Hoa Trong Gương FULL


12
Sau khi Thẩm Thời Kình từ Lư Châu trở về được nửa tháng, hoàng thượng hạ thánh chỉ tứ hôn, ta dùng thân phận Lý Đàm Hoa đi gặp hắn.
Trông hắn gầy đi rất nhiều, nhưng lại tràn đầy hăng hái.
Vừa mới gặp, hắn đã nhẹ nhàng ôm lấy ta, trong giọng nói là niềm vui không thể kiềm nén được.
“Diệu Hoa, ta rất vui vẻ.”
Ta bị siết chặt đến mức không thoải mái, đẩy hắn ra: “Ngươi vui vẻ cái gì? Lần này đi Lư Châu có thu hoạch gì không?”
Hắn không trả lời ta, nhướng mày chắp tay sau lưng nhìn mặt hồ, ánh sáng trong mắt hắn còn sáng hơn mặt hồ lấp lánh, xem ra câu nói “Người gặp chuyện vui tinh thần sảng khoái” không sai.
“Điện hạ, quan hệ cá nhân của phụ thân ta và lễ bộ thị lang, Đạp Tinh hẳn đã nói với ngươi rồi?”
Hắn thay đổi sắc mặt vui mừng vừa rồi, ánh mắt dần dần trở nên sâu thẳm, nhẹ nhàng nhíu mày thâm trầm nói: “Nếu sau này muốn nàng vì đại nghĩa diệt thân, nàng có hối hận không?”
Ta không khỏi cảm thấy buồn cười: “Nói đến vì đại nghĩa diệt thân, đã là “nghĩa”, ắt không thể từ chối, đã là “thân”, thân nhân không xa cách.

Vài tháng trước, vì tin đồn nhảm mà ông ta muốn đẩy ta vào chỗ c.hết, tình cảm giữa phụ thân và nữ nhi của ta và ông ta đã cắt đứt từ lâu rồi.”
Hắn khẽ cười một tiếng: “Vậy thì tốt.”
Hắn sai hạ nhân đưa cho ta một cái hộp.
“Tặng nàng, nàng xem có thích hay không.”
Trong hộp chứa một thanh chủy thủ được chế tác tinh xảo, trên vỏ còn được khảm bảo thạch.

Thay vì nói là vũ khí sắc bén, lại càng giống như đồ trang trí để người ta thưởng thức.
Ta rút lưỡi đao ra, mũi đao trắng phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo, nếu kề vào yết hầu, lật nhẹ một cái là có thể thấy m.áu.
Ta cũng làm như vậy, lưỡi đao đặt trên cổ Thẩm Thời Kình, thị vệ xung quanh lập tức rút kiếm, chỉ có hắn đứng trước gian nguy cũng không hề run sợ.
Ta khẽ cười thu hồi chủy thủ: “Điện hạ là muốn nói cho ta biết, những món đồ xinh đẹp đều rất nguy hiểm sao?”
Hắn cũng cười cười: “Vốn nhìn thấy đẹp nên tặng nàng, hiện tại cảm thấy nàng nói cực kỳ đúng.”
“Đa tạ lễ vật của điện hạ, canh giờ không còn sớm, ta nên trở về rồi.”
Sau khi cáo biệt, ta lên xe ngựa, nhìn chuỷ thủ trong tay, nghĩ lại Thẩm Thời Kình có ý gì.
Vừa rồi nếu tay ta nhanh hơn một chút, dùng sức một chút, hắn nhất định sẽ đổ m.áu tại chỗ.
Hắn đang thăm dò ta sao?
Trở lại phủ nghe hạ nhân nói Lý Đàm Hoa tìm ta.
Ta đi đến sân viện của nàng ta, nàng ta vẫn còn tức giận, phòng bị náo loạn thành một mớ hỗn độn.
Nhìn thấy ta, nàng ta nhào tới như điên, ấn ta vào cửa.
“Lý Diệu Hoa, hôm qua thánh chỉ tứ hôn đến sao ngươi không nói cho ta biết? Ngươi còn muốn thay thế ta đến khi nào?”
“Tỷ tỷ tức giận như vậy làm gì, tức giận cũng không tốt cho thân thể.”
“Ngươi đừng ngắt lời, không phải ngươi đã đáp ứng ta, lúc thành thân là ta sao?”
“Không phải bây giờ vẫn còn chưa thành thân sao?”
Nàng ta nắm lấy cổ áo của ta: “Thân phận này của ta sẽ không thay đổi!”

Ta đẩy nàng ta ra, lạnh lùng nhìn nàng ta: “Chuyện đã đến nước này cũng không phải do ngươi định đoạt, trừ phi ngươi muốn bị gán tội danh khi quân.”
Nàng ta lùi hai bước, nhìn thấy chủy thủ trên tay ta, hốc mắt trợn tròn đỏ bừng, gào thét nói: “Chủy thủ này sao lại ở trên tay ngươi?”
Ta nhìn chủy thủ chưa kịp cất trở về, có chút khó hiểu.
Lý Đàm Hoa giống như điên muốn lao đến cướp.
Từ lời nói của nàng ta, ta đại khái biết được lai lịch của chủy thủ này, năm Thẩm Thời Kình mười sáu tuổi giành được vị trí đứng đầu ở trường săn bắn, phần thưởng chính là “Long Đảm Đao” này.
Thanh chủy thủ này không chỉ được chế tác tinh xảo, mà còn lợi hại ở chỗ chính là nó có thể hiệu lệnh cho mười hai ám vệ.
Đạp Tinh chính là một trong mười hai ám vệ.
Đồ vật quan trọng như thế này, hắn cứ như vậy mà đưa cho ta?
Trong lúc thất thần, ta bị Lý Đàm Hoa đẩy ngã, hạ nhân thấy cảnh tượng này vội vàng đi mời phụ thân mẫu thân tới.
Bây giờ ta và Thẩm Thời Kình sắp đại hôn, phụ thân sợ sinh ra mầm tai họa, liền cho người đưa Lý Đàm Hoa đến thôn trang ở ngoại ô kinh thành.
Mẫu thân oán hận trừng mắt nhìn phụ thân nhưng không có kết quả, cuối cùng chỉ có thể đi cùng nữ nhi bảo bối của mình.
Phụ thân lạnh lùng nhìn bọn họ rời đi, trước khi đi còn không quên cảnh cáo ta phải an phận thủ thường một chút.
Dáng vẻ lạnh lùng kia, ta thậm chí còn sinh ra lòng thương hại thay cho Lý Đàm Hoa.
Cho dù ngày xưa nàng ta được sủng ái như thế nào, nếu không có giá trị lợi dụng, cũng chỉ là ta tiếp theo mà thôi.
13
Trải qua “giáo huấn” lần trước, hoàng hậu đặc biệt lo lắng về hôn sự này, sợ rằng đêm dài lắm mộng.
Theo thánh chỉ đã hạ, chỉ còn một tháng nữa là đến hôn kỳ.
Đạp Tinh cầm cao tẩy nốt ruồi, có chút lo lắng nhìn ta: “Cô nương, người thật sự muốn xoá bỏ sao?”
Kể từ khi ta cứu nàng lần trước, nàng ngược lại thân cận với ta hơn nhiều.
“Thì sao? Hành sự phải chu toàn, không có gì bảo đảm ngày đó sẽ không xảy ra biến cố.”
“Nhưng phương thuốc dân gian này có hữu dụng không? Không có bà tử có kinh nghiệm, vạn nhất bị lở loét thì phải làm sao?”
Ta chê nàng đa sầu đa cảm, đuổi nàng ra ngoài.
Một ngày trước đại hôn quả nhiên xảy ra chuyện, không biết vì sao Lý Đàm Hoa lại chạy về được kinh thành, không biết mò đường kiểu gì, lại vụng trộm lẻn vào cung.
Đêm đó ta bị bắt đưa vào cung, phụ thân tức giận đến tái mặt.
Ông ta giấu giếm hành tung của ta, muốn ta thay thế Lý Đàm Hoa gả vào hoàng thất, đây đều là đại tội khi quân.
Điều khiến hoàng hậu phẫn nộ là phụ thân ta giấu giếm mà không báo.
Vì vậy, ta trở thành công cụ mà hoàng hậu dùng để cảnh cáo phụ thân ta.
Lý Đàm Hoa trừng mắt nhìn ta, xé bỏ hoa điền trên trán ta, ta đau đớn kêu một tiếng, nốt ruồi đỏ trên trán còn chưa biến mất, vừa đỏ vừa sưng dưới hoa điền.
Trong đại điện còn có một nữ tử ung dung hoa quý, mặc dù không nhiều lời, nhưng lại làm cho người khác nhìn mà kính sợ.
“Lý Diệu Hoa, ngươi to gan lớn mật, dám chống lại thánh chỉ thay xà đổi cột, ngươi có biết đây là đại tội tru di cửu tộc không?”
Ta quỳ trên mặt đất, trầm giọng nói: “Hồi bẩm hoàng hậu, thần nữ biết.”
Sắc mặt Lý Đàm Hoa đều bị dọa đến trắng bệch, quỳ xuống trước mặt hoàng hậu, nói hết thảy đều là do một mình ta gây ra, không liên quan đến Lý gia, Lý gia chẳng qua chỉ là bị ta mê hoặc.
Trước kia nàng ta được hoàng hậu yêu thương, hiện tại khóc lóc sướt mướt khiến cho hoàng hậu nhất thời đau lòng, sai người đỡ nàng ta đứng lên.
“Ngươi đã biết chuyện này liên luỵ đến cửu tộc, còn dám coi thường hoàng uy, bổn cung thấy ngươi chán sống rồi.”

Nói không sợ nhất định là giả, sau lưng ta mồ hôi lạnh đã chảy từng đợt, ta lấy lại tinh thần, trả lời: “Tỷ tỷ và thái tử tình cảm sâu đậm, từng nói nguyện vì thái tử thủ tang ba năm không muốn thành gia lập thất, phụ thân niệm tình nghĩa của tỷ tỷ đối với thái tử, lại không dám phá hỏng chuyện của nương nương, lúc này mới phải liều mạng tìm thần nữ trở về.”
Lý Đàm Hoa nghe vậy cũng quên cả khóc, trợn to hai mắt nhìn ta: “Ngươi...”
Ta vô tội chớp mắt: “Tỷ tỷ, lẽ nào không phải sao, tỷ từng nói với ta, người mà tỷ thích nhất chính là thái tử, không phải hắn thì không gả.”
Hoàng hậu chính là đang lúc có tang nhi tử bi thương nhất, Lý Đàm Hoa nào dám nói “Không phải”, chỉ có thể nuốt đau khổ trở về bụng mà gật đầu.
Hoàng hậu trầm giọng nói: “Chuyện của bổn cung?”
Ta cúi đầu thật sâu không nói.
“Chuyện của bổn cung chính là bảo vệ kỷ cương quốc gia, tội mà ngươi phạm phải đủ để rơi một trăm cái đầu.”
“Xin hoàng hậu nương nương khai ân, nể mặt sự trung thành của Đan Bắc hầu phủ một phần, xin nương nương cho thần nữ một cơ hội cống hiến sức lực cho người.”
Lý Đàm Hoa gấp đến mức giậm chân, mong sao hoàng hậu lập tức hạ lệnh tử hình ta.
Hoàng hậu trầm mặc một hồi lâu, đợi đến khi ta cảm giác được vạt áo nhỏ dính vào da thịt của ta đã ướt đẫm, mới nghe được hoàng hậu mở miệng: “Bỏ đi, cho dù bổn cung nguyện ý buông tha ngươi, nhưng bên phía hoàng thượng lại không dễ giải thích.

Người đâu, trước tiên nhốt nàng ta vào đại lao.”
Lúc bị người kéo lên, ta nhìn thấy Lý Đàm Hoa đang hả hê cười với ta.
Ta hơi nâng cằm lên, âm thầm cắn răng.
Hoàng hậu sẽ không g.iết ta, ít nhất trước mắt sẽ không, bởi vì hoàng hậu vẫn đang chờ đợi thái độ của Thẩm Thời Kình.
14
Ở trong lao ngục mấy ngày, mặc dù ta chưa từng bị dùng hình, nhưng mỗi ngày chỉ có một chén canh nhạt cũng làm ta đói đến mức ngực dán vào lưng.
Lão hoàng đế một mực tin vào quỷ thần, đối với sát tinh tai họa là ta, lão ta phỏng chừng là hận không thể ăn sạch m.áu thịt ta.
Không bao lâu ta liền biết được tin tức từ trong miệng thị vệ, hoàng thượng muốn xử tử ta, mà Đan Bắc hầu phủ cũng chỉ vẻn vẹn bị cấm túc mà thôi.
Trái tim ta trong nháy mắt lạnh đi một nửa, hoàng hậu muốn dùng ta khai đao.
Đối mặt với phòng giam tối tăm, có thể nói đây là sự t.ra t.ấn kép cả về thể xác lẫn tinh thần.
Sợ rằng Thẩm Thời Kình còn chưa cứu được ta, ta đã đi đến tây thiên.
Không biết đã qua mấy ngày, cả người ta đều đã choáng váng, trong lúc mơ mơ màng màng bị kéo ra khỏi đại lao.
Phương hướng này là phương hướng xuất cung.
Vừa đến cửa cung, đã nhìn thấy Thẩm Thời Kình đứng bên ngoài xe ngựa chờ ta, chân hắn hình như có chút bất tiện.
Bây giờ đã vào mùa thu, lên xe ngựa hắn liền vội vàng cởi áo choàng ra buộc cho ta.
Ta nốc nước trên bàn nhỏ, đợi đến khi cổ họng thanh nhuận mới hỏi hắn: “Chân ngươi bị sao vậy?”
Thẩm Thời Kình không nói một lời, nắm chặt tay ta.
Ta phát hiện có chút không đúng: “Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, vì sao hoàng thượng và hoàng hậu lại thả ta? Ngươi có đang nghe ta nói không?”
Hắn cười khẽ: “Nàng đang lo lắng cho ta sao?”
Ta mạnh mẽ rút tay ra, có chút tức giận nhìn hắn.
Hắn lấy ra một cái khăn nhỏ từ trong ngực, vén trán ta ra, cẩn thận lau cho ta.

Hai má ta càng lúc càng nóng, cái khăn này...!là cái mà lúc trước ta đã ném ở cổng chùa.
“Không phải ngươi nói đã ném khăn tay đi từ lâu rồi sao?”
“Đùa nàng thôi.”
Nếu không phải do đói bụng mấy ngày nay, ta không còn sức để thở d ốc, chỉ sợ hiện đã tức giận đến mức nổ tung.
Hắn vuốt v3 nốt ruồi nhỏ trên trán ta, nhẹ giọng nói: “Sau này không cần phải giấu giếm nữa, nàng cứ là Lý Diệu Hoa.”
Ta hơi ngạc nhiên: “Ý ngươi là sao?”
“Ta đã quy phục hoàng hậu rồi.”
Hô hấp chợt ngừng lại, ta không thể tin được nhìn hắn.
Thẩm Thời Kình nói: “Sau này ta cưới nàng, nàng cứ lấy thân phận Lý Diệu Hoa mà xuất giá.”
“Sao hoàng thượng có thể đồng ý?”
Hắn lặng lẽ thở dài một hơi, nói cho ta biết chuyện đã xảy ra mấy ngày nay.
Hoàng thượng biết được ta bị bắt, lập tức hạ lệnh xử tử ta.
Thẩm Thời Kình vì bảo vệ ta, đáp ứng làm việc cho hoàng hậu.
Hoàng thượng hiện giờ không quan tâm chính sự, một lòng cầu đạo, nhưng đối với hoàng hậu lại nói gì nghe nấy, chỉ có hoàng hậu mở miệng mới có thể bảo vệ ta.
Nghe xong ta dở khóc dở cười, trong lòng chua xót vô cùng: “Ngươi cần gì phải làm như vậy?”
Ta và hắn nhiều nhất chỉ xem như lợi dụng lẫn nhau, làm sao đáng để hắn dốc sức tương trợ.
Bây giờ ở trong triều có không ít quan viên bất mãn với việc hoàng hậu can chính, mà Thẩm Thời Kình lại là hoàng tử có tiếng nói cao nhất, hắn quy phục hoàng hậu, không thể nghi ngờ là thay hoàng hậu san bằng gập ghềnh, cổ vũ khí thế của hoàng hậu.
Hắn ôm lấy ta, vùi đầu vào cổ ta: “Tâm ý của ta, nàng còn chưa hiểu sao?”
“Đùng” một tiếng, sợi dây trong đầu ta bị đứt, rối thành một mớ hỗn độn.
Ta không biết nên mở miệng như thế nào, sợ nói gì cũng sai.
Suốt dọc đường không ai nói một lời nào, hắn đưa ta về phủ đệ của hắn.
Chân hắn quả thật bị thương, ta lấy Long Đảm Đao ra bức hỏi Đạp Tinh, nàng mới nói cho ta biết chân tướng sự thật.
Thẩm Thời Kình vì cứu ta ra khỏi đại lao, cầu tình ở trước điện của hoàng hậu, hoàng hậu cố ý làm khó hắn, bảo hắn quỳ hai ngày mới chịu gặp mặt.
Mà Thẩm Thời Kình vốn bị bệnh ở chân, lúc này mới dẫn đến bệnh tái phát.
Ta thật sự không nghĩ ra, nam tử từng xuân phong đắc ý trên vó ngựa kia, vì ta mà ngay cả mặt mũi và tiền đồ cũng không cần.
Khi ta mang thuốc đến gặp hắn, hắn đang đọc một phong thư từ Lư Châu.
Nhìn thấy ta, hắn cười dịu dàng vẫy tay: “Sao canh giờ này mới tới tìm ta?”
“Uống thuốc.” Ta bưng thuốc đưa cho hắn.
Đuôi lông mày hắn nhướng lên, trêu chọc nói: “Hiểu được cách đau lòng cho người khác rồi?”
Ta không có tâm trạng đùa giỡn với hắn: “Bây giờ ta đã khôi phục thân phận, nếu vẫn ở chỗ ngươi thì không hợp lý.”
Hắn đặt bát thuốc xuống, thần sắc trở nên nặng nề: “Mấy ngày nữa ta phải đi Lư Châu một chuyến, Lý gia sợ là không an toàn, trước khi ta trở về nàng cứ ở trong phủ của ta.”
“Lư Châu?”
Trầm mặc một lát, hắn thấp giọng nói: “Binh mã của ta ở Lư Châu.”
Nghe vậy ta che miệng lại, không thể tin được nhìn hắn.
Thẩm Thời Kình vậy mà lại đang chiêu mộ binh mã, đây là tính phản sao?
Hắn nháy mắt với ta, ra hiệu cho ta đừng làm ầm lên.
Ta hạ thấp âm thanh hỏi hắn: “Cho nên ngươi đáp ứng hoàng hậu chỉ là kế tạm thời, sau này ngươi muốn...” Chữ “phản” ta không nói ra được khỏi miệng.
Hắn bất đắc dĩ nói: “Ta không nghĩ đến chuyện soán vị, những binh mã kia chẳng qua chỉ là con đường phía sau ta để lại cho mình, nếu không phải do hoàng hậu bức quá sát, ta tuyệt đối sẽ không đi một bước kia.”
“Ngươi nói cho ta biết, cũng không sợ ta nói ra ngoài sao?”
Hắn lắc đầu trêu chọc: “Chúng ta đều là châu chấu nằm trên cùng một sợi dây.


Có câu, gả gà theo gà, gả chó theo chó.”
Ta đỏ mặt, đứng dậy cầm lấy bát thuốc, hung tợn nói: “Ai nói ta muốn gả cho ngươi!”
Hắn chống đầu cười tủm tỉm nhìn ta: “Không gả cho ta thì nàng gả cho ai?”
Lá phong đỏ ngoài cửa sổ bị gió thu thổi bay tùy ý, trong ngày thu ảm đạm lại càng thêm muôn vàn phong tình.
Thẩm Thời Kình ngồi bên cửa sổ, ý cười trên mặt còn sáng hơn cả lá phong.
Ta nhất thời thất thần, cảm xúc không thể tả thành lời khiến ta mặt đỏ tai hồng.
Cuối cùng ta nói gì đó, làm thế nào đi ra khỏi thư phòng, ta đều đã quên sạch.
15
Thẩm Thời Kình tĩnh dưỡng tốt chân liền khởi hành đến Lư Châu, bởi vì phải bí mật rời kinh, hắn tuyên bố với bên ngoài bị nhiễm bệnh không thể ra khỏi phủ.
Hoàng hậu biết được chuyện này liền diễn một vở kịch từ mẫu, lệnh cho ta vào cung bẩm báo bệnh tình của Thẩm Thời Kình.
Ta dù không muốn cũng chỉ có thể đi.
Sau khi xuất cung, ta lại trúng kế của kẻ gian, trong xe bị bỏ nhuyễn cân tán, một mạch đi ra ngoại ô, ta ngay cả cơ hội kêu cứu cũng không có.
Ngay cả những ám vệ đi theo ta cũng không thấy đâu.
Đợi đến khi ta tỉnh táo lại, ta phát hiện có một thân thể gầy gò đang cõng ta chạy.
Là Đạp Tinh, nàng nói xe ngựa chạy đến con đường đông nhất thì bị đổi, đến lúc ám vệ phát hiện thì lại có một đám người ngăn cản bọn họ.
Mấy người bọn họ chia nhau ra tìm ta, nàng thấy có mấy nam tử đưa ta vào trong một cái miếu đổ nát, nàng cướp ta đi, hiện tại đám người kia đang tìm kiếm tung tích của chúng ta.
Hiện tại dược tính trên người ta còn chưa hết, một nữ tử như nàng cõng ta chạy, căn bản cũng chạy không được bao xa.
Nàng cũng ý thức được vấn đề này, nói một câu “Cô nương, đắc tội rồi”, sau đó bắt đầu cởi y phục của ta, đổi y phục với ta, cuối cùng còn trát một nắm bùn lên mặt ta.
“Ta mới vừa phát tín hiệu, không bao lâu sẽ có người chạy tới, cô nương ngài ở đây chờ, ta dẫn dụ bọn họ rời đi.” Nàng vừa nói vừa giấu ta ở trong một đống cỏ.
Hành động này tuy nguy hiểm, nhưng nếu nàng cứ tiếp tục cõng ta, cả hai chúng ta đều không thể chạy thoát.
Với thân thủ của Đạp Tinh, ta vẫn yên tâm.
Ta hỏi, “Có khăn tay không?”
Nàng lắc đầu hoài nghi.
Ta khẽ thở d ốc một hơi: “Trong túi ta có khăn tay, ngươi ngâm nước sau đó che mũi miệng, như vậy nhuyễn cân tán sẽ vô dụng với ngươi.”
Nói xong, nàng đỏ mặt sờ s0ạng trên người ta một phen.
Ta tiếp tục nói thêm: “Giữ lại một kẻ sống.”
Sau khi Đạp Tinh rời đi không bao lâu, những ám vệ khác rất nhanh đã chạy tới, Việt Phong cho ta uống thuốc giải, ta sai người nhanh chóng đi tìm Đạp Tinh.
Nàng dẫn dụ đám người kia chạy không được bao xa, đợi đến khi chúng ta chạy tới, mấy đại hán đã bị nàng đ.ánh đến nằm sấp, bị vẩy nhuyễn cân tán.
Ta rút Long Đảm Đao bên hông ra dí vào cổ một tên trộm, nhẹ nhàng rạch một cái liền xé toạc da thịt chảy m.áu.
Tên kia sợ đến nỗi tè ra quần, miệng kêu to cầu xin tha thứ.
Những người này, vừa nhìn đã biết là đám lưu manh, không đến mức muốn tính mạng ta, cùng lắm là khiến ta ghê tởm.
Nói như vậy, kẻ sau lưng tuyệt đối không thể là hoàng hậu.
Dưới uy h.iếp của ta, những tên kia đã nói ra sự thật.
Là có người bỏ tiền thuê bọn họ hủy hoại trong sạch của ta, hỏi là ai, bọn họ cũng không nói nên lời.
Trong lòng ta loáng thoáng có đáp án.
Ngoại trừ Lý Đàm Hoa, còn có thể là ai?
(Còn tiếp).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận