hành Sơn).
Hoa Thiên Cốt rối như tơ vò, trăm ngàn sơ hở, trúng tận mấy chưởng, hét toáng lên: “Thả huynh ấy ra!”
Tham Lang Tinh Quân lắc đầu: “Thượng tiên đặc biệt dặn dò, có thể bỏ qua ngươi, còn Đông Phương Úc Khanh thì tuyệt đối không thể.”
Hoa Thiên Cốt ngây người, tiên pháp bình thường không làm khó được Đông Phương, tảng đá kia là sư phụ cố ý dùng để đối phó với huynh ấy ư? Vì sao?
Đông Phương Úc Khanh cười khổ, hắn đã đoán được Bạch Tử Họa muốn giết mình từ lâu. Không phải vì chuyện đưa Thiên Cốt ra khỏi man hoang, mà vì hắn đã nói cho nàng biết đá Nữ Oa có thể giải được độc của mình. Hắn ở bên Thiên Cốt sẽ trở thành đôi cánh của nàng, khiến nàng cách hắn ta càng xa. Sao hắn ta cam tâm cho được? Chỉ cần loại bỏ hắn, Thiên Cốt sẽ lại nằm trong tầm kiểm soát của Bạch Tử Họa, cũng không thể cứu Tiểu Nguyệt ra. Vậy nên ngay từ đầu hắn ta đã không định làm gì Thiên Cốt, hơn nữa cái bẫy này không phải giáng cho nàng, mà người thực sự bị nhắm vào, chính là mình.
Nhưng cũng đâu cần phải tàn nhẫn như thế, giết thì giết đi, đại nạn của hắn đã tới, hắn không còn gì để nói. Nhưng dù sao hắn ta cũng là tiên, hà tất phải ra tay ngoan độc đến thế, muốn ép hắn thành bánh thịt ngay trước mặt Thiên Cốt? Đổi kiểu chết đẹp đẽ khác không được sao? Ít nhất cũng phải cho toàn thây chứ! Phải chăng đây chính là không được chết tử tế?