Hoa thiên cốt (Tập 2)

Lúc này Ma Nghiêm muốn đấu với Sát Thiên Mạch, Sát Thiên Mạch lại không muốn, chỉ điên cuồng tấn công hỏi Trúc Nhiễm di ngôn của Lưu Hạ là gì, nhưng lại bị Ma Nghiêm giam chân.
“Lưu Hạ là ta hành hình, ngươi muốn báo thù thì tìm ta!” Ma Nghiêm nhớ lại cảnh tám mươi năm trước mà lòng xót xa.
Sát Thiên Mạch liên tục lắc đầu: “Không phải, không phải, là Trúc Nhiễm hại chết nàng! Là Trúc Nhiễm hại chết nàng!”
Hoa Thiên Cốt thấy Sát Thiên Mạch đang dần mất trí, ra sức tấn công, chiêu thức tán loạn, chỉ công không thủ, sơ hở chồng chất, hoa văn màu máu tiếp tục lan dần ra khắp mặt.
“Ma Quân!” Xuân Thu Bất Bại hoảng hốt lại bị chúng tiên quấn không ra nổi, nếu hoa văn kia lan ra hoàn toàn, tà công sẽ thoát khỏi khống chế, Sát Thiên Mạch sẽ bị yêu hồn phản phệ tới chết.
Hoa Thiên Cốt không biết chuyện gì đang xảy ra, muốn chạy lên ôm Sát Thiên Mạch lại bị vầng sáng đỏ quanh người hắn hất văng ra.
Trúc Nhiễm nhìn khuôn mặt dữ tợn của Sát Thiên Mạch, ánh mắt hiện vẻ hận thù, hừ lạnh nói: “Sát Thiên Mạch, đừng tự dối mình nữa, ngươi hiểu hơn ai hết, kẻ thực sự giết Lưu Hạ không phải ta mà chính là ngươi. Ta biết bao năm nay, ngươi nằm mơ cũng muốn giết ta. Ngươi cho rằng giết ta chính là báo thù cho Lưu Hạ, cũng giải thoát cho lòng mình? Ta nói cho ngươi biết, còn lâu, trừ phi ngươi tự sát, nếu không ngươi nhất định sẽ áy náy cả đời.”
Sát Thiên Mạch vốn vì khó thở mà mặt đỏ gay, nay nháy mắt đã trở nên trắng bệch.
Áy náy ư? Phải, hắn áy náy, áy náy cuối cùng không cứu được nàng, áy náy lúc đầu đã để nàng tới Trường Lưu, áy náy đời này không thể giữ lời hứa sẽ bảo vệ nàng, chăm sóc nàng.
“Ngươi phụ Lưu Hạ! Là ngươi phụ bạc nàng! Nàng vì ngươi mà chết!” Sát Thiên Mạch tức giận hét lên với Trúc Nhiễm.
Trúc Nhiễm lảo đảo, cụp mắt xuống, khi ngẩng lên, lại là vẻ hờ hững như không liên quan đến mình.
“Thì sao chứ, người nàng yêu là ngươi!” Cho tới khi sắp chết, tới tận khi sắp chết nàng vẫn để lại câu đó. Vừa nghĩ tới, tim Trúc Nhiễm như bị kim châm, gã trợn mắt, dữ dằn nhìn Sát Thiên Mạch chằm chằm.
“Nhưng ngươi thì sao? Sát Thiên Mạch, ngươi vĩnh viễn là một đóa thủy tiên tự ình thanh cao! Một kẻ tự yêu mình tới phát điên vừa đáng thương vừa thảm hại! Ngươi vốn không yêu bất kì kẻ nào, thế gian này người duy nhất ngươi yêu chính là bản thân ngươi!”
Sát Thiên Mạch đờ ra không hề cử động, giống như bị tát một cái, mãi vẫn không tỉnh táo được. Xung quanh bỗng nổi lên từng đợt gió lạnh kì lạ, càng ngày càng mạnh, vô số quỷ quái yêu hồn gào thét trong gió.
“Đông Phương! Lưu Hạ là gì? Sát tỉ tỉ bị sao thế?” Hoa Thiên Cốt bắt đầu thấy sợ hãi, nhưng làm thế nào cũng không thể tới gần Sát Thiên Mạch, vội vàng truyền âm hỏi Đông Phương Úc Khanh.
Lực công của Đông Phương Úc Khanh không mạnh, không địch nổi mấy người đang liên thủ, cũng không thoát được trận pháp của bọn họ, bèn làm một cái kết giới nhỏ bao mình bên trong. Hắn không ra thì kẻ khác cũng đừng hòng hại được. Đông Phương Úc Khanh mau chóng kể lại gút mắc giữa ba người Sát Thiên Mạch, Trúc Nhiễm và cả Lưu Hạ cho Hoa Thiên Cốt nghe.
Thì ra cô gái tên Lưu Hạ kia cũng là đệ tử của Trường Lưu, nhưng gia cảnh phức tạp. Nàng vốn là người phàm, có một người mẹ xinh đẹp, còn trẻ đã phải thủ tiết, sau lại có duyên yêu một người thuộc Ma giới, liều lĩnh mang nàng đi theo người đó về Ma giới, vì xuất thân nên không có danh phận, nhưng người kia vẫn vô cùng tốt với hai mẹ con họ. Khi đó Sát Thiên Mạch tuổi trẻ bồng bột, gây chiến khắp Ma giới nhưng lại thua trong tay người kia, đành phải giữ lời hứa với người kia, làm bảo mẫu chăm sóc Lưu Hạ. Mà người kia cũng truyền thụ lại tất cả cho hắn, xem như là một trong vô số sư phụ của Sát Thiên Mạch.
Sát Thiên Mạch vốn tự phụ kiêu ngạo, tất nhiên không cam lòng ngày nào cũng đi theo một đứa trẻ, huống chi đứa trẻ kia lại tới từ Nhân gian, yếu ớt lại hay sinh bệnh, còn mới tầm một tuổi, động chút sẽ khóc nhè.
Hắn vốn giết người như ngóe, từ khi sinh ra đây là lần đầu tiên học cách chăm sóc, che chở một sinh mệnh yếu đuối là như thế nào. Có thể nói Lưu Hạ là một tay hắn nuôi lớn, giống như con gái hắn vậy. Tình cảm đối với người mình tự tay nuôi nấng vô cùng kì lạ, lần đầu tiên hắn nhận ra một sinh mệnh nhỏ nhoi chỉ cần một tay là dễ dàng bóp chết, hóa ra lại mất nhiều tâm huyết để tạo nên như thế. Con người chỉ cần mang tình cảm và sức lực ra để yêu thương, nuôi nấng, bảo vệ thì sẽ hiểu quý trọng là gì. Ví như đóa hoa tự tay mình trồng khác với đóa hoa dại bên đường, binh lính trên chiến trường cũng sẽ trở nên yêu nước hơn bao giờ hết.
Sinh mệnh bé nhỏ hắn từng dùng cả sức mạnh để bảo vệ để nuôi nấng, đối với hắn có một ý nghĩa hoàn toàn khác. Trên đời này, Lưu Hạ là duy nhất.
Còn Lưu Hạ, nàng yêu Sát Thiên Mạch dung mạo tuyệt thế là điều đương nhiên. Từ nhỏ đến lớn, hắn làm bạn với nàng, bảo vệ một người phàm như nàng không bị yêu ma bắt nạt làm hại. Lưu Hạ không chỉ kính nể hắn, ỷ lại hắn, còn say đắm sắc đẹp của hắn. Dẫu Sát Thiên Mạch có tự phụ kiêu ngạo, hiếu chiến hiếu thắng, lại yêu bản thân, trước nay chỉ để mình trong mắt, nàng cũng không quan tâm. Cuối cùng còn giúp Sát Thiên Mạch trở thành Ma Quân. Sát Thiên Mạch chu du khắp tam giới, thời gian bọn họ ở cạnh nhau ngày càng ít. Điều duy nhất hắn để ý chính là sắc đẹp của mình và làm thế nào để mạnh hơn, có sức mạnh tương xứng với nhan sắc của hắn.
Mà sức mạnh đó, chính là sức mạnh của Yêu Thần. Thế là Sát Thiên Mạch xông vào Trường Lưu cướp đàn Phục Hi rồi bị Bạch Tử Họa rạch mặt, hắn lo tới mức chạy khắp nơi tìm linh dược.
Nếu hắn muốn thần khí, muốn đàn Phục Hi như thế, nàng sẽ nghĩ cách cướp cho hắn. Lưu Hạ mang thân phận người phàm, nhưng thông minh sáng dạ, có Sát Thiên Mạch bảo vệ nên chưa từng tu luyện tà môn gì, vì vậy dễ dàng xin vào Trường Lưu, trở thành đệ tử của trưởng lão Giới Luật các.
Nàng vốn mạo hiểm lẻn vào đây là vì giúp Sát Thiên Mạch trộm thần khí, không ngờ lại lâu ngày sinh tình với đại đệ tử Trúc Nhiễm của thế tôn. Có lẽ vì yêu Sát Thiên Mạch quá lâu rồi nên mệt mỏi, có lẽ là vì nụ cười của Trúc Nhiễm rất dịu dàng lại cô độc. Chỉ có nàng mới hiểu yêu một người quá đẹp, trong mắt chỉ có bản thân, thậm chí còn không buồn nhìn nàng lâu hơn một chút vất vả cỡ nào. Hắn giống như vầng trăng tĩnh lặng trên bầu trời, rực rỡ lóa mắt lại không thể đụng vào. Lại cũng như một ngọn lửa, nếu tới quá gần sẽ bị ánh sáng của hắn làm hại, bị nhiệt độ của hắn thiêu cháy.
Con người chính là loài động vật kì lạ thế đấy, đàn ông luôn xoay quanh phụ nữ, còn phụ nữ lại xoay quanh cảm tình. Nàng yêu ai thì có thể hi sinh tất cả vì người đó. Bởi vậy vốn là trộm thần khí vì Sát Thiên Mạch, cuối cùng lại biến thành trộm vì Trúc Nhiễm.
Rất dễ tưởng tượng được một loạt khó khăn nguy hiểm lúc đó, quả thật Lưu Hạ đã trộm đàn Phục Hi và vài món thần khí khác cho Trúc Nhiễm, nhưng cuối cùng vẫn không thoát được Ma Nghiêm và Bạch Tử Họa. Lúc Tam tôn thẩm vấn, Lưu Hạ nhận tất cả tội lỗi. Trúc Nhiễm đã biết thân thế của nàng từ lâu, ngay từ đầu đã cố ý dụ dỗ, sau đó luôn lợi dụng nàng. Vì thế gã đương nhiên biết thời biết thế, để nàng làm con cừu chết thay.
Cuối cùng Lưu Hạ chết trên trụ Tru Tiên vì ba cây đinh Tiêu Hồn, mà Trúc Nhiễm vẫn đứng bên cạnh làm thinh, bằng sự che chở của Ma Nghiêm mà không bị mất một cọng tóc nào. Sau đó không biết vì sao gã lại nhảy xuống ao Tham Lam khiến cả người đầy sẹo, rồi bị Ma Nghiêm bí mật đày tới man hoang.
Khi xử phạt Lưu Hạ, Sát Thiên Mạch đang bế quan dưỡng sắc nên không hề biết gì, sau đó muốn cứu người thì đã quá muộn. Trong nỗi đau khôn cùng hắn quy chụp tất cả oán hận lên người Trúc Nhiễm, muốn giết gã báo thù cho Lưu Hạ. Nếu Lưu Hạ đã thích Trúc Nhiễm, nàng chết rồi, Trúc Nhiễm nào có thể sống một mình trên đời, tất nhiên phải xuống bầu bạn với nàng.
Nhưng dẫu hắn có ngu có ngốc đến đâu chăng nữa, sao lại không biết tình cảm Lưu Hạ dành ình, sao lại không biết lí do nàng tới Trường Lưu. Rõ ràng đã hứa sẽ dùng hết sức bảo vệ nàng, để nàng vĩnh viễn không thương tổn, không ngờ chẳng làm được gì cho nàng cả. Càng không ngờ và cũng không muốn thừa nhận chính là, kẻ lúc đầu thực sự tổn thương nàng, ép nàng tới đường cùng là bản thân mình. Dần dà chấp niệm của hắn càng nặng, tâm ma càng sâu.
Sau đó gặp được Hoa Thiên Cốt, hắn mang tất cả những gì mình muốn bù đắp cho Lưu Hạ đổ vào nàng, nhưng vẫn không thể lấp đầy nỗi đau và sự áy náy trong lòng. Hơn nữa sau này Hoa Thiên Cốt lại gặp chuyện như thế, hắn liều mạng dốc toàn lực nhưng vẫn phải trơ mắt nhìn Bạch Tử Họa đưa người hắn yêu thương nhất đi ngay trước mặt, chịu hình phạt còn nặng hơn cả Lưu Hạ. Sát Thiên Mạch luôn cao ngạo không chịu nổi nữa, cuối cùng lún sâu vào con đường nhập ma...
Đúng giây phút quan trọng này hắn lại thấy Trúc Nhiễm nhắc tới chuyện xưa, từng câu từng chữ của Trúc Nhiễm như xát muối lên vết thương chưa bao giờ khép miệng. Nhắc tới chuyện Lưu Hạ yêu hắn, hắn lại chỉ yêu chính mình giống như cầm con dao cùn rạch lên tim, đau tới mức hắn không muốn tỉnh, nhưng lại không thể không tỉnh lại.
Cảm xúc bỗng trở nên mãnh liệt, ánh sáng đỏ như ánh chiều tà quanh người Sát Thiên Mạch bành trướng cực lớn, cuồng phong gào thét xung quanh, thổi cánh hoa đào rơi đầy đất. Dao Trì sóng cuộn ngút trời, cát bay đá vãi khắp nơi.
Hoa Thiên Cốt đội mũ, tuy có khăn che mặt nhưng gió vẫn khiến nàng không mở mắt ra được.
Phần da lộ bên ngoài của Sát Thiên Mạch giờ đã hiện đầy hoa văn màu đỏ yêu dị. Hắn ngẩng đầu lên, đôi mắt đã không còn lòng trắng mà chỉ có một màu đỏ ghê người.
“Ngươi và Ma Nghiêm, phải chết. Tất cả những kẻ đã tổn thương nàng, đều phải chết!”
Hoa Thiên Cốt không nhìn rõ thứ gì dưới ánh đỏ kia, nhưng biết nếu hắn ra đòn, sợ rằng cả Dao Trì sẽ bị san phẳng. Chúng tiên liều lĩnh cùng thi pháp đánh về phía Sát Thiên Mạch.
Ánh sáng đỏ va chạm với vô số ánh sáng khác, độ kháng cự càng mạnh, sức tàn sát của Yêu Hồn Phá càng tăng. Phạm vi của vầng sáng không ngừng mở rộng, đã sắp vượt qua giới hạn chịu đựng của Sát Thiên Mạch, nhưng hắn thà cùng chết cũng không chịu lùi một bước.
“Sát tỉ tỉ!” Hoa Thiên Cốt khổ sở hét to trong gió, nhìn tất cả gân mạch huyệt đạo trên người Sát Thiên Mạch đều vỡ tung, máu tươi nhuộm dần vào bộ áo đỏ của hắn, đẹp đến thê lương. Lòng Hoa Thiên Cốt rối bời, biết nếu hắn không dừng tay thì sợ rằng ngay cả tính mạng cũng khó giữ. Nhưng lúc này hắn đã nhập ma, bất kể nàng có truyền âm gọi hắn thế nào, hắn vẫn không nghe thấy.
“Ma Quân!” Xuân Thu Bất Bại vội vàng kết ấn, không để ý tính mạng định xông vào, lại bị Hoa Thiên Cốt giữ chặt.
“Ta đi.”
Nàng không còn quan tâm được việc có tổn hại thanh danh của sư phụ hay không, cắn răng, dồn sức phá tan phong ấn, yêu lực trong người tăng vọt, hóa thành một vệt sáng màu tím bay thẳng về phía Sát Thiên Mạch.
Chư tiên đang tấn công đều bị nàng hất văng ra, Yêu Hồn Phá của Sát Thiên Mạch trong đôi tay mềm mại đang mở ra của Hoa Thiên Cốt dần thu nhỏ lại, một lần nữa quay vào trong cơ thể. Tất cả mọi người ở đây đều sửng sốt, ngơ ngác nhìn hai người họ.
Có điều phản phệ quá nghiêm trọng, Sát Thiên Mạch đã sắp không cầm cự được nữa nhưng vẫn oán hận muốn thi pháp giết Trúc Nhiễm và Ma Nghiêm. Hắn cũng không rõ loại hận này là tiếc nuối hay là trừng phạt sự bất lực của bản thân.
Hoa Thiên Cốt đau lòng suýt bật khóc.
“Tỉ tỉ, đủ rồi, đủ rồi...”
“Ta không bảo vệ được Lưu Hạ, cũng không bảo vệ được muội, nhưng, có thù lớn sao lại không báo? Nhóc con đừng cản ta, để ta giết hai người họ, giết Bạch Tử Họa, giết cả chúng tiên của Tiên giới này, báo thù cho Lưu Hạ, báo thù uội...”
Tay phải của Sát Thiên Mạch xoay tròn, loạng choạng tiến lên một bước, đúng lúc định vận công thì bỗng mềm oặt, tê rần ngã xuống người Hoa Thiên Cốt. Yêu lực trên người Hoa Thiên Cốt đánh thẳng vào, liên tục điểm tử huyệt và khí huyệt trên lưng, rút hết nội lực, phế toàn bộ tu vi của hắn.
“Nhóc con...” Sát Thiên Mạch kinh ngạc nhìn Hoa Thiên Cốt, từ từ ngả vào trong lòng nàng, chỉ thấy một cơn buồn ngủ đang ập tới nhấn chìm hắn.
Không được ngủ...
Hắn biết giấc ngủ này, có lẽ suốt đời không tỉnh nổi.
Hoa Thiên Cốt run rẩy cố nén tiếng khóc: “Tỉ tỉ, đủ rồi, những gì tỉ làm đã đủ rồi, Lưu Hạ sẽ hiểu...”
Sát Thiên Mạch cười khổ: “Nàng đã hiểu từ lâu, cho nên mới yêu Trúc Nhiễm. Từ bỏ ta, là sự lựa chọn đúng đắn nhất của đời nàng.”
Có lẽ từ trong tiềm thức, những năm gần đây người hắn thật sự muốn báo thù, thật sự muốn giết chính là bản thân mình!
Trúc Nhiễm đứng một bên quan sát, thấy Sát Thiên Mạch cố chấp tới mức này, không kìm được mà buồn phiền, cuối cùng thong thả nói: “Trước khi chết Lưu Hạ bảo, nàng có lỗi với ngươi, hi vọng kiếp sau ngươi đừng đẹp hơn nàng nữa, nàng không xứng nổi.”
Sát Thiên Mạch phì cười, đụng tới nội tạng, ho ra một búng máu.
Hoa Thiên Cốt hoảng hốt ôm chặt lấy hắn: “Không! Tỉ sẽ không chết đâu! Tỉ tỉ, tỉ đừng sợ! Muội sẽ không để tỉ chết! Tỉ ngủ một lát, ngủ một lát thôi, muội nhất định sẽ có cách chữa khỏi cho tỉ.”
Sát Thiên Mạch lắc đầu: “Chấp niệm của ta quá sâu, tim phổi đã bị yêu hồn cắn phá từ lâu rồi, không cách nào chữa được. Xuân Thu Bất Bại, Khoáng Dã Thiên, sau này các ngươi chăm sóc nhóc con giùm ta, có chuyện gì cứ nghe lời nàng là được.”
“Ma Quân!” Yêu ma thấy hắn bắt đầu dặn dò hậu sự đều sợ tới mức quỳ rạp xuống đất.
“Tỉ tỉ, đừng nói bậy, muội nhất định sẽ có cách.”
“Sống chết đã không còn quan trọng nữa rồi. Bé con, muội có trách ta không?”
“Không, sao lại phải trách tỉ?”
“Ta chưa nói với muội chuyện của Lưu Hạ, cũng không nói uội biết, thật ra lúc đầu ta coi muội là thế thân của nàng.”
“Không đâu, tỉ tốt với Lưu Hạ, cũng tốt với muội. Tỉ yêu Lưu Hạ nhưng lại không thể quý trọng nàng nên vẫn rất hối hận, muốn cố gắng bù đắp. Nàng ở dưới suối vàng mà biết tấm lòng của tỉ chắc chắn sẽ rất vui, muội cũng vui.”
“Đồ ngốc, muội nghĩ rằng người ta yêu là Lưu Hạ mà vẫn coi muội là nàng ư? Muội và nàng đối với ta đều quan trọng như nhau, nhưng ta đối với muội vẫn có chút khác biệt. Biết nàng thích Trúc Nhiễm, ta tức giận, nhưng khi thấy muội ở bên người đàn ông khác, ta lại ghen.”
Hoa Thiên Cốt ngơ ngẩn, không thốt nên lời.
Sát Thiên Mạch lại ho ra một búng máu, giờ đã trở thành màu đen.
“Nhóc con, dáng vẻ bây giờ của ta có phải rất nhếch nhác không?”
Hoa Thiên Cốt ra sức lắc đầu, vốn nàng đã cực kì khổ sở, nay lại thấy hắn vẫn còn quan tâm tới sắc đẹp của mình, lòng vừa đau vừa xót, dường như sắp nghẹt thở: “Không phải, Sát tỉ tỉ vẫn là người đẹp nhất Lục giới.”
Sát Thiên Mạch khẽ than: “Ai cũng có chấp niệm, mà nguyện vọng của ta chính là muốn bảo vệ thứ gì đó. Đầu tiên là nàng, sau đó là muội. Nhưng thẹn cho ta tự phụ cả đời có được dung mạo đẹp nhất thế gian này, lại không có năng lực bảo vệ người mình yêu thương. Ta thua, thua hoàn toàn. Có điều nhóc con, muội phải tin, tin rằng ta thật lòng thích muội...”
Sát Thiên Mạch nằm trong lòng Hoa Thiên Cốt, cố gắng vươn tay muốn sờ mặt nàng.
Hoa Thiên Cốt không chịu nổi nữa, từ từ gỡ tấm mặt nạ dưới mũ xuống, run giọng hỏi.
“Cho dù muội thành người xấu nhất Lục giới, tỉ cũng không ghét muội ư?”
Sát Thiên Mạch nhìn gương mặt bị hủy tới thay đổi hoàn toàn của Hoa Thiên Cốt, thầm giật mình, lập tức hiểu ra tất cả, đau lòng ôm cổ nàng.
“Con bé ngốc này, rốt cuộc muội đã phải chịu bao nhiêu đau khổ... Ta lại không biết gì... Nhưng thật kì lạ, bất kể ta nhìn thế nào, nhóc con vẫn đẹp vẫn đáng yêu như thế. Sao mà ghét được... tuyệt đối không ghét...”
Sát Thiên Mạch nói xong lời cuối giọng cũng bắt đầu nghẹn ngào, sau đó chậm rãi kéo Hoa Thiên Cốt lại gần, ngẩng khuôn mặt tuyệt thế khuynh thành của mình, khẽ hôn lên mặt nàng. Nụ hôn như cơn gió nhẹ mùa hè, trong ấm áp lại hơi man mát, không hề để tâm hôn lên trán nàng, hàng mày của nàng, chóp mũi của nàng, hôn từng chỗ trên khuôn mặt đầy sẹo của nàng, như thể muốn an ủi tất cả những vết thương, như thể muốn dùng môi nói khẽ với nàng, nhóc con, không đau, không đau...
Hoa Thiên Cốt khóc tới run người, Sát Thiên Mạch càng ôm chặt lấy nàng, dồn sức rồi lại dịu dàng hôn lên môi nàng. Lòng Hoa Thiên Cốt vừa đau lại vừa êm ái, giữa môi và răng đều tràn ngập mùi thơm dịu của hắn, vừa ngọt ngào lại vừa đắng cay.
Tuy có rất nhiều người đang nhìn, nhưng hai người bọn họ không để ý.
Nụ hôn của Sát Thiên Mạch dần dịu lại, cuối cùng lướt qua môi nàng nhẹ tựa lông hồng.
Sát Thiên Mạch mỉm cười từ từ nhắm mắt lại: “Cuối cùng cũng tống khứ được nụ hôn đầu tiên, ha ha, nụ hôn của mĩ nhân đương nhiên không thể dễ dàng trao cho người khác... Nhóc con, hãy nhớ ta...”
Cảm giác hai tay Sát Thiên Mạch ôm lấy mình buông thõng xuống, không còn biết gì nữa, Hoa Thiên Cốt cố nén nỗi đau, truyền một lượng yêu lực lớn vào trong người Sát Thiên Mạch. Lúc nãy mặc dù kịp thời kéo lại một mạng cho hắn, nhưng nàng bắt buộc phải để hắn tiếp tục mê man cho tới khi nghĩ ra cách cứu hắn mới thôi.
Ma Nghiêm đứng một bên hừ lạnh, tuy biết bọn chúng đã cấu kết từ lâu, nhưng không ngờ lại dám hôn nhau giữa ban ngày ban mặt, trước cả chúng tiên và yêu ma. Dù Hoa Thiên Cốt có đeo mạng che mặt nhưng cũng thật là không biết xấu hổ.
Chúng tiên vừa nãy chứng kiến đột nhiên trong cơ thể nàng xuất hiện sức mạnh cực lớn, hình như là sức mạnh của Yêu Thần, tất cả bắt đầu xôn xao, lo lắng suy đoán.
Hoa Thiên Cốt giao Sát Thiên Mạch đã rơi vào hôn mê vĩnh hằng cho bọn Xuân Thu Bất Bại bảo vệ trông nom, hơi loạng choạng xoay người lại.
“Không cần đoán, ta mới là Yêu Thần thực sự.”
Khắp nơi yên tĩnh tới mức ngay cả tiếng cánh hoa đào rơi xuống đất cũng nghe thấy.
Sau đó Hoa Thiên Cốt phát hiện Bạch Tử Họa không biết đã tới đây từ lúc nào, chỉ đứng dưới gốc đào xa xa trước kia bọn họ gặp nhau lẳng lặng nhìn nàng, ánh mắt vẫn trong vắt như trước.
“Sư phụ...” Hoa Thiên Cốt đau khổ lại mơ màng lẩm bẩm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui