Chương 10: Mưa gió nổi lên
Ngày hôm sau tỉnh dậy, Hoa Thiên Cốt vẫn bò lên người hắn ngủ say như chết, thậm chí còn không có cảm giác đang thở, im lặng tới mức đáng sợ. Người Bạch Tử Họa bị đè tới tê rần, chỉ có ngón tay có thể khẽ cử động.
Hắn chau mày, cúi đầu quan sát nàng trong khoảng cách cực kì gần này, muốn tìm lại chút gì đó thân quen.
Trước kia phần lớn thời gian Bạch Tử Họa đều trầm tư, cuộc đời hắn giống như một ván cờ được sắp xếp cẩn thận, vốn đã quen nắm bắt tất cả mọi thứ. Nhưng không ngờ sai một bước, bước bước đều sai. Từ ngày mất đi Tiểu Cốt, hắn như một cây đàn đứt dây, không còn tâm trí để suy xét hay nghĩ tới điều gì, khi quay đầu lại mới nhận ra không biết từ lúc nào mình đã làm rồi, giống như bây giờ vậy. Thì ra hắn cũng có thể tùy hứng như thế.
Rõ ràng hắn có thể không cần dùng cách này mà vẫn dễ dàng xoa dịu được tính khí thất thường của Tiểu Cốt, nhưng vì sao lại đồng ý với nàng? Là vì đã khiến nàng bị tổn thương quá nhiều, cho nên không thể chối từ được nữa? Hay là vì không thể chịu nổi sự dửng dưng của nàng, muốn tới gần để tìm lại những cảm giác ngày xưa? Bây giờ hai người họ lại cùng ngủ trên một chiếc giường, điều đáng sợ hơn là dưới đáy lòng hắn còn cảm thấy vui mừng và ấm áp. Rốt cuộc hắn bị sao thế này?
Bạch Tử Họa khẽ cựa mình, muốn đẩy người bên trên ra.
Hoa Thiên Cốt cảm thấy người bên dưới không yên, dần tỉnh lại, lâu rồi nàng không ngủ ngon đến vậy, cũng không gặp ác mộng.
“Chào buổi sáng.” Dường như nàng đã quên rất nhiều chuyện, thế gian này chỉ còn hai người họ đắm chìm trong hạnh phúc. Hoa Thiên Cốt mơ màng mở mắt ra, mỉm cười, ngẩng đầu khẽ dùng chóp mũi vuốt ve cằm Bạch Tử Họa.
Bạch Tử Họa hiển nhiên kinh hãi vì hành động vô cùng thân thiết của nàng, mà điều khiến hắn càng sợ hơn chính là vẻ tự nhiên kia, như thể bọn họ chưa từng là thầy trò, mà là người yêu vậy. Vẻ hoảng loạn xẹt qua mắt, hắn đẩy nàng xuống, lại thấy cả người đau nhức.
“Xin lỗi, ngủ không ngon đúng không?” Quên mất giờ hắn chỉ là phàm thai tục thể, Hoa Thiên Cốt bất giác thè lưỡi như ngày xưa mắc lỗi.
Bạch Tử Họa giật mình, bất kể thay đổi thế nào, từ dáng dấp, khuôn mặt cho tới tính cách, thì nàng vẫn là Tiểu Cốt của hắn, là đồ nhi hắn thương từ tận đáy lòng.
“Ta xoa cho chàng.” Hoa Thiên Cốt vui vẻ vươn tay nắm vai hắn, lại bị hắn né vội.
Nàng bất đắc dĩ quay đầu, nhìn căn phòng trống rỗng, bỗng giơ tay chỉ vài cái, giá sách, bàn ghế, kỉ trà, rèm… Đồ vật xuất hiện giữa không gian trống rỗng, dần dần lấp đầy xung quanh. Trên đất còn trải một tấm thảm lông màu trắng, nhiệt độ cũng ấm lên rất nhiều.
Bạch Tử Họa khẽ thở dài, tạo ra vật là sức mạnh cực kì to lớn, chỉ có thần mới làm được. Nhưng Tiểu Cốt, nàng không hiểu, cả thế giới chỉ nằm trong một ý nghĩ của nàng. Nếu chỉ tạo vật mà không thèm quan tâm, thậm chí còn coi là đồ chơi thì nàng không xứng làm thần.
“Đói chưa?”
Trên bàn bỗng hiện lên những món ăn trước kia Bạch Tử Họa thích, Hoa Thiên Cốt đưa đũa cho hắn, hồi xưa hắn luôn ăn cơm cùng nàng, giờ nàng không cần nữa, đến lượt nàng ăn cùng hắn. Điều này khiến Hoa Thiên Cốt vừa vui mừng lại vừa xót xa.
Hai người không nói gì nữa, Hoa Thiên Cốt nhìn quả đào trên bàn, cuối cùng vẫn không chịu nổi. Có tự dối mình cũng chẳng ích gì, Đường Bảo mất rồi, tất cả đã thay đổi. Trước kia ba người cùng ăn cơm, bây giờ chỉ còn hai người họ.
“Ta no rồi, chàng ăn từ từ. Ra ngoài nhiều vào, tốt cho sức khỏe của chàng. Nếu cần gì, thì…” Vốn định nói là có thể bảo người dưới. Nhưng chợt nhớ ra là Vô Vọng điện không có ai mà hắn lại mất tiên thân, đương nhiên không thể bay tới điện khác, chẳng khác nào bị giam một mình.
Khi Bạch Tử Họa ngẩng đầu lên, người trước mặt đã không thấy đâu. Hắn để đũa xuống, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc trời hình như đã sáng hơn.
Bỗng nhiên Vô Vọng điện có rất nhiều tiên tì đi tới đi lui, mà hai vị chủ tử trên cơ bản đều không cần hầu hạ, ít chuyện tới đáng thương, vì thế các nàng ngày ngày rảnh rỗi buôn dưa lê. Nội dung câu chuyện phần lớn là hồi xưa thượng tiên xuất trần như thế nào, Thần tôn xinh đẹp ra sao, Thần tôn yêu chiều thượng tiên thế nào, bảo gì nghe nấy ra sao, rồi tình yêu hai thầy trò họ trắc trở thế nào, vân vân và vân vân.
Một người vừa nói: “Năm đó ở Dao trì tôi đã thấy thượng tiên và Thần tôn rồi, khi đó Thần tôn mới cao chừng này thôi.” Rồi nàng đưa tay tới bên hông, mọi người ồ lên như ong vỡ tổ.
Buôn dưa kiểu này, dù ở Tiên giới hay ở đây đều có chuyện buôn mãi không hết. Các nàng không sợ Yêu Thần, chỉ sợ Trúc Nhiễm, mỗi lần Trúc Nhiễm tới, cả đám lại làm ra vẻ như những chú mèo con ngoan ngoãn.
Nơi này không có nhiều quy củ như thiên cung, lại còn có người đẹp để ngắm, thoải mái và tự tại. Hơn nữa còn được ở bên cạnh Yêu thần mạnh nhất Lục giới nên cũng bắt đầu ngông nghênh hơn. Mở miệng khép miệng đều là Thần tôn bệ hạ, chủ tử nhà ta, từ lâu đã không còn thấp tha thấp thỏm, nơm nớp lo sợ nữa.
Bạch Tử Họa hầu như không hề sai bảo các nàng, nhưng hay hỏi một số chuyện trong Vân cung và nơi những người thuộc tiên giới bị giam giữ. Cũng có kẻ không sợ chết, để được ưu ái hơn mà lén vẽ bản đồ Vân cung đưa cho thượng tiên. Có điều cung điện này có mấy ngàn tòa nối tiếp nhau, lại đặt trên những đám mây bồng bềnh bất định, muốn hiểu rõ trong một thời gian ngắn không phải là chuyện dễ.
Đám tiên tì còn tranh giành nhau đứng ngoài điện Thần tôn chờ hầu hạ mỗi buổi sáng tối để tưởng tượng Thần tôn và thượng tiên ngủ chung giường làm những chuyện gì khiến người khác phải đỏ mặt. Buổi sáng còn có thể thấy dáng vẻ mệt mỏi của thượng tiên khi ra ngoài. Điều khiến người khác phun máu càng tợn chính là có lời đồn thỉnh thoảng tối đến thậm chí còn nghe thấy tiếng thở gấp rất nhỏ của thượng tiên ở trong điện.
Mỗi lần đám tiên tì nói đến chuyện này đều như ong vỡ tổ, cả đám kích động nắm chặt đấm tay, như thể các nàng được thấy trực tiếp vậy, tả vô cùng tường tận, như xuân cung đồ sống động sờ sờ khiến máu nóng sôi trào. Thế nên ánh mắt mỗi khi nhìn Bạch Tử Họa đều rất mờ ám, mặt lại đỏ như tôm luộc.
Khi nhìn thấy vết cắn và đủ loại dấu ấn trên cổ thượng tiên. Lời đồn đại lại càng nhiều, miêu tả mỗi đêm thượng tiên trằn trọc rên rỉ dưới người Thần tôn như thế nào. Vì vậy những kẻ tôn thờ chủ nghĩa nữ quyền lại được một phen thảo luận dữ dội. Cuối cùng đều nhất trí ủng hộ Thần tôn bệ hạ tạo ra thiên hạ của phụ nữ, thi hành chế độ một vợ nhiều chồng, để cho đám tiên tì nho nhỏ của bọn nàng được nở mày nở mặt.
Có điều tưởng tượng thì vẫn là tưởng tượng, bọn họ không dám làm càn trước mặt Thần tôn, dù thỉnh thoảng có phạm lỗi, thượng tiên chỉ tùy tiện nói một câu là mọi chuyện đều êm thấm. Người phải đề phòng chính là Trúc Nhiễm, bên kia nếu làm sai điều gì, thì chỉ có chết không ai hay.
Quan hệ giữa Bạch Tử Họa và Hoa Thiên Cốt đã dịu đi không ít, tuy rằng hai người đều có phần dối mình dối người, nhưng cuối cùng cũng có thể bình tĩnh khi ở cùng phòng mà không nói lời châm chọc nào.
Hoa Thiên Cốt vốn cho rằng chấp niệm của mình đã hại quá nhiều người nên dù bây giờ nàng muốn gì cũng được, nhưng cũng không còn cố chấp yêu hắn, muốn giữ hắn ở bên nữa. Có điều rốt cuộc vẫn kìm lòng không đậu, đêm đến khi ôm hắn vào lòng, lần đầu tiên trong bao lâu qua, nàng cảm thấy mình vẫn sống, có thể đó cũng không phải việc gì xấu.
Máu của hắn là bài thuốc an giấc của nàng. Thật cẩn thận không làm hại hắn, lại không nhịn được tìm một cách khác thỏa mãn khát vọng của mình, cố ý không xóa vết thương trên cổ hắn đi. Nàng thích thấy dấu ấn mình để lại trên cơ thể hắn, như thể đang chứng minh điều gì đó.
Đêm đến khi huyết dịch dung hòa, sóng ngầm luôn cuộn trào mãnh liệt trong hai người, lại không có cửa thoát ra. Bất thường chỗ nào, có lẽ cả Bạch Tử Họa và Hoa Thiên Cốt đều không hiểu lắm.
Bạch Tử Họa rất ít khi nói chuyện, mỗi lần nói đều mang theo ý khuyên nhủ nàng thả người đi hoặc đã biết chuyện gì đó, không cho Hoa Thiên Cốt làm.
Hắn biết bên ngoài đã đồn mối quan hệ giữa hai người họ thành ra thế nào, rồi lại quá quắt nói hắn ra sao. Hắn không quan tâm, điều khiến hắn không thể quen được chính là đêm nào Hoa Thiên Cốt cũng cần hút máu hắn, ôm hắn ngủ. Điều càng khiến hắn không thể chịu được chính là bản thân hắn đã dần coi việc ngủ cùng giường với nàng là điều đương nhiên.
Từng đêm trôi qua, hắn càng căng như dây đàn, cũng càng mẫn cảm. Không thể cứ tiếp tục như thế này được, tình hình biến chuyển không tốt chút nào.
Cuối cùng cũng đợi được tới lúc cả Trúc Nhiễm và Hoa Thiên Cốt đều không ở trong Vân cung, Bạch Tử Họa ra khỏi Vô Vọng điện, đi vào Khôn La điện. Dù hắn đã mất tiên thân, nhưng võ công cũng không tồi. Hầu như tất cả mọi người đều nhận ra hắn, cho nên không ai dám ngăn cản, hắn tới đâu cũng đều vô cùng thuận lợi.
Đã sớm có kế hoạch và chuẩn bị, cho nên thả người không hề khó khăn. Những người bị Trúc Nhiễm giam giữ hầu như đều là chưởng môn hoặc trưởng lão đức cao vọng trọng của các tiên phái để tiện cho việc nắm giữ thế lực khắp nơi.
Thủ vệ cực kì khó xử, quỳ mãi không dậy, không dám trái ý hắn, không dám thả người, cả hai bên đều là cái chết.
“Các ngươi đừng sợ, tự ta sẽ gánh trách nhiệm.” Bạch Tử Họa đồng ý rồi, thủ vệ này mới lo lắng nhường đường.
“Thượng tiên, vì sao không đi cùng mọi người?” Bị giam đã lâu, lại không hiểu sao một người đã mất tiên thân như Bạch Tử Họa vào được tận đây cứu họ, hơn nữa lại không hề bị ngăn cản, cuối cùng còn muốn ở lại chịu trách nhiệm.
“Vẫn còn một số việc chưa làm xong, nàng sẽ không hại ta.”
Mọi người đương nhiên biết “nàng” trong lời Bạch Tử Họa là ai, do đó cùng đỡ nhau chạy khỏi Vân cung.
Hoa Thiên Cốt trở về, quả nhiên không có ý tra hỏi. Việc này vốn không liên quan đến nàng, nàng chỉ ngầm đồng ý trò chơi của Trúc Nhiễm mà thôi. Kì lạ là Trúc Nhiễm cũng không nói gì, chỉ cười cười. Người thả rồi lại bắt về, quá dễ dàng với gã. Điều mà gã thấy hứng thú chính là sự tiến triển trong mối quan hệ giữa Hoa Thiên Cốt và Bạch Tử Họa.
“Ngươi giận à?” Hoa Thiên Cốt đang chăm chỉ thêu vỏ chăn, nàng không giỏi lắm, nhưng một năm nay lại hay xe chỉ luồn kim. Vì bây giờ không có chuyện để làm, những việc này lại có thể khiến nàng bình tĩnh và giết thời gian.
“Đâu có, không phải chúng ta đã biết mục đích của hắn từ lâu rồi sao. Hơn nữa sở thích của thuộc hạ lại giống nguyện vọng của Bạch Tử Họa, đương nhiên không thấy gì.”
Hoa Thiên Cốt ngẩng đầu nhìn gã, không nói gì.
“Có điều sẽ có một ngày hắn sẽ hại cả người lẫn thần, người không sợ thần lén hại hắn à?” Trúc Nhiễm tưởng tượng, nếu Bạch Tử Họa chết…
“Ngươi không dám, giết chàng, ta sẽ giết ngươi.”
“Ha ha, người nhầm rồi, thần sẽ không giết hắn, nhưng không phải thần không dám, mà bởi hắn chết rồi trò này sẽ không vui nữa.”
Ở một khía cạnh nào đó, nàng giống Trúc Nhiễm, đã mất hết khao khát sống. Nhưng nàng không biết mình muốn gì, nên làm gì, còn Trúc Nhiễm lại biết.
Bạch Tử Họa tính toán, thời điểm Ma Nghiêm phản công càng gần, phía họ đã chuẩn bị hòm hòm rồi. Hắn chỉ còn một bước nữa thôi là thành công, có điều lòng lại áy náy, giúp một ít cũng là giúp. Nơi hắn thật sự muốn tìm là chỗ giam giữ Nghê Mạn Thiên. Đó là tội chướng của hắn, là tội chướng của Tiểu Cốt, hắn phải chấm dứt tất cả.
Nhưng khi tìm ra, cảnh tượng đó còn tàn khốc và thảm thiết gấp ngàn vạn lần tưởng tượng, như tạt thẳng một gáo nước lạnh vào hắn. Có lẽ tội của Tiểu Cốt, thật sự chỉ có cái chết mới bù đắp nổi.
Hắn không cứu được con bé, thậm chí còn không tới gần được, chỉ có thể nghe tiếng khóc của nó, hết lần này tới lần khác cầu xin hắn giết mình.
Buổi tối lúc về phòng, người hắn cứng đờ, bước chân hơi lảo đảo.
Hoa Thiên Cốt trở về, phòng không thắp đèn, Bạch Tử Họa ngồi trong bóng tối. Nàng làm bộ không biết gì bước lên, cởi chiếc áo khoác bên ngoài cho hắn, nhẹ nhàng đẩy lên tường, há miệng hút máu như mọi khi.
Xong rồi nàng nhìn thẳng vào mắt hắn, khóe miệng vẫn là nụ cười tàn nhẫn và đầy vẻ tự giễu: “Không muốn nói gì với ta à?”
Tay Bạch Tử Họa dần nắm thành quyền, rồi lại buông ra, khẽ thở dài: “Giết nó đi.”
“Giết ả, ta không sống được.” Hoa Thiên Cốt biết nói thế, hắn sẽ không hiểu, cũng không rõ.
“Trước kia ngươi không tàn nhẫn như thế.” Bạch Tử Họa lắc đầu.
“Thực ra ta vẫn rất tàn nhẫn.” Ngoại trừ chàng ra.
“Cứ thế đến cuối ngươi có thể có được điều gì?”
“Ngoài Đường Bảo ra, ta không cần gì cả.” Kể cả chàng, ta cũng không cần.
“Tỉnh lại đi, Đường Bảo chết rồi, nó cũng không muốn ngươi trở thành thế này.”
“Đừng nói nữa!” Hoa Thiên Cốt run bần bật cắn nát môi dưới, mùi hoa rải khắp không gian.
Nàng áp sát vào người Bạch Tử Họa, ngửa đầu nhìn hắn, giọng nói bỗng trở nên quyến rũ như tơ, dịu dàng thấu xương.
“Không phải chàng rất muốn lấy lại tiên thân ư? Chỉ cần một giọt máu của ta…”
Bạch Tử Họa cúi đầu nhìn khuôn mặt yêu mị của nàng, đôi môi đỏ mọng dính máu hắn, lại phủ thêm một lớp máu của nàng, khẽ mấp máy, mê hoặc lòng người, như thể đang mời hắn tới nhấm nháp.
Gần như thế, dường như chỉ giây lát nữa thôi sẽ chạm tới, hơi thở của Hoa Thiên Cốt kề sát, trói buộc khiến hắn nghẹt thở. Đầu hắn xoay mòng mòng, ma xui quỷ khiến suýt nữa thì hôn lên, không biết là vì môi nàng hay là vì máu, cuối cùng thời khắc then chốt vẫn ra sức nghiêng đầu đi.
Thấy vẻ chán ghét chợt lóe rồi biến mất trong mắt Bạch Tử Họa, Hoa Thiên Cốt mệt mỏi cười, ngả ngớn liếm môi mình, lùi lại hai bước, nằm trước lên ghế. Mãi lâu sau Bạch Tử Họa mới tới, không đắp chăn quay lưng về phía nàng.
Không biết ngủ từ khi nào, nàng đứng trên một vùng băng trắng mênh mông, vắng lặng, rỗng tuếch. Đột nhiên một luồng sát khí cực mạnh đã cố che giấu đánh thức, Hoa Thiên Cốt không mở mắt, trong bóng đêm, Bạch Tử Họa đang dùng đôi mắt buốt cóng nhìn nàng chằm chằm.
Sát khí mãnh liệt như thể còn hơn cả thiên binh vạn mã. Tuy rằng bao lâu nay, hắn vẫn che giấu rất tốt, nhưng nó chưa từng tản đi. Nàng biết nếu hắn có dao trong tay, cho dù không giết được nàng thì cũng chắc chắn muốn thử một lần. Mỗi ngày mỗi đêm nằm bên nhau, hắn chắc đều nghĩ phải dùng cách gì mới có thể giết được nàng…
Mãi lâu sau, sát khí trên người Bạch Tử Họa mới tản đi. Nàng có thể cảm nhận sự bất ổn trong lòng hắn, nhưng suy nghĩ của hắn, nàng chưa từng đọc được. Hắn nghĩ gì, hắn muốn giết nàng thế nào đều không quan trọng. Nàng chỉ muốn giữ lại sự ấm áp của hắn, muốn có hắn ở bên.
Nhưng vẻ bình tĩnh trên mặt ấy, rốt cục cũng bị phá vỡ rồi.
Ngày hôm đó khi Bạch Tử Họa tỉnh dậy, Hoa Thiên Cốt đã không còn ở đó nữa, giống như thường ngày, trên bàn đã chuẩn bị đầy đủ thức ăn.
Nước trà trong ấm hắn chỉ uống một ngụm là nhận ra bất thường, không ngờ lại bị hạ thuốc, thuốc cường dương, hơn nữa còn lại loại chất lượng kém nhất được sử dụng ở nơi phong hoa.
Nhất thời hắn có chút hoang mang, hắn đã nghĩ tới mọi điều, chỉ không nghĩ Hoa Thiên Cốt sẽ hạ thuốc mình.
Mối quan hệ mỏng manh như tờ giấy thoáng chốc đã bị chọc thủng.
Đầu Bạch Tử Họa trống rỗng, giận tới mức không biết phải nói gì. Nàng trở nên tàn nhẫn thì cũng thôi, nhưng giờ lại ti tiện, bất chấp thủ đoạn tới mức này sao? Cho dù không thể có được hắn, cũng muốn giáng cho hắn một cú đả kích không thể không thừa nhận?
Cảm thấy nhiệt độ cơ thể dần tăng cao chưa từng có, sóng nhiệt đợt này cao hơn đợt trước đổ ập xuống, lần đầu tiên từ khi sinh ra đến nay, hắn luống cuống như thế. Một thượng tiên Bạch Tử Họa, căn bản không hề biết dục vọng là gì. Bây giờ tiên thân đã mất, một liều xuân dược nho nhỏ lại có thể ép hắn tới mức khốn cùng thế này.
Cảm nhận được phản ứng và khát vọng kì lạ của cơ thể mình, người hắn run bần bật, giận dữ hất tung bàn. Cuối cùng hắn cũng biết, vô cùng nhục nhã là như thế nào!
Tiên tì nghe thấy tiếng động, nhận ra điều bất thường, định đi vào, lại bị hắn gào lên chặn lại. Bọn họ chưa từng thấy thượng tiên có gì thất thố, cả đám biến sắc, vội vàng chạy khắp nơi tìm Hoa Thiên Cốt.
Hoa Thiên Cốt chau mày không nói gì, quan vi trong phòng, thấy vẻ mặt Bạch Tử Họa thì hiểu tất cả.
Nàng gọi Trúc Nhiễm đến, lớn tiếng mắng: “Ngươi đừng quá đáng!”
Trúc Nhiễm đút hai tay vào ống áo, cúi người cười: “Thấy Thần tôn mãi không hành động lại không thấy tiến triển, thậm chí còn bị Bạch Tử Họa khống chế, thuộc hạ lo lắng, cả gan giúp một phen.” Đương nhiên gã sẽ không giết Bạch Tử Họa, gã chỉ muốn xem trò vui thôi.
Hoa Thiên Cốt cười lạnh, nói nghe hay thật, rõ ràng muốn đẩy quan hệ của bọn họ tới mức thủy hỏa bất dung, không thể cứu vãn. Nhưng thôi, dù sao quan hệ giữa bọn họ đã không thể cứu vãn từ lâu rồi, hắn có hận nàng hơn nữa thì cũng sao đâu?
“Ta quả thực sẽ không giết ngươi, nhưng ta cũng có cách khác. Ngươi cho là đến nay những chuyện liên quan đến Ma Nghiêm còn gì ta không biết?”
Trúc Nhiễm biến sắc: “Ta muốn giết Ma Nghiêm thì hoàn toàn có thể làm được, nhưng Thần tôn, người nghĩ người nỡ để Bạch Tử Họa chịu bất kì thương tổn nào sao?”
Hoa Thiên Cốt lắc đầu, không biết là thừa nhận hay ý bảo Trúc Nhiễm không hiểu. Mệt mỏi đứng dậy đi về phía điện Vô Vọng, thứ đang đón chờ nàng chắc chắn là cuồng phong bão táp của Bạch Tử Họa.