Tám nghìn đệ tử vì lễ Mộc Kiếm bắt đầu, mà từ chưởng môn tới Thế tôn, Nho tôn, thậm chí cả đám Lạc Thập Nhất và Vũ Thanh La đều vô cớ mất tích, không ai chủ trì đại cục nên có chút lộn xộn. Bỗng lúc này thấy Bạch Tử Họa ôm Hoa Thiên Cốt về, mọi người sửng sốt vài giây, sau đó reo hò ầm ĩ. U Nhược là người cười vui vẻ nhất trong mọi người: “Sư phụ, bây giờ người đã về, có thể tự tay dạy pháp thuật cho con được rồi.”
“U Nhược…”
Hoa Thiên Cốt hơi xấu hổ nhìn con bé, nàng không phải là một sư phụ tốt, thậm chí còn chưa thực sự dạy con bé được ngày nào, lại luôn để con bé phải lo lắng ình. Hi vọng những tháng ngày sau có thể từ từ bù đắp, chỉ sợ…
Vẻ sầu lo hiện giữa mi tâm, nhưng chỉ trong giây lát rồi biến mất. Nàng nhìn Trường Lưu quen thuộc, mỉm cười trông Tuyệt Tình điện lơ lửng giữa trời, mắt nhòe đi…
U Nhược cười to: “Ha ha, Tôn thượng, người lại làm chưởng môn nhé, đây là nguyện vọng của mọi người, Mấy năm nay Trường Lưu bị con hại tới chẳng ra gì nữa, ai cũng ngóng trông người quay về.”
Bạch Tử Họa lắc đầu, bằng việc mấy năm nay U Nhược suốt ngày chạy tới Vân Sơn, nghĩ ra đủ chiêu trò là biết tính con bé cứng cỏi không chịu thua ai, chắc chắn có thể quản lí tốt Trường Lưu. Hơn nữa môn quy Trường Lưu bây giờ còn nghiêm khắc hơn cả trước kia, cứng nhắc bảo thủ, cần nhiều sức sống hơn. Trưởng lão của thập nhị các chắc chắn cũng hết cách với con tiểu yêu này.
Hắn cùng ngồi xuống với Hoa Thiên Cốt, kế tiếp là lễ nghi long trọng của tết Mộc Kiếm, rồi sau đó là hoạt động giải trí, mọi người rải rác chơi đùa so tài khắp nơi.
Hoa Thiên Cốt chơi được một lúc thì bắt đầu thở hồng hộc, cười lau mồ hôi nói: “Mọi người cùng lên Tuyệt Tình điện đi, ta sẽ nấu những món sở trường ọi người ăn…”
Nàng hi vọng Tuyệt Tình điện sau này sẽ vô cùng rộn rã, tất cả mọi người đều có thể muốn lên lúc nào thì lên. Bạch Tử Họa hiểu ý của nàng, khẽ gật đầu.
Vì thế người này đẩy người kia, còn có cả vô số đệ tử cũ mới hưng phấn chạy ào ào như ong vỡ tổ hướng về Tuyệt Tình điện trong truyền thuyết.
Nhìn cảnh vật không hề thay đổi, tựa như mới chỉ là ngày hôm qua. Bạch Tử Họa vỗ nhẹ lên đầu nàng: “Đừng khóc…”
Hoa Thiên Cốt vội vàng lau nước mắt, đúng vậy, hôm nay là ngày vui vẻ nhất năm nay, sao lại luôn khóc nhè thế này! Nàng xắn tay áo lên, bắt đầu bận rộn trong phòng bếp. U Nhược và một đống người ra sức chen chúc muốn giúp đỡ, vì thế chẳng mấy chốc những món ăn tươi ngon đã ra lò.
Đêm đến, bên dòng suối nhỏ, dưới tàng hoa đào, đống lửa rực cháy.
Hoa Thiên Cốt cảm thấy hôm nay là ngày của tiếng cười, so với quãng thời gian kể từ khi sư phụ trúng độc và những tháng ngày của mấy năm nay đều cười nhiều hơn rất nhiều.
Bên đống lửa, U Nhược đang cố xui Tiểu Nguyệt ăn thịt uống rượu, còn thừa dịp say rượu giở trò với người ta, Tiểu Nguyệt sợ tới mức cứ a di đà phật liên hồi. Cạnh dòng suối nhỏ Hỏa Tịch và Vũ Thanh La tựa vào nhau ngắm trăng, nhưng thỉnh thoảng cũng vang lên tiếng thét thảm thiết của Hỏa Tịch vì bị véo tai. Còn Lạc Thập Nhất đang nằm nhoài lên cỏ trò chuyện với Đường Bảo, Đường Bảo lại chỉ chú tâm ăn quả đào Lạc Thập Nhất dâng như báu vật, còn suốt ngày chổng mông vào mặt người ta nữa.
Ma Nghiêm im lặng uống rượu, nhìn bao đệ tử xung quanh, lộ vẻ dịu dàng yêu thương hiếm thấy. Sênh Tiêu Mặc lại lười biếng tựa vào gốc đào, đã bắt đầu ngà ngà say mà chợp mắt.
Hoa Thiên Cốt mỉm cười, cảnh tượng hoàn mĩ trước mắt như một vầng sáng màu vàng nhạt ấm áp, sau đó từ từ nhòe đi, như thể có một làn sóng đang dập dờn trên mặt, lấp lánh ánh sáng.
Thanh Lưu đi tới bên cạnh nàng đưa một chén rượu, khuyên nàng nên uống một chút, nàng mỉm cười vươn tay ra, không ngờ ngón tay lại sượt qua mép chén, chén lưu li nhiều màu lập tức vỡ nát dưới đất.
Xung quanh bỗng yên lặng, tất cả mọi người đều quay đầu nhìn nàng.
Hoa Thiên Cốt vội vàng cúi người gom mảnh vỡ, lại bất cẩn bị đứt tay.
Người bên cạnh sốt ruột kéo nàng sang một bên, nàng vội vàng xua tay: “Ta không sao đâu, Thanh Lưu.”
Người nọ sững sờ: “Huynh là Thập Nhất.”
Hoa Thiên Cốt ngẩng đầu, xung quanh ngày càng mờ nhạt, ngay cả dáng vẻ cũng dần không thấy, chỉ còn lại khối màu, lắc đầu khẽ cười.
U Nhược hoảng sợ nắm lấy hai tay nàng: “Sư phụ! Người làm sao thế? Mắt người…?”
Hoa Thiên Cốt cốc đầu con bé an ủi: “Ta không sao, chỉ là hơi váng đầu thôi.”
Bạch Tử Họa im lặng nhìn nàng, trong lòng hiểu rõ. Bằng sự cố gắng mấy năm qua của hắn và Sát Thiên Mạch, mặc dù phách của nàng đã đủ, nhưng hồn vẫn phân tán chưa trọn, cho nên mới ngốc nghếch. Cho dù có là Quy tiên đan cũng không thể khôi phục cả hồn lẫn phách của nàng như thuở đầu, mà chỉ chuyển những cố gắng bao năm nay của bọn họ vào phách sang hồn. Có được tất có mất, mặc dù trí nhớ khôi phục, nhưng về mặt sức khỏe tất bị ảnh hưởng.
Trước đó nàng thấy mệt, pháp lực không còn chút gì, không thể cưỡi gió mà bay. Bây giờ tới mất thị giác, kế tiếp sẽ là không nghe, không nói được. Mà khi đã mất pháp lực, nàng không thể nói chuyện bằng nội lực nữa… Chỉ có thể như một người mù người điếc bình thường không còn ngũ thức.
“Tiểu Cốt, đừng sợ, không tốn nhiều thời gian đâu, sư phụ nhất định sẽ chữa khỏi cho nàng.”
Hoa Thiên Cốt mỉm cười gật đầu, nào có chuyện mọi việc đều viên mãn chứ, có thể quay về Tuyệt Tình điện, ở bên chàng, ở bên mọi người, nàng đã không còn tiếc nuối gì nữa rồi.
Mọi người vây xung quanh, Đường Bảo khẽ thì thầm trong tai nàng, Hanh Tức cọ tới cọ lui bên chân nàng. Bạch Tử Họa ôm chặt nàng từ phía sau, tựa như thành trì vững chắc nhất thế gian.
“Bây giờ ta sẽ không để nàng cô đơn lẻ loi như hồi ở man hoang nữa, sư phụ sẽ mãi bảo vệ nàng, từ nay về sau, cuộc đời nàng sẽ chỉ có hạnh phúc và vui vẻ. Vậy nên đừng sợ, dẫu không thấy không nghe hay không nói được, chỉ cần dùng tim cảm nhận, sư phụ luôn ở bên nàng, không bao giờ lìa xa.”
Hoa Thiên Cốt thấy mũi mình cay cay, ra sức gật đầu, xoay người đưa mắt về phía Bạch Tử Họa. Trong phút chốc dường như có ánh chớp lóe sáng cả bầu trời, để nàng thấy rõ gương mặt đầy vẻ dịu dàng và kiên định kia.
“Trước giờ thiếp đều không tin chính, không tin tà, không tin hạnh phúc, nhưng thiếp tin chàng, sư phụ, thiếp…”
Nàng cố gắng muốn nói ra cái câu đã bao lần bị người ngăn trở, nàng yêu người. Nhưng tầm mắt bỗng tối đen, họng đã không thể phát ra tiếng gì nữa, chỉ có thể nhủ thầm trong lòng hết lần này tới lần khác, nàng biết người nhất định có thể nghe thấy…
Thế gian cũng dần yên ắng, mọi âm thanh đều bặt im, nhưng trong mơ hồ, tiếng người cười nói vừa nãy vẫn chưa hề dứt, hòa cùng tiếng cung linh và cả lời nói dịu dàng của Bạch Tử Họa, quanh quẩn bên tai mãi lâu.
Năm năm sau.
Trên Tuyệt Tình điện ở Trường Lưu Sơn, hương đào đượm như mưa, U Nhược ngồi xổm dưới tàng cây, tóm lấy Hanh Tức đang run bần bật.
“Nhả ra nhả ra, sao mày lại nuốt Đường Bảo vào bụng hả?”
Hanh Tức bị con bé lắc tới ruột gan lộn tùng phèo, đạp bốn cái chân ngắn tũn, vừa vùng vẫy vừa bất mãn hừ hừ, nhưng cuối cùng cũng nôn Đường Bảo ra.
Đường Bảo như mới được vớt từ bát canh lên, nhìn đống nước dãi buồn nôn của Hanh Tức dính khắp người mình, tức quá gào khóc. Nó chẳng qua chỉ hơi sơ sẩy một tí lúc gặm củ cải thôi mà đã bị Hanh Tức đánh lén thành công, nuốt tọt cả nó lẫn củ cải vào bụng.
“Mày lại bắt nạt tao! Tao phải mách mẹ Cốt Đầu!” Đường Bảo vừa lau nước dãi vừa lau nước mắt, Cốt Đầu, bao giờ mẹ mới về, nếu mẹ không về thì sẽ thấy món Đường Bảo béo phệ đấy!
U Nhược thô lỗ lấy một miếng giẻ lau ra, ra sức chà lên người nó như đang chà mì. Đường Bảo càng tủi thân, Khinh Thủy, nó muốn Khinh Thủy dịu dàng! Nó quyết định rồi, nó không cần Lạc Thập Nhất, kiếp này nó nhất định phải tu luyện thành nam, hoành đao đoạt ái cướp Khinh Thủy ra khỏi tay Hiên Viên Lãng!
Đường Bảo thở hồng hộc nhìn Hanh Tức đang dương dương tự đắc mà không đề phòng, bay vụt tới đuôi nó cắn phập một cái, miệng đầy lông. Hanh Tức chỉ có thể đuổi theo cái đuôi mà không ngừng xoay quanh tại chỗ, U Nhược đứng nhìn mà cười sặc sụa.
Bỗng một mùi thức ăn thơm lừng không biết từ đâu bay đến, U Nhược nhấc Đường Bảo khỏi người Hanh Tức rồi chạy vào bếp, Hanh Tức cũng chạy lạch bạch theo sau.
“Tôn thượng?”
U Nhược nhướn mày, Bạch Tử Họa đang bận rộn trong bếp, dáng vẻ vẫn thong dong nhãn nhã như trước, tà áo trắng không dính chút dầu khói, nhìn mà thắt cả tim. Bọn họ bình thường đều không ăn uống gì, nhưng nếu hôm nay Bạch Tử Họa đã tự mình xuống bếp thì có nghĩa là Hoa Thiên Cốt sắp về tới nơi rồi.
“Tôn thượng! Sư phụ sắp về rồi ạ?”
Bạch Tử Họa gật đầu, khóe miệng cũng không nhịn được mà hơi nhếch lên: “Về ngay đây, con dọn bàn trước đi, bưng thức ăn ra.”
U Nhược hớn hở chạy ra, sau đó bảo Đường Bảo thông báo cho đám Lạc Thập Nhất, bây giờ Tuyệt Tình điện rất rộn rã, bởi vì Cốt Đầu sư phụ không nhìn thấy, Tôn thượng sợ người buồn nên cũng chào đón thêm vài đệ tử đến quấy rầy. Bây giờ nó ở trong gian phòng của sư phụ trước kia, để tiện chăm sóc sư phụ ở cùng phòng Tôn thượng. Nó hay trốn ngủ, nấp ngoài cửa nghe lén.
Nhưng Cốt Đầu sư phụ không thể nói chuyện, Tôn thượng lại không thích nói nhiều, nó thường nghe cả đêm mà chẳng thấy gì, nhưng vẫn rình mà không biết chán.
Bạch Tử Họa vẫn lãnh đạm, nhưng dễ tới gần hơn một chút so với trước kia. U Nhược lén nhìn người chằm chằm, hỏi dò: “Tôn thượng, Cốt Đầu sư phụ đã đi hơn ba tháng với Sát Thiên Mạch, người không lo lắng chút nào sao?”
Bạch Tử Họa uống trà không thèm ngẩng đầu lên: “Lo lắng chuyện gì?”
U Nhược kích động quơ quơ nắm đấm: “Lo lắng sư phụ không có pháp lực lại không nhìn thấy lỡ đâu xảy ra nguy hiểm, lo lắng sư phụ sẽ thích Sát Thiên Mạch rồi bỏ chạy, sẽ không về đây nữa!” Tuy rằng trong lòng con bé chỉ có mình Ngạn Nguyệt, nhưng mỗi khi thấy khuôn mặt chấn động lòng người của Sát Thiên Mạch cũng đỏ mặt tía tai, mắt đảo lên đảo xuống. Huống chi Sát Thiên Mạch tốt với sư phụ như thế, trả giá tất cả, thậm chí còn hôn mê bất tỉnh, thiếu nữ đương xuân khắp Lục giới có ai mà không rung động. Hơn nữa lúc ở Dao Trì hai người họ còn ôm hôn trước mặt mọi người, xem như đã động chạm da thịt rồi, địa vị của Sát Thiên Mạch trong lòng sư phụ Cốt Đầu là không thể coi thường, nếu bây giờ ngày nào cũng lời ngon tiếng ngọt, dịu dàng chăm sóc, tận dụng thời cơ, lỡ sư phụ Cốt Đầu thay lòng đổi dạ thì phải làm sao? Lo quá, lo quá…
Bạch Tử Họa nhìn biển trời đằng xa, bầu trời trong xanh thăm thẳm như vừa được gột rửa: “Sát Thiên Mạch sẽ chăm sóc nàng chu đáo. Còn chuyện thay lòng đổi dạ, con thấy Sát Thiên Mạch ngoài sắc đẹp ra thì còn ưu điểm gì khác không?”
U Nhược cúi đầu thẹn mướt mồ hôi, cho dù Sát Thiên Mạch trước giờ luôn quá kiêu ngạo, ngây thơ và nóng nảy tí, nhưng Tôn thượng ngươi cũng đừng khinh bỉ người ta thế chứ?
Bạch Tử Họa nhướn này: “Có gì đâu, dù sao Tiểu Cốt cũng không thấy.”
U Nhược nghẹn họng, thảo nào mà bình tĩnh thản nhiên như thế, hóa ra là đã tính toán chi li rồi, quả nhiên nhìn người không thể xem bề ngoài, thì ra Tôn thượng cũng thật gian xảo!
Nó lẩm bẩm, chờ mấy năm nữa xem, Đông Phương Úc Khanh quay về, xem người ngồi yên thế nào, e là còn không cho sư phụ Cốt Đầu ra khỏi tầm mắt nửa bước.
Đó có lẽ là người Tôn thượng kiêng dè duy nhất trên đời này nhỉ?
Chẳng mấy chốc, trên trời đã có một đám mây đỏ rực bay tới, Sát Thiên Mạch dịu dàng ôm sư phụ ngồi trên phượng hoàng lửa từ từ hạ cánh.
Hoa Thiên Cốt có chút vội vàng đưa tay ra theo thói quen, quả nhiên lập tức có một bàn tay nắm lấy tay nàng. Lòng nàng như rộng mở dưới ánh mặt trời, ấm áp hạnh phúc.
“Khá hơn chút nào không?” Bạch Tử Họa dịu dàng tới gần hỏi bên tai nàng.
Hoa Thiên Cốt mỉm cười gật đầu, thính giác của nàng hai năm trước cơ bản đã khỏi, lần này đi theo Sát Thiên Mạch là để chữa họng. Vì để nàng có thể chóng khỏe lại, hai người họ đã tốn không ít tu vi, mặt khác còn có đám Sênh Tiêu Mặc giúp đỡ, rút ngắn khoảng thời gian mấy chục năm hồn phách cần để tụ hợp đi rất nhiều. Nhưng nhớ lại những ngày không thể cảm nhận cũng không thể biểu đạt hai năm trước, nàng có chút hoảng sợ. Khi đó lúc nào nàng cũng phải nắm tay Bạch Tử Họa hoặc kéo ống tay áo của người mới an tâm, nếu không thì cả thế giới đều lạnh lẽo như chỉ có một mình nàng. Thính giác khôi phục rồi, những ngày sau tốt hơn nhiều, bởi vì có thể nghe thấy tiếng Bạch Tử Họa và mọi người xung quanh, trao đổi cũng dễ dàng hơn.
Bạch Tử Họa biết khoảng thời gian bị hắt nước ao Tuyệt Tình điện rồi bị đày tới man hoang để lại bóng ma rất lớn trong lòng Hoa Thiên Cốt, cho nên không bao giờ rời xa nàng dù chỉ một tấc, chăm sóc cẩn thận, quan tâm chu đáo.
Vẻ đẹp rực rỡ của Sát Thiên Mạch phóng khắp nơi, khiến người khác vẫn không thể lờ đi. Lúc này khuôn mặt ấy đang tươi cười đầy yêu thương, hắn vỗ đầu Hoa Thiên Cốt, nhìn Bạch Tử Họa: “Cổ họng của bé con không có gì đáng ngại, mấy ngày nữa hẳn sẽ dần hồi phục, nhưng thị lực thì phải chờ vài năm nữa, ta sẽ tiếp tục nghĩ cách.” Bởi đây không phải là vấn đề sinh lí, mà là linh hồn mất năng lực cảm nhận thế giới bên ngoài, có đổi cơ thể cũng không thể nhìn thấy.
Bạch Tử Họa gật đầu, cũng không có lời nào cảm ơn hết được. Hắn kéo Hoa Thiên Cốt ngồi xuống cạnh bàn: “Ta đã chuẩn bị vài món, một bình rượu nhạt, có rảnh làm một chén không?”
Sát Thiên Mạch cực kì sung sướng, Bạch Tử Họa tự mình xuống bếp đấy, chuyện tốt thế này sao có thể bỏ qua. Hắn không hề khách khí ngồi xống, không ngờ vừa sau vài hớp rượu và mấy miếng ăn mà đã bắt đầu buồn bực. Hắn luôn tự phụ về tay nghề nấu nướng cực đỉnh của mình học để chăm sóc Lưu Hạ, lần này ngày nào cũng làm các món khác nhau cho bé con ăn, nghĩ thầm, ta không đánh nổi sư phụ nàng thì ít ra nấu nướng cũng phải hơn. Không ngờ tay nghề của Bạch Tử Họa còn khá hơn hắn, thật quá đáng. Hắn không tin trên đời này lại có người hoàn mĩ như thế. Hôm nay về hắn sẽ về bắt tất cả đầu bếp nổi danh khắp Lục giới, hắn phải bắt đầu khổ luyện nấu nướng.
Hai người vừa ăn vừa gắp thức ăn cho Hoa Thiên Cốt, đồ ăn trong bát Hoa Thiên Cốt đã thành một ụ to rồi.
Xa xa lại có vài người chạy tới, Sát Thiên Mạch vừa thấy mồ hôi đã tuôn rơi, đặt đũa xuống nói: “Bé con nghỉ ngơi nhiều vào, mấy ngày nữa tỉ tỉ lại đến thăm muội.” Vừa nói xong người đã mất hút. Đám Lạc Thập Nhất vừa đặt chân lên Tuyệt Tình điện, đã thấy có người gọi to
“Sát mĩ nhân, không phải Sát mĩ nhân đến đây à? Người đâu?” Hỏa Tịch dáo dác tìm khắp nơi.
U Nhược không nói gì, khó khăn lắm mới nhân bữa cơm này ngắm được mĩ nhân, Hỏa Tịch vừa tới đã khiến người ta sợ quá chạy mất. Sát Thiên Mạch đã gặp cả ngàn vạn người hâm mộ nhưng chắc chưa từng thấy kẻ nào dại gái như Hỏa Tịch. Nếu là người bình thường hắn đã chém chết rồi, có điều Hỏa Tịch lại là bạn của Hoa Thiên Cốt, đồ đệ của Sênh Tiêu Mặc, hơn nữa chỉ thích cái đẹp chứ không có ý xấu. Lần trước khi Sát Thiên Mạch chuẩn bị đáp xuống Trường Lưu Sơn hắn còn ngu ngốc dùng pháp lực tạo nên một màn mưa hoa Mạn Đà La cực kì hoành tráng, nói cái gì tất cả đều là mình tự tay trồng, hoa tươi mới xứng với mĩ nhân, lại không biết Sát Thiên Mạch dị ứng với Mạn Đà La, hắt xì hơi một tuần liền. Nếu không phải lần này Vũ Thanh La đúng lúc có mặt, xem Hỏa Tịch có chịu được không.
Hoa Thiên Cốt liên tục viết vẽ kể sơ qua những gì đã diễn ra trong mấy tháng qua, bởi vì Sát Thiên Mạch, còn nhờ Mặc Băng tiên, Đấu Lan Can, Lam Vũ Lan Phong giúp đỡ mà nàng mới có thể khôi phục nhanh như thế.
Khi nhắc tới Mặc Băng tiên không khí xung quanh lạnh hơn rõ rệt, Hoa Thiên Cốt chột dạ vội vàng nói lảng sang chuyện khác, vì quá mệt nên ăn cơm tối xong liền về phòng ngủ sớm.
Buổi tối Bạch Tử Họa xem cuốn sách ghi lại những vấn đề xảy ra trong mấy tháng trị liệu mà Sát Thiên Mạch để lại, rồi bảo Lạc Thập Nhất đi bốc thêm ít thuốc.
Quay về phòng thì thấy Hoa Thiên Cốt đang nằm nghiêng trên giường, làn váy dài sắc tím mỏng manh trong suốt rũ xuống đất, tay cầm một cái túi hương đặt trên mũi, mắt khép hờ, lười biếng và quyến rũ.
“Tỉnh rồi?” Mấy năm nay ngày nào nàng cũng phải ngủ hơn nửa ngày.
Hoa Thiên Cốt gật đầu, mắt nhìn hắn, tuy không có tiêu điểm nhưng không hề mất đi thần thái.
“U Nhược đi rồi.”
Đi đâu?
Hoa Thiên Cốt dùng tay hỏi.
“Hình như sư phụ của Ngạn Nguyệt muốn nó kế nhiệm chức phương trượng, con bé dám đi cản lắm.”
Tiểu Nguyệt muốn làm phương trượng?
“Thằng bé đã từ chối, có lẽ chính thằng bé cũng không hiểu sao mình lại từ chối.”
Chàng không nói cho U Nhược?
“Để nó bận cũng tốt, vừa hay cho chúng ta có không gian riêng, nếu không nó suốt ngày ngồi ngoài nghe lén.”
Hoa Thiên Cốt không nói gì, chẳng phải chàng vẫn thi pháp cách âm sao? U Nhược căn bản có nghe được gì đâu.
“Cầm cái gì thế?” Từ xa đã ngửi thấy mùi, thơm mắt thanh nhã, như có như không, dường như có thể khiến người ta chìm sâu vào dòng kí ức xa xôi.
“Lúc ở Ma giới nàng còn điều hương?”
Hoa Thiên Cốt lắc đầu.
Tử Huân tỉ tỉ nhờ thiếp đưa cho chàng.
Bạch Tử Họa lưỡng lự một lát rồi nói: “Ừm, ta nhận, nếu gặp lại thì giúp ta cảm ơn nàng ấy.” Nhưng không hề đưa tay ra cầm.
Hoa Thiên Cốt thật muốn biết vẻ mặt Bạch Tử Họa bây giờ thế nào, tiếc rằng không thấy, bĩu môi, lại đặt túi hương dưới mũi ngửi.
Thơm quá, sau khi buông tay lại triệt đại ngộ, hương vị thế này có làm thế nào thiếp cũng không điều được, lần này thiếp thua.
Bạch Tử Họa lắc đầu không biết làm sao, đỡ nàng đứng dậy rồi điều chân khí cho nàng như thường lệ, Hoa Thiên Cốt lại kéo tay áo hắn.
Sư phụ, vì sao chàng lại tuyệt tình với Tử Huân tỉ tỉ như thế? Chàng biết tỉ ấy thích chàng từ lâu rồi đúng không? Biết tỉ ấy cản thiên kiếp cho chàng, cũng vì chàng nên mới trở thành đọa tiên?
Bạch Tử Họa không đáp, chỉ nhíu mày nhìn nàng: “Bộ váy này là Tử Huân cho nàng?”
Hoa Thiên Cốt không nhìn thấy, quần áo luôn do U Nhược chuẩn bị và hắn quản lí, chất vải của bộ váy này được dệt từ tơ cá Ngân Tàm nhả ra, chỉ Đông Hải mới có.
Đúng vậy, đẹp không?
Tử Huân tỉ tỉ nói, dù mình không nhìn thấy, nhưng vẫn nên chải chuốt thật xinh đẹp trước mặt sư phụ.
Mày Bạch Tử Họa càng nhíu chặt, không phải nàng cũng mặc thế này trước mặt Sát Thiên Mạch đấy chứ.
Chàng vẫn chưa trả lời đâu, không được đổi chủ đề.
Nàng đã không còn là Tiểu Cốt mất trí nhớ luôn bị người lừa dối nữa.
Bạch Tử Họa cởi áo khoác che vai trắng muốt lộ ra ngoài của nàng: “Ta biết thì có thể làm gì, mỗi người đều có sự lựa chọn của mình, sự cố chấp của mình. Tử Huân là một người kiêu ngạo, ta không thể cho nàng ấy tình yêu, nàng ấy cũng không cần ta thương hại.”
Nhưng mà…
Hoa Thiên Cốt còn muốn lấy lại công bằng nữa, thì lại bị Bạch Tử Họa nhấc cằm lên.
“Ta còn chưa tính sổ với nàng chuyện dám chuốc thuốc ta!”
Không phải thiếp, là Trúc Nhiễm.
“Nhưng nàng khi đó lại bảo Tử Huân tới đưa thuốc giải cho ta, có ý gì hả?”
Hoa Thiên Cốt chột dạ cúi đầu, không dám hỏi gì nữa.
Bạch Tử Họa nhắc tới giây phút thảm hại nhất trong đời tới giờ vẫn canh cánh trong lòng.
“Lúc ấy ta giận tới nỗi thật mong chưa từng nhận đồ đệ này.”
Hoa Thiên Cốt vội vàng ôm cổ Bạch Tử Họa, bồi thêm vài nụ hôn, nhưng không tìm đúng vị trí mà hôn lên chóp mũi Bạch Tử Họa.
Bạch Tử Họa khẽ thở dài, nghiêng đầu, cái miệng nhỏ nhắn kia vẫn không chịu từ bỏ ý định liên tục tìm môi hắn dán lên, đôi môi mang theo mùi hương thoang thoảng từ cái túi thơm Tử Huân cho, vuốt ve trên môi hắn một lát. Chiếc lưỡi nóng mềm nhẹ nhàng dò vào, lướt khắp môi hắn, sau đó cạy ra một kẽ hở rồi luồn vào, bàn tay nhỏ bé xấu xa cũng lặng lẽ thọc vào áo trong của hắn.
Bạch Tử Họa vội vàng đẩy Hoa Thiên Cốt ra, hai má thoáng ửng hồng: “Không được lộn xộn.”
Biết rõ bằng dáng vẻ đứa trẻ mười bốn mười lăm này của nàng, hắn không thể làm chuyện gì vượt rào, nhưng nàng luôn khiêu khích hắn, thậm chí đêm ngủ còn coi hắn là giường.
Hoa Thiên Cốt đắc ý che mặt cười thầm, đầu ngả trước ngả sau sơ sẩy đập bốp vào tường, đau tới nghiến răng nghiến lợi. Bạch Tử Họa chỉ có thể nhếch miệng không biết làm sao.
Thật muốn có một Tiểu Bạch bé nhỏ! Chúng ta đã thành thân năm năm rồi mà, năm năm rồi đấy!”
Hoa Thiên Cốt giơ đấm tay kháng nghị, nàng muốn ăn sư phụ từ lâu rồi, nhưng mấy năm nay đêm nào bọn họ cũng ngủ cùng giường mà chẳng có chút tiến triển gì cả.
Bạch Tử Họa nhướn mày, nàng càng ngày càng bạo gan. Có giỏi thì mau khôi phục thị lực và pháp lực rồi lớn nhanh lên, tóm lại trước lúc đó thì đừng mong hắn động vào nàng, hơn nữa hắn cũng cần một khoảng thời gian nữa để đón nhận được chuyện đồ đệ biến thành vợ.
Chàng vẫn không chịu chấp nhận thiếp, chàng vẫn chỉ coi thiếp là đồ đệ. Thiếp biết chàng thành thân với thiếp chỉ là vì thấy áy náy…
Hoa Thiên Cốt bắt đầu giả khóc, chẳng cần chuẩn bị thì nước mắt cũng chảy ào ào.
Bạch Tử Họa biết nàng lại làm nũng, nhưng lòng lại mềm nhũn, kéo cái người nhỏ nhắn kia lại, đặt một nụ hôn ấm áp xuống sau gáy.
Hoa Thiên Cốt cảm nhận được hơi thở ẩm ướt của Bạch Tử Họa, bàn tay rộng lớn chạm vào nơi nào nơi ấy đều như bị thiêu cháy. Không được không được, quá kích thích, nàng không chịu nổi nữa rồi.
Bạch Tử Họa nhếch mép, cắn nhẹ lên vành tai Hoa Thiên Cốt để trừng phạt.
“Ưm… sư phụ…” Hoa Thiên Cốt không nhịn được rên thành tiếng.
Lập tức cả hai người đều ngây ngẩn, Bạch Tử Họa mừng rỡ nhìn nàng: “Có thể nói được rồi?”
Hoa Thiên Cốt ho hai tiếng, cũng vui vẻ cười: “Ừm, hình như là có thể. Thì ra cách kia hiệu quả như thế, sau này dùng nhiều hơn xem. Sư phụ, chúng ta tiếp tục nhé?”
Bạch Tử Họa búng mạnh lên trán nàng: “Không được linh tinh, ngồi xuống điều chân khí, chẳng bao lâu nữa không chừng nàng lại nhìn thấy.”
Hoa Thiên Cốt gật đầu, vùi xuống hôn lên lòng bàn tay Bạch Tử Họa: “Ta rất nhớ chàng, đã năm năm không thấy rồi.”
Bạch Tử Họa lấy tay kia vuốt đầu nàng: “Ngốc ạ, không phải ta luôn ở bên nàng sao?”
“À, sư phụ, không phải nói giấc mộng ba kiếp ư, lần trước lúc ở đáy biển Trường Lưu chàng đã mơ thấy gì thế?”
“Ta mơ thấy ta chỉ là một người phàm, trở nên rất già rất già, sau đó cùng nàng ngồi trong sân phơi nắng.”
Lòng Hoa Thiên Cốt tê tái: “Sư phụ, xin lỗi…”
“Đừng nghĩ tới chuyện quá khứ nữa, chỉ cần nàng vẫn ở bên cạnh ta, bất tử bất diệt sẽ không còn là nguyền rủa, mà là thần ân mênh mông.”
Hoa Thiên Cốt cười gật đầu, bò vào trong lòng Bạch Tử Họa, nàng bỗng cảm thấy tất cả những gì trải qua trong quá khứ đều đáng.
Người trên thế gian đều cầu mong mãi mãi, mà mãi mãi giờ đã nằm trong tay họ.