Tiếng Chúc Đan kêu lên đau đớn khi bị Khương Diệp phản kháng, cô xoay người lại hất cô ta ngã bò ra đất.
Khương Diệp giận dữ lớn tiếng.
- Cô có muốn húp cháo không? Muốn không hả con nhãi kia.
Hôm nay con tôi mà làm sao thì cô có tin tôi cho cô đi chầu Diêm Vương k hả?
Chúc Đan bị ngã, tay chống xuống đau nhức, nước mắt ngắn nước mắt dài khóc nấc lên.
- Tôi có làm gì chị đâu, thấy chị vấp ngã mới đỡ chị thôi mà chị lại làm ơn mắc oán với tôi vậy.
Cái của nợ gì đang diễn ra đây? Sao giọng cô ta lại nhão như bùn vậy? Khi nãy hùng hổ gây chiến lắm mà, sao bây giờ khóc lóc thảm thương thế? Rõ ràng cô ta nắm vai cô kéo mạnh, nếu không phải dân võ thì người ngã là cô chứ không phải cô ta rồi.
Cớ sao...!lại quay ngoắt như diễn viên chèo thế kia.
Chẳng lẽ...
Khương Diệp quay lại nhìn thì thấy Khang Nam đã đứng đấy từ bao giờ? Vì nhìn thấy Khang Nam nên cô ta mới diễn trò bị hại nhưng cô ta còn non và xanh lắm.
Chúc Đan nước mắt lăn đầy trên má, tay ôm cổ tay bị đau nhìn Khang Nam làm màu.
- Anh, chị ấy đánh em gẫy tay rồi.
Khang Nam đưa mắt nhìn Khương Diệp.
- Cô ta nói cô ta là bạn gái anh đấy.
Vậy nên người đang mang con anh muốn dạy cho cô ta một bài học vì dám động đến con tôi.
Nếu tôi mà ngã như vậy chắc chắn con tôi có chuyện xảy ra rồi.
Còn anh tin cô ta hay muốn khẳng định với tôi cô ta là bạn gái anh thì hãy nói thẳng với nhau đi, đừng giấu diếm nữa.
Khang Nam bình thản đi đến gần ôm lấy cô.
Cô không biết vì tức giận mà đổi xưng hô rồi nên Khang Nam vô cùng thích.
Anh quên luôn cô gái đang gào khóc thảm thiết.
- Sau này em là phu nhân phó chủ tịch rồi thì có đánh cô ta cũng không dám kêu đâu.
Những người đứng chứng kiến không khỏi bất ngờ.
Mắt mũi trợn lên nhìn nhau không hiểu họ đang nhìn thấy cái gì nữa, kẻ có quyền kia đang tiếp tay cho vợ sắp cưới bắt nạt nhân viên.
Chúc Đan càng khóc lớn như oan khuất.
- Anh, cô ta sai cơ mà.
Khang Nam dường như chẳng nghe thấy, anh dìu Khương Diệp đi.
- Tôi đưa em về.
Em chỉ nên nhớ, hiện tại và tương lai tôi chỉ có em.
Chúc Đan uất nghẹn, khóc thét lên.
Y bác sĩ cùng người bệnh vì tiếng thét của cô mà xúm lại càng đông.
- Khang Nam, cô ta bắt nạt em cơ mà.
Anh Quân nhìn theo lắc đầu thương cảm.
Anh nhắc nữ y tá đứng cạnh mình.
- Dìu cô ấy đi kiểm tra cái tay đi.
Khương Diệp có thai nhưng nó vẫn còn nhỏ nhưng Khang Nam cứ quan trọng hóa vấn đề mà lợi dụng ôm cô.
Khương Diệp ra khỏi tầm mắt của mọi người thì gạt tay anh khỏi người mình.
- Tôi tự đi được, có yếu đuối đến mức cần phải dìu dắt đâu chứ?
- Tôi thích như vậy, dù sao tôi cũng đang bảo vệ con mình thôi.
- Hừ...!cậu nghĩ tôi không biết bảo vệ nó hả? Cậu đang lợi dụng tôi thì có.
Khang Nam không cãi cọ, anh đã đi hỏi lại bác sĩ, muốn con sinh ra khỏe mạnh thì không được làm mẹ cáu gắt, buồn phiền vậy nên, Khương Diệp có nói gì thì anh cũng sẽ không khiến cô cáu nữa.
Ngồi lên xe, Khang Nam còn chủ động thắt dây an toàn cho cô.
Sự quan tâm quá mức này của anh khiến cô không quen một chút nào.
- Cậu không cần thái quá như vậy? Đừng diễn trò yêu đương nồng thắm như thế được không?
Khang Nam chưa lái xe đi vội mà quay sang cô nhìn, nhìn không chớp mắt khiến Khương Diệp bối rối, ho sặc sụa mà quay đi trước.
- Quay sang nhìn tôi đi, vì sao em lại đỏ mặt khi nhìn tôi chứ?
- Tôi không quen bị người khác nhìn.
- Chúng ta sắp kết hôn nên em hãy đổi xưng hô đi.
Dù em hơn tôi bao nhiêu tuổi thì yêu rồi cũng nên gọi cho đúng cấp bậc.
- Tôi chưa từng yêu cậu, tại sao phải thay đổi? Chúng ta kết hôn không phải vì có đứa trẻ sao?
Khang Nam nhìn cô đau đáu, lặng lẽ thở dài lái xe rời đi.
Anh đi với tốc độ thật chậm vì trên xe là hai bảo bối của anh.
Lời Khương Diệp nói khiến anh bận lòng nhưng không vì thế mà chểnh mảng khi lái xe.
Anh đưa cô đến công ty theo yêu cầu.
Gửi xe xong, anh còn hộ tống cô lên tận phòng.
Ai nấy trong công ty đều ngẩng đầu nhìn theo họ.
Có người chỉ dám nói thật khẽ.
- Chồng sắp cưới của tổng giám đốc đấy sao? Đẹp trai quá!
Khương Diệp dù nghe thấy cũng không để tâm, cô là như vậy.
Ở công ty, nhiều người còn sợ cô hơn cả mẹ Lã, cô ít tụ tập buôn bán, gặp họ chỉ với yêu cầu duy nhất là công việc mà thôi.
Bà Lã nhìn thấy Khang Nam đi theo con gái lên tận phòng thì vô cùng hài lòng.
Càng ngày bà càng thích cậu con rể này và thấy sự lựa chọn này dành cho con gái vô cùng hợp lí.
- Hai đứa về rồi hả? Cháu mẹ có khỏe không?
- Dạ, đứa bé rất khỏe mẹ ạ.
Lát con gửi ảnh và video cho mẹ nhé!
- Con rể thật là ngoan quá!
Khương Diệp nhìn hai người xưng hô mẹ con ngọt sớt thì lắc vai rùng mình như con cún bị ướt bộ lông mượt.
- Chưa cưới mà đã mẹ con gì chứ?
Mẹ Lã lườm Khương Diệp một cái.
- Sắp rồi, gọi dần đi cho quen con rể nhỉ?
- Dạ, mẹ nói đúng ạ.
- Cậu về đi cho tôi làm việc.
Khang Nam chào mẹ Lã, quay sang dặn dò Khương Diệp trước khi rời đi.
- Từ bây giờ tôi sẽ đưa đón em đi làm, vậy nên hết giờ tôi sẽ qua đón em.
Khương Diệp đang định từ chối thì mẹ đã nhảy vào họng cô trả lời trước.
- Thật tốt, cứ vậy nhé!
Cô chỉ còn biết thở dài, mở máy tính lên làm việc còn để cho mẹ tiễn Khang Nam đi về.
Trong quán bar, Khang Nam ngồi nhìn chằm chằm cốc rượu được Nam Phương rót cho mà không uống.
Trạch Dương khẽ huých vai.
- Không phải sắp cưới được nàng sao mà mặt mũi đưa đám vậy?
- Có phải tôi rất quá đáng khi ép cô ấy như vậy không?
- Cậu đang chập mạch gì đấy hả Khang Nam?
Khang Nam quay ra nhìn Trạch Dương ghét bỏ nhưng vẫn tâm sự.
- Cô ấy không yêu tôi, đám cưới này như một sự ép buộc thôi.
Liệu tôi có đang làm đúng không? Ép người như vậy thực sự là rất quá đáng phải không?
- Cô ấy bảo cậu là không yêu à?
- Ừ, cô ấy muốn hoãn đám cưới.
Từ lúc cô ấy nói như vậy, tôi cảm thấy mình đúng là một thằng đàn ông chẳng ra gì.
Trạch Dương nhìn Nam Phương rồi lên tiếng.
- Cậu có muốn thử không?
- Thử gì?
- Thử xem Khương Diệp có tình cảm với cậu không ấy?
- Bằng cách nào?
- Cậu có tin tôi không? Nếu tin thì để tôi làm, cậu sẽ nhanh chóng có đáp án.
Thật ra trước khi kết hôn cũng nên làm rõ ràng mọi chuyện trước.
Tôi và Cảnh Nghi cũng vậy, như thế mới hiểu mà trân trọng nhau.
- Đừng làm gì tổn hại đến cô ấy, dù sao cô ấy cũng đang có thai đấy.
- Yên tâm đi, tôi lấy đầu mình đảm bảo sẽ giữ an toàn cho cô ấy.