Tử Tiêu nhận ra nàng khác thường, đến gần hơn chút rồi thấp giọng nói: "Hi Lam, ngươi vẫn ổn chứ?"
Hi Lam chợt ngẩng đầu, nhìn xung quanh nói: "Không sao, ta nghĩ phong cảnh điện Thái Thanh này rất đẹp, quay về có thể vẽ một bức tranh."
"Ý định này không tồi."
"Đáng tiếc ta thích tranh động, không thích tranh kiến trúc lắm.
Hay vậy đi, hai ta cùng vẽ một bức, ngươi vẽ lầu các đài cao, ta vẽ chúng tiên trong ráng chiều."
Vừa nói đến nghệ thuật vẽ, Hi Lam và Tử Tiêu còn có vô số đề tài có thể tán gẫu.
Người ngoài thấy hai người nói chuyện tưng bừng, cũng không ai chen miệng vào nhưng trong lòng đều đã đoán được có gì đó khác thường.
Sau đó Hi Lam bưng chén rượu ra gác ngoài cửa, muốn nghiên cứu thêm để mô tả cảnh ngoài cửa sổ ra sao.
Đây là lần đầu tiên nàng đi lên điện Thái Thanh, chỉ thấy ánh sáng vàng khắp vạn trượng, mây đỏ liên miên, dưới có rất nhiều ánh sáng nhạt, dãy núi dòng sông, lầu gác cao thấp, tựa núi gần sông, có đám đông trong thành, có những tảng đá lơ lửng treo cao phía trên, so le không đều, xuôi xuôi như sông, nguy nga như núi, lại có đàn hạc bầy loan lượn lờ bên trong, thi thoảng bay qua trước mặt Hi Lam, lông chim rung rung rơi xuống đầy ban công kết hợp tạo ra một quyển họa đẹp đẽ tuyên cổ bất biến*.
*Tuyên cổ bất biến: Từ cổ chí kim, không có biến hóa.
Chỉ chốc lát sau, Yểm Nguyệt linh nữ và một vị tiên nữ áo trắng khác cũng đã đi tới, bắt chuyện vài câu với Hi Lam.
Yểm Nguyệt linh nữ nói: "Hi Lam, ngươi và Vân Tiêu tiên quân thật đúng là tâm linh tương thông quá đi."
"Đương nhiên, hai ta đều yêu thích thư họa, theo đuổi nhân sinh cũng khá giống nhau, còn là bạn cũ nhiều năm chung chí hướng." Hi Lam cười một tiếng, nâng ly uống một hớp rượu.
"Xứng đôi như vậy, sao không kết làm phu thê?"
Hi Lam thiếu chút nữa phun rượu ra ngoài: "Cái gì? Phu thê?!"
Tiên nữ áo trắng nói: "Đúng đó, vừa rồi ta thấy hai người nói chuyện, ánh mắt Tử Tiêu nhìn ngươi đúng là dịu dàng nhiệt tình.
Chắc chắn hắn thích ngươi."
Hi Lam phất tay, nói: "Đối với ai, Tử Tiêu cũng đều dịu dàng nhiệt tình như vậy, tính tình của hắn vốn như vậy."
"Vậy ngươi cũng có thể cân nhắc đến việc ở bên hắn.
Lang quân tốt như vậy, nếu không giữ lấy sớm, e là sau này sẽ không có cơ hội nữa."
Yểm Nguyệt linh nữ thở dài một tiếng: "Giống như Dật Sơ, ta đã từng có quan hệ tốt với hắn, bây giờ ngay trước mặt người khác cũng chỉ có thể gọi hắn một tiếng “Thái Vi tiên tôn".
Phản ứng của các cô nương khi biết được hắn muốn kết hôn với thần nữ, ngươi cũng đã thấy rồi đó, sợ rằng cũng hối hận đến xanh ruột rồi."
Hi Lam cười nói: "Có lẽ là bởi vì các ngươi hơi chú trọng tôn ti tiên vị mà thôi.
Đối với ta, dù là Thái Vi tiên tôn hay là Thái Vi thần tôn, lấy người phàm hay thần nữ, Dật Sơ vẫn là Dật Sơ."
"Nói như vậy chỉ khi nào hắn trở thành Thần tộc, tới Thần giới, ngươi không có nhiều cơ hội gặp hắn nữa, không phải sao?"
Đúng vậy, rồi cũng sẽ có ngày Dật Sơ tới Thần giới.
Đến lúc đó, sự ly biệt trăm năm ngóng trông chờ đợi này sẽ biến thành một thứ chuyện bình thường.
Nghĩ tới đây, Hi Lam muốn che giấu sự mất mát cũng cảm thấy có phần khó khăn.
Nàng cũng thở dài, nói: "Dù là bạn, chỉ cần hắn thật vui vẻ, chỉ cần có lòng cũng sẽ gặp lại nhau thôi." Nói đến đây, nàng lại cười lên: "Cũng may Tử Tiêu và Dật Sơ không giống nhau, hắn không ôm hoài bão lớn như vậy, làm Thủ bút đã mấy ngàn năm cũng không thấy hắn muốn rời khỏi lầu Đông Nguyệt.
Người bạn này vẫn có thể trông chờ."
"Đúng là nha đầu khờ!" Yểm Nguyệt linh nữ khẽ dí trán nàng, "Chính là vì nguyên nhân như vậy, ngươi mới càng phải giữ Tử Tiêu cho chặt vào.
Nếu không sau này hắn lấy thê tử, còn có thể cùng ngươi ngâm thơ vẽ tranh ư? Sợ là chết chìm trong biển giấm của thê tử mất rồi.
Ngươi chắc chắn không thể nào còn cơ hội gặp hắn nữa."
Lúc này Hi Lam mới hiểu nỗi khổ tâm của các nàng ấy.
Mặc dù nàng mơ hồ cảm thấy, nàng và Tử Tiêu không phải quan hệ phu thê, nhưng cảm giác hắn ở trong lòng nàng vẫn là bạn tốt.
Thế nhưng, đau đớn mất đi Dật Sơ thật sự quá nặng.
Nếu như mất đi Tử Tiêu cũng khổ sở như vậy, vậy thì nàng hẳn là nên quyết định thận trọng cân nhắc đề nghị của các nàng ấy.
Dĩ nhiên, nàng không thể nói ra ngoài miệng những lời này với người ngoài.
Gương mặt nàng ngập tràn ý cười hiền hòa: "Ta quyết định thừa nhận những lời nói của hai ngươi đều là nói nhảm."
Hai vị tiên nữ đều mỉm cười.
"Các ngươi đang cười gì thế, vui vẻ vậy?"
Nghe thấy giọng nói này, ba người đều kinh ngạc quay lại.
Dật Sơ đang đứng sau lưng các nàng, đối tượng nói chuyện là 'các ngươi', nhưng ánh mắt vẫn dừng trên người Hi Lam.
Hi Lam cũng không xa lạ gì với ánh mắt này, ba trăm năm qua, lúc nàng đuổi theo bắt nạt hắn, hắn cũng nhìn nàng dịu dàng như vậy.
Mà giờ phút này không rõ nguyên nhân gì, trong lòng nàng lại khổ sở không ngừng tựa như cả trái tim bị lưỡi dao sắc bén đâm xuyên qua vậy.
Tiên nữ áo trắng lấy quạt che miệng, cười xấu xa nói: "Chúng ta đang cười rung động ban đầu trong tâm hồn thiếu nữ của tiểu nữ! Hi Lam thích Tử Tiêu, Tử Tiêu cũng thích nàng!"
Dật Sơ ngạc nhiên mở to mắt, dường như nhất thời không kịp phản ứng! Hi Lam không ngờ nàng ta có thể đùa giỡn ầm ĩ như vậy, rút cây quạt đánh đầu nàng ta: "Ta thấy ngươi đúng là ngứa da quá rồi."
Nữ tử áo trắng kêu ai ui kêu lên bước nhẹ tránh đi.
Yểm Nguyệt linh nữ cũng theo nàng ta xoay người đi mất vẫn không quên quay đầu nói ầm lên: "Tiên tôn, Hi Lam và Tử Tiêu đã sớm tâm đầu ý hợp, còn thiếu một chút xúc tác cuối cùng mà thôi.
Ngươi có quan hệ tốt với hai người họ, phải giúp một tay kết hợp chút đó nha!"
Hi Lam tung cây quạt, làm phép để nó đuổi theo hai nàng đánh một lượt, cho đến khi hai nàng biến mất ở khúc quanh, rồi sau đó xoay người, bất đắc dĩ lắc đầu với Dật Sơ một cái: "Hai cô nương này thật đúng là hỏng đầu rồi."
Dật Sơ yên lặng trong chốc lát, thấp giọng nói: "Hi Lam, vì sao các nàng phải đùa giỡn như vậy?"
Đúng lúc này có lông Phượng xoay tròn rơi xuống, ngọc quế trĩu xuống, điểm xuyết trên áo bào trắng, áo sam màu tím của Dật Sơ.
Không biết từ khi nào, thiếu niên trong trí nhớ đã trở thành một nam tử dồi dào sức lực, anh hùng khí khái.
Đầu hắn đội mũ Chu Tước màu tím, ngược mặc la bào vai cao của Cửu Tiêu, mặt vẫn là gương mặt trước đây nhưng bởi vì phong thái và quần áo khác rất nhiều so với trước.
Trước đây chỉ cần không hở ra lời độc miệng nào, dù mặc như áo quần bình thường như thế nào thì hắn vẫn là một thiếu niên đẹp không tì vết.
Thế mà qua chưa tới thời gian ba trăm năm, thứ bắt mắt nhất của hắn đã không còn là dung nhan.
Hắn là Thái Vi tiên tôn.
Ngay cả hỏi một câu thông thường như vậy đều có một loại khí thế chất vấn quan cấp dưới.
Hơn nữa, hắn không gọi 'Lam Lam' nữa.
Ai nói thành tựu không thay đổi một người? Hi Lam cảm thấy mình đúng là có phần ngây thơ.
"Có thể bởi vì các nàng nhìn thấu vài manh mối chăng."
"Manh mối gì?"
Hi Lam cảm thấy bầu không khí căng thẳng rõ ràng nhưng vẫn lộ ra nụ cười vui vẻ tưng bừng: "Đương nhiên là nhìn ra ta thích Tử Tiêu rồi."
Nhưng nàng không nhận được bất kỳ sự đáp lời nào.
Dật Sơ chẳng qua là không nhúc nhích nhìn nàng, giống như không nghe thấy cái gì cả.
Nàng xấu hổ xoay người: "Có điều không thể nói cho hắn, ta không biết hắn có thích ta hay không."
"Ta sẽ không nói." Giọng nói Dật Sơ không lên xuống gì lắm.
"Dật Sơ, nếu không ngươi giúp ta một tay, xem thử xem làm thế nào bắt được Tử Tiêu."
"Ngươi tự nghĩ biện pháp đi."
Dật Sơ xoay người trở lại yến tiệc, cũng không quay đầu lại một lần.
Sự vui vẻ trên mặt Hi Lam cũng tan thành mây khói.
Nàng không thể quên lời Dật Sơ từng nói, trong lòng hắn, nàng là thê tử.
Nhưng, thê tử có thể là người yêu, cũng có thể chỉ đơn giản là người phụ trách vị trí 'Thái Vi phu nhân', có thể là nữ tử Thái Vi tiên tôn yêu, cũng có thể chẳng qua là vũ khí sắc bén của liên hôn chính trị.
Hắn cũng chưa từng nói yêu nàng.
Hơn nữa, bây giờ đã qua nhiều năm như vậy, hắn có còn ý nghĩ đó hay không, bất luận từ nguyên nhân gì, bọn họ cũng không thích hợp đi chung với nhau.
Hắn cẩn trọng, nàng buông tuồng, phóng khoáng.
Hắn ôm ấp chí lớn, nàng tùy tâm sở dục.
Nàng tôn trọng, cũng hiểu được sự lựa chọn của Dật Sơ, cũng yêu cuộc đời của mình.
Chẳng qua là hai người có sự theo đuổi khác nhau, không ai đúng, không ai sai.
Thế nhưng, nếu bọn họ miễn cưỡng hợp thành một đôi, nhất định sẽ có một người mắc sai lầm.
Nàng không hối hận, chỉ cảm thấy tiếc nuối.
Dật Sơ sống hai ngàn bảy trăm sáu mươi hai năm, đêm nay là lần đầu tiên say mèm.
Tử Tiêu và những người khác đỡ hắn rời khỏi điện Thái Thanh, ngay cả cánh tay hắn cũng không nhấc lên nổi.
Một đôi mắt mở, nhưng lại ảm đạm không ánh sáng như người mù, không hề chuyển động, rõ ràng còn hô hấp nhưng quanh người lại cứng ngắc lạnh như băng, như người chết vậy.
Ai cũng biết Dật Sơ lạnh lùng giữ mình, chưa ai từng thấy hắn say thành như vậy, còn tưởng là vì hắn lên làm tiên tôn nên mới thỏa thuê như thế.
Hắn mất khống chế cũng chỉ có đêm nay.
Hôm sau thức dậy, thân thể hắn hết sức khó chịu nhưng không chậm trễ một khắc nào đã đến điện Chu Tước một ngày một đêm thi hành công vụ, bắt đầu công trình thứ nhất của hắn khi tại chức Thái Vi tiên tôn, thư cốc Long Đằng.
Hắn và Chu Tước Tư Không mời thợ tiện kiệt xuất nhất, vận dụng một lượng lớn thần lực và nhân lực, tạc đá làm lầu, khoét rêu cạo cỏ, điều phối áng chừng gần trăm năm mới cải tạo hoàn toàn được thác nước núi lớn ở ngoại ô Thái Vi thành thành một tòa thư viện sang trọng.
Sau khi xây xong, nơi đây biến thành tàng thư viện lớn nhất Tiên giới, đương nhiên cũng thành phong cảnh du lịch nổi tiếng, hấp dẫn vô số du khách tinh tú bên cạnh tới dạo chơi, tham quan nhưng chính Dật Sơ lại không có thời gian hưởng thụ được phần thành quả này.
Ngược lại trăm năm này, Hi Lam lại có phần phóng khoáng hơn cả trước kia.
Nếu bàn về rượu tiên số một, gần như đại đa số đều thích Lưu Hà.
Lưu Hà nổi danh là, lần uống một ly, mấy tháng không đói, mà Hi Lam lại cho là cái tên này có phần không phù hợp với thực tế.
Nàng nếm rượu ngon Tiên giới, nếu rượu Liễu số hai thì Lưu Hà chỉ có thể đứng sang một bên.
Rượu Liễu có tên đầy đủ là Liễu Xuyên Tuyền Nhưỡng, tên như nghĩa, là rượu ủ lúc tại Liễu Túc nổi tiếng trong Chu Tước Thất tinh.
Rượu ở Chu Tước thiên vực thiên về ngọt, tính nồng, Liễu Xuyên Tuyền Nhưỡng này là một loại rượu rất mạnh, người ta đồn rằng thần uống say một ngày, tiên uống say bảy ngày, linh hồn uống say một tháng, người phàm uống say nửa năm, không khác lắm so với chết.
Có một ngày, Hi Lam và Tử Tiêu đi bộ đến Liễu Túc du sơn ngoạn thủy, bắt cá cảnh, vẽ cuộc sống mới, ở một ngã rẽ ngay khi thấy xe chở men đi qua, nàng đứng đó thèm nhỏ dãi cả ba thước, gót chân tựa như đóng xuống đất, dù Tử Tiêu khuyên nhủ thế nào, nàng cũng khăng khăng kéo mấy xe rượu lớn về thành Thái Vi.
Trên cõi đời này còn có thể chuyện gì có thể dễ chịu hơn uống rượu vẽ tranh phơi nắng chứ? Sáng sớm hôm sau, nàng thê một con chim loan, kéo xe rượu của mình, lững thững bay tới thư cốc Long Đằng.
Thư cốc Long Đằng bao quanh núi cao, thác nước ở giữa, có cảnh đẹp ngày vui, bạch hạc đình cao, từng ngăn sách ngăn nắp được khảm sâu trong núi đá, trong ngăn có chạc cây quấn quanh, chỉ cần thả lại thẻ tre trong đó, sẽ thấy chúng kết hợp lại giống như cây mọc cành nở hoa.
Người ở đây nhiều như sóng, muốn chiếm đoạt chỗ tốt có lẽ cũng không phải chuyện dễ dàng.
Hi Lam đi sớm, chọn Đào hoa đình có địa thế tốt nhất trong núi, chất sách mình thích trong đình, rót vào chén Bạch Loa một chén rượu, vừa thưởng thức rượu ngắm hoa, vừa định gặm sách.
Tửu lượng của Hi Lam, theo chính nàng nói là 'còn có thể uống một chút', theo lời của Tửu Tiên* là 'có thể chống đỡ cùng nhật nguyệt." Vì vậy, cho dù là loại rượu mạnh như rượu Liễu, uống 'ực' hơn mười bình xuống bụng, nàng vẫn chưa thể say gục, chẳng qua là vô cùng nhàm chán đọc 'Tam Hoàng thi tập’.
Tập thơ này là tinh hoa văn hóa của Tiên gia, là thịt trong lòng các lão gia Thượng giới.
Xuất phát từ nhu cầu công việc, nàng phải nghiên cứu nhiều thứ.
Nhưng thời đại đó thơ ca rất ít, quanh đi quẩn lại đều nói về Hoa Tư, Toại Nhân và con cháu của bọn họ, dùng từ ngữ quy củ cứng nhắc, không có gì gặm được, quả thực không xứng với rượu Liễu cay nồng trong miệng.
Hi Lam cảm thấy có chút hơi quá sức.
Giữa đám thẻ tre, nàng lục ‘Dạ hợp hoa ký’, kéo ra nhìn lướt, lập tức giương mắt lên.
Cũng khó trách có dạo quyển sách này bị liệt vào sách cấm, bởi vì chuyện xưa thật sự rất ướt át, lướt bừa một hàng đều là đoạn tương tự như thế này:
*Tửu Tiên: Tên khác của Lý Bạch, do giới thi nhân thời bấy giờ rất kính nể tài uống rượu của ông nên gọi ông là Tửu Tiên hay Trích Tiên Nhân.
"Lầu vàng rèm châu, ngọc lang phất quạt.
Lầu vàng rèm châu không bằng sắc như hoa của oanh nương, ngọc lang phất quạt lại chẳng xua được mắt tràn hơi xuân, Mây cô độc lẻ loi đầy trời trăng như cánh cò, cánh chim hải âu, mỹ nhân cùng thổi ở nơi nào.
Oanh nương ngậm rượu mớm dâng hôn, trên mặt ngọc lang là lời tỏ tình mờ ám tựa khói sương.
Người hỏi cảnh xuân tiên giới vạn năm đẹp thế nào, mà lại phải chờ phu quân đến hừng đông.
Ngàn vàng khó mua đêm triền miên, lưu luyến chăn thơm khó xuống giường.
Thật sự đúng là sự sung sướng nhất trong đời, một lần say, ba đời, nghìn năm mộng..."
Đọc hai tiếng đồng hồ, uống mấy chục bầu rượu, mấy cánh hoa đào rơi trên thẻ tre.
Hi Lam hất chúng ra, đọc tiếp, thậm chí cảm thấy có đàn sáo làm bạn...!Nhưng qua thoáng chốc, nàng phát hiện không phải ảo giác mà nghe thấy tiếng tiêu thật.
Tiếng tiêu kia ổn định nhưng cô độc, như một cây hàn bách cao ngất đứng trong muôn hoa.
Lúc có tiên hạc bay qua, tạo nên tiếng vỗ cánh xua đi mây khói cũng không che giấu được cái đẹp thê lương của tiếng tiêu ngược lại khiến cả người nàng dựng tóc gáy, không nhịn được xách bầu rượu và thẻ tre đứng dậy, tìm hướng bắt nguồn của tiếng tiêu.
Thì ra là có người đứng dưới tàng cây đào, đưa lưng về phía nàng thổi tiêu.
Nàng đi tới nhìn thử, người đó lại là Dật Sơ.
Nàng vỗ lưng hắn một cái, hắn xoay đầu lại, ánh mắt nhìn nàng vẫn dịu dàng như vậy: "Lam Lam, trùng hợp vậy, ngươi cũng tới đây đọc sách ư?"
Nàng nhìn hắn một lát, trong mắt thoáng men say, gương mặt đẹp đẽ trời sinh của hắn cũng bị phóng đại, không biết cao quý hơn ngọc lang trong sách biết bao nhiêu, đẹp mắt bao nhiêu.
Sau đó, hắn đi tới, có vẻ muốn dắt tay nàng...
Nàng sợ hết hồn, sau đó bắt mình tỉnh táo.
Té ra chỉ là giấc mộng.
Nàng xoa xoa mặt, thấy ánh nắng đằng Tây đỏ rực ngập trời, cứ thế vô thức ngủ cả một ngày, xem ra rượu này có hơi mạnh thật.
Nàng cảm thấy hết sức sung sướng, thứ duy nhất không thoải mái chính là giấc mộng bị đánh thức.
Nàng nhanh chóng nghĩ nghĩ, tìm được 'Mộng dẫn lục' trong thư cốc, ngày hôm sau bắt đầu ở lại thư cốc Long Đằng, chăm chỉ khắc khổ tu luyện tiên quyết thao túng mộng cảnh.
Những ngày kế tiếp, trừ những lúc thi thoảng đi làm chuyện công, thời gian rảnh rỗi nàng đều ở lại thư cốc Long Đằng, buổi sáng làm bạn với thơ và rượu và thư họa, buổi chiều tu luyện tiên quyết rồi lại ngủ trưa, cũng coi như sống không lãng phí thời gian.
Lúc bắt đầu giấc mộng vẫn luôn mơ hồ đến ngay cả người hay quỷ cũng không nhìn rõ, hơi động là sẽ tỉnh lại, sau đó có phần nâng cao lên nhưng vẫn thường xuyên mất khống chế, cũng may Hi Lam rất kiên nhẫn, kiên trì hơn bốn mươi năm, cuối cùng đã có thể thuận lợi để Dật Sơ xuất hiện trong mộng.
Ghi chép của 'Mộng dẫn lục' được Tiên giới công nhận tốn thời gian nhất, tiên quyết không có ý nghĩa nhất, bởi vì tất cả những thứ trong mộng chỉ có thể nhìn, không cảm giác được.
Nhưng Hi Lam cảm thấy đây là quyển sách hay, như vậy cuộc sống của nàng mới không chán.
Bây giờ nàng và Dật Sơ không chỉ không thể gặp mặt riêng được nữa, ngay cả số lần Tử Tiêu cùng gặp cũng giảm đi rất nhiều.
Có lúc, hai năm nàng mới có thể thấy Dật Sơ một lần.
Mà ở thư cốc Long Đằng này, nàng muốn gặp hắn mấy lần cũng được, muốn hắn đối xử dịu dàng với mình ra sao cũng có thể.
Nếu đã là Dật Sơ thì đó là thật hay là mộng có quan hệ gì chứ? Đã tốn ba trăm hai mươi lăm năm, nàng dày công tôi luyện tiên quyết mộng dẫn, đã có thể chuyển tình tiết trong thoại bản theo vào trong mộng, hơn nữa chuyển nam chính thành Dật Sơ.
Trong mộng, nàng và Dật Sơ trở thành đôi uyên ương quấn quýt, thường xuyên gặp gỡ dưới trăng, tuy chỉ có thể dùng mắt nhìn mà không có cảm xúc, nhưng nàng vẫn chìm đắm trong tình yêu không cách nào tự kiềm chế được, đương nhiên sẽ có phần trọng sắc khinh bạn.
Tử Tiêu phát hiện số lần nàng mua rượu trở nên nhiều hơn, hơn nữa thời gian ở lại thư cốc Long Đằng quá dài, một lần lơ đãng nói chuyện với Dật Sơ nhắc đến chuyện này, nói không biêt Hi Lam suốt ngày làm gì.
Thế mà Dật Sơ không có phản ứng lớn lắm, chỉ lạnh nhạt chuyển đề tài.