21
Sau khi vào cung, ngày hôm sau hoàng hậu mới triệu kiến ta.
Câu đầu tiên mà hoàng hậu hỏi là, “Ngươi có biết chuyện tứ hoàng tử nuôi binh không?”
“Thần nữ không biết.” Lưng ta toát ra mồ hôi lạnh, không biết hoàng hậu nói những lời này với ta là có dụng ý gì.
Hoàng hậu cười nói: “Xem ra hắn cũng không tin tưởng ngươi đến như vậy.”
“Nương nương, những lời này thần nữ nghe không hiểu.”
Hoàng hậu bưng chén trà lên, liếc ta một cái: “Ở đây không có người ngoài, ngươi không cần phải giả bộ nữa, Lý nhị tiểu thư.”
Ta vội vàng quỳ xuống.
“Muốn biết sao bổn cung biết được thân phận của ngươi phải không?”
Ta vùi đầu xuống đất không dám nói chuyện, sợ nói sai một câu đều sẽ c.hết.
“Thẩm Thời Kình đang cầm nhược điểm của bổn cung, liên hợp với chúng đại thần buộc tội bổn cung, ngươi nói xem hắn có nguyện vì ngươi mà buông tha cho cơ hội tốt bây giờ hay không?”
“Thần, thần nữ chẳng qua chỉ là một người không quan trọng.”
Hoàng hậu cười khẽ một tiếng, không giận mà uy.
Sau đó, có một thái giám kéo ta lên, cho ta uống một viên thuốc.
Ta bóp cổ họng muốn nôn ra.
Hoàng hậu mở miệng nói: “Ngươi nói thì không tính, có quan trọng hay không còn phải xem Thẩm Thời Kình lựa chọn như thế nào.”
Nói xong hoàng hậu bảo cung nữ đỡ ta đứng dậy, đưa cho ta một chén trà.
Chuyện đã đến nước này, ta ngay cả mạng cũng sắp mất rồi, không có gì phải sợ.
“Hoàng hậu nương nương, phong thư kia hẳn là do người đưa đến.”
Hoàng hậu thổi trà, không nói gì.
“Mấy ngày nay thần nữ nghĩ tới nghĩ lui, vì sao Lý Đàm Hoa lại tìm được những sát thủ kia, hết thảy đều quá trùng hợp, nhất định người cũng có động tay động chân trong đó.”
Hoàng hậu khẽ cười nói: “Không sai, ngươi đã biết hết rồi, sao còn để Lý Đàm Hoa thay ngươi xuất giá, bởi vì ngươi không tin được hắn.”
Ta nắm chặt lòng bàn tay, không tiếp lời hoàng hậu, mà hỏi: “Thần nữ không hiểu, vì sao người phải làm như vậy.”
“Một người là hoàng tử tranh quyền với bổn cung, một người là đại thần có dị tâm.
Đổi lại là ngươi, ngươi sẽ làm gì?”
“Người không lo lắng thần nữ sẽ nói cho hắn biết sao?”
Hoàng hậu bật cười: “Người phản đối hôn sự này rất nhiều, thích khách ngày đó cũng không phải do ta phái đi, vì sao bổn cung phải lo lắng? Hắn tất nhiên sẽ bảo vệ ngươi chu toàn, bổn cung chẳng qua chỉ gây xích mích từ trong đó, so với những người khác, bổn cung xuống tay quá nhẹ, hơn nữa, bổn cung xem như là đã giúp ngươi một phen.”
Ta không nhịn được mà mỉm cười: “Tại sao người lại nói với thần nữ nhiều như vậy?”
“Nói cho ngươi biết cũng không sao, kết cục đơn giản chẳng qua là ngươi c.hết, trừ khi Thẩm Thời Kình từ bỏ quyền lực.”
Hoàng hậu tính toán làm cá c.hết lưới rách, đáng thương cho ta lại trở thành nạn nhân trong cuộc tranh đoạt quyền lực của bọn họ.
Mấy ngày sau đó ta bị “giam cầm” trong cung, hằng ngày cùng hoàng hậu ăn chay niệm Phật, cầu nguyện cho lão hoàng đế.
Hoàng hậu luôn lấy khuôn mặt từ bi ra cho người khác xem, vì muốn giành được danh tiếng tốt, còn dẫn ta đi quốc tự cầu phúc.
Ta biết, hoàng hậu chẳng qua chỉ muốn để cho Thẩm Thời Kình nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của ta.
Mỗi ngày ta bị độc dược t.ra t.ấn đến mệt mỏi, cử động một chút liền tức ngực khó thở, ngày nào hoàng hậu cũng dùng thuốc thang treo mạng ta, nhưng lại không cho giải dược.
Người ngoài nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối này của ta còn đi bộ lên núi cầu phúc, khen ta không hổ là thần nữ của Đại Nghiệp...
Nhưng bọn họ nào biết được, “yêu nữ” tàn sát muôn dân trong miệng bọn họ, giờ phút này đang thay thế vị “thần nữ” trong miệng mọi người hưởng thụ kính ngưỡng của ngàn vạn bách tính.
Lúc nghỉ ngơi ở thiền phòng, ta nhìn thấy đại cung nữ bên cạnh hoàng hậu đang mang theo Hứa Giám Chính của Ti Thiên Thai chạy đến.
Hứa Giám Chính là người của hoàng hậu, mấy ngày nay ta thường thấy hắn vì hoàng hậu mà bịa ra thiên tượng...
Hoàng hậu cũng không kiêng dè ta chút nào, có thể trong mắt hoàng hậu, ta đã là một người c.hết rồi.
Đợi đến khi người rời đi, ta không nhịn được mà hỏi ra tiếng: “Nương nương, thân phận sát tinh của thần nữ hẳn cũng là do người bịa ra.”
Hoàng hậu khẽ nhướng mi nhìn ta một cái, thần thái tự nhiên: “Sao lại nói như vậy?”
Ta mím môi, trầm giọng nói: “Thần nữ không hiểu, cho nên mới hỏi người.”
Hoàng hậu buông phật châu xuống, ánh mắt nhìn ta tràn đầy thâm ý.
“Muốn trách thì phải trách phụ thân ngươi có dã tâm quá lớn, Lý gia lại vừa vặn xuất hiện một cặp nữ nhi song sinh.”
Chuyện đó bắt đầu từ khi ta được sinh ra.
Phụ thân ta nắm trọng quyền trong tay, hoàng hậu có ý lôi kéo.
Lúc đó hoàng đế đang tuổi tráng niên, phụ thân ta lại chậm chạp không muốn kéo bè kết cánh.
Cùng năm đó vừa vặn ta và Lý Đàm Hoa được sinh ra, hoàng hậu biết được là một cặp song sinh, liền mượn cơn sấm sét kia làm tăng thêm tin đồn Lý gia “phúc họa cùng nhau”.
Một là, một kích g.iết c.hết nhuệ khí của phụ thân ta, chỉ cần Lý gia có một “sát tinh”, phụ thân ta không khác gì treo một thanh đao trên cổ.
Hai là, thân phận sát tinh của ta không thể gả vào hoàng gia, hoàng hậu chỉ cần để cho nhi tử của mình cưới Lý Đàm Hoa, liền hoàn toàn đạt được sự ủng hộ của Lý gia.
Mà ta, chính là quân cờ để hoàng hậu khống chế Đan Bắc hầu phủ, chỉ cần hoàng hậu tùy tiện bịa ra một lời nói dối, Đan Bắc hầu phủ sẽ không còn sót lại chút gì.
Hoàng hậu dùng bộ mặt từ bi nhất nói ra những lời lạnh lẽo nhất, nói một câu “khẩu phật tâm xà” cũng không quá đáng.
“Vậy nên thần nữ phải cõng thân phận sát tinh mà sống nhiều năm như vậy.” Ta nắm chặt lòng bàn tay, không để cho mình mất kiểm soát.
Ta vẫn luôn cho rằng chính Thẩm Thời Kình kéo ta vào cuộc, lại chưa từng nghĩ đến ngay từ đầu ta đã trở thành một quân tốt trong bàn cờ.
“Chỉ là một cái danh tiếng mà thôi, chuyện xảy ra trong mấy năm nay đủ để cho ngươi rơi một trăm cái đầu, là bổn cung đã âm thầm bảo vệ ngươi, ngươi cũng còn sống rất tốt, không phải sao?”
“Nói như vậy, thần nữ nên ba quỳ chín lạy tạ ơn người.”
Trong lòng ta cảm thấy một trận lạnh lẽo, người cầm cờ rõ ràng là người khởi xướng, nhưng lại luôn làm ra bộ dáng ân nhân.
Hai tay không cần dính một giọt m.áu tươi, mà quân cờ trong tay lại thành “Bá Nhân”.
*Bá Nhân (伯仁): Danh tướng đời Minh.
Ông cùng Minh Thái Tổ Chu Nguyên Chương lật đổ nhà Nguyên, lập ra nhà Minh.
Ở đây ý nói, Lý Diệu Hoa giống danh tướng xông pha đi trước, anh dũng thiện chiến, có thể dùng 10 vạn quân đ.ánh khắp thiên hạ như Bá Nhân.
“Thần nữ còn có một chuyện xin nương nương giải đáp, trên đường đi đến Giang Nam thần nữ ngẫu nhiên gặp được tứ hoàng tử, cùng với chuyện sau này tứ hoàng tử giấu giếm thần nữ bị người khác phát hiện, đều là chuyện mà người an bài sao?”
Hoàng hậu nhắm mắt đọc kinh Phật, không trả lời ta.
Khi ta cho rằng hoàng hậu sẽ không mở miệng nữa, hoàng hậu lại bảo ta đỡ mình đứng dậy, nói với ta, “Có lẽ ngươi nên hỏi người trong lòng của ngươi.”
Thẩm Thời Kình…?
22
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến, bên ngoài có người đến truyền lời, nói Thẩm Thời Kình tới thỉnh an.
Hoàng hậu liếc mắt nhìn ta một cái, cười nói: “Bổn cung đã nói, hắn nghe nói ngươi theo bổn cung xuất cung nhất định sẽ tới.”
Ta cắn chặt răng, ta thật sự không muốn gặp Thẩm Thời Kình vào lúc này.
Nhiều ngày không gặp, hắn tiều tuỵ hơn ngày thường rất nhiều, xem ra ngày tháng trôi qua cũng không tốt hơn ta.
Rõ ràng là nói chuyện với hoàng hậu, nhưng ánh mắt lại không ngừng nhìn về phía ta.
Thị nữ bên ngoài nói đại sư đã chép xong kinh Phật, hoàng hậu tràn đầy thâm ý liếc mắt nhìn ta một cái, ra khỏi thiền phòng, để lại ta và Thẩm Thời Kình.
Đợi đến khi người ta đóng cửa phòng lại, Thẩm Thời Kình bước tới nắm lấy tay ta.
“Diệu Hoa, mấy ngày nay nàng có khoẻ không?”
Nỗi uất ức tích tụ lâu ngày trong lòng, vừa nhìn thấy hắn ta liền muốn trút bỏ hết ra.
“Ta có khoẻ hay không, không phải đều do các ngươi chọn đường cho ta, ta còn quyền lựa chọn sao?”
Hắn nhìn ta á khẩu không nói nên lời, phỏng chừng là đang nghĩ xem giải thích với ta như thế nào.
Ta rút tay ra, đẩy hẳn một cái, lại đẩy không nổi, chỉ có thể rơm rớm nước mắt oán trách: “Thẩm Thời Kình, rốt cuộc ngươi đã giấu ta bao nhiêu chuyện? Thích khách ở ngoại ô kinh thành, ngẫu nhiên gặp gỡ ở Giang Nam, còn có chuyện ta được giấu ở trong phủ ngươi bị tiết lộ ra ngoài, ngươi rốt cuộc đang tính toán cái gì?”
Hắn bất đắc dĩ: “Diệu Hoa, tai vách mạch rừng.”
Tai vách mạch rừng thì sao, hắn và hoàng hậu đều đã thăm dò lá bài tẩy của đối phương, tình thế hiện tại đã không phải nói hai ba câu là có thể định được kết cục.
“Ngươi nói là vì thế lực của Đan Bắc hầu phủ, nhưng bây giờ ta càng nghĩ càng thấy không đúng, phụ thân ta đã sớm có dị tâm, nếu ngươi cưới Lý Đàm Hoa, không phải càng đỡ lo sao?”
“Vậy nên ta nói ta muốn cưới nàng là nghiêm túc.”
Hắn trả lời qua loa, ta biết rõ là không hỏi ra được chân tướng sự thật.
Đau đớn ở ngực làm cho ta có chút vô lực, ta xoay người nói với hắn: “Ngươi đi đi, hoàng hậu nương nương đối xử với ta rất tốt, ngươi không cần phải lo lắng.”
“Diệu Hoa…” Hắn đưa tay muốn chạm vào ta.
“Đừng chạm vào ta, nhanh đi đi, khụ khụ..”
Mùi tanh ngọt quen thuộc kia trào lên cổ họng, ta vội vàng dùng khăn che miệng lại.
Hắn bước đến kéo tay ta ra, trên khăn tay là m.áu tươi.
Có thể thấy được hắn đang run rẩy, giống như cố hết sức mới nói ra được một câu: “Hoàng hậu...!quả thật đã hạ độc nàng sao?”
Tâm lực ta cạn kiệt, đã không còn muốn giải thích quá nhiều: “Không sao, sẽ không lấy mạng ta.”
Hắn đỏ hốc mắt ôm ta vào trong ngực, không dám dùng sức cũng không dám buông tay, giống như là đối đãi với trân bảo quý hiếm.
“Nhanh đi đi, ta mệt rồi, muốn nghỉ ngơi.”
“Ta không đi, nàng có biết mấy ngày nay ta nhớ nàng biết bao nhiêu hay không.”
“Bây giờ đã biết rồi.”
“Diệu Hoa, hoàng thượng không sống được mấy ngày nữa, kinh thành sắp có biến đổi, binh mã của ta đã tới, trước lúc đó nàng nhất định phải tự bảo vệ mình.
Chờ ta đến đón nàng.”
Ta dùng sức đẩy hắn ra, thở hổn hển nói: “Ngươi điên rồi, vừa rồi còn nói tai vách mạch rừng với ta, bây giờ ngươi lại quên sạch!”
Giọng nói của hắn khàn khàn: “Ta đã nói, ta đợi không kịp, bây giờ cũng không thể đợi được nữa.”
“Nếu như điều quân nhập kinh, cho dù ngươi có ngồi lên ngôi vị hoàng đế cũng là danh bất chính ngôn bất thuận, nếu như thất bại...” Ta lắc đầu, “Thôi, ngươi muốn làm gì thì làm đi, không cần bận tâm đ ến ta.”
Ánh mắt hắn thâm trầm, dưới vực sâu là những cảm xúc mà ta không thể đoán được.
“Vì sao phải nói với ta những lời này, ta lừa gạt nàng nhiều lần như vậy, nàng không hận ta sao?”
Ta khẽ nhíu mày: “Hận ngươi và để cho ngươi đi c.hết là hai chuyện khác nhau, mặc dù ngươi đẩy ta vào hiểm cảnh, nhưng mỗi lần như vậy ngươi đều dốc sức cứu giúp ta, chúng ta ai cũng không nợ ai.”
Hắn cười khổ nói: “Đợi sau khi sự thành, ta đến đón nàng.”
Hắn buông tay ta, rời khỏi thiền phòng.
Sau khi sự thành...!Ta sợ là sẽ không còn mạng sống sót đi ra ngoài.
23
Sau khi hồi cung, bởi vì chuyện Thẩm Thời Kình điều quân, trong lòng ta luôn treo một tảng đá lớn.
Hoàng hậu phái người triệu ta chơi cờ.
Ta không nắm bắt được suy nghĩ của hoàng hậu, lúc chơi cờ cứ liên tiếp thất thần.
“Dương quan đạo tốt đẹp không đi, hết lần này tới lần khác lại đi qua cầu độc mộc, quân cờ này, xem như bị hủy rồi.”
Ta tỉnh táo lại, nhìn quân đen vừa hạ xuống rơi vào đường c.hết.
Hoàng hậu đang nói về cờ, hay ví von với người.
“Cảnh xuân tươi đẹp trong thiên hạ biến đổi trong nháy mắt, kiếm pháp khinh linh làm sao để không phải c.hết mà sống?”
Hoàng hậu ăn quân đen của ta, cười nhẹ: “Luôn luôn phải trả giá.”
“Là kỳ nghệ của thần nữ không bằng người, cam bái hạ phong.”
“Tính ra, ngươi đã ở cùng bổn cung hơn một tháng rồi?”
“Một tháng lẻ bảy ngày.” Ta thành thật trả lời.
“Ngươi ngược lại nhớ rất rõ.”
Còn có thể không rõ sao, bị độc trong cơ thể t.ra t.ấn hơn một tháng, ta mắt thấy mình càng sống ít hơn một ngày.
“Cũng khó trách hắn không nhịn được nữa.” Hoàng hậu nhàn nhạt liếc ta một cái, “Hiện tại bên ngoài hoàng thành đều là quân đội của hắn, hắn quá bướng bỉnh, giống y như mẫu phi của hắn.”
Ta hiếm khi nghe được tin về mẫu phi của Thẩm Thời Kình, không khỏi có chút tò mò.
Nghe ngữ khí của hoàng hậu, không phải là căm hận cũng không phải là châm biếm, giống như là không thể làm gì được khi nói đến hài tử nhà mình không nên chuyện.
Nhưng hoàng hậu cũng không có ý định nói sâu hơn, chỉ nói cho ta biết, một khi Thẩm Thời Kình cho quân vào thành, đều sẽ bị gán tội mưu nghịch, vô luận có thành công hay không, kết cục của hắn cũng sẽ không được như ý hắn muốn.
“Nương nương, người rõ ràng cùng hắn như nước với lửa, vì sao nói cho ta biết những chuyện này?”
“Đúng vậy, vì sao lại thế?”
Hoàng hậu bưng chén trà lên tinh tế thưởng thức một ngụm, giữa hai hàng lông mày đậm ý ưu tư.
Đợi đến khi hoàng hậu giãn mày, mới nói với ta: “Hắn có nói với ngươi, vì sao hắn lại muốn leo lên ngôi vị hoàng đế không?”
Sinh ra trong hoàng gia, tiền bạc và danh lợi đã là những thứ nằm trong túi, nhưng con người ta luôn luôn tham lam không đủ, so với những thứ bên ngoài, sẽ càng khao khát một thứ gì đó hấp dẫn hơn, đó chính là quyền lực.
Ta lắc đầu nói không biết.
Hoàng hậu kinh ngạc: “Hắn vậy mà lại không nói với ngươi.”
Lúc này ta mới nhớ ra, giống như Thẩm Thời Kình làm chuyện gì cũng sẽ không nói cho ta biết vì sao, mà là từng bước một chỉ dẫn ta làm.
“Hắn ấy à, là muốn thay mẫu phi hắn chính danh, dời bài vị mẫu phi hắn đến hoàng miếu, nhưng kẻ thù g.iết mẫu thân hắn là bổn cung đây không cho phép.”
Ta có chút giật mình, nhớ lại lời Thẩm Thời Kình nói với ta lúc trước, mẫu phi hắn bị hoàng hậu vu hãm tư thông với người khác mà bị ban c.hết.
Nếu nghĩ như vậy, hình như ta đã hiểu được Thẩm Thời Kình.
Hoàng hậu lại nói: “Bổn cung chỉ cần quyền lực, không phải mạng của hắn.
Nhưng hắn vì ngôi vị hoàng đế, ngay cả mạng của ngươi cũng đều không để ý.”
Ta dở khóc dở cười: “Thần nữ đã sớm nói qua, thần nữ chẳng qua chỉ là một người không quan trọng, vô luận là ngôi vị hoàng đế hay là hiếu nghĩa, thần nữ đều không thể so sánh.”
Hoàng hậu có chút kinh ngạc: “Ngươi không oán không sợ sao?”
Ta việc gì phải oán phải sợ? Thẩm Thời Kình lại không nợ ta.
“Thắng làm vua thua làm giặc, hắn đã không sợ, sao thần nữ phải sợ?”
Hoàng hậu nghịch con vẹt, cười nói: “Ngươi cứ chờ xem, để xem hắn là vua, hay là giặc.”
Mấy ngày sau đó, hoàng hậu để cho ta đi khuyên Thẩm Thời Kình lui binh.
Ta không muốn, hoàng hậu ngừng thuốc của ta.
Không có thuốc thang, độc trong cơ thể ta càng thêm hung mãnh, có khi ngủ cả một ngày đã là chuyện bình thường.
Lúc này, chuyện ta nhớ nhất chính là Thẩm Thời Kình như thế nào.
24
Khi tỉnh lại, nghe cung nhân nói Thẩm Thời Kình đã quỳ ở ngoài điện suốt một ngày.
Ta không để ý y phục không ra thể thống, chạy tới tẩm cung của hoàng hậu.
Bây giờ đã là mùa đông, kinh thành có tuyết rơi dày đặc giống như những năm trước.
Hắn mặc y phục đơn bạc quỳ trước cửa, mái tóc đều đã bị tuyết nhuộm đến bạc trắng.
Ta xông đến khoác áo choàng cho hắn, lúc này hắn mới có một chút tức giận.
Ánh mắt hắn trống rỗng chậm rãi nhìn ta, lông mi thanh mảnh phủ một tầng sương giá, nhìn thấy ta còn có chút chậm chạp.
“Diệu Hoa...” Ánh mắt hắn dần dần trở nên mừng rỡ, “Nàng đi ra đây làm gì, thân thể nàng vừa khoẻ, mau trở về đi.”
Hốc mắt ta đỏ lên, mũi chua xót: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Hắn kéo đôi môi nhợt nhạt muốn cười với ta: “Ta đã đầu hàng rồi, ta không tranh nữa, ta đến đưa nàng về nhà.”
Nỗi đau trong lòng ta bộc phát, còn khó chịu hơn ngàn vạn lần nỗi đau do trúng độc.
Ta giơ tay lên tát vào mặt hắn, gương mặt tái nhợt của hắn liền có thêm một tia m.áu.
Ta nắm lấy cổ áo hắn, gào khóc mắng to: “Thẩm Thời Kình, có phải chàng điên rồi không? Chàng trù tính nhiều năm như vậy, hiện tại nói từ bỏ liền từ bỏ, chàng có xứng đáng với mẫu phi chàng không, có xứng đáng với những người đi theo chàng không?”
Hắn ôm ta vào lòng, dùng áo choàng quấn chặt lấy ta: “Đừng khóc, tâm chí của ta vốn không ở ngôi vị hoàng đế, ta dùng quân Lư Châu và quyền thế đổi lấy danh dự mẫu phi ta và nàng, quá đáng giá.”
Ta ôm lấy hắn khóc lớn: “Chàng gạt người...!Chàng lên ngôi hoàng đế thì muốn cái gì mà không có, có phải đầu óc chàng bị úng nước hay không?”
Sao có thể đáng giá, ta nhớ rõ thần thái hắn rất phấn khởi khi nói đến quốc sự Đại Nghiệp với ta lúc chúng ta đối tửu ngôn hoan, làm hắn sao có thể cam tâm.
Hắn rõ ràng có thể ngồi lên ngôi vị hoàng đế, muốn gì đều dễ như trở bàn tay, nhưng hiện tại hết thảy đã hóa thành hư ảo, làm sao có thể cam tâm?
Hắn dịu dàng dỗ dành ta: “Thật sự không lừa gạt nàng, ngoan, đừng khóc nữa, mau trở về đi, ở đây quá lạnh rồi.”
Ta nắm chặt tay hắn hơn: “Ta không đi, ta ở bên cạnh chàng.”
Hắn bất đắc dĩ thở dài một hơi: “Nàng thật sự muốn mạng của ta.”
Trong trời đất đầy tuyết trắng hình như chỉ còn lại hai người chúng ta, ta dựa vào ngực hắn nghe tiếng tim đập của hắn, cảm thấy hơi buồn ngủ.
Hắn sợ ta ngủ, không ngừng kể cho ta chuyện mấy ngày nay, còn nói hoàng hậu đã cho ta uống thuốc giải, ta khoẻ lại rồi, hắn rất vui vẻ.
Ta hỏi hắn chuyện của mẫu phi hắn là như thế nào.
Hắn không nói.
Chỉ nói cho ta biết, mẫu phi hắn phạm tội tư thông, không thể hưởng thụ hương khói cung phụng, người làm cô hồn dã quỷ đã nhiều năm.
Bây giờ, hết thảy những gì hắn làm cũng chỉ là muốn trả lại sự trong sạch cho mẫu phi hắn.
Không biết đã qua bao lâu, sắc mặt hắn càng lúc càng tái nhợt, ngay cả sức lực nói chuyện cũng không có, ta cầu xin hoàng hậu rất lâu, hoàng hậu vẫn không chịu mở cửa.
Sau đó, Thẩm Thời Kình bất tỉnh, hoàng hậu mới chậm rãi mở cửa cung.
Thẩm Thời Kình hôn mê nửa ngày, thái y nói là hàn khí đã xâm nhập vào xương, hai chân này có bệnh cũ lại thêm vết thương mới, sau này không thể cưỡi ngựa dẫn binh đ.ánh giặc.
Đây không thể nghi ngờ là tuyên bố hắn không còn khả năng với đế vị.
Ta cảm thấy trong lòng đau nhói.
Lúc tỉnh dậy, hắn thấy ta khóc, cố gắng đứng dậy đi lại hai vòng cho ta thấy hắn không sao.
Từ năm mười hai tuổi hắn đã cưỡi ngựa bắn ưng, mỗi lần săn bắn hắn đều có thể lấy được vị trí đầu bảng, binh khí trong nhà treo đầy một gian phòng.
‘Thẩm Thời Kình, chàng đừng an ủi ta, nếu đau lòng thì cứ khóc, khóc xong sẽ dễ chịu hơn.”
Hắn cười cười: “Ta khóc cái gì, sau này có thê tử và hài tử ấm áp ở đầu giường, ôm thê tử chẳng phải vui sướng hơn sao? Ai còn thèm đụng vào những cục sắt lạnh lẽo kia.”
“Lúc nào rồi mà chàng còn có tâm trạng đùa giỡn.”
Hắn bất lực nói: “Ta không thể đau buồn ở trước mặt nàng, nếu ta ngã xuống, nàng phải làm sao đây?”
Ta ôm eo hắn, nghẹn ngào nói: “Thẩm Thời Kình, con người có vui buồn, điều ta muốn là một người sống rành rành.
Chàng ngã xuống, ta sẽ cho chàng dựa vào, nếu chàng đau lòng thì phải nói cho ta biết, ta không muốn chàng lừa gạt ta, có là ý tốt cũng không cần.”
Hắn thở dài, đặt đầu lên vai ta, nhẹ nhàng nói, “Được.”
Hắn là người đến c.hết cũng phải giữ mặt mũi, năm ta mười tuổi lần đầu tiên gặp hắn ở trường săn bắn, bởi vì hắn bắn hạ được một con ưng, được hoàng thượng khen ngợi hai câu, mà bị mấy hoàng tử khác ấn xuống vũng bùn đ.ánh.
Ta giữ cổ họng hô một câu “Có người tới”, những hoàng tử kia chạy đi rất nhanh.
Thẩm Thời Kình chẳng những không cảm tạ ta, mà còn hung tợn nói với ta, không được nói ra ngoài.
Quay đầu ta liền nghe thấy hắn nói với người khác, là do hắn đuổi theo một con gấu mù mới rơi xuống vũng bùn.
Hắn chính là người sĩ diện như vậy, bây giờ khóc cũng là nằm sấp trên vai ta mà buồn bực khóc.
(Còn tiếp).