Hoa thiên cốt (Tập 2)

Chương 12: Đậu phụ của hòa thượng
Sự thật khiến Hoa Thiên Cốt có chút đả kích, nàng không hiểu mình rốt cuộc là ai, nhưng nhất thời vẫn chưa mường tượng ra cái chuyện thế thân hay không này, chỉ tò mò rốt cuộc Hoa Thiên Cốt là người thế nào, tại sao sư phụ lại lấy tên người đó đặt cho nàng. Lòng nàng có chút khó chịu bởi vì nàng không phải là Hoa Thiên Cốt duy nhất trong mắt người. Hoa Thiên Cốt kia như thế nào? Thông minh hơn nàng, xinh đẹp hơn nàng, ngoan hơn nàng, khiến sư phụ thích hơn nàng?
Vừa đi vừa nghĩ, người phía trước đứng lại nàng cũng không biết, đụng ngay vào đầu.
“Tiểu Cốt, sao thế?”
Trước kia mỗi lần từ nhà về nàng đều vui vẻ líu ríu không ngừng, lần này lại có chút kì lạ, lẽ nào kí ức đã dần hồi phục rồi? Không thể nhanh như vậy chứ? Bạch Tử Họa nghĩ vậy mặt tái thêm vài phần.
Nếu là Hoa Thiên Cốt trước kia, để không làm Bạch Tử Họa lo lắng, bất kể gặp chuyện gì nhất định sẽ tự mình gánh vác, vui vẻ nói không sao. Nhưng Hoa Thiên Cốt bây giờ, vừa không biết nói dối vừa không biết giả vờ, càng không biết cái gì là bận lòng, bụng có thắc mắc hay tò mò sẽ nói hết với Bạch Tử Họa. Cho nên đúng lúc nàng gãi đầu, chuẩn bị nói cho người những gì thấy trong vườn trúc, hỏi người Hoa Thiên Cốt là ai thì đã thấy Bạch Tử Họa lạnh tanh, xoay người sang chỗ khác.
“Ai? Ra đây!”
Hoa Thiên Cốt hơi kinh ngạc nhìn xung quanh, không thấy người, lại thấy một hình vẽ và chữ viết màu vàng cực lớn trên mặt đất, bọn họ bị nhốt trong trận. Mấy năm nay nàng luôn sống dưới sự chăm sóc và bảo vệ chu đáo của Bạch Tử Họa, đừng nói là nguy hiểm, nàng hầu như chưa từng tiếp xúc với người khác. Lần đầu tiên gặp chuyện thế này, vì có Bạch Tử Họa ở bên cạnh nên nàng không hề sợ hãi, thậm chí còn có chút hưng phấn, đưa chân giẫm lên mấy phù tự phát sáng này.
“Tiểu Cốt, đừng lộn xộn.” Bạch Tử Họa cầm cổ áo sau kéo nàng tới bên người, dùng ánh sáng bảo vệ. Trận pháp này mạnh thì mạnh, nhưng vẫn không giam nổi hắn. Hắn chỉ tò mò là ai dám bày trận, tám chín phần là con nhóc U Nhược kia, lần nào cũng thế, dùng mọi cách tới gây sức ép. Không phải hắn thật sự không muốn hai thầy trò họ gặp lại, chỉ hi vọng Hoa Thiên Cốt kiếp này có thể sống đơn giản hơn, bắt đầu lại mọi việc mà không biết nhiều chuyện trước kia.
Trong trận nổi vài làn khói như màn sương, như thể có sinh mệnh, bất thình lình công kích dữ dội, tựa như có vô số xúc tua và lưỡi kiếm vô hình, tách hắn và Hoa Thiên Cốt ra. Bạch Tử Họa vung tay áo lên, gió mây cuồn cuộn, chỉ trong nháy mắt đám khói đã vỡ ra rồi tản đi. Lúc này bỗng nghe thấy tiếng thét chói tai của Hoa Thiên Cốt ở sau lưng, Bạch Tử Họa quay ngoắt đầu lại, nhưng người đã biến mất.
Sao có thể, rõ ràng có tấm màng sáng của hắn bảo vệ. Huống chi trận pháp này trong mắt hắn chỉ là trò mèo, không thể có người ra tay chỗ nào mà hắn không biết. Là ai đang ngấm ngầm giở trò, dám cướp người không coi hắn vào đâu?
Mặt Bạch Tử Họa lạnh như băng. Tay phải kết ấn đảo xuống dưới, chưởng phong xông thẳng xuống đất, ngay lập tức phong ấn phù tự như bị hòa tan, biến thành ánh vàng rực rỡ bắn thẳng lên, mang theo một làn gió lạnh như đến từ địa phủ, thổi tấm áo bào trắng bay phần phật. Chiếc lưới màu vàng cực lớn trên trời cũng nổ ầm, hóa thành những hạt bụi vàng bay trong gió.
Bạch Tử Họa cũng không thấy đâu, nháy mắt đã tới đỉnh núi đối diện.
“A…” Lại một tiếng hét chói tai vang lên.
U Nhược nhìn Bạch Tử Họa đột nhiên xuất hiện trước mặt, sợ run cầm cập.
Trên mặt Bạch Tử Họa vẫn không có thái độ gì, nhưng tay đã bóp cổ con bé, dùng một giọng vô cùng bình tĩnh hỏi: “Đừng làm càn nữa, ngươi đưa Tiểu Cốt đi đâu rồi?”
U Nhược sợ tới mức suýt khóc, ra sức lắc đầu: “Con không biết, con không biết, con vốn định dùng trận giữ chân Tôn thượng rồi cướp sư phụ đi. Nhưng không hiểu sao đột nhiên có một trận gió thổi tới khiến con không thể cử động cũng không nói được.” Nó nghe nói mai rùa tinh ngàn năm bày trận cực kì lợi hại nên cố ý chạy tới hoàng cung trộm, ai dè vẫn không chịu nổi một đòn của Tôn thượng, nhưng rốt cuộc là ai dám đục nước béo cò?
Bạch Tử Họa đương nhiên biết U Nhược không làm được thế này, chưa đợi con bé nói hết đã không thấy bóng dáng đâu.
U Nhược không biết làm thế nào, đứng đó khóc gọi với theo: “Tôn thượng, giải phép cho con đã, con và người cùng đi tìm sư phụ.”
Trả lời nàng chỉ là những tiếng ve liên hồi.
“Hu hu hu, vì sao lại thế?” Con bé đã cố gắng giải được một nửa, nhưng sao tay và chân lại không giải được, chỉ có thể giang tay ra như bù nhìn, đờ đẫn đứng đó. Dù gì nó cũng là đồ tôn của người cơ mà, Tôn thượng tuyệt tình quá! Sớm biết thế này đã nghe lời Lạc Thập Nhất và Hỏa Tịch không giấu họ lén ra ngoài, bọn họ không thấy mình đâu liệu có đi tìm mình không, hu hu…
Không biết bị nướng dưới ánh nắng bao lâu, không dùng được phép thuật, nó sắp tiêu rồi. Bình thường nó quan tâm tới làn da trắng nhất, lần này không biết phải bôi bao nhiêu dầu cá Đông Hải mới trắng lại được đây. Đúng lúc đang buồn ngủ thì bỗng nghe thấy tiếng tràng hạt vang lên lanh lảnh. Có người tới, U Nhược vui mừng khôn xiết.
“Có ai không? Cứu mạng! Cứu mạng!”
Âm thanh chậm rãi tới gần, cây cối bị đẩy ra, mắt con bé lóe lên, hô, cái đầu trọc sáng quá! Hóa ra là một chàng hòa thượng khôi ngô tuấn tú.
Hòa thượng cầm pháp trượng trong tay, từ từ đi tới trước mặt nàng.
“Xin hỏi thí chủ, người là…”
U Nhược chỉ muốn tìm một cái cây đập đầu chết luôn cho xong, khỏi mất mặt Trường Lưu.
“Đại sư cứu ta! Ta bị kẻ gian điểm huyệt.” Trông tên này mặt mũi hiền lành, chắc sẽ không lờ đi đâu nhỉ?
Hòa thượng chống pháp trượng đi quanh nó một vòng, nhìn một lúc lâu, mới rì rì khó xử nói: “Nhưng thí chủ, bần tăng không biết giải huyệt…”
Đương nhiên ngươi không biết rồi, đây là phép thuật chứ có phải là điểm huyệt quái đâu, U Nhược gắng nói thầm: “Không sao, không sao, đại sư, ta chỉ nhờ ngài đưa ta vào chỗ râm thôi, tới giờ huyệt sẽ tự giải, nếu không ta sẽ bị mặt trời nướng cháy mất.”
Hòa thượng lắc đầu nguầy nguậy: “A di đà phật, thí chủ, nam nữ thụ thụ bất thân.”
U Nhược mặt buồn rười rượi, bụng thì mắng ngàn vạn lần con lừa chết tiệt, con lừa thối tha.
“Đại sư, chẳng lẽ người thấy chết mà không cứu, nhìn ta bị cháy thành hòn than sao? Sau này ngài bảo ta lập gia đình kiểu gì?”
Hòa thượng trầm ngâm một lát, cởi áo cà sa xuống phủ lên đầu U Nhược, che ánh nắng chói chang cho con bé. U Nhược tức lắm nhưng nghẹn họng, ngượng ngùng không nói gì nữa, đành phải lại cố phá tan phép thuật kìm hãm.
Một canh giờ trôi qua, nhìn hòa thượng vẫn giang tay lên che nắng cho nàng, đầu chảy đầy mồ hôi, U Nhược áy náy.
“Đại sư, nên gọi thế nào?”
“Pháp danh của bần tăng là Ngạn Nguyệt.”
U Nhược ngẩng đầu thấy chuỗi phật châu trên tay hắn, trên cổ tay còn có một cái bớt hình mặt trăng màu đỏ.
Ngạn Nguyệt theo ánh mắt nàng nhìn vào cổ tay của mình: “Từ khi sinh ra đã có rồi, người nhà nói ta có duyên với phật, từ nhỏ đã đưa ta tới chùa tu hành.”
“À…” Có cái gì đó cứ mờ mờ bồng bềnh trước mắt, nhưng lại không bắt được.
U Nhược hết cách đành phải tiếp tục giải trạng thái bù nhìn ình, không ngờ kéo dài tới tận khi mặt trời xuống núi.
“Ta vẫn nóng quá, Ngạn Nguyệt đại sư!” Vậy là Ngạn Nguyệt bèn ngắt một cái lá quạt cho con bé.
“Ta đói rồi, Ngạn Nguyệt đại sư!” Vậy là Ngạn Nguyệt lại đi hái hoa quả, ngượng ngùng đút cho nàng ăn.
“Ngạn Nguyệt đại sư, có con gì cắn ta, lưng ta ngứa!” Vậy là Ngạn Nguyệt lại cầm một cành cây gãi cho nàng từ xa.
“Ngạn Nguyệt đại sư, trời tối rồi, ta sợ lắm, ngài nhất định không được bỏ ta lại một mình đâu đấy!” Nếu trước kia là không giải được, thì giờ U Nhược lại thấy rất vui, lười giải.
Ngạn Nguyệt vẫn ở bên con bé, mặc nàng sai bảo, không ngờ đêm đến đột nhiên lại mưa to. Ngạn Nguyệt tiếp tục cầm áo cà sa che mưa cho U Nhược, còn mình ướt đẫm đứng trong mưa. U Nhược nhìn bóng hắn, bỗng cảm thấy thật cao lớn, ngọt ngào và ấm áp dần tỏa khắp lòng con bé.
Đột nhiên thấy hai đốm sáng xanh biếc trong lùm cây, một bóng đen gầy trơ xương còng lưng từ từ đi ra, sau đó ngày càng nhiều đốm xanh hơn.
Chết cha, gặp sói!
U Nhược cực kì ân hận, chỉ vì ham chơi và để hòa thượng kia ở bên nó thêm lúc nữa, kết quả vẫn chưa hóa giải hết phép thuật, bây giờ gặp nguy hiểm, Ngạn Nguyệt trói gà không chặt phải làm thế nào bây giờ?
“Ngạn Nguyệt đại sư! Đi mau đi!”
Ngạn Nguyệt sao có thể bỏ con bé lúc này, chỉ kiên định lắc đầu, bảo vệ nàng ra sau người, dùng chính cơ thể mình chắn lũ sói nhào lên. Máu văng tung tóe, U Nhược tức phát điên, đúng vào giây cuối cùng giải được phép thuật, ánh sáng bùng lên dữ dội. Một tay con bé ôm lấy Ngạn Nguyệt rồi bay vụt lên trời, thấy tay và chân hắn đều bị cắn thương, tức đến răng run cầm cập. Chỉ tay một cái một con sói đã bị chém thành hai nửa. Sau đó con thứ hai, con thứ ba…
Trong tiếng sấm rền đêm đen, ánh mắt U Nhược ướt đầm đìa như Tu La. Ngạn Nguyệt biết con bé chắc chắn không tầm thường, nhưng vì mất máu quá nhiều, đầu óc không tỉnh táo, cố sức kéo hai tay U Nhược, muốn nàng đừng giết nữa, sau đó ngất đi.
U Nhược đành dừng tay, vốn định đưa hắn cùng về Trường Lưu Sơn, nhưng lại nghĩ đến cảnh đường đường là chưởng môn tôn sư lại ôm một hòa thượng về thì còn ra thể thống gì nữa, vậy nên bèn bay tới thành Dao Ca gần đấy. Nhìn gương mặt tái nhợt của Ngạn Nguyệt, U Nhược vừa cảm động lại vừa tức giận, đủ loại cảm xúc quấy loạn trong lòng. Con bé không nhịn được đưa tay khẽ vuốt hai gò má hắn, lại có chút phiền não, sao làn da này còn mịn màng trắng trẻo hơn nó thế hả, thế là lại dồn sức nhéo hai cái ăn hết đậu phụ.
Bụng thì thích chí nghĩ: Tiểu hòa thượng nhỏ bé này, của ta chắc rồi!
Còn ở bên này, lúc ấy Hoa Thiên Cốt chỉ cảm thấy có một bàn tay bắt lấy mình từ đằng sau, dưới chân nàng trống không, lập tức ngã lộn nhào. Nghĩ bụng chết cha, lần này chắc chắn là bị kẻ xấu bắt đi rồi. Không ngờ có tiếng người ồn ào xung quanh, vừa mở mắt là một con đường lớn nhộn nhịp. Nàng trở mình đứng dậy, hết nhìn đông rồi lại nhìn tây, kì lạ, rốt cuộc là nhầm chỗ nào?
Ánh mặt trời giữa trưa chói lọi đâm vào mắt nàng, nàng vừa nóng vừa khát, xung quanh lại bao phủ nàng như những con sóng ngoài biển xanh, lần đầu tiên một mình ở một nơi xa lạ, nàng nắm chặt đấm tay nhỏ bé, hoang mang bối rối, thấy mình như cái bánh màn thầu đã chua.
“Sư phụ… sư phụ…” Đi vòng mấy lượt, Hoa Thiên Cốt khóc nức nở tìm Bạch Tử Họa khắp nơi, nhưng sao mà tìm được. Nàng hoang mang kiên trì đi về phía trước, người xung quanh đều kinh ngạc và ngây ngốc nhìn nàng, tự động tránh đường. Đơn giản vì họ chưa từng thấy ai đẹp đến vậy, lại đẹp không có linh khí, không có chiều sâu, trong vẻ ngây ngô, mang theo chút đờ đẫn, tựa như con búp bê sứ chỉ có vẻ bề ngoài, khẽ chạm nhẹ là vỡ. Chẳng lẽ lại là yêu quái?
Vài tên lưu manh gan lớn thật sự không nhịn được, vây nàng hỏi: “Em gái muốn đi đâu?”
Hoa Thiên Cốt nước mắt chứa chan: “Ta muốn đi tìm sư phụ, các ngươi biết sư phụ ta ở đâu không?”
Mấy người nhìn nhau cười, hóa ra cô gái xinh đẹp tuyệt trần này lại là một kẻ ngốc, hôm nay đúng là nhặt được báu vật rồi.
“Em gái, để bọn này đưa em đi tìm sư phụ.” Một tên vô lại vươn tay muốn kéo nàng, nàng theo trực giác lách người ra, nhưng vẫn đi theo mấy người đó vào trong một hẻm nhỏ.
“Sư phụ đâu? Sư phụ ta ở đâu?” Hoa Thiên Cốt nhìn khắp nơi, phía trước là đường cụt, đâu có sư phụ của nàng.
“Sư phụ ấy à, lát nữa tìm sau, trước để bọn này vui vẻ đã. Nếu em gái thích, ai trong chúng ta làm sư phụ của em cũng được, bọn ta sẽ dạy em chuyện tiêu hồn nhất thế gian.”
Hoa Thiên Cốt thấy bọn chúng không ai có ý tốt xúm lại gần nàng, còn có một người bắt đầu cởi quần áo, nhận ra là gặp phải người xấu, sợ quá khóc thét lên: “Sư phụ, ta muốn sư phụ!” Nàng vừa lảo đảo lui về sau vừa rút kiếm ra, bình thường sư phụ dạy nàng cái gì ấy nhỉ, không được cuống, kiếm pháp của nàng đã rất lợi hại rồi, đánh hết bọn xấu đi.
Mấy kẻ kia ngẩn người, thấy cái tay run như cầy sấy của nàng, cợt nhả đi lên cướp lấy kiếm trong tay nàng. Hoa Thiên Cốt lúc này vừa hoảng lại vừa sợ, làm sao nhớ được mình đã học những chiêu gì, múa may lung tung như đuổi ruồi. Bỗng một kẻ từ phía sau nhào lên ôm lấy nàng, nàng sợ tới mức đánh rơi luôn kiếm xuống đất, nhưng người phía sau vừa chạm vào người nàng liền bị vầng sáng bạc đánh bay, đập mạnh vào tường, hộc máu mồm. Mấy kẻ còn lại đều kinh hãi, cùng nhào lên, nhưng cũng vừa chạm vào áo nàng đã bị hất văng ra xa.
“Yêu quái! Yêu quái! Quả nhiên là yêu quái!” Bọn chúng mặt cắt không còn giọt máu, hoảng sợ cướp đường mà chạy.
Hoa Thiên Cốt ngồi xổm trong góc khóc hồi lâu, sắc trời dần tối, nàng vừa mệt vừa đói, đành lảo đảo đi ra ngoài, ngay cả kiếm cũng quên nhặt.
Sư phụ ở đâu? Vì sao còn chưa đến tìm nàng?
Nàng lảo đảo đi về phía trước, ngửi mùi bánh bao thịt bên đường mà cứ nuốt nước miếng, nhưng sờ khắp người cũng không có một đồng. Mấy năm nay chưa bao giờ nàng cô đơn, hầu như chưa lúc nào sư phụ không có ở bên nàng, nàng không cần để ý gì cả, cũng không nghĩ nếu có một ngày sư phụ không còn nữa thì nàng phải làm sao?
Nàng lau nước mắt, rút chiếc trâm ngọc mà Bạch Tử Họa cho nàng ở trên đầu xuống, đưa cho ông chủ sạp: “Bác, con có thể đổi cái trâm này lấy một cái bánh bao không?”
Không ngờ người xung quanh vừa thấy gương mặt của nàng đều sợ hãi hét lên.
“Yêu quái! Yêu quái! Ả chính là con yêu quái vừa mới xuất hiện trong thành. Nghe nói còn đánh lão tứ Hình gia gãy cả xương.”
Hoa Thiên Cốt nhìn đám người bỏ chạy khắp nơi, lại bắt đầu ầng ậng nước mắt. Nàng không phải yêu quái, nàng là Tiểu Cốt! Không đúng, nàng cũng không phải là Tiểu Cốt, Tiểu Cốt là người khác, nàng chẳng là ai cả…
Cúi đầu nhìn mũi chân mình, sư phụ thần tiên không gì không làm được của nàng sao tới bây giờ vẫn chưa đến, hay là người không cần nàng nữa? Nàng nhìn cái bánh bao nóng hổi trong lồng hấp bên sạp không một bóng người, nước miếng sắp rỏ cả xuống đất.
Bây giờ mọi người chạy hết rồi, nàng có thể ăn một cái bánh bao rồi uống thêm một bát sữa đậu nành không?
Nhưng sư phụ nói, không hỏi mà tự lấy cũng là ăn trộm, nàng không muốn làm kẻ trộm. Cánh tay nâng lên lại buồn bã buông xuống, Hoa Thiên Cốt quay người đi chầm chậm. Nàng phải cách bánh bao xa một tí, nếu không sẽ không nhịn được.
Không biết đi bao lâu, xung quanh dần không còn những ngôi nhà cao lớn nữa mà chỉ có đất hoang. Nàng chưa từng đi xa như thế, trước kia chưa đi được mấy bước đã đòi sư phụ bế. Cho dù bây giờ đã trưởng thành, sư phụ cũng cho nàng cùng cưỡi mây. Chân bị cọ lâu nên toàn rộp nước, nàng thật sự không đi nổi nữa, sư phụ, người đang ở đâu?
Hoa Thiên Cốt thấy một cái miếu đổ nát, định vào trú tạm thì bên trong đã bị mấy tên ăn mày chiếm hết rồi. Thấy cái đầu bù xù của nàng, người ngợm bẩn thỉu, còn khóc mãi không dứt, bọn ăn mày không thèm để ý đến nàng có xinh đẹp hay không, lấy gậy đuổi đánh nàng ra ngoài.
Lúc này đã là đêm, trời mưa tầm tã, Hoa Thiên Cốt chỉ có thể cuộn mình dưới một gốc cây, người lạnh run. Vừa lạnh vừa mệt lại đói, nàng mơ màng ngất đi, trong mơ là vòng tay ấm áp của sư phụ, còn có bát canh hoa đào rõ ngon.
“Sư phụ… Đừng bỏ rơi Tiểu Cốt…”
“Cốt Đầu, Cốt Đầu!”
Bỗng thấy có người lay nàng, bát canh hoa đào nàng đang cầm rơi xuống đất, vỡ tan tành.
Nàng cố sức mở mắt, tia nắng buổi sớm làm nổi bật lên gương mặt sáng sủa dịu dàng, đôi mắt kia như đong đầy tất cả sự ấm áp trên thế gian này, an ủi nàng mọi sự oan ức hôm nay.
Sư phụ? Không đúng, không phải sư phụ, ánh mắt sư phụ tuy thân thiết nhưng luôn lạnh lùng, tựa như tảng băng lạnh lẽo muôn đời.
“Cốt Đầu…”
Người đó khẽ thở dài, nghe thấy tiếng trái tim nàng vốn nhảy lên tận họng dần hạ xuống, bỗng cảm thấy vô cùng an tâm rồi lại vô cùng xót xa.
Mặt nàng lành lạnh, vừa sờ lên thì thấy toàn nước. Nàng nghe thấy mình như đang dùng giọng không phải của mình, nói: “Đừng rời xa ta nữa…”
Sau đó nàng ôm chặt lấy người trước mắt.
Giống như đã đợi rất lâu, rất lâu rồi, một ngàn năm? Một vạn năm? Cuối cùng cũng chờ được. Không bao giờ rời xa, không bao giờ!
Người đó khẽ vỗ lưng nàng, đưa tay vén những sợi tóc lòa xòa của nàng ra sau tai: “Được, lần này nghe nàng hết.”
Hoa Thiên Cốt dần tỉnh táo lại, mới phát hiện không hiểu sao mình lại nhào vào lòng một người đàn ông xa lạ, lỡ người này là kẻ xấu như những người trước thì làm sao bây giờ? Hơn nữa sao nàng đột nhiên lại nói thế, rõ ràng không biết hắn mà.
Nàng đẩy người trước mắt ra: “Huynh là ai?”
Người đó vuốt đầu nàng, cảm giác này không hề giống với sư phụ, nó khiến nàng có chút thẹn thùng.
“Tên ta là Đông Phương Úc Khanh.”
“Sao lại gọi ta là Cốt Đầu, huynh biết ta hả?” Bất giác gỡ lớp phòng bị, tò mò hỏi.
“Có thể nói là biết, cũng có thể nói là không biết.”
Hoa Thiên Cốt nhìn hắn im lặng rất lâu, cuối cùng nghĩ ra một đáp án: “Có phải trước kia huynh quen người tên Hoa Thiên Cốt không?”
Đông Phương Úc Khanh nhíu mày: “Đúng vậy.”
Hoa Thiên Cốt cúi đầu, bỗng thấy lòng mình vô cùng thất vọng và khó chịu, trước đó dù biết Hoa Thiên Cốt trong mắt sư phụ có lẽ là người khác cũng không khiến nàng khó chịu thế này.
“Cốt Đầu, nàng đừng suy nghĩ lung tung, Hoa Thiên Cốt đó là kiếp trước của nàng, nàng có thể coi đó là chính mình, cũng có thể coi là một người khác. Nếu nàng muốn, nàng vẫn sẽ là nàng, còn nếu nàng muốn bắt đầu lại tất cả, thì nàng không có trách nhiệm phải vác quá khứ đó trên vai.”
“Kiếp trước?” Hoa Thiên Cốt hiển nhiên không ngờ hắn lại nói huỵch toẹt ra như thế, nhất thời không hiểu ra sao.
“Không hiểu chỗ nào thì hỏi lại sư phụ nàng, lát nữa hắn sẽ tới đây ngay thôi.”
Lúc này trời đã sáng, Hoa Thiên Cốt ra bờ sông tắm, sau đó lại ăn ít đồ Đông Phương Úc Khanh cho.
“Cám ơn!”
“Ta nói rồi, đừng bao giờ nói cám ơn với ta, tất cả mọi điều có được ở chỗ ta đều phải trả giá.” Đông Phương Úc Khanh cười buồn, trước kia để biết được tin đá Nữ Oa có thể cứu Bạch Tử Họa, chẳng phải đã bắt nàng trả một cái giá lớn nhất đó sao? Nàng quả thật chẳng biết gì hết.
Hai người ngồi trên bãi cỏ nở đầy hoa dại, Hoa Thiên Cốt thỏa mãn ăn no căng.
Đông Phương Úc Khanh ôm Hoa Thiên Cốt đang không ngừng bất an vào trong lòng, đặt nàng ngồi lên đùi mình. Hoa Thiên Cốt thấy mình hơi váng, nhưng kì lạ là không cự tuyệt. Ngoài sư phụ ra, nàng chưa từng thân mật với một người đàn ông nào khác như thế, hoặc nói mấy năm nay nàng không thể tiếp xúc với người đàn ông khác ngoài sư phụ. Nhưng người trước mắt này, không hiểu sao nàng lại rất thích đến gần, giống như đã quen biết nhiều năm, rất muốn ôm chặt vào lòng mãi mãi không rời xa.
Ngón tay trắng như ngọc của Đông Phương Úc Khanh vuốt ve từng chút đôi mày của nàng, bờ môi của nàng, gò má của nàng, đôi mắt sâu không thấy đáy. Trái tim Hoa Thiên Cốt loạn nhịp dữ dội, nhìn gương mặt hắn bỗng thấy miệng khô lưỡi khô.
“Đây là dáng vẻ của nàng ư? Cốt Đầu, nàng bảo ta nhận ra sao được.”
Hoa Thiên Cốt không hiểu hàm ý trong lời hắn: “Có phải ta xấu lắm không, người trên đường ai cũng gọi ta là yêu quái, thấy ta liền bỏ chạy.”
Đông Phương Úc Khanh mỉm cười, Hoa Thiên Cốt suýt phun máu mũi, rõ ràng là một gương mặt bình thường không hề đặc sắc, nhưng sao khi cười lại đẹp đến thế, hại tim nàng tí thì ngừng đập.
“Bất kể Cốt Đầu có thành ra thế nào ta đều thích.” Đông Phương Úc Khanh lấy cây trâm mặc ngọc vấn tóc nàng lên, “Nhưng Cốt Đầu, nàng có từng nghĩ, nàng đã lớn thế này rồi mà ngay cả chút khả năng sinh tồn cũng không có, rời khỏi sư phụ nàng hoàn toàn không thể sống. Cứ thế nàng sẽ ngày càng mất bản lĩnh. Sư phụ nàng có vướng mắc trong lòng, cho nên không thể dùng cách bình thường dạy nàng. Nàng phải học cách tự lập, đừng mãi dựa vào người khác. Cốt Đầu mà ta quen là người kiên cường không sợ điều gì, bất chấp khó khăn gian khổ. Ta biết nàng không hề yếu hơn, điều đó chẳng liên quan gì đến chuyện thông minh hay không thông minh, quan trọng là có muốn cố gắng hay không thôi. Nàng hiểu ý ta chứ?”
Hoa Thiên Cốt buồn bã gật đầu, đúng là ngày hôm qua nàng vô dụng thật, ngay cả kiếm ở đâu giờ cũng không biết, sau này không thể cứ như vậy nữa.
“Huynh cũng là thần tiên giống sư phụ à? Chuyện gì cũng biết?”
“Ta giống nàng, chỉ là một người bình thường. Cốt Đầu, nàng biết sư phụ nàng là ai không?”
Hoa Thiên Cốt đờ người, nghĩ kĩ hồi lâu, sau đó chậm rãi lắc đầu. Nàng bỗng nhận ra, ngay cả người thân quen nhất nàng cũng không biết gì, nàng chỉ biết tên sư phụ là Bạch Tử Họa, còn những chuyện khác, bao nhiêu năm qua sư phụ không nói, nàng cũng không hỏi.
“Cốt Đầu, không thể chỉ chờ người khác nói cho nàng biết, hoặc là bảo nàng nên làm thế nào. Nàng nên có suy nghĩ và chủ kiến của mình, ta không ép nàng tìm lại nàng của kiếp trước, nhưng nàng không thể để nàng bây giờ mất đi được. Những điều không hiểu, những chuyện muốn biết, đến lúc về hãy tự hỏi sư phụ nàng. Chỉ cần nàng mở miệng, ta nghĩ cuối cùng hắn vẫn sẽ nói cho nàng biết.”
Hoa Thiên Cốt cái hiểu cái không gật đầu, bỗng Đông Phương Úc Khanh lấy một khối thủy tinh như tảng đá từ trong ngực đưa ra cho nàng. Lúc đó Hoa Thiên Cốt nhìn thấy con sâu đang nhắm mắt ngủ trong đó, tay run bần bật.
Nước mắt rơi như mưa, nàng không hiểu hôm nay mình bị làm sao nữa, một số hình ảnh vụn vặt không ngừng lấp ló trong đầu. Nàng ôm chặt tảng đá vào trong lòng như nhặt được báu vật quý nhất.
“Một chú sâu thật đáng yêu.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui