Thanh Nguyệt biết tác dụng phụ của bích huyết nhưng lại đến nhanh một cách bất ngờ.
Tuy Thanh Nguyệt từng sợ hãi khi phu nhân mất tích có thể sẽ không thấy đường, nhưng khi đó thấy không có gì nên cô ấy mới yên tâm.
Bây giờ…
Thanh Nguyệt vào phòng sách của mình, lặt tung các loại sách cũ để tìm cách.
Nhất Thiên cũng phụ giúp một tay.
“Phu nhân từng được khoẻ lại do nhân sâm, ngọc trai đen và bích huyết, khi ở tổ chức AK cũng được vào hầm băng.
Khi đó em cũng sợ phu nhân không thấy gì”.
“Vậy theo như em nói, bây giờ ba loại đó có tác dụng phụ sao em”.
Nhất Thiên hỏi.
“Có thể nói như vậy, nhưng cũng một phần thôi.
Là một phần còn lại do máu của lão đại nữa”.
“Máu của anh/ cậu ấy làm sao”.
Minh Hoàng Lễ và Nhất Thiên hỏi.
“Máu của lão đại không có vấn đề gì, nhưng trước đó lão đại từng uống nhân sâm 1000 năm”.
Thanh Nguyệt chỉ vào một trang sách.
“Trong đây nói, khi hai loại nhân sâm này gặp nhau tốt thì tốt thật, nhưng không được để phu nhân chịu tác động từ đầu mình”.
“Vậy sao khi đó em không nói với anh vậy”.
Nếu mà biết như vậy thì anh tuyệt đối sẽ không uống loại nhân sâm đó.
“Còn không phải do anh khi đó bị thương sao?”.
Thanh Nguyệt nói.
“Với lại em cũng có biết đâu chứ! Bây giờ em mới tìm thấy mà”.
Oan ức thật chứ.
“Vậy phải làm sao đây? Em không có cách gì hả”.
Nhất Thiên hỏi.
“Uống thì cũng uống rồi, cứu thì cũng cứu, thay đổi được gì đâu”.
“Tạm thời em cũng không có cách, nhưng em sẽ cố để tìm được cách.”
Minh Hoàng Lễ gật đầu, Nhất Thiên cũng không nói gì thêm.
- ------------
“Nếu em không thấy gì cả, anh sẽ là đôi mắt cho bé con của anh nhé”.
Minh Hoàng Lễ ngồi bên cạnh cô mà nói.
Suốt cả đêm hôm đó anh ngồi chăm cô, gần như không ngủ.
Cô hay tỉnh giấc có lẽ vết thương khiến cho cô đau, nên đôi khi hay rên lên một tiếng.
Chỉ là một cái nhíu mày, một tiếng la nhẹ cũng đủ khiến cho anh đau xót khôn nguôi.
“Hoàng Lễ ơi…”.
Cô mơ màng gọi anh.
“Anh ở đây, bé con ngủ ngoan nhé, mai anh đưa bé đi chơi”.
Đi cũng được, không đi cũng được.
Cô thích gì anh cũng sẽ điều đáp ứng cả.
Hiện tại để cô vui vẻ mới là niềm vui của anh, chỉ khi cô vui anh mới vui theo.
Anh lau người cho cô, sau đó cẩn thận thay quần áo.
Gần như mọi việc anh điều chính tay mình làm cả.
Sau đó hơn ba giờ sáng thì anh mới lên giường ngủ cùng với cô, để cô gối đầu lên cánh tay anh, sau đó ôm lấy eo nhỏ.
Tuy anh không ngủ, nhưng vẫn muốn cho cô hơi ấm từ mình.
- ----------
Thanh Nguyệt gần như thức trắng cả đêm đó, cô lục tung đủ các loại sách cổ của mình, tìm cách giúp cho phu nhân, nhưng mãi vẫn không được cách gì!
“Em chưa ngủ à”.
Thanh Giao bước vào hỏi.
“Chưa”.
Cô ấy cũng không ngẩng đầu lên.
Cúi đầu tìm sách mà thôi.
Thanh Giao nắm lấy vai cô, nhẹ nhàng xoa bóp cho Thanh Nguyệt.
“Anh…ơ…”.
Thanh Nguyệt e ngại nhìn anh.
“Hửm”.
Thanh Giao cúi đầu nhìn cô ấy.
“Em đọc sách đi”.
“À …ờ…”.
Nhưng Thanh Nguyệt lại hiện ra vô số hình ảnh cấm trẻ em xem mà thôi.
Thanh Giao mát xa cho cô ấy rất thành thục lại còn nhẹ nhàng, khiến cho Thanh Nguyệt chìm vào mê đắm luôn rồi.
“Ưm…”.
“Thích không em”.
Thanh Giao nói vào tai cô ấy.
Khẽ lần mò đến nơi đẫy đà nhất.
“Thích…”.
Thanh Nguyệt nói.
Thanh Giao càng thêm hưng phấn, sau đó tìm đến cúc áo của cô ấy mà mở ra từ từ.
“Muốn không em…làm nhé”.
Thanh Giao ngậm lấy vành tai Thanh Nguyệt, bàn tay to lớn đầy vết chai sạn chạm vào lớp da của cô ấy.
“Nhưng…em còn việc.” Cô ấy và Thanh Giao đã làm rồi, nhưng bây giờ không phải thời gian tốt nhất.
“Một lần thôi”.
Sao đó không đợi Thanh Nguyệt phản đối liền nhắc bổng cô ấy lên bế lại giường mà nằm xuống.
“Anh…nhẹ một chút”.
Thanh Giao gật đầu, áo trên người của hai người rất nhanh được cởi ra nhanh chóng, vứt tất cả xuống nền nhà lạnh lẽo.
Hai thân xác trần truồng quấn lấy nhau một cách điên dại và đầy mật ngọt.
Họ đã xác định quan hệ với nhau hơn hai tháng trước kể từ khi Thanh Giao đỡ cho Thanh Nguyệt mũi dao ở studio mà phu nhân chụp ảnh trước đó.
“Nhanh…chậm lại đi anh”.
Thanh Nguyệt bị anh ta đâm từng cú liên hồi và vội vã.
Khiến cho Thanh Nguyệt cứ nghĩ mình sẽ bay luôn ra ngoài vậy đó.
Nhìn anh ốm yếu như vậy, không ngờ trên giường lại mạnh bạo vô cùng.
Khiến cho Thanh Nguyệt đôi lúc chịu không nổi nên vội xin anh ta tha cho.
Lúc chịu không nỗi, Thanh Nguyệt chỉ còn biết cách khép lại đôi chân đang mở rộng của mình ra mà thôi, nhưng lại vô tình khiến cho Thanh Giao có thêm cơ hội để lèm cô thêm nữa.
Anh lật người Thanh Nguyệt lại, sau đó đỡ cô đối mặt với mình, rồi hôn lên đôi môi đang hé mở mà rên rĩ.
Bàn tay không ngừng xoa nắn nhào nặn đôi gò bồng đảo căng tròn đó.
“A…đừng mà anh…”.
“Nguyệt Nguyệt…”.
Thanh Giao gọi tên cô, điên cuồng đâm chọc.
Sau khi Thanh Nguyệt bị đưa đến cao trào lần hai, Thanh Giao kéo cô lên đổi sang một tư thế khác.
Anh ôm cô vào lòng, một tay giữ lấy eo nhỏ của cô, eo và bụng dùng sức đẩy mạnh lên trên.
Thanh Nguyệt mềm oặt nằm trong lòng anh, bị đâm đến hô hấp đứt quãng, ngay cả tiếng rên rỉ cũng đứt quãng, âm thanh khóc lóc cũng khàn khàn đến đáng thương.
Thanh Giao ngửa ra sau, nằm lên trên giường, hai tay ôm chặt lấy eo của cô, bụng dưới điên cuồng đâm chọc, cho đến khi Thanh Nguyệt kịch liệt run lên, toàn thân co rút, cả người cong về phía sau, cổ ngưỡng cao lên, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ thật dài.
Khoé mắt cô ấy còn có hai hàng lệ chảy xuống rơi rớt ở nơi ngực, khiến cho tình cảnh càng thêm đẹp đẽ.
Thanh Giao chờ cô bình tĩnh lại mới kéo cô vào lòng, hôn lên nước mắt trên mặt cô.
“Thích không em”.
Anh cũng dừng lại động tác của mình.
“Muốn…muốn nữa”.
Thanh Nguyệt chưa thoả mãn nhu cầu, nên ham muốn vô cùng.
“Ở trên anh nhé”.
Thanh Giao đổi tư thế, để Thanh Nguyệt ngồi ở trên người anh.
Thân dưới anh luận động một chút.
Thanh Nguyệt để tay lên ngay ngực anh, sau đó nhún lên nhún xuống, lại ngồi xuống đâm vào thật sâu.
“A…sướng quá…”.
Tư thế này Thanh Nguyệt thích nhất vì vào vô cùng sâu và khiến cho cả hai đê mê vô cùng.
Thanh Phong nắm lấy hông của Thanh Nguyệt, sau đó thúc hông mình.
Anh ôm cô vào lòng, bàn tay to nắm lấy hai cánh mông của cô, phần hông ra sức đâm lên trên.
Anh đâm rất sâu, v.ật c.ứng thô dài nhiều lần thọc đến chỗ sâu nhất, đâm cho Thanh Nguyệt thấy da đầu tê dại, hô hấp mang theo tiếng nức nở mềm mại.
Càng làm cho cô ấy thêm mê người.
Thanh Nguyệt hơi ngã người ra sau một chút, tay thì chống xuống giường.
Tận hưởng cùng anh cuộc vui này.
“Sướng không em”.
Thanh Giao nhón người hôn lên môi của Thanh Nguyệt, ngậm mút môi cô ấy.
Thân dưới được anh đâm với tốc độ vô cùng nhanh.
“A…a…ư…ư…”.
“Sướng”.
Thanh Nguyệt gục xuống vai anh, không ngờ thở dốc mạnh mẽ.
Nước của cô ấy ra rất nhiều, Thanh Giao sờ thử dưới mông của cô, một tay toàn nước, khăn trải giường dưới người cũng đã ướt đẫm.
“Thích anh làm em như vậy không”.
Thanh Giao bóp mông cô ấy.
Không ngừng nói ra những lời trêu chọc.
“Thích …a…Đừng làm…đừng làm nữa được không anh”.
Thanh Nguyệt thật sự rất mệt.
“Hôm sao…em bù cho anh nhé…em mệt lắm.” Thanh Nguyệt gục xuống người anh mà không ngừng hít thở.
“Được…”.
Thanh Giao xoa đầu cô ấy, sao đó lại đâm chọc thêm mấy cái rồi cũng hoàn toàn rút ra, toàn bộ bắn lên trên ga giường.
Nơi ga giường lúc này cũng đã ướt một mảng to lớn, Thanh Nguyệt được anh tha cho nên vui vẻ mỉm cười, mặc Thanh Giao bế mình đi tắm.
Từ trong nhà tắm bước ra, thân thể cả hai không ngừng ma sát vào nhau vì không có bất cứ vật gì che chắn lại cả.
“Ngủ đi em”.
Cũng đã rất trễ rồi, vốn ban đầu anh không định làm nhưng vì đã mấy hôm họ không thân mật cho nên ban nãy Thanh Giao có chút mất kìm chế.
“Vâng ạ”.
Thanh Nguyệt chui vào lòng anh mà ngủ, tay cô ấy để lên ngực Thanh Giao, Thanh Giao hôn lên tóc cô ấy rồi ôm cô vào lòng mà ngủ.
- -----------
Sáng hôm sao.
Vì đêm qua cô hay thức giấc, hay mơ màng cho nên Minh Hoàng Lễ không dám ngủ chỉ có thể nằm bên cạnh nhìn cô mà thôi.
Đêm qua chỉ cần bé con giật mình một cái thôi, cũng khiến cho anh nhảy cả tim ra ngoài.
Trời đã sáng rất nhiều, anh xem đồng hồ thì thấy đã hơn chín giờ sáng, mà bé con vẫn còn ngáy khe khẽ trong lòng anh, điều đó khiến cho anh rất vui.
Anh cũng không dám đánh thức cô chút nào, cứ yên lặng như vậy nhìn cô ngủ mà thôi.
Bé con ngủ không được cả một đêm, nên anh không nỡ phiền.
Bé con ngủ rất ngoan, đôi môi nhỏ nhắn hồng hào chu lại, có khi lại chẹp miệng như đang ăn gì đó.
Thấy bé con gãi ngứa ở bàn tay, anh gãi nhẹ giúp cô.
Cũng không dám nhúc nhích, vì anh sợ cô sẽ giật mình.
Để cô ngủ thêm cũng không sao cả.
“Ưm…”.
Cô trở mình, sau đó hơi hé mắt, đôi mắt mơ màng nhìn anh.
“Anh…”.
Giọng nói đầy sự vui vẻ, sau đó còn to gan đè lên Minh Hoàng Lễ.
“Buổi sáng vui vẻ nhé anh”.
“Hả…à vui”.
Minh Hoàng Lễ nhìn cô, sau đó nhanh chóng khôi phục lại và đè lại bé con của mình động tác cũng rất nhẹ nhàng.
Dám đè anh hả! Thật to gan mà.
Tay anh mơn trớn mặt cô, hơi dừng lại ở đôi mắt.
“Bé con”.
“Hả…em đây anh”.
Cô ôm lấy anh.
Thậm chí cô còn vui mừng đè lên anh.
Cười hi hi ha ha.
Sau đó anh lại đè bé con xuống.
Cô thật sự nhìn thấy trở lại.
Minh Hoàng Lễ vô cùng vui mừng sau đó cúi đầu ngậm lấy đôi môi nhỏ nhắn xinh xắn đó.
Mọi lo âu của anh xem như đã tan biến đi, Minh Hoàng Lễ rất sợ sẽ mất đi bé con của mình.
Không ngừng khuấy đảo nó.
Bàn tay anh cũng không để yên, anh luồn vào trong da thịt cô, vuốt ve sờ nắn nó..